Chương : 145
Editor: Mai Tuyết Vân
Tạ Trản cảm thấy cả người bị xâu xé, một bên là thiên sứ, một bên là ác quỷ. Sau khi chìm đắm vào cảm giác đau khổ vì trút giận lên người khác xong, lại bắt đầu chán ghét bản thân, cảm thấy sao hắn lại hư như vậy...
Tạ Trản, sao mày lại là kẻ đáng ghét như thế chứ?
Mày xem bản thân mày đi, có ai sẽ thích mày chứ?
Tạ Trản ơi Tạ Trản, mày đúng là óc heo khó dạy.
Cả đời mày đã không được vui vẻ, mày còn muốn để người khác cũng dính lây sự xui xẻo của mày sao.
Giống như Tạ Như Nhân từng nói, mày không thể chết đi à?
Mày vô dụng như vậy, sống tiếp làm gì chứ? Bây giờ lớn rồi, còn bắt đầu sợ chết, vì sao hồi nhỏ không chết quách đi cho xong?
Tạ Trản trừng mắt đến tận 4 giờ sáng mới đi ngủ.
Lúc sáu giờ thức dậy, mọi người đều phấn chấn tinh thần, chỉ có hắn là trạng thái tinh thần không được tốt lắm.
*
Lúc này nhà họ Ngọc cũng là bữa ăn sáng.
Phồn Tinh mang khuôn mặt năm dấu tay xuống lầu ăn cơm, Tần Nhụy Tâm đau lòng không chịu được, trừng mắt liếc Ngọc Trường Thịnh một cái, ông xem ông đánh con gái thành thế này rồi đấy!
Ngọc Trường Thịnh chột dạ.
Đúng là xuống tay quá nặng rồi.
May là đứa trẻ Phồn Tinh này, từ nhỏ đã không hay giận. Té một cái, thì chỉ cần đưa một bức ảnh trai đẹp ra trước mắt, thì ngay cả khóc cũng quên mất.
"Phồn Tinh, hôm qua ba sai rồi, ba không nên ra tay đánh con."
Ngọc Trường Thịnh yêu con gái nhưng không nuông chiều, mà là đặt cô ở vị trí ngang hàng với ông, cho cô sự tôn trọng.
"Ba sai ở chỗ không nên đánh con, nhưng con cũng sai rồi, sai khi thiế tôn trọng lúc nói chuyện với người lớn. Về chuyện này con có đồng ý với ba không?"
"Uhm... Vâng ạ."
Thật ra Phồn Tinh cũng không hiểu hiết, chỉ từ từ phân tích trong đầu những lời này vậy.
Nhưng mà, trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu, nhận sai là chuyện phải làm.
"Sau này ba sẽ kiềm chế sự tức giận của ba, còn con phải thay đổi cách nói chuyện của mình. Con cảm thấy thế nào?" Ngọc Trường Thịnh dò hỏi.
[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Phồn Tinh yên lặng lấy một cuốn sổ đỏ từ trong lòng ra.
Cô thích cách nói chuyện này.
Về sau có baby, cô cũng sẽ dùng nó.
Lúc đó Sưu Thần Hào... MMP???
Cô là một cô ngốc, thì ở đâu ra baby chứ?
Cô đừng mộng tưởng nữa, tỉnh táo lại một chút, không có kẻ ngu ngốc nào đến rước cô đâu!
"Dạ hiểu, thưa ba." Đại lão đáng yêu ngọt ngào trả lời.
Ngọc Trường Thịnh thở dài, hắn thật sự không ngờ hai cha con xung đột nhưng lại vì kẻ tên Thẩm Anh Bác mà ông không xem trọng.
Vẫn hỏi thử một câu: "Phồn Tinh, có rất nhiều người đẹp hơn Thẩm Anh Bác. Sau này ba đi dự tiệc sẽ đưa con theo, con có thể nhìn thấy rất nhiều chàng trai ưu tú hơn Thẩm Anh Bác nữa, còn đừng đặt lòng mình vào kẻ đa tâm như hắn."
Hiểu con không ai bằng cha, nhớ lại cuộc tranh cãi tối hôm qua.
Ông vì biết phẩm chất của Thẩm Anh Bác nên mới muốn ngăn cản Phồn Tinh, cô lại không nghe lời, cho nên mới tức giận đánh cô.
"Vâng." Phồn Tinh gật đầu: "Con biết rồi."
Cô muốn nuôi dưỡng bông hoa nhỏ, không phải hắn.
Ngọc Trường Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
Chà, may ghê, xem như biết nghe lời.
Sau này tham gia mấy bữa tiếc, gặp gỡ vài chàng trai trẻ tuổi đẹp mắt, đoán rằng hứng thú với Thẩm Anh Bác sẽ phai nhạt.
Nhưng mà lúc này Ngọc Trường Thịnh không thể ngờ con gái ngoan của ông lại cho ông một niềm vui bất ngờ.
Hứng thú của cô với Thẩm Anh Bác đã mất đi, vấn đề là cô lại nhìn trúng một cái móng heo... À không một tên bệnh kiêu căng !
Ăn xong bữa sáng, tài xế đưa Phồn Tinh đến tổ tiết mục "Con đường phi phàm". Vì nhà sản xuất của chương trình có giao thiệp với nhà họ Ngọc. Nên Ngọc Phồn Tinh vào tổ tiết mục làm việc, chỉ cần nói một câu.
Hơn nữa chức vị không hề thấp, là một trong những giám chế.
Được sắp xếp một văn phòng có không gian mở, còn có phòng nghỉ ngơi.
Mỗi ngày ngoại trừ lướt qua lướt lại, thì là nghỉ ngơi.
Tạ Trản cảm thấy cả người bị xâu xé, một bên là thiên sứ, một bên là ác quỷ. Sau khi chìm đắm vào cảm giác đau khổ vì trút giận lên người khác xong, lại bắt đầu chán ghét bản thân, cảm thấy sao hắn lại hư như vậy...
Tạ Trản, sao mày lại là kẻ đáng ghét như thế chứ?
Mày xem bản thân mày đi, có ai sẽ thích mày chứ?
Tạ Trản ơi Tạ Trản, mày đúng là óc heo khó dạy.
Cả đời mày đã không được vui vẻ, mày còn muốn để người khác cũng dính lây sự xui xẻo của mày sao.
Giống như Tạ Như Nhân từng nói, mày không thể chết đi à?
Mày vô dụng như vậy, sống tiếp làm gì chứ? Bây giờ lớn rồi, còn bắt đầu sợ chết, vì sao hồi nhỏ không chết quách đi cho xong?
Tạ Trản trừng mắt đến tận 4 giờ sáng mới đi ngủ.
Lúc sáu giờ thức dậy, mọi người đều phấn chấn tinh thần, chỉ có hắn là trạng thái tinh thần không được tốt lắm.
*
Lúc này nhà họ Ngọc cũng là bữa ăn sáng.
Phồn Tinh mang khuôn mặt năm dấu tay xuống lầu ăn cơm, Tần Nhụy Tâm đau lòng không chịu được, trừng mắt liếc Ngọc Trường Thịnh một cái, ông xem ông đánh con gái thành thế này rồi đấy!
Ngọc Trường Thịnh chột dạ.
Đúng là xuống tay quá nặng rồi.
May là đứa trẻ Phồn Tinh này, từ nhỏ đã không hay giận. Té một cái, thì chỉ cần đưa một bức ảnh trai đẹp ra trước mắt, thì ngay cả khóc cũng quên mất.
"Phồn Tinh, hôm qua ba sai rồi, ba không nên ra tay đánh con."
Ngọc Trường Thịnh yêu con gái nhưng không nuông chiều, mà là đặt cô ở vị trí ngang hàng với ông, cho cô sự tôn trọng.
"Ba sai ở chỗ không nên đánh con, nhưng con cũng sai rồi, sai khi thiế tôn trọng lúc nói chuyện với người lớn. Về chuyện này con có đồng ý với ba không?"
"Uhm... Vâng ạ."
Thật ra Phồn Tinh cũng không hiểu hiết, chỉ từ từ phân tích trong đầu những lời này vậy.
Nhưng mà, trong tiểu thuyết của Nhị Cẩu, nhận sai là chuyện phải làm.
"Sau này ba sẽ kiềm chế sự tức giận của ba, còn con phải thay đổi cách nói chuyện của mình. Con cảm thấy thế nào?" Ngọc Trường Thịnh dò hỏi.
[Ủng hộ mình bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Phồn Tinh yên lặng lấy một cuốn sổ đỏ từ trong lòng ra.
Cô thích cách nói chuyện này.
Về sau có baby, cô cũng sẽ dùng nó.
Lúc đó Sưu Thần Hào... MMP???
Cô là một cô ngốc, thì ở đâu ra baby chứ?
Cô đừng mộng tưởng nữa, tỉnh táo lại một chút, không có kẻ ngu ngốc nào đến rước cô đâu!
"Dạ hiểu, thưa ba." Đại lão đáng yêu ngọt ngào trả lời.
Ngọc Trường Thịnh thở dài, hắn thật sự không ngờ hai cha con xung đột nhưng lại vì kẻ tên Thẩm Anh Bác mà ông không xem trọng.
Vẫn hỏi thử một câu: "Phồn Tinh, có rất nhiều người đẹp hơn Thẩm Anh Bác. Sau này ba đi dự tiệc sẽ đưa con theo, con có thể nhìn thấy rất nhiều chàng trai ưu tú hơn Thẩm Anh Bác nữa, còn đừng đặt lòng mình vào kẻ đa tâm như hắn."
Hiểu con không ai bằng cha, nhớ lại cuộc tranh cãi tối hôm qua.
Ông vì biết phẩm chất của Thẩm Anh Bác nên mới muốn ngăn cản Phồn Tinh, cô lại không nghe lời, cho nên mới tức giận đánh cô.
"Vâng." Phồn Tinh gật đầu: "Con biết rồi."
Cô muốn nuôi dưỡng bông hoa nhỏ, không phải hắn.
Ngọc Trường Thịnh thở phào nhẹ nhõm.
Chà, may ghê, xem như biết nghe lời.
Sau này tham gia mấy bữa tiếc, gặp gỡ vài chàng trai trẻ tuổi đẹp mắt, đoán rằng hứng thú với Thẩm Anh Bác sẽ phai nhạt.
Nhưng mà lúc này Ngọc Trường Thịnh không thể ngờ con gái ngoan của ông lại cho ông một niềm vui bất ngờ.
Hứng thú của cô với Thẩm Anh Bác đã mất đi, vấn đề là cô lại nhìn trúng một cái móng heo... À không một tên bệnh kiêu căng !
Ăn xong bữa sáng, tài xế đưa Phồn Tinh đến tổ tiết mục "Con đường phi phàm". Vì nhà sản xuất của chương trình có giao thiệp với nhà họ Ngọc. Nên Ngọc Phồn Tinh vào tổ tiết mục làm việc, chỉ cần nói một câu.
Hơn nữa chức vị không hề thấp, là một trong những giám chế.
Được sắp xếp một văn phòng có không gian mở, còn có phòng nghỉ ngơi.
Mỗi ngày ngoại trừ lướt qua lướt lại, thì là nghỉ ngơi.