Chương 7: Rời khỏi Lục trạch
Chắc hẳn Trần Dao sớm đã đoán được kết cục của bản thân rồi, nên ngay khi về đến nhà đã trực tiếp quỳ xuống tạ lỗi với An Tương. Đương nhiên là hiện tại bà ấy rất tức giận, chỉ vừa thấy cô xuất hiện thôi là đã hùng hổ bước tới, không nói lời nào mà giáng vào mặt của Trần Dao một bạt tai.
*CHÁT*
Một tiếng đánh đủ to để những người trong nhà đều phải chú ý, Trần Dao cũng không phản kháng, không giải thích hay nói bất cứ lời nào. Lúc này An Tương mới hít một hơi thật sâu, nói:
- Trần Dao, tôi tin tưởng cô biết chừng mực mới giao việc đó cho cô. Bây giờ cô xem đi, cô đã làm gì rồi hả? Tại sao Tiểu Du vừa đến đã bị đuổi đi, còn nói là không muốn gả nữa, cô có biết tôi khó khăn thế nào mới giải thích và khuyên ngăn được con bé hay không hả!
- Phu nhân, là lỗi của con... Con xin lỗi, con sẽ dọn đồ rời khỏi Lục gia, con thật sự xin lỗi phu nhân.
Hiển nhiên thì An Tương cũng không có ý định giữ cô lại, bà ấy chỉ cần nhìn sơ cũng đủ biết cả hai thằng con của bà ấy đều có ý với cô, nhưng nếu như người mà Trần Dao để mắt tới là Lục Nam Kỳ thì không sao, bà ấy vẫn có thể chấp nhận mối quan hệ đó. Nhưng người cô yêu lại là Lục Nam Trấn, điều này tuyệt đối sẽ không bao giờ được bà ấy chấp nhận!
Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì Trần Dao cũng đã quỳ gối và dập đầu tạ tội với An Tương, cô sớm đã hạ quyết tâm rồi, có thể hôm nay là lần cuối mà cô ở bên cạnh anh, những lời cần nói đều đã nói, đời này sẽ không hối tiếc nữa. Nhưng đương nhiên An Tương cũng không phải người chủ máu lạnh, trước khi cô rời đi thì bà ấy có đưa cho cô một ít tiền mặt và hai chiếc nhẫn vàng, hi vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể tìm được hạnh phúc riêng của mình, bây giờ... Cô chính thức được tự do rồi.
Bước chân ra khỏi Lục trạch, nơi mà bản thân sống chỉ mới hai năm nhưng lại thân quen đến lạ kỳ, có những người mà cô tôn trọng, những người mà cô quý mến... Cũng có người mà cô yêu, nhưng bây giờ cô sẽ không ngoảnh mặt lại nữa, vì nơi này mãi mãi không thuộc về cô.
[...]
Buổi chiều, khi Lục Nam Trấn tan làm thì anh đã rất nhanh để về nhà, anh muốn nói chuyện rõ với Trần Dao, anh biết rằng chuyện lúc trưa chỉ là cô đùa thôi, anh biết chắc cô yêu anh mà.
Tuy nhiên, khi anh về nhà thì người vốn dĩ sẽ chăm sóc anh lại không thấy đâu, thay vào đó lại là một cô hầu khác. Bình thường trước khi anh về thì Trần Dao đã sớm đứng ở trước cửa để chờ, ngay khi anh về đến nhà sẽ giúp anh xách túi hoặc áo khoác, sau đó là giúp anh pha nước rồi lấy quần áo, nhưng hôm nay lại không thấy cô đâu cả. Lục Nam Trấn liền nhíu mày, nói:
- Dao Dao đâu rồi?
Còn chưa đợi nữ hầu trả lời thì An Tương từ trên tầng bước xuống, bà ấy vẫn thản nhiên đáp:
- Mẹ đuổi nó rồi.
Nghe đến đây thì Lục Nam Trấn liền nổi trận lôi đình, anh trực tiếp đá văng cô hầu kia qua một góc, còn hung ác nhìn về phía của mẹ mình, lãnh đạm nói:
- Ai cho phép mẹ đuổi Dao Dao!
- Nam Trấn! Con nói chuyện kiểu gì vậy hả? Mẹ là mẹ của con, là chủ của ngôi nhà này, lẽ nào đuổi một con hầu cũng không được sao?
- Không được! Cô ấy là người của tôi, ai cho phép mẹ đuổi cô ấy hả!
Dứt lời anh liền quay lưng định bỏ đi thì An Tương lại kéo anh lại, gấp gáp nói:
- Rốt cuộc là con bị nó bỏ bùa mê gì hả! Tại sao cứ bám dính lấy con hầu đó vậy, Tiểu Du không tốt sao? Con bé cũng hứa sẽ bỏ qua chuyện này cho con, ngày mai hai đứa sẽ chính thức gặp mặt. Nam Trấn, từ bỏ đi, con hầu đó không thuộc về con.
Tuy nhiên thì Lục Nam Trấn không quan tâm, anh còn lạnh lùng hất mẹ của mình ra, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, nói:
- Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, thì mẹ hãy chuẩn bị linh cữu cho con trai mẹ đi.
Cuối cùng thì An Tương cũng không giữ được Lục Nam Trấn... Bà ấy sai rồi sao? Vốn dĩ bà ấy không nên đuổi Trần Dao đi mới phải, trời bên ngoài bây giờ rất lạnh, đêm nay còn có thể có tuyết rơi, nếu như Lục Nam Trấn không tìm thấy cô thì chắc chắn sẽ không về, vậy... Vậy bây giờ bà ấy nên làm sao đây?
Nam Kỳ, đúng rồi... Bà ấy phải gọi cho Nam Kỳ.
Ở đầu dây bên kia thì Lục Nam Kỳ cũng chỉ vừa mới tan làm và chuẩn bị về nhà, nghe thấy điện thoại của mẹ liền ngay lập tức nhấc máy.
- [Con nghe đây mẹ]
- Nam Kỳ, con đi tìm Trần Dao về đây đi, anh con điên rồi... Thời tiết bây giờ rất bất ổn, nếu lỡ có bão tuyết thì anh con sẽ chết mất.
- [Dao Dao? Nhưng cô ấy đi đâu chứ?]
Lúc này An Tương có chút im lặng, nhưng ở đầu dây bên kia thì Lục Nam Kỳ cũng rất gấp gáp muốn biết, cuối cùng thì bà ấy cũng nói là đã đuổi cô đi, vì bà ấy không muốn cô tiếp tục ở bên cạnh Lục Nam Trấn nữa. Nghe đến đây thì cậu ta cũng sớm đoán được anh trai sẽ nổi trận lôi đình gì rồi, Trần Dao là sinh mạng của anh ấy, mất cô ấy rồi... Liệu Lục Nam Trấn còn thiết phải sống hay không?
- [Mẹ đừng lo, con sẽ tìm Dao Dao... Cả anh hai nữa, cho dù có bị đánh chết con cũng sẽ kéo anh ấy về trước bão tuyết]
- Được... Được... Mẹ nhờ con. Nam Kỳ, con cũng phải cẩn thận đó.
- [Dạ mẹ]
#Yu~
*CHÁT*
Một tiếng đánh đủ to để những người trong nhà đều phải chú ý, Trần Dao cũng không phản kháng, không giải thích hay nói bất cứ lời nào. Lúc này An Tương mới hít một hơi thật sâu, nói:
- Trần Dao, tôi tin tưởng cô biết chừng mực mới giao việc đó cho cô. Bây giờ cô xem đi, cô đã làm gì rồi hả? Tại sao Tiểu Du vừa đến đã bị đuổi đi, còn nói là không muốn gả nữa, cô có biết tôi khó khăn thế nào mới giải thích và khuyên ngăn được con bé hay không hả!
- Phu nhân, là lỗi của con... Con xin lỗi, con sẽ dọn đồ rời khỏi Lục gia, con thật sự xin lỗi phu nhân.
Hiển nhiên thì An Tương cũng không có ý định giữ cô lại, bà ấy chỉ cần nhìn sơ cũng đủ biết cả hai thằng con của bà ấy đều có ý với cô, nhưng nếu như người mà Trần Dao để mắt tới là Lục Nam Kỳ thì không sao, bà ấy vẫn có thể chấp nhận mối quan hệ đó. Nhưng người cô yêu lại là Lục Nam Trấn, điều này tuyệt đối sẽ không bao giờ được bà ấy chấp nhận!
Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì Trần Dao cũng đã quỳ gối và dập đầu tạ tội với An Tương, cô sớm đã hạ quyết tâm rồi, có thể hôm nay là lần cuối mà cô ở bên cạnh anh, những lời cần nói đều đã nói, đời này sẽ không hối tiếc nữa. Nhưng đương nhiên An Tương cũng không phải người chủ máu lạnh, trước khi cô rời đi thì bà ấy có đưa cho cô một ít tiền mặt và hai chiếc nhẫn vàng, hi vọng rằng một ngày nào đó cô sẽ có thể tìm được hạnh phúc riêng của mình, bây giờ... Cô chính thức được tự do rồi.
Bước chân ra khỏi Lục trạch, nơi mà bản thân sống chỉ mới hai năm nhưng lại thân quen đến lạ kỳ, có những người mà cô tôn trọng, những người mà cô quý mến... Cũng có người mà cô yêu, nhưng bây giờ cô sẽ không ngoảnh mặt lại nữa, vì nơi này mãi mãi không thuộc về cô.
[...]
Buổi chiều, khi Lục Nam Trấn tan làm thì anh đã rất nhanh để về nhà, anh muốn nói chuyện rõ với Trần Dao, anh biết rằng chuyện lúc trưa chỉ là cô đùa thôi, anh biết chắc cô yêu anh mà.
Tuy nhiên, khi anh về nhà thì người vốn dĩ sẽ chăm sóc anh lại không thấy đâu, thay vào đó lại là một cô hầu khác. Bình thường trước khi anh về thì Trần Dao đã sớm đứng ở trước cửa để chờ, ngay khi anh về đến nhà sẽ giúp anh xách túi hoặc áo khoác, sau đó là giúp anh pha nước rồi lấy quần áo, nhưng hôm nay lại không thấy cô đâu cả. Lục Nam Trấn liền nhíu mày, nói:
- Dao Dao đâu rồi?
Còn chưa đợi nữ hầu trả lời thì An Tương từ trên tầng bước xuống, bà ấy vẫn thản nhiên đáp:
- Mẹ đuổi nó rồi.
Nghe đến đây thì Lục Nam Trấn liền nổi trận lôi đình, anh trực tiếp đá văng cô hầu kia qua một góc, còn hung ác nhìn về phía của mẹ mình, lãnh đạm nói:
- Ai cho phép mẹ đuổi Dao Dao!
- Nam Trấn! Con nói chuyện kiểu gì vậy hả? Mẹ là mẹ của con, là chủ của ngôi nhà này, lẽ nào đuổi một con hầu cũng không được sao?
- Không được! Cô ấy là người của tôi, ai cho phép mẹ đuổi cô ấy hả!
Dứt lời anh liền quay lưng định bỏ đi thì An Tương lại kéo anh lại, gấp gáp nói:
- Rốt cuộc là con bị nó bỏ bùa mê gì hả! Tại sao cứ bám dính lấy con hầu đó vậy, Tiểu Du không tốt sao? Con bé cũng hứa sẽ bỏ qua chuyện này cho con, ngày mai hai đứa sẽ chính thức gặp mặt. Nam Trấn, từ bỏ đi, con hầu đó không thuộc về con.
Tuy nhiên thì Lục Nam Trấn không quan tâm, anh còn lạnh lùng hất mẹ của mình ra, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, nói:
- Nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, thì mẹ hãy chuẩn bị linh cữu cho con trai mẹ đi.
Cuối cùng thì An Tương cũng không giữ được Lục Nam Trấn... Bà ấy sai rồi sao? Vốn dĩ bà ấy không nên đuổi Trần Dao đi mới phải, trời bên ngoài bây giờ rất lạnh, đêm nay còn có thể có tuyết rơi, nếu như Lục Nam Trấn không tìm thấy cô thì chắc chắn sẽ không về, vậy... Vậy bây giờ bà ấy nên làm sao đây?
Nam Kỳ, đúng rồi... Bà ấy phải gọi cho Nam Kỳ.
Ở đầu dây bên kia thì Lục Nam Kỳ cũng chỉ vừa mới tan làm và chuẩn bị về nhà, nghe thấy điện thoại của mẹ liền ngay lập tức nhấc máy.
- [Con nghe đây mẹ]
- Nam Kỳ, con đi tìm Trần Dao về đây đi, anh con điên rồi... Thời tiết bây giờ rất bất ổn, nếu lỡ có bão tuyết thì anh con sẽ chết mất.
- [Dao Dao? Nhưng cô ấy đi đâu chứ?]
Lúc này An Tương có chút im lặng, nhưng ở đầu dây bên kia thì Lục Nam Kỳ cũng rất gấp gáp muốn biết, cuối cùng thì bà ấy cũng nói là đã đuổi cô đi, vì bà ấy không muốn cô tiếp tục ở bên cạnh Lục Nam Trấn nữa. Nghe đến đây thì cậu ta cũng sớm đoán được anh trai sẽ nổi trận lôi đình gì rồi, Trần Dao là sinh mạng của anh ấy, mất cô ấy rồi... Liệu Lục Nam Trấn còn thiết phải sống hay không?
- [Mẹ đừng lo, con sẽ tìm Dao Dao... Cả anh hai nữa, cho dù có bị đánh chết con cũng sẽ kéo anh ấy về trước bão tuyết]
- Được... Được... Mẹ nhờ con. Nam Kỳ, con cũng phải cẩn thận đó.
- [Dạ mẹ]
#Yu~