Chương : 147
Editor: Mai Tuyết Vân
Có IQ 1 điểm và 3 điểm cũng chẳng khác gì nhau, tất nhiên sẽ không có gì mới lạ.
Vì thế cô mau tỉnh táo lại đi, đừng có mơ tưởng nữa!
IQ của cô đúng là không cao đâu!
Làm người có thể tự tin, nhưng nhất định không thể tự tin mù quáng, cô còn giả vờ gì chứ?
"Nhưng có thể, giả vờ bình thường mà." Phồn Tinh cố chấp.
Sưu Thần Hào cho rằng cô cũng biết ngượng ngùng khi đứng trước mặt người bình thường, vì thế luôn đau đáu chấp niệm phải giống như người bình thường.
Cuối cùng lại lập tức nghe bà cố nội này nói: "Chỉ có 3 điểm IQ, nhưng vẫn giả bộ làm người bình thường, còn lừa được khối đứa. Chứng tỏ bọn họ, còn ngốc hơn tôi. Hi hi."
[...] Sưu Thần Hào cảm thấy không phản bác được.
Trong cái đầu nhỏ bé đó, tràn ngập ác ý, con mẹ nó. Không hề kém ma quỷ chút nào!
Bạn nói xem vì sao một người ngốc nghếch như thế, lại muốn đi lừa bịp người khác, có phải là quá đáng lắm không?
"Nhị Cẩu à, thái độ của cậu đối với tôi rất tệ. Ghi tên cậu vào sổ đen, sau này sẽ tính sổ sau." Phồn Tinh không do dự lấy một quyển sổ đen trong lòng ra, viết tên Sưu Thần Hào vào.
[Viết tên vào sổ đen à, sau đó sẽ làm gì tôi?] Sưu Thần Hào rất muốn biết, cô có thể làm gì được nó.
"Sau đó..." Phồn Tinh nghiêng đầu: "Tất nhiên là không bảo vệ bông hoa nhỏ, để cậu không vui rồi."
MMP!
Cô là yêu quái phương nào thế!
Nghe thử xem, đây là lời người nên nói sao?
Bây giờ ỷ vào cảm tình của nó dành cho Chiến thần ba ba, nên không e dè gì mà bắt nạt nó. Đây là chuyện một người ngốc nghếch có thể nghĩ ra sao?
*
Phồn Tinh rất đắc ý ngồi ở khán đài.
Tập đầu tiên của chương trình sẽ tiến hành đánh giá và phân lớp các thực tập sinh, từ lớp A đến lớp F, tổng cộng có sáu lớp. Lớp A có mười người, lớp B D mỗi lớp có 30 người, lớp E và lớp F có hơn 50 người, cộng lại vừa tròn 200 người.
[Đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Cứ mỗi tháng lại tổ chức buổi bình chọn trên sân khấu, loại bỏ 30 người.
Sau 6 tháng đã loại đi 180 người, lại phải trải qua ba tháng bầu chọn công khai.
Tất cả đều do phiếu bầu của khán giả quyết định, nhất định rất công bằng.
Đến cuối cùng còn lại bảy người lập thành nhóm nhạc, trở thành nhóm nhạc nam 'tân binh khủng long' nổi tiếng toàn cầu.
Một chương trình có quy mô lớn như vậy, phần lớn người đến tham gia đều có dã tâm và thực lực tốt. Đương nhiên loại chẳng có năng lực như Tạ Trản chỉ dùng để tăng tỷ suất người xem chương trình mà thôi.
Dù hắn ở lớp F, nhưng hắn không hề biết khiêm tốn!
Người dễ kích động như vậy, chẳng phải ai cũng ưa mắt được.
Vì thế không hề bất ngờ khi tổ tiết mục để hắn lại đến sáu tháng, sau khi vắt kiệt sức hút truyền thông của hắn, mới loại hắn khỏi chương trình.
Đại lão có ghế da chuyên dụng, ngồi dưới khán đài còn thoải mải hơn cả đám con trai đang biểu diễn trên sân khấu.
Cảnh tượng, thật đẹp biết bao... Ngang ngửa với hậu cung.
Một tiểu hoàng đế hoang dâm vô đạo, đang tự hỏi tiểu yêu tinh kia thu hút bản thân ở điểm nào.
Tạ Trản nhìn đồng đội lớp F xung quanh, ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai. Từ khi cô gái kia xuất hiện dưới khán đài, thì cả đám đều giống như công đực động dục.
Vén áo lộ ra cơ bụng.
Khi thì hôn gió, liếm môi.
Cho rằng làm như thế có thể khiến Ngọc Phồn Tinh chú ý đến, rồi một bước lên trời, thuận lợi xuất đạo sao?
Ha ha, các người đúng là suy nghĩ đơn giản, người ta đã sớm mù rồi, còn có thể nhìn thấy ai ngoài Thẩm Anh Bác chứ?
Có hắn ở đây, chính là một con tốt thu hút người xem.
Đã đàm phán với tổ tiết mục xong xuôi, hàng tháng một vạn, cứ tiếp tục duy trì tình hình này, nằm ngửa ăn chửi, giá cũng sẽ cao hơn.
Dù sao cũng không xuất đạo nổi, hắn kiếm được tiền thì cứ kiếm.
Người khác mắng hắn không cố gắng cũng được, mắng hắn sân si cũng ổn, mắng cả nhà hắn chết hết cũng tốt, chỉ cần tiền về tay thì những cái đó có đáng gì.
Hơn nữa, nếu thực sự có thể mắng hắn đến mức tan nhà nát cửa thì... Hắn còn phải cảm tạ người ta đó!
Điều duy nhất khiến hắn khó chịu, chính là ánh mắt của Ngọc Phồn Tinh kia, sao lại thỉnh thoảng đặt lên người hắn làm cái gì thế?