Chương 11: Phòng làm việc
Những ngày sau đó, Hạo Hiên tiếp tục nằm giường dưỡng bệnh. Còn ma vương thì luôn ở bên chăm sóc cho cậu, cũng không thèm rời nhà tới nửa bước. Chỉ có tầm trưa là anh sẽ đến thư phòng trong tòa thành để làm việc.
Vẫn như mọi khi, ma vương cầm bát lên, đút thức ăn cho cậu. Hiện giờ Hạo Hiên đã có thể ăn được thịt rồi, mà để anh đút từng miếng thì thật không sướng mồm.
Cậu nheo mắt, chu mỏ, lắc lắc đầu, “Thôi, để tôi tự ăn đi. Tay tôi bây giờ nhấc được rồi mà.” Giở giọng nhõng nhẽo van nài.
“Không được.” Ma vương lại giơ chiếc thìa lên.
Thiệt tình, chẳng hiểu sao kẻ này cứ khăng khăng không chịu để cậu tự ăn, còn gây bất tiện cho bản thân như thế. Thôi thì cũng đành vậy. Hạo Hiên há miệng ngậm thìa.
Chính là cái vị này! Thớ thịt dai mềm, nước sốt đậm đà được thấm kỹ vào bên trong, chua chua ngọt ngọt, ngon muốn khóc. Mới mấy ngày không được ăn thịt thôi mà nhớ quá đi mất! Cậu hai tay ôm má, vừa nhai vừa cười.
Nhìn cậu ăn ngon lành như vậy, ma vương khóe môi liền cong lên một chút.
“A đúng rồi, có điều này tôi hơi tò mò.” Hạo Hiên ngại ngùng lên tiếng. Cứ im lặng mà đút nhau ăn như thế cũng ngại, nên cậu mới tìm chuyện để nói, nhưng cậu quả thật có một chút tò mò về vấn đề này. “Tôi từng nhìn thấy những ma nhân không mặc quần áo. Theo tôi biết thì tần suất làm chuyện đó của ma nhân rất cao, chỉ là… sao chỗ ấy lại không có?... Anh hiểu không? Chỗ ấy ấy?” Cậu cười gượng, chỉ chỉ vào phần bên dưới.
Ma vương hơi đơ người, “Chỗ ấy?” Im lặng một hồi, anh mới chợt hiểu ra vấn đề, thì ra là chỗ ấy. Mặt không chút biểu cảm, anh nói, “Không phải là không có, mà do tần suất làm cao, nên phần đó được coi là bộ phận quan trọng cần được bảo vệ, được cơ thể bọc lại.”
Như không tin vào mắt mình, Hạo Hiên há hốc mồm, “Thế lúc cần dùng thì sao?”
“Thì tự điều khiển cơ thể để nó không bọc lại.” Ma vương vẫn tiếp tục nét mặt bất biến mà giải thích. Nói thật, vấn đề tình dục ở cái cõi ma giới này chính là vấn đề thiếu tế nhị nhất, ai ai cũng có thể bàn tán về, nên cơ bản không có gì phải ngại.
Cậu nghe xong cũng cảm thấy thật ảo diệu, liền gật đầu “Ồ” lên.
“Mà cũng không hẳn lúc nào phần đó cũng đóng, có những kẻ còn ngày ngày thả rông ra đường.” Ma vương nói thêm.
Trợn to mắt, Hạo Hiên câm nín vài giây, suy nghĩ lại về nhân sinh quan. Vậy mà còn phóng đãng như thế? Đúng là ma giới có khác. “Làm thế để làm gì?”
“Thường là mấy kẻ nằm dưới, dùng cách này để mời gọi những ma nhân khác.”
“…” Cậu thực sự bị dọa cho đứng hình. Nói thế tức là, “Ma nhân cũng hay chơi mấy trò thông đít à?” Cậu nghĩ thầm, mà chẳng hiểu thế nào lại bất giác bật thành tiếng.
Anh khó hiểu nhìn cậu, rồi “Ừm” một tiếng.
Nghe thấy kẻ kia trả lời, cậu cũng ngước mắt nhìn lại anh, nghĩ gì đó tầm vài giây, rồi đột nhiên đạp đạp người lùi về sau. “Anh cũng chơi gay à?!”
“Ừm.”
Mẹ ơi!! Cái gì thế này! Sao tự nhiên lại rơi vào một cái động gay thế! Hic, ai cứu tôi với! Nét mặt bất ngờ hiện lên vẻ hoảng sợ, Hạo Hiên mếu máo ngồi lẩm bẩm một mình.
Cậu trước giờ chẳng kì thị ai hết, nhưng cậu chắc chắn không hề có hứng thú với đàn ông. Xui xẻo thế nào mà đụng trúng một nam nhân thích chơi trò thông đít! Thôi. Đời người ngắn ngủi, số mệnh cậu đến đây là hết.
Hạo Hiên đặt tay lên ngực, hai mắt hơi gợn nước nhắm chặt, thả người rơi tự do ra sau. “Tạm biệt thế giới.” Cậu ngậm ngùi nói.
Nhìn cậu diễn một màn lố lăng, ma vương không nhịn được bèn lên tiếng, “Ta không có hứng thú với con người.” Trong mắt anh, con người chỉ đơn giản là cái bình chứa máu, không hơn không kém. Lại còn thêm ngoại hình nhỏ bé, nhìn là biết hàng dễ vỡ, làm gì có nổi mấy kẻ chịu được sức bền của ma nhân.
Nghe đến đây, Hạo Hiên bất chợt mở mắt, chống người dậy, cao hứng hỏi, “Thật ư?” Ôi trời tạ ơn chúa, may quá thoát nạn rồi. Cậu thở dài, vuốt vuốt trái tim vừa bị dọa cho ngừng đập của bản thân.
Chẳng nói chẳng rằng, ma vương bất thình lình giơ thìa lên đút thức ăn cho cậu.
***
Vài ngày sau, Hạo Hiên đã có thể đi đứng trở lại, chỉ cần cậu không vận động mạnh là được. Nhân lúc buổi trưa, cậu bảo quản gia mình muốn tới thư phòng của ma vương. Quản gia cũng không phản đối, ông chỉ trả lời rằng ông sẽ thông báo lại với anh.
*Cộc cộc* Tiếng gõ cửa trước thư phòng. “Là tôi đây.” Cậu nhẹ giọng nói.
“Vào đi.”
Đẩy cửa, Hạo Hiên thò đầu vào trước, nhìn ngó xung quanh.
Căn phòng rộng lớn, ước chừng to gấp đôi phòng cậu, mùi tinh dầu dễ chịu phảng phất trong không khí. Tường được chia thành hai mảng. Mảng trên là một màu tường đen cùng với họa tiết hình thoi vàng uốn cong. Mảng dưới là phần đệm đỏ hơi phồng lên, cao đến một mét rưỡi, chất liệu khá mềm. Bên trong còn có nội thất với màu sắc tương xứng, thiết kế tinh xảo, tỉ mỉ, làm bật lên vẻ sang trọng của căn phòng.
“Định đứng ngoài đó à?” Ma vương nói, vẫn không liếc Hạo Hiên lấy một cái.
Giật mình nghe tiếng anh gọi, cậu gãi má, cười hề hề bước vào. Hóa ra là tinh dầu thảo mộc, mùi gỗ thoang thoảng trầm ấm, thêm đâu đó là hương hoa cỏ nhẹ nhàng, không hề hăng. Cậu hít một hơi thật sâu, sự yên bình tràn vào khắp khí quản. Kể cũng lạ, ma vương mà lại thích dùng tinh dầu thảo mộc. Hạo Hiên cong cong khóe môi, hai tay để ra đằng sau, từ từ bước về phía anh.
Nhìn đống tài liệu xếp thành cột trên bàn, cậu không khỏi đen mặt. “Hóa ra ma vương bình thường là làm việc giấy tờ, trông mà hoa cả mắt.” Cậu nghĩ thầm.
“Không hiểu thì ngồi một bên đi.” Như đọc được suy nghĩ của người bên cạnh, anh xoay đầu, một bên mép nhếch nhẹ, lông mày hơi rướn lên nhìn cậu.
Ơ, tên này vậy mà lại nhìn cậu đầy mỉa mai như thế. “Ngồi thì ngồi, tôi cũng chẳng quan tâm.” Hạo Hiên hung hăng hất cằm, quay người đi về phía bàn.
Bộ bàn ghế mang đầy vẻ cổ điển, hai màu đỏ vàng trông cực kỳ hợp với căn phòng. Cậu trầm lặng rót trà, rồi nhấc chiếc tách với những đường hoa văn mềm mại lên, đảo đảo cho nước trà bên trong xoay tròn, cuối cùng mới dịu dàng nhấp môi.
Nước trà ấm nóng chảy xuống cổ họng, cậu liền cảm thấy sự thanh bình hiện tại thật không quá tệ, mọi thứ đều khá tốt đẹp. Mi mắt hơi hạ xuống, Hạo Hiên thảnh thơi nở một nụ cười.
Ngước đầu nhìn ma vương, anh vẫn đang chú tâm làm việc. Người ta bảo đàn ông những lúc thế này sẽ là dáng vẻ cuốn hút nhất, quả thật không sai. Anh vốn đã sở hữu gương mặt đẹp đến hớp hồn, chắc chắn không một loại từ ngữ nào có thể miêu tả lại vẻ đẹp này, mái tóc trắng xõa nhẹ, hàng mi rung rung, dáng vẻ khi tập trung làm bật lên sự chín chắn cùng với quyến rũ của người đàn ông.
“Nhìn gì?” Ma vương bất chợt lên tiếng, mắt vẫn không rời đống giấy tờ. Chẳng đợi Hạo Hiên trả lời, anh liền gọi cậu, “Lại đây.”
Đợi người bước tới gần, ma vương đưa cậu mấy tờ tài liệu. Anh giải thích, “Trong đây có ghi thông tin của ba khu vực khai thác khoáng sản, cậu chọn một cái đi.”
Cậu khó hiểu nhìn ma vương, anh lại chẳng nói chẳng rằng gì mà bắt cậu chọn, đúng là làm khó người ta. Xoa xoa tóc mình, cậu thẹn thùng cười, “Sao thế, anh định tặng tôi hả? Thôi đừng, làm thế tôi ngại lắm.” Nói xong còn cười hì hì thêm mấy tiếng.
“… Hai mảnh đất còn lại sẽ được đem cho chính quyền phía Tây và phía Nam. Ta là ma vương, chọn trước.” Phớt lờ đi biểu cảm chán nản của Hạo Hiên, anh nói tiếp, “Mảnh tốt nhất sẽ chứa nhiều ma thạch nhất. Ngươi thử chọn đi.”
Nghe thấy thế, cậu cũng tự nhiên có đôi chút hứng thú với mấy mảnh đất này, dù người ta cũng không phải là tặng cho cậu… Đọc một lượt thông tin trong tài liệu, cậu đại khái đã nắm bắt được những đặc điểm quan trọng của từng mảnh đất. Dưới góc nhìn của Hạo Hiên, mảnh đất đầu tiên rõ ràng chính là khu chứa nhiều ma thạch nhất, không thể sai được. Lý do chính là vì nó nằm gần lãnh thổ của ma vương hơn hai mảnh còn lại, tất nhiên cũng theo đó mà dồi dào ma lực hơn. Cậu quả là thông minh!
“Tôi chọn mảnh đầu tiên!” Cậu đập tài liệu xuống bàn, lớn giọng nói. Thực ra, nếu chỉ nhờ suy luận này thì cũng chưa thể kết luận được, nhưng có một điều mà cậu chắc chắn tin tưởng, đó chính là trực giác của bản thân. Chẳng hiểu sao từ khi đến ma giới, trực giác Hạo Hiên đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, lần nào nghe thấy linh tính mách bảo là y như rằng có vấn đề xảy ra, và cuối cùng cậu lại tránh được mấy mạng.
Ma vương không nói gì, ánh mắt còn hơi nghi ngờ nhìn kẻ đang dương dương tự đắc trước mặt. “Được.” Anh lên tiếng, đằng nào thì anh cũng sẽ nghe theo cậu hết.
Đột nhiên, ma vương hai tay giơ lên, vòng quanh eo cậu, kéo người ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt với nhau. “Ngươi có vẻ khỏe lên nhiều rồi nhỉ?” Anh nhếch mép nói, ánh mắt như muốn đục vài lỗ trên người Hạo Hiên.
Ôi mẹ ơi! Cứu! Cậu nhắm mắt cũng biết anh định làm gì, nhưng mà không muốn đâu! Lắc đầu quyết liệt, cậu đẩy đẩy người mình ra, miệng luống cuống nói, “Không hề! Tôi chỉ là cố gượng rời giường để lên xem anh, nhưng tự nhiên bây giờ lại cảm thấy mệt quá, thôi tôi về phòng đây!” Trán chảy mồ hôi hột, Hạo Hiên hoảng loạn quay người rời đi.
Chưa kịp chạm chân xuống đất, cậu đã bị vòng tay cứng rắn của ma vương kéo lại, ghì sát vào ngực mình.
Vẫn như mọi khi, ma vương cầm bát lên, đút thức ăn cho cậu. Hiện giờ Hạo Hiên đã có thể ăn được thịt rồi, mà để anh đút từng miếng thì thật không sướng mồm.
Cậu nheo mắt, chu mỏ, lắc lắc đầu, “Thôi, để tôi tự ăn đi. Tay tôi bây giờ nhấc được rồi mà.” Giở giọng nhõng nhẽo van nài.
“Không được.” Ma vương lại giơ chiếc thìa lên.
Thiệt tình, chẳng hiểu sao kẻ này cứ khăng khăng không chịu để cậu tự ăn, còn gây bất tiện cho bản thân như thế. Thôi thì cũng đành vậy. Hạo Hiên há miệng ngậm thìa.
Chính là cái vị này! Thớ thịt dai mềm, nước sốt đậm đà được thấm kỹ vào bên trong, chua chua ngọt ngọt, ngon muốn khóc. Mới mấy ngày không được ăn thịt thôi mà nhớ quá đi mất! Cậu hai tay ôm má, vừa nhai vừa cười.
Nhìn cậu ăn ngon lành như vậy, ma vương khóe môi liền cong lên một chút.
“A đúng rồi, có điều này tôi hơi tò mò.” Hạo Hiên ngại ngùng lên tiếng. Cứ im lặng mà đút nhau ăn như thế cũng ngại, nên cậu mới tìm chuyện để nói, nhưng cậu quả thật có một chút tò mò về vấn đề này. “Tôi từng nhìn thấy những ma nhân không mặc quần áo. Theo tôi biết thì tần suất làm chuyện đó của ma nhân rất cao, chỉ là… sao chỗ ấy lại không có?... Anh hiểu không? Chỗ ấy ấy?” Cậu cười gượng, chỉ chỉ vào phần bên dưới.
Ma vương hơi đơ người, “Chỗ ấy?” Im lặng một hồi, anh mới chợt hiểu ra vấn đề, thì ra là chỗ ấy. Mặt không chút biểu cảm, anh nói, “Không phải là không có, mà do tần suất làm cao, nên phần đó được coi là bộ phận quan trọng cần được bảo vệ, được cơ thể bọc lại.”
Như không tin vào mắt mình, Hạo Hiên há hốc mồm, “Thế lúc cần dùng thì sao?”
“Thì tự điều khiển cơ thể để nó không bọc lại.” Ma vương vẫn tiếp tục nét mặt bất biến mà giải thích. Nói thật, vấn đề tình dục ở cái cõi ma giới này chính là vấn đề thiếu tế nhị nhất, ai ai cũng có thể bàn tán về, nên cơ bản không có gì phải ngại.
Cậu nghe xong cũng cảm thấy thật ảo diệu, liền gật đầu “Ồ” lên.
“Mà cũng không hẳn lúc nào phần đó cũng đóng, có những kẻ còn ngày ngày thả rông ra đường.” Ma vương nói thêm.
Trợn to mắt, Hạo Hiên câm nín vài giây, suy nghĩ lại về nhân sinh quan. Vậy mà còn phóng đãng như thế? Đúng là ma giới có khác. “Làm thế để làm gì?”
“Thường là mấy kẻ nằm dưới, dùng cách này để mời gọi những ma nhân khác.”
“…” Cậu thực sự bị dọa cho đứng hình. Nói thế tức là, “Ma nhân cũng hay chơi mấy trò thông đít à?” Cậu nghĩ thầm, mà chẳng hiểu thế nào lại bất giác bật thành tiếng.
Anh khó hiểu nhìn cậu, rồi “Ừm” một tiếng.
Nghe thấy kẻ kia trả lời, cậu cũng ngước mắt nhìn lại anh, nghĩ gì đó tầm vài giây, rồi đột nhiên đạp đạp người lùi về sau. “Anh cũng chơi gay à?!”
“Ừm.”
Mẹ ơi!! Cái gì thế này! Sao tự nhiên lại rơi vào một cái động gay thế! Hic, ai cứu tôi với! Nét mặt bất ngờ hiện lên vẻ hoảng sợ, Hạo Hiên mếu máo ngồi lẩm bẩm một mình.
Cậu trước giờ chẳng kì thị ai hết, nhưng cậu chắc chắn không hề có hứng thú với đàn ông. Xui xẻo thế nào mà đụng trúng một nam nhân thích chơi trò thông đít! Thôi. Đời người ngắn ngủi, số mệnh cậu đến đây là hết.
Hạo Hiên đặt tay lên ngực, hai mắt hơi gợn nước nhắm chặt, thả người rơi tự do ra sau. “Tạm biệt thế giới.” Cậu ngậm ngùi nói.
Nhìn cậu diễn một màn lố lăng, ma vương không nhịn được bèn lên tiếng, “Ta không có hứng thú với con người.” Trong mắt anh, con người chỉ đơn giản là cái bình chứa máu, không hơn không kém. Lại còn thêm ngoại hình nhỏ bé, nhìn là biết hàng dễ vỡ, làm gì có nổi mấy kẻ chịu được sức bền của ma nhân.
Nghe đến đây, Hạo Hiên bất chợt mở mắt, chống người dậy, cao hứng hỏi, “Thật ư?” Ôi trời tạ ơn chúa, may quá thoát nạn rồi. Cậu thở dài, vuốt vuốt trái tim vừa bị dọa cho ngừng đập của bản thân.
Chẳng nói chẳng rằng, ma vương bất thình lình giơ thìa lên đút thức ăn cho cậu.
***
Vài ngày sau, Hạo Hiên đã có thể đi đứng trở lại, chỉ cần cậu không vận động mạnh là được. Nhân lúc buổi trưa, cậu bảo quản gia mình muốn tới thư phòng của ma vương. Quản gia cũng không phản đối, ông chỉ trả lời rằng ông sẽ thông báo lại với anh.
*Cộc cộc* Tiếng gõ cửa trước thư phòng. “Là tôi đây.” Cậu nhẹ giọng nói.
“Vào đi.”
Đẩy cửa, Hạo Hiên thò đầu vào trước, nhìn ngó xung quanh.
Căn phòng rộng lớn, ước chừng to gấp đôi phòng cậu, mùi tinh dầu dễ chịu phảng phất trong không khí. Tường được chia thành hai mảng. Mảng trên là một màu tường đen cùng với họa tiết hình thoi vàng uốn cong. Mảng dưới là phần đệm đỏ hơi phồng lên, cao đến một mét rưỡi, chất liệu khá mềm. Bên trong còn có nội thất với màu sắc tương xứng, thiết kế tinh xảo, tỉ mỉ, làm bật lên vẻ sang trọng của căn phòng.
“Định đứng ngoài đó à?” Ma vương nói, vẫn không liếc Hạo Hiên lấy một cái.
Giật mình nghe tiếng anh gọi, cậu gãi má, cười hề hề bước vào. Hóa ra là tinh dầu thảo mộc, mùi gỗ thoang thoảng trầm ấm, thêm đâu đó là hương hoa cỏ nhẹ nhàng, không hề hăng. Cậu hít một hơi thật sâu, sự yên bình tràn vào khắp khí quản. Kể cũng lạ, ma vương mà lại thích dùng tinh dầu thảo mộc. Hạo Hiên cong cong khóe môi, hai tay để ra đằng sau, từ từ bước về phía anh.
Nhìn đống tài liệu xếp thành cột trên bàn, cậu không khỏi đen mặt. “Hóa ra ma vương bình thường là làm việc giấy tờ, trông mà hoa cả mắt.” Cậu nghĩ thầm.
“Không hiểu thì ngồi một bên đi.” Như đọc được suy nghĩ của người bên cạnh, anh xoay đầu, một bên mép nhếch nhẹ, lông mày hơi rướn lên nhìn cậu.
Ơ, tên này vậy mà lại nhìn cậu đầy mỉa mai như thế. “Ngồi thì ngồi, tôi cũng chẳng quan tâm.” Hạo Hiên hung hăng hất cằm, quay người đi về phía bàn.
Bộ bàn ghế mang đầy vẻ cổ điển, hai màu đỏ vàng trông cực kỳ hợp với căn phòng. Cậu trầm lặng rót trà, rồi nhấc chiếc tách với những đường hoa văn mềm mại lên, đảo đảo cho nước trà bên trong xoay tròn, cuối cùng mới dịu dàng nhấp môi.
Nước trà ấm nóng chảy xuống cổ họng, cậu liền cảm thấy sự thanh bình hiện tại thật không quá tệ, mọi thứ đều khá tốt đẹp. Mi mắt hơi hạ xuống, Hạo Hiên thảnh thơi nở một nụ cười.
Ngước đầu nhìn ma vương, anh vẫn đang chú tâm làm việc. Người ta bảo đàn ông những lúc thế này sẽ là dáng vẻ cuốn hút nhất, quả thật không sai. Anh vốn đã sở hữu gương mặt đẹp đến hớp hồn, chắc chắn không một loại từ ngữ nào có thể miêu tả lại vẻ đẹp này, mái tóc trắng xõa nhẹ, hàng mi rung rung, dáng vẻ khi tập trung làm bật lên sự chín chắn cùng với quyến rũ của người đàn ông.
“Nhìn gì?” Ma vương bất chợt lên tiếng, mắt vẫn không rời đống giấy tờ. Chẳng đợi Hạo Hiên trả lời, anh liền gọi cậu, “Lại đây.”
Đợi người bước tới gần, ma vương đưa cậu mấy tờ tài liệu. Anh giải thích, “Trong đây có ghi thông tin của ba khu vực khai thác khoáng sản, cậu chọn một cái đi.”
Cậu khó hiểu nhìn ma vương, anh lại chẳng nói chẳng rằng gì mà bắt cậu chọn, đúng là làm khó người ta. Xoa xoa tóc mình, cậu thẹn thùng cười, “Sao thế, anh định tặng tôi hả? Thôi đừng, làm thế tôi ngại lắm.” Nói xong còn cười hì hì thêm mấy tiếng.
“… Hai mảnh đất còn lại sẽ được đem cho chính quyền phía Tây và phía Nam. Ta là ma vương, chọn trước.” Phớt lờ đi biểu cảm chán nản của Hạo Hiên, anh nói tiếp, “Mảnh tốt nhất sẽ chứa nhiều ma thạch nhất. Ngươi thử chọn đi.”
Nghe thấy thế, cậu cũng tự nhiên có đôi chút hứng thú với mấy mảnh đất này, dù người ta cũng không phải là tặng cho cậu… Đọc một lượt thông tin trong tài liệu, cậu đại khái đã nắm bắt được những đặc điểm quan trọng của từng mảnh đất. Dưới góc nhìn của Hạo Hiên, mảnh đất đầu tiên rõ ràng chính là khu chứa nhiều ma thạch nhất, không thể sai được. Lý do chính là vì nó nằm gần lãnh thổ của ma vương hơn hai mảnh còn lại, tất nhiên cũng theo đó mà dồi dào ma lực hơn. Cậu quả là thông minh!
“Tôi chọn mảnh đầu tiên!” Cậu đập tài liệu xuống bàn, lớn giọng nói. Thực ra, nếu chỉ nhờ suy luận này thì cũng chưa thể kết luận được, nhưng có một điều mà cậu chắc chắn tin tưởng, đó chính là trực giác của bản thân. Chẳng hiểu sao từ khi đến ma giới, trực giác Hạo Hiên đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, lần nào nghe thấy linh tính mách bảo là y như rằng có vấn đề xảy ra, và cuối cùng cậu lại tránh được mấy mạng.
Ma vương không nói gì, ánh mắt còn hơi nghi ngờ nhìn kẻ đang dương dương tự đắc trước mặt. “Được.” Anh lên tiếng, đằng nào thì anh cũng sẽ nghe theo cậu hết.
Đột nhiên, ma vương hai tay giơ lên, vòng quanh eo cậu, kéo người ngồi lên đùi mình, mặt đối mặt với nhau. “Ngươi có vẻ khỏe lên nhiều rồi nhỉ?” Anh nhếch mép nói, ánh mắt như muốn đục vài lỗ trên người Hạo Hiên.
Ôi mẹ ơi! Cứu! Cậu nhắm mắt cũng biết anh định làm gì, nhưng mà không muốn đâu! Lắc đầu quyết liệt, cậu đẩy đẩy người mình ra, miệng luống cuống nói, “Không hề! Tôi chỉ là cố gượng rời giường để lên xem anh, nhưng tự nhiên bây giờ lại cảm thấy mệt quá, thôi tôi về phòng đây!” Trán chảy mồ hôi hột, Hạo Hiên hoảng loạn quay người rời đi.
Chưa kịp chạm chân xuống đất, cậu đã bị vòng tay cứng rắn của ma vương kéo lại, ghì sát vào ngực mình.