Chương 13: Chấm dứt cuộc sống đày đọa
Cùng anh trở về Hàn gia cảm giác yên tâm đan xen lẫn sự hồi hộp, vừa đặt chân bước vào nhà người mẹ chồng vốn luôn chán ghét cô đang niềm nở tươi tắn chào đón nhiệt tình.
" Hai đứa đi lâu thật đó, Lệ Đào đột ngột biến mất làm mẹ lo không ít. "
Miệng thì nói lo lắng nhưng tâm lại nghĩ ra đủ trò để hành hạ, cô dám bỏ chạy đến tận thành phố H làm bà ta phát cáu.
Lướt nhìn ra phía sau hành lang, nhàn nhạt hiện lên người hầu nữ sợ sệt lấp ló quen thuộc, cô vội chạy đến muốn nhìn rõ hơn.
Mặc Linh Linh khóc nức nở ôm chầm lấy Lệ Đào với đôi tay bầm tím, Hàn Hoa Nguyệt vì không có Lệ Đào ở cạnh giải tỏa sự ham muốn đánh đập thành ra ngứa ngáy không chịu được mới quay ra đánh luôn cả Mặc Linh Linh.
Lệ Đào chua xót nhìn vết thương mọc nổi lên trên khắp cánh tay toàn vết đỏ tím bầm dập. Cô đắng lòng xoa nhẹ làn da thương tích, thâm tâm rạo rực nhìn ra phía mẹ chồng.
Lệ Đào không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, đôi chân vừa định cất bước đã bị bàn tay nhỏ con ấy ngăn lại.
" Em không muốn bị mất việc đâu, xin phu nhân đừng nói cho thiếu gia... "
Phận là con nợ của Hàn gia có bị đánh đập thế nào cô cũng không quan tâm, cái đau có hèn hạ thế nào cô cũng vờ mù cho qua mà nhẫn nhịn, thế mà ngay cả người ngoài cuộc như Linh Linh bà ta cũng không tha, coi cô ấy như cái bao cát để phát tiết.
Lệ Đào không muốn trơ mắt đứng nhìn người vô tội vì mình mà bị vạ lây.
Không cần chờ đến lúc Chi Sơ mở lời, cô kiên định nhìn Hoa Nguyệt nói ra ý định muốn chuyển đến thành phố H sinh sống thì cái bạt tai giáng xuống bất chợt, cô nhắm tịt mắt chờ bị đánh như mọi khi nhưng lúc mở mắt lại đã thấy cánh tay vững chắc của anh che chắn giúp cô thoát khỏi cú tát đau đớn.
" Mẹ định làm gì vậy? "
Con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời bà nay lại vì cô mà phản kháng giữ chặt tay bà trong không trung.
Hoa Nguyệt diễn vở kịch khóc lóc thảm thiết xin lỗi cô liên hồi, bao che cho cái hành động lỗ mãng đó bằng lý do bà quá kích động.
Lệ Đào cười lạnh trong lòng chạy lại kéo Mặc Linh Linh vạch ra hàng tá vết thương trên khắp người trước mắt Hàn Hoa Nguyệt dưới sự chứng kiến của chồng. Cô dõng dạc lấy hết dũng khí để đứng lên đòi lại công bằng cho Linh Linh.
" Vì không có con ở đây nên mẹ mới dùng Linh Linh để thay thế, mẹ đánh người tới mức này mà vẫn có thể nói lý được sao? "
Bà ta kích động nhìn Linh Linh lườm nguýt giận dữ, đứa con dâu nhút nhát ngày nào giờ lại dám đáp trả bà.
Hàn Chi Sơ nhìn cô mạnh mẽ chỉ ra nỗi đau đớn của bản thân trong suốt mấy năm qua mà lạnh người.
Khi không có anh ở cạnh, cô luôn phải chịu đựng cuộc sống thống khổ dẫn đến cái ý nghĩ tìm đường chết để giải thoát.
Chi Sơ cầm chặt tay cô nhìn lại đống vết đánh chưa lành hẳn, gương mặt lạnh băng kéo mạnh cô về phòng ngủ.
Anh giận cô, giận cả mình. Dùng lực đẩy mạnh cô vào tường tra hỏi cô bằng giọng điệu đáng sợ.
" Tại sao cô không nói!? "
" Cô sống trong cái địa ngục này bao lâu rồi mà vẫn có thể hiển nhiên mỉm cười với tôi được vậy? "
" Tố Lệ Đào... trả lời tôi.. "
Anh nghẹn cứng khụy xuống giường, cô rưng rưng đẫm lệ nhìn anh không thốt lên lời.
Bất chợt anh đứng bật dậy ôm chầm lấy cô chua xót nắm chặt cô trong lòng liên tục xin lỗi.
" Xin lỗi, đáng ra anh nên ở cạnh em mới đúng... "
" Em vất vả rồi..."
" Xin lỗi.. "
Lời xin lỗi đầu tiên của chồng mình lại khiến cô xúc động đến thế, khóc nấc lên trong lòng anh tới lạc giọng.
Hàn Hoa Nguyệt sợ hãi gõ cửa cầu gặp mặt con trai giải thích rõ ràng, nội tâm giảo quyệt của mẹ mình hết lần này đến lần khác tổn thương đến Lệ Đào, anh không muốn để cô đối mặt với mẹ mình trong lúc này.
" Em chờ anh ở đây, một lát thôi. "
Chi Sơ mở cửa xong liền đóng lại khi bước ra bên ngoài, thái độ bất mãn của anh càng khiến bà ta lo sợ run run muốn dùng tay vuốt ve mặt anh nhưng bị khước từ.
" Con luôn chu cấp cho mẹ khoản chi tiêu hàng tháng để mẹ lo cho cô ấy. "
" Vậy mà mẹ lại làm gì Lệ Đào vậy? "
Hàn Hoa Nguyệt một mực khẳng định anh hiểu lầm tâm ý của mình, tất cả đều là do Mặc Linh Linh ăn nói hàm hồ khiến Lệ Đào thương cảm.
Lời nói dối trắng trợn của mẹ lại làm Chi Sơ không muốn nghe thêm nữa, anh quyết tâm đưa cô rời khỏi đây cùng anh đến thành phố H với cuộc sống mới. Bà ta khóc nức nở can ngăn hết mực.
" Mẹ xin con...mẹ có nỗi khổ tâm riêng của mình, xin hãy tha lỗi cho mẹ.. "
Anh không muốn nghe, đóng sập cửa lại sửa soạn tất cả đồ đạc khởi hành ngay tức khắc.
Lệ Đào sụt sịt xin được đưa Mặc Linh Linh theo cùng, em ấy đã chịu đựng không ít oan ức khi không có cô ở cạnh.
Rõ ràng vẫn chưa là gì so với hai năm cô một thân một mình tồn tại trong Hàn gia luôn bị nhạo báng sỉ nhục, vậy mà vẫn còn tâm trí lo lắng cho người khác mới chịu đựng được có hai ngày.
Chi Sơ gật đầu đồng ý làm cô vui không ngớt.
" Hai đứa đi lâu thật đó, Lệ Đào đột ngột biến mất làm mẹ lo không ít. "
Miệng thì nói lo lắng nhưng tâm lại nghĩ ra đủ trò để hành hạ, cô dám bỏ chạy đến tận thành phố H làm bà ta phát cáu.
Lướt nhìn ra phía sau hành lang, nhàn nhạt hiện lên người hầu nữ sợ sệt lấp ló quen thuộc, cô vội chạy đến muốn nhìn rõ hơn.
Mặc Linh Linh khóc nức nở ôm chầm lấy Lệ Đào với đôi tay bầm tím, Hàn Hoa Nguyệt vì không có Lệ Đào ở cạnh giải tỏa sự ham muốn đánh đập thành ra ngứa ngáy không chịu được mới quay ra đánh luôn cả Mặc Linh Linh.
Lệ Đào chua xót nhìn vết thương mọc nổi lên trên khắp cánh tay toàn vết đỏ tím bầm dập. Cô đắng lòng xoa nhẹ làn da thương tích, thâm tâm rạo rực nhìn ra phía mẹ chồng.
Lệ Đào không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, đôi chân vừa định cất bước đã bị bàn tay nhỏ con ấy ngăn lại.
" Em không muốn bị mất việc đâu, xin phu nhân đừng nói cho thiếu gia... "
Phận là con nợ của Hàn gia có bị đánh đập thế nào cô cũng không quan tâm, cái đau có hèn hạ thế nào cô cũng vờ mù cho qua mà nhẫn nhịn, thế mà ngay cả người ngoài cuộc như Linh Linh bà ta cũng không tha, coi cô ấy như cái bao cát để phát tiết.
Lệ Đào không muốn trơ mắt đứng nhìn người vô tội vì mình mà bị vạ lây.
Không cần chờ đến lúc Chi Sơ mở lời, cô kiên định nhìn Hoa Nguyệt nói ra ý định muốn chuyển đến thành phố H sinh sống thì cái bạt tai giáng xuống bất chợt, cô nhắm tịt mắt chờ bị đánh như mọi khi nhưng lúc mở mắt lại đã thấy cánh tay vững chắc của anh che chắn giúp cô thoát khỏi cú tát đau đớn.
" Mẹ định làm gì vậy? "
Con trai luôn ngoan ngoãn nghe lời bà nay lại vì cô mà phản kháng giữ chặt tay bà trong không trung.
Hoa Nguyệt diễn vở kịch khóc lóc thảm thiết xin lỗi cô liên hồi, bao che cho cái hành động lỗ mãng đó bằng lý do bà quá kích động.
Lệ Đào cười lạnh trong lòng chạy lại kéo Mặc Linh Linh vạch ra hàng tá vết thương trên khắp người trước mắt Hàn Hoa Nguyệt dưới sự chứng kiến của chồng. Cô dõng dạc lấy hết dũng khí để đứng lên đòi lại công bằng cho Linh Linh.
" Vì không có con ở đây nên mẹ mới dùng Linh Linh để thay thế, mẹ đánh người tới mức này mà vẫn có thể nói lý được sao? "
Bà ta kích động nhìn Linh Linh lườm nguýt giận dữ, đứa con dâu nhút nhát ngày nào giờ lại dám đáp trả bà.
Hàn Chi Sơ nhìn cô mạnh mẽ chỉ ra nỗi đau đớn của bản thân trong suốt mấy năm qua mà lạnh người.
Khi không có anh ở cạnh, cô luôn phải chịu đựng cuộc sống thống khổ dẫn đến cái ý nghĩ tìm đường chết để giải thoát.
Chi Sơ cầm chặt tay cô nhìn lại đống vết đánh chưa lành hẳn, gương mặt lạnh băng kéo mạnh cô về phòng ngủ.
Anh giận cô, giận cả mình. Dùng lực đẩy mạnh cô vào tường tra hỏi cô bằng giọng điệu đáng sợ.
" Tại sao cô không nói!? "
" Cô sống trong cái địa ngục này bao lâu rồi mà vẫn có thể hiển nhiên mỉm cười với tôi được vậy? "
" Tố Lệ Đào... trả lời tôi.. "
Anh nghẹn cứng khụy xuống giường, cô rưng rưng đẫm lệ nhìn anh không thốt lên lời.
Bất chợt anh đứng bật dậy ôm chầm lấy cô chua xót nắm chặt cô trong lòng liên tục xin lỗi.
" Xin lỗi, đáng ra anh nên ở cạnh em mới đúng... "
" Em vất vả rồi..."
" Xin lỗi.. "
Lời xin lỗi đầu tiên của chồng mình lại khiến cô xúc động đến thế, khóc nấc lên trong lòng anh tới lạc giọng.
Hàn Hoa Nguyệt sợ hãi gõ cửa cầu gặp mặt con trai giải thích rõ ràng, nội tâm giảo quyệt của mẹ mình hết lần này đến lần khác tổn thương đến Lệ Đào, anh không muốn để cô đối mặt với mẹ mình trong lúc này.
" Em chờ anh ở đây, một lát thôi. "
Chi Sơ mở cửa xong liền đóng lại khi bước ra bên ngoài, thái độ bất mãn của anh càng khiến bà ta lo sợ run run muốn dùng tay vuốt ve mặt anh nhưng bị khước từ.
" Con luôn chu cấp cho mẹ khoản chi tiêu hàng tháng để mẹ lo cho cô ấy. "
" Vậy mà mẹ lại làm gì Lệ Đào vậy? "
Hàn Hoa Nguyệt một mực khẳng định anh hiểu lầm tâm ý của mình, tất cả đều là do Mặc Linh Linh ăn nói hàm hồ khiến Lệ Đào thương cảm.
Lời nói dối trắng trợn của mẹ lại làm Chi Sơ không muốn nghe thêm nữa, anh quyết tâm đưa cô rời khỏi đây cùng anh đến thành phố H với cuộc sống mới. Bà ta khóc nức nở can ngăn hết mực.
" Mẹ xin con...mẹ có nỗi khổ tâm riêng của mình, xin hãy tha lỗi cho mẹ.. "
Anh không muốn nghe, đóng sập cửa lại sửa soạn tất cả đồ đạc khởi hành ngay tức khắc.
Lệ Đào sụt sịt xin được đưa Mặc Linh Linh theo cùng, em ấy đã chịu đựng không ít oan ức khi không có cô ở cạnh.
Rõ ràng vẫn chưa là gì so với hai năm cô một thân một mình tồn tại trong Hàn gia luôn bị nhạo báng sỉ nhục, vậy mà vẫn còn tâm trí lo lắng cho người khác mới chịu đựng được có hai ngày.
Chi Sơ gật đầu đồng ý làm cô vui không ngớt.