Chương : 6
Les bước vào nhà hàng Dave’s Place, để lại bên ngoài mùi vị nặng trịch, lạnh lẽo của cơn bão, cô hòa mình vào sự ấm áp và mùi hương thịt nướng ở đây. Quá nhiều tỏi, cô nhận thấy ngay. May sao, cô thích tỏi. Cô nhìn quanh nhà hàng để tìm Katie. Sau đó cô đi về phía quầy bar và tìm kiếm. Chẳng thấy Katie đâu.
Cô định quay ra và yêu cầu xếp cho mình một bàn, nhưng nhìn thấy hai ghế trống ở quầy bar. Có ba người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô. Hai người đang xem TV qua màn hình treo trên tường; người còn lại thì đang đọc báo.
Đưa tay ra, Les mân mê chiếc nhẫn nằm giữa hai bầu ngực và nhớ lại những gì cô vừa nói với em trai chỉ vài phút trước: cô đang tiến lên để sống. Vượt qua sự mất mát Mike. Nhưng có thật là cô đang làm thế không?
Nếu cô đang cố gắng, phải chăng cô nên thực hành tán tỉnh thay vì lùi vào góc trong cùng của nhà hàng và chờ đợi một cách cô độc? Đúng rồi, cô nên làm thế, nhưng ngay lúc này đây Les chẳng muốn vờ vịt tí nào. Chúa chứng giám, cô đã phải vờ làm ra vẻ quan tâm trong cả ba lần hẹn hò vừa qua.
Cô dợm bước quay đi đúng vào lúc người đàn ông đang đọc báo ngẩng lên. Vẻ mặt anh ta hớn hở như thể anh ta tưởng cô là ai đó khác. Mắt họ gặp nhau. Không rời. Anh ta có mái tóc thẳng sẫm màu và đôi mắt tuyệt vời. Đôi mắt gợi cảm. Một đôi mắt xanh da trời sâu thẳm. Rồi miệng anh, cũng tuyệt vời chẳng kém, nở ra một nụ cười. Với cô. Một nụ cười bí ẩn. Ngay lúc ấy, lần đầu tiên sau mười tám tháng, Les nghe thấy điều ấy. Cái giọng nói khe khẽ ấy. Tiếng tuyệt tán thưởng của cô.
Mỉm cười đáp lại anh ta, Les gỡ chiếc túi xuống khỏi vai và ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh anh ta. Có thể, chỉ là có thể thôi, cuối cùng thì cô cũng có hi vọng.
***
Lại một tiếng “bùm” nữa, và Katie nhảy dựng khỏi sàn nhà. “Tôi chẳng kế hoạch chết hôm nay,” cô la lên. Và cô thực sự muốn làm theo kế hoạch của mình. Người họ Ray luôn luôn nhất quán.
“Chỉ là tiếng sấm thôi,” người cùng phòng với cô lên tiếng. “Thở vài hơi thật sâu đi.”
Katie đếm đến mười để giữ cho trí óc mình không quay trở lại với tiếng nổ mà cô nghe thấy khi trước. Cô cố gắng giữ để hình ảnh Tabitha ngã xuống thảm không tua lại trong đầu cô, và cô quay về phía vang lên giọng nói của người đàn ông tên Carl.
“Bạn thân nhất của cô và bạn trai cô không hợp cạ à?” anh ta hỏi, tin rằng cô cần được trò chuyện.
Anh ta đã đúng, và cô đáp. “Họ chưa bao giờ gặp nhau. Bạn gái tôi không sống ở thành phố này.”
Lại ngừng một lát. “Họ có biết cô đang ở đâu không?”
“Les có biết.”
“Liệu cô ta có đủ lo lắng để đến đây tìm cô không?”
Katie ngẫm nghĩ về câu hỏi. “Có đấy, nhưng tôi không nghĩ cô ấy biết tìm tôi ở đâu.”
“Có thể cô ấy sẽ gọi điện cho bố mẹ cô?”
Đã hàng tháng nay việc nhắc đến bố mẹ mới lại làm cô đau đớn như bị dao đâm vậy. Nhưng cô cho là, sau những sự kiện xảy ra ngày hôm nay, cô dễ bị tổn thương hơn. “Bố mẹ tôi qua đời cả rồi.” Mắt cô cay xè.
“Tôi xin lỗi.” Anh ta di chuyển hai bàn chân, sau đó có tiếng khớp gối kêu răng rắc như thể anh ta lại ngồi xuống. “Đã lâu chưa?”
Câu hỏi của anh ta cho thấy có lẽ anh ta đã nhận ra sự xúc động trong giọng nói của cô. “Khoảng một năm rưỡi rồi.” Ngày mai. Thật điên là trí óc lại rất minh mẫn với những điều như vậy dù thâm tâm chẳng hề muốn thế.
“Tai nạn ư?” anh ta hỏi.
“Đúng vậy.” Katie trả lời, và cố để không sụt sịt.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Một cái xe tải 18 bánh.”
“Chết tiệt.”
“Đúng đấy. Chết tiệt.” Katie kéo đầu gối sát vào ngực và lau hai gò má ướt vào quần.
Một lúc lâu không ai trong họ nói gì. Rồi giọng nói của anh ta lại vang lên trong phòng. “Mẹ tôi mất khi tôi mới mười lăm tuổi.” Những lời của anh ta như bị dính vào đầu lưỡi, như thể anh ta phải cố buộc chúng thoát ra.
Và cô nghe thấy nhiều điều trong giọng nói trầm trầm của anh ta. Anh ta không nói về việc mất đi người mẹ, nhưng cũng hé một chút đủ để cô thấy nỗi đau của anh ta và để cô biết rằng anh ta hiểu.
“Tôi rất tiếc,” cô trả lời. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Ung thư,” Anh ta đáp.
“Chắc là kinh khủng lắm.”
“Chẳng dễ dàng gì. Nhưng với thời gian, nỗi đau cũng nguôi ngoai.”
“Quả vậy.” Nhưng nỗi đau vẫn còn đang quá lớn. Sự im lặng lại bao trùm lên căn phòng. Những ý nghĩ của Katie lại quay về với Tabitha. Không định, nhưng cô cũng tìm ra một chủ đề khác để đối thoại. “Thế còn bố anh thì sao?”
“Ông già chỉ ở cách chỗ tôi vài dặm. Thỉnh thoảng ông chạy mấy thứ cho công việc của tôi. Nhưng lúc nào ông cũng nghĩ là mình luôn có câu trả lời và không ngại chia sẻ. Ông già tội nợ.”
“Nhưng anh yêu bố anh nhiều lắm.” Cô đoán vậy qua giọng nói đã dịu đi của anh ta.
“Ông già cũng không đến nỗi.” Giọng anh ta lại càng dịu hơn.
Cô duỗi chân ra. Bàn chân cô va vào chân anh ta. Cả hai bọn họ cùng rụt chân lại một lúc.
“Liệu có ai đến tìm anh không?” Cô đợi anh ta trả lời, tự hỏi không biết anh ta có vợ chưa. Quả thực là anh ta đã nói với cô rằng anh ta chẳng hề tin tưởng vào hôn nhân, nhưng điều đó cũng có thể có nghĩa là anh ta đang bị cùm kẹp trong một cuộc hôn nhân chẳng hạn. “Bố anh, hay... ai đó khác?”
“Ông già đang ở Austin. Con chó của tôi sẽ nhớ đến tôi nếu không được cho ăn. Nhưng tôi chưa kịp huấn luyện cho nó gọi cho số 911.”
Nhắc đến 911 làm cô nhớ lại cô đã tìm kiếm điện thoại trong phòng làm việc của Tabitha. Vật lộn với những suy nghĩ ấy, cô cố gắng tưởng tượng ra Carl đang cho thức ăn vào đĩa cho chó. “Con chó giống gì hả anh?”
Anh ta ngừng một lúc. “Một con chó lớn.” Toàn bộ giọng điệu của anh ta thay đổi. Anh ta lại nói dối nữa rồi, mặc dù cô hoàn toàn không hiểu vì sao anh ta lại nói dối về chuyện con chó.
“To chừng nào?” Sự lạnh lẽo từ sàn nhà vẫn tiếp tục luồn qua cái quần bò mỏng thấm vào da thịt cô.
“To, to. Trong này phải có đèn mới phải chứ,” anh ta nói.
Phải chăng anh ta là một kẻ nói dối miễn cưỡng? Nếu vậy, thì anh ta cần tập tành thêm. Hoặc có thể anh ta nói dối cũng không tệ lắm, nhưng có một cái gì đó khi một người nói và nghe trong bóng tối hoàn toàn khiến cho lời nói dối trở nên rõ rệt hơn. Có thể là cô và Joe nên thử nó. Tắt hết đèn đi để nói chuyện một đêm. Cô sẽ nghe thấy gì trong giọng nói của Joe? Anh sẽ nghe thấy gì trong giọng nói của cô? Liệu anh có thể giải thích vì sao hai tuần cuối này anh quá bận để gặp cô? Liệu cô có thể hiểu tại sao cô chẳng lấy làm phiền khi anh quá bận? Bụng cô run lên và cô quyết định không nghĩ về điều đó nữa.
Tiếng Carl di chuyển khiến Katie ngẩng lên. “Anh làm gì vậy?”
“Tôi sẽ dời mấy cái thùng này để tìm công tắc đèn.”
Hay là anh ta chỉ định làm ấm người thôi? “Anh cầm lấy áo khoác của anh này.” Cô rời khỏi tường và cởi áo ra.
“Không đâu. Cô giữ lấy mà mặc.”
“Giờ thì tôi ấm rồi,” cô nói dối, và đưa cái áo ra.
“Nào, tôi đang toát cả mồ hôi ra đây.” Anh ta nhấn thêm.
Lại một lời nói dối nữa. Quyết tâm cãi bằng được, cô đứng lên và bước một bước. Cô dẫm phải cái gì đó và trượt chân. Cái áo rơi xuống, theo sau là cô. May sao, thay vì ngã xuống sàn, cô ngã vào anh ta. Anh ta đỡ ngang eo cô. Bởi vì cô thấp hơn anh ta khoảng chừng hai chục phân, đầu cô gục vào ngực anh ta. Một bộ ngực đàn ông rắn rỏi, mạnh mẽ.
“Cô không sao chứ?” Hơi thở của anh ta vuốt ve thái dương cô.
Sự đụng chạm của anh ta thật ấm áp khiến cô không muốn rời ra. “Tôi sợ.” Cô không định nói thế, nhưng có cái gì đó khi ở gần anh ta khiến cô muốn thú thật.
“Đừng sợ. Sẽ có ai đó tìm ra chúng ta thôi.” Bàn tay anh ta trượt lên lưng cô.
Cô đắm mình trong thân nhiệt ấm áp của anh ta. Cô có cảm giác bối rối trong dạ, và cô hi vọng anh ta không rời mình ra. Chẳng phải cô tha thiết cái hấp lực của đàn ông, cô tự bảo, mà đó là sự an toàn. Anh ta cho cô cảm giác thật an toàn.
Anh ta hắng giọng. “Cô mặc lại áo khoác của tôi vào đi.”
Hít vào, cô ngửi thấy mùi hương nồng, mùi gỗ mới như từ cái áo khoác tỏa ra. Trên người anh ta, mùi ấy còn dễ chịu hơn cả trên áo khoác. “Làm sao mà anh biết?”
“Bởi vì tôi có thể cảm thấy cô bị lạnh.” Bàn tay anh ta lần theo lưng cô và chạm vào tóc cô.
Ừm, đầu ngực cô căng cứng và chắc hẳn anh ta đã cảm thấy thế, nhưng cô chọn cách lờ đi lời nhận xét của anh ta và cả đầu ngực của mình nữa. “Không, sao mà anh biết ai đó sẽ tìm ra chúng ta?” Cô giữ nguyên tư thế của mình, một bên má cô hơi dựa vào ngực anh ta, cảm giác ấm áp hơn kể từ lúc tất cả mọi chuyện bắt đầu.
“Nghe như bà Jastorys làm việc cả ngày lẫn đêm. Chắc sẽ có ai đó đến đây theo hẹn và họ sẽ... nhìn thấy xác bà ta và gọi điện cho cảnh sát.”
Katie nhớ ra một điều về Tabitha và rên lên thành tiếng. “Nhưng Tabitha không làm việc ngày thứ Hai. Và có lẽ chúng ta là những cuộc hẹn cuối cùng của bà ta hôm nay.”
“Cứt thật.” Cơ thể anh ta căng ra áp sát cơ thể cô.
“Đúng thế.” Cô nhấc má mình khỏi ngực anh để có thể nhìn vào anh ta. Gần gụi đến thế này, cô có thể nhận ra một vài đường nét trên mặt anh. Anh ta... anh ta cũng điển trai như mùi hương của anh vậy. Ngay lúc ấy, có cái gì đó quen thuộc nảy ra trong óc cô. Không phải là cô biết anh ta. Nhưng cô biết ai đó trông giống anh ta.
Mắt cô lướt trên mặt anh ta. Mắt to, nâu, cô nghĩ, một vầng trán rộng, lông mi dày dưới chân mày rậm. Mũi thẳng, khuôn mặt góc cạnh, gò má... Một bên gò má có vết xước. Mơ hồ, cô nhớ ra mình đã đấm đá anh ta.
Cô sờ vào cằm anh ta. Bộ râu hai ngày không cạo làm các ngón tay cô buồn buồn. “Tôi đã làm thế với anh ư?”
“Đúng đấy.” Anh ta nắm lấy tay cô.
“Xin lỗi,” cô thì thầm.
“Tôi cũng đang định tha thứ cho cô đây,” anh ta cũng thầm thì lại, giọng bỡn cợt, nhưng dịu dàng và dễ chịu.
Họ cứ đứng như thế nhìn nhau chằm chằm. Thân thể chạm vào nhau.
Hai bàn tay ấm áp của anh ta trượt trở lại eo cô. “Xin chào, Katie Ray,” anh ta nói như thể mới gặp cô lần đầu.
“Xin chào,” cô cố nói nhưng miệng cô trở nên khô khốc.
Đầu anh ta cúi xuống thấp hơn. Hơi thở nhẹ của anh ta làm ấm đôi má cô và vuốt ve giác quan cô. “Xanh lục hay xanh da trời?” anh ta hỏi.
“Hả?”
“Mắt cô, chúng xanh lục hay xanh da trời?”
“Da trời.” Cô đáp. “Còn mắt anh?”
“Màu nâu.”
Giống màu tóc anh ta. Hay là chúng màu đen nhỉ? Với tí tẹo ánh sáng thế này, không thể nào phân biệt được màu sắc. Mắt cô chuyển về hướng miệng anh ta. Đôi môi đầy đặn, với môi trên hơi cong.
Rồi sau đó một ý nghĩ khiếm nhã hết sức thoáng qua óc cô. Cô muốn hôn anh ta. Hoặc là muốn anh ta hôn cô. Thế nào cũng được cả. Không!
Cô vùng ra khỏi vòng tay anh ta nhanh đến mức cô lại trượt chân lần nữa. Có điều anh ta chẳng có ở đó để mà đỡ lấy cô. Ngã phịch xuống mấy cái thùng, Katie làm mấy cái thùng đồ đổ vào nhau. Cô ngã ngồi trên hai mông và hình như bị đau. Cô không chắc mấy; đó là ưu điểm của việc có hai cái mông lạnh cóng.
“Cô không sao đấy chứ ?” anh ta hỏi, giọng nghẹn đi. Căng thẳng.
“Không sao.” Lại còn không sao! Ổn sao được khi mà suýt nữa thì cô hôn một người lạ, trong khi hai tuần nữa là cô lấy chồng? Cưới Joe tuyệt vời, tốt bụng, ngọt ngào và đẹp trai.
Chính là bóng tối. Bóng tối tạo ra một khung cảnh thân mật. Thế thôi. Chỉ có thể là thế thôi. Bởi vì cô yêu Joe mà. Cô yêu anh.
Ôi, Chúa ơi, bụng cô lại quặn đau. Cô đứng lên, vịn tay vào tường... Và cô cảm thấy... Ơn Chúa!
“Coi chừng mắt anh nhé,” cô ấn công tắc.
Ánh sáng. Ánh sáng tuyệt vời, đẹp đẽ tràn ngập gian phòng. Cô chớp mắt. Không còn vấn đề thân mật nữa. Giờ cô có thể nhìn mọi thứ rõ ràng. Ánh sáng làm chói mắt cô. Cô lại chớp mắt. Rồi cô tập trung vào người đàn ông đang đứng trước mặt, cách cô chừng ba chục phân. Anh ta phải cao tới mét chín và vạm vỡ gấp đôi Antonio Banderas. Không ổn! Không ổn chút nào khi mà Antonio luôn là ngôi sao trong những tưởng tượng xác thịt của cô kể từ... kể từ khi cô bắt đầu có những tưởng tượng về dục tình. Giờ cô chỉ có thể làm một điều duy nhất.
Cô tắt đèn đi.
***
Les nhấp nháp ly rượu vang merlot, một loại vang ngon của vùng thung lũng Napa ở California, và cố gắng nhìn, mà không bị bắt quả tang, xem người đàn ông ngồi bên trái cô có đeo nhẫn cưới hay không. Điều ấy có thể giải thích tại sao, ngoài một cái gật đầu nhanh và nụ cười thoáng qua, anh ta quay trở lại đọc báo. Cô thật may làm sao, người đàn ông đầu tiên gợi lên sự tán thưởng trong cô lại thà đọc về... cô nhìn theo hướng đôi mắt gợi cảm của anh ta, về việc nuôi giun đất. Tuyệt thế đấy !
Cô chẳng được may mắn như vậy với anh chàng ngồi cách cô ba ghế. Ồ, không. Brad, theo lời giới thiệu của anh ta, chuyển tới cái ghế trống bên cạnh cô, mỉm cười dụ dỗ và kể đủ thứ về cái ô tô to mới sắm, công việc quan trọng mới, cái du thuyền lớn và tài khoản kếch xù của anh ta.
Anh ta còn chưa ba hoa về là cái của quý lớn của mình. Thế có nghĩa là anh ta chỉ có một quả ớt nhỏ xíu. Có lẽ cũng chẳng to hơn cái vạch nhỏ trên ngón tay trái rám nắng của anh ta, rõ mười mươi, anh ta đã tháo nhẫn cưới ra. Ừm, cô ghét mấy kẻ lừa dối quá.
Đó chỉ là một trong nhiều điều khiến cô yêu Mike. Anh sẽ không bao giờ dối lừa cô. Chắc chắn một điều, anh là người trung thực, chung thủy và biết quan tâm đến người khác nhất mà cô biết. Cô chạm tay vào chiếc nhẫn giữa hai bầu ngực.
“Nào, sao nào?” Câu hỏi của quý ông Lừa Dối kéo cô ra khỏi sự mơ màng. “Cô em tính sao?”
“Tính sao gì cơ?” Cô xoay xoay ly rượu trong tay.
“Ăn tối. Và sau đó mình cùng đi đâu đó với nhau được không, bánh ngọt.”
Bánh ngọt? Cô đếm đến ba, móng vuốt chuẩn bị xòe ra.
“Phục vụ,” Brad kêu lớn đến mức cô giật cả mình. “Rót cho cô đây một lượt đồ uống nữa. Cô ấy cần thoải mái một chút.”
Cô nghiến răng. “Bánh ngọt không cần uống gì khác. Bánh ngọt không cảm thấy...”
“Ồ, có chứ. Anh biết ngay khi nào một người phụ nữ cần thêm đồ uống, và cô em cần đấy.” Anh chàng cúi sát vào cô. Hơi thở của anh chàng có mùi bánh kẹp pho mát với hành và mùi bia chua.
Bỗng dưng, người đàn ông ngồi bên trái cô thả tờ báo xuống. Anh nhìn trừng trừng – kiểu như mày sắp toi bây giờ đấy – vào anh chàng cần một viên kẹo bạc hà và đang làm ô nhiễm vùng không khí quanh Les. “Có khi nào anh nghĩ là cô đây đi cùng với tôi không đấy?”
Brad há hốc mồm. “Nhưng hai người không... Xin lỗi nhé!” Chàng ta rút tiền ra khỏi túi, quẳng xuống quầy bar và bỏ đi.
Les không buồn nhìn theo anh ta. Cô đang mải nghiên cứu chàng nông dân nuôi giun đất tiềm năng của cô, người mà cô để ý thấy không đeo nhẫn cưới hay có vết đeo nhẫn trên ngón tay. Hay thật. Rất hay.
“Cảm ơn anh.” Cô nói. Và một lần nữa cô lại nghe thấy nó.
Tuyệt.
***
“Nói cho tôi biết là cô vừa mới tắt đèn đi, chứ không phải là bóng đèn bị cháy!” Carl cố gắng kiềm chế cảm xúc trong giọng nói, nhưng bên trong, Khốn kiếp! là tất cả những gì anh có thể nghĩ. Bị nhốt ở đây với bất kỳ người phụ nữ nào là đủ tệ lắm rồi trong khi anh thực sự muốn tránh xa tất cả bọn họ, nhưng không, anh lại còn bị nhốt chung với ....
“Tôi tắt đèn đấy.”
“Tại sao thế?” Anh đã cố gắng nheo mắt, hình dung ra dung nhan của cô ta, cầu mong sao bề ngoài trông cô ta không được như giọng nói hay mùi hương của mình. Thế mà anh lại thấy một cô tóc đỏ, hơn hẳn cái cô người mẫu đồ lót tóc màu nâu đỏ trong quyển catalog của Victoria’s Secret. Ồ, anh đã cảm nhận được cô ta khi cô ta gần sát và biết rằng cô ta rất có tiềm năng, nhưng nói thật lòng, đàn ông là phải yêu bằng mắt.
“Bởi vì tôi bị chói mắt.”
Mắt anh cũng bị chói. Không phải bởi ánh sáng mà bởi nhìn thấy cô. In trong óc anh là hình ảnh cô đứng đó trông còn sợ hãi và thậm chí xinh đẹp hơn. Và việc nhìn thấy một phụ nữ hoảng sợ và xinh đẹp khiến cho bản năng muốn làm người hùng của anh dâng lên rất cao. À, nhưng cũng chính cái bản năng ấy đã làm cho anh lún sâu vào vũng lầy với Amy.
Anh hít một hơi và thở ra chầm chậm trong khi hình ảnh của Katie Ray lại hiện ra trong đầu một lần nữa. Anh không thể nhớ chính xác cô mặc đồ gì, màu gì, nhưng lại nhớ như in thân hình bên dưới lớp quần áo với những đường cong vô cùng đúng chỗ. Những đường cong đẹp đến nỗi mà chỉ trong một phần nghìn giây, anh có thể thay cho cô vài bộ đồ lót nhỏ xíu của Victoria. Bộ màu xanh lá cây, trong suốt. Hoặc, màu xanh da trời, cho đồng với màu mắt của cô.
Thực ra thì màu đồ lót hay màu mắt cô cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy. Chính màu tóc cô đã cuốn hút anh. Tóc cô dài. Ồ Chúa ơi, anh yêu thích những bộ tóc hung, dài. Đặc biệt là màu nâu đỏ. Anh nhớ lại làn tóc ấy. Mượt như lụa, chảy dài trên lưng cô. Tuyệt đến mức anh phải vận hết ý chí để không lùa tay vào trong đó. Để không vùi mũi mình vào những lọn tóc mà hít hà.
Anh lắc đầu để những hình ảnh ấy rời khỏi đầu mình. “Được thôi,” anh làu nhàu. “Chờ một phút, nhưng sau đó phải bật đèn sáng trở lại.”
Phải tìm đường ra khỏi đây. Không đời nào anh chịu ở đây chờ đợi ba mươi sáu tiếng đồng hồ cùng với một phụ nữ mềm mại, thơm tho đã cuốn hút được anh. Một người phụ nữ gợi lên bản năng người hùng trong anh.
Tại sao anh lại kể cho cô ta nghe về mẹ anh cơ chứ? Ừm, anh biết tại sao. Bởi vì anh đã cảm thấy trong giọng nói của cô ta có tiếng khóc than quen thuộc. Bởi vì... việc họ nôn ọe cùng nhau đã đưa anh trở về với những kỳ hóa trị ngày xưa.
Con không phải vào đây đâu, mẹ anh thường bảo. Nhưng anh không thể nào bỏ mặc bà... khi mà anh biết bà cần anh. Vậy là họ thường ngồi bên nhau trên sàn toilet, thay nhau nôn ọe và cười phá lên vì thế. Mẹ kiếp, thật là đau đớn khi nhớ lại. Vì vậy anh dồn những ký ức ấy vào chỗ của chúng ở sâu trong bóng tối. Những ý nghĩ về Tóc đỏ ùa về thế chỗ. Ký ức về mùi hương của cô, về sự mềm mại...
Anh oán trách cái gen quý ông lịch lãm mà anh thừa hưởng từ bố, cái gen mà anh ước gì có thể phẫu thuật cắt bỏ đi.
Chẳng phải là gen quý ông lịch lãm thì nguy hiểm hơn bản năng muốn làm người hùng. Anh đã muốn làm người hùng của Amy. Để cứu vớt cô. Anh đã thất bại. Cũng như anh đã không cứu được mẹ mình.
Không! Anh đã cấm cửa những suy nghĩ như vậy rồi.
“Cô sẵn sàng chưa?” anh hỏi.
“Sẵn sàng làm gì cơ?” Tiếng trả lời thì thầm dịu dàng của cô bao lấy anh. Chết tiệt, chỉ giọng nói của cô thôi cũng đủ làm quần bò anh chật rồi. Dĩ nhiên, có lẽ không phải chỉ vì cô, mà cũng vì anh đã không vùi mình vào người phụ nữ nào đã một năm nay. Anh cũng nhớ cái đó lắm.
“Bật đèn lại đi, Tóc đỏ.”
Cô định quay ra và yêu cầu xếp cho mình một bàn, nhưng nhìn thấy hai ghế trống ở quầy bar. Có ba người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô. Hai người đang xem TV qua màn hình treo trên tường; người còn lại thì đang đọc báo.
Đưa tay ra, Les mân mê chiếc nhẫn nằm giữa hai bầu ngực và nhớ lại những gì cô vừa nói với em trai chỉ vài phút trước: cô đang tiến lên để sống. Vượt qua sự mất mát Mike. Nhưng có thật là cô đang làm thế không?
Nếu cô đang cố gắng, phải chăng cô nên thực hành tán tỉnh thay vì lùi vào góc trong cùng của nhà hàng và chờ đợi một cách cô độc? Đúng rồi, cô nên làm thế, nhưng ngay lúc này đây Les chẳng muốn vờ vịt tí nào. Chúa chứng giám, cô đã phải vờ làm ra vẻ quan tâm trong cả ba lần hẹn hò vừa qua.
Cô dợm bước quay đi đúng vào lúc người đàn ông đang đọc báo ngẩng lên. Vẻ mặt anh ta hớn hở như thể anh ta tưởng cô là ai đó khác. Mắt họ gặp nhau. Không rời. Anh ta có mái tóc thẳng sẫm màu và đôi mắt tuyệt vời. Đôi mắt gợi cảm. Một đôi mắt xanh da trời sâu thẳm. Rồi miệng anh, cũng tuyệt vời chẳng kém, nở ra một nụ cười. Với cô. Một nụ cười bí ẩn. Ngay lúc ấy, lần đầu tiên sau mười tám tháng, Les nghe thấy điều ấy. Cái giọng nói khe khẽ ấy. Tiếng tuyệt tán thưởng của cô.
Mỉm cười đáp lại anh ta, Les gỡ chiếc túi xuống khỏi vai và ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh anh ta. Có thể, chỉ là có thể thôi, cuối cùng thì cô cũng có hi vọng.
***
Lại một tiếng “bùm” nữa, và Katie nhảy dựng khỏi sàn nhà. “Tôi chẳng kế hoạch chết hôm nay,” cô la lên. Và cô thực sự muốn làm theo kế hoạch của mình. Người họ Ray luôn luôn nhất quán.
“Chỉ là tiếng sấm thôi,” người cùng phòng với cô lên tiếng. “Thở vài hơi thật sâu đi.”
Katie đếm đến mười để giữ cho trí óc mình không quay trở lại với tiếng nổ mà cô nghe thấy khi trước. Cô cố gắng giữ để hình ảnh Tabitha ngã xuống thảm không tua lại trong đầu cô, và cô quay về phía vang lên giọng nói của người đàn ông tên Carl.
“Bạn thân nhất của cô và bạn trai cô không hợp cạ à?” anh ta hỏi, tin rằng cô cần được trò chuyện.
Anh ta đã đúng, và cô đáp. “Họ chưa bao giờ gặp nhau. Bạn gái tôi không sống ở thành phố này.”
Lại ngừng một lát. “Họ có biết cô đang ở đâu không?”
“Les có biết.”
“Liệu cô ta có đủ lo lắng để đến đây tìm cô không?”
Katie ngẫm nghĩ về câu hỏi. “Có đấy, nhưng tôi không nghĩ cô ấy biết tìm tôi ở đâu.”
“Có thể cô ấy sẽ gọi điện cho bố mẹ cô?”
Đã hàng tháng nay việc nhắc đến bố mẹ mới lại làm cô đau đớn như bị dao đâm vậy. Nhưng cô cho là, sau những sự kiện xảy ra ngày hôm nay, cô dễ bị tổn thương hơn. “Bố mẹ tôi qua đời cả rồi.” Mắt cô cay xè.
“Tôi xin lỗi.” Anh ta di chuyển hai bàn chân, sau đó có tiếng khớp gối kêu răng rắc như thể anh ta lại ngồi xuống. “Đã lâu chưa?”
Câu hỏi của anh ta cho thấy có lẽ anh ta đã nhận ra sự xúc động trong giọng nói của cô. “Khoảng một năm rưỡi rồi.” Ngày mai. Thật điên là trí óc lại rất minh mẫn với những điều như vậy dù thâm tâm chẳng hề muốn thế.
“Tai nạn ư?” anh ta hỏi.
“Đúng vậy.” Katie trả lời, và cố để không sụt sịt.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Một cái xe tải 18 bánh.”
“Chết tiệt.”
“Đúng đấy. Chết tiệt.” Katie kéo đầu gối sát vào ngực và lau hai gò má ướt vào quần.
Một lúc lâu không ai trong họ nói gì. Rồi giọng nói của anh ta lại vang lên trong phòng. “Mẹ tôi mất khi tôi mới mười lăm tuổi.” Những lời của anh ta như bị dính vào đầu lưỡi, như thể anh ta phải cố buộc chúng thoát ra.
Và cô nghe thấy nhiều điều trong giọng nói trầm trầm của anh ta. Anh ta không nói về việc mất đi người mẹ, nhưng cũng hé một chút đủ để cô thấy nỗi đau của anh ta và để cô biết rằng anh ta hiểu.
“Tôi rất tiếc,” cô trả lời. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Ung thư,” Anh ta đáp.
“Chắc là kinh khủng lắm.”
“Chẳng dễ dàng gì. Nhưng với thời gian, nỗi đau cũng nguôi ngoai.”
“Quả vậy.” Nhưng nỗi đau vẫn còn đang quá lớn. Sự im lặng lại bao trùm lên căn phòng. Những ý nghĩ của Katie lại quay về với Tabitha. Không định, nhưng cô cũng tìm ra một chủ đề khác để đối thoại. “Thế còn bố anh thì sao?”
“Ông già chỉ ở cách chỗ tôi vài dặm. Thỉnh thoảng ông chạy mấy thứ cho công việc của tôi. Nhưng lúc nào ông cũng nghĩ là mình luôn có câu trả lời và không ngại chia sẻ. Ông già tội nợ.”
“Nhưng anh yêu bố anh nhiều lắm.” Cô đoán vậy qua giọng nói đã dịu đi của anh ta.
“Ông già cũng không đến nỗi.” Giọng anh ta lại càng dịu hơn.
Cô duỗi chân ra. Bàn chân cô va vào chân anh ta. Cả hai bọn họ cùng rụt chân lại một lúc.
“Liệu có ai đến tìm anh không?” Cô đợi anh ta trả lời, tự hỏi không biết anh ta có vợ chưa. Quả thực là anh ta đã nói với cô rằng anh ta chẳng hề tin tưởng vào hôn nhân, nhưng điều đó cũng có thể có nghĩa là anh ta đang bị cùm kẹp trong một cuộc hôn nhân chẳng hạn. “Bố anh, hay... ai đó khác?”
“Ông già đang ở Austin. Con chó của tôi sẽ nhớ đến tôi nếu không được cho ăn. Nhưng tôi chưa kịp huấn luyện cho nó gọi cho số 911.”
Nhắc đến 911 làm cô nhớ lại cô đã tìm kiếm điện thoại trong phòng làm việc của Tabitha. Vật lộn với những suy nghĩ ấy, cô cố gắng tưởng tượng ra Carl đang cho thức ăn vào đĩa cho chó. “Con chó giống gì hả anh?”
Anh ta ngừng một lúc. “Một con chó lớn.” Toàn bộ giọng điệu của anh ta thay đổi. Anh ta lại nói dối nữa rồi, mặc dù cô hoàn toàn không hiểu vì sao anh ta lại nói dối về chuyện con chó.
“To chừng nào?” Sự lạnh lẽo từ sàn nhà vẫn tiếp tục luồn qua cái quần bò mỏng thấm vào da thịt cô.
“To, to. Trong này phải có đèn mới phải chứ,” anh ta nói.
Phải chăng anh ta là một kẻ nói dối miễn cưỡng? Nếu vậy, thì anh ta cần tập tành thêm. Hoặc có thể anh ta nói dối cũng không tệ lắm, nhưng có một cái gì đó khi một người nói và nghe trong bóng tối hoàn toàn khiến cho lời nói dối trở nên rõ rệt hơn. Có thể là cô và Joe nên thử nó. Tắt hết đèn đi để nói chuyện một đêm. Cô sẽ nghe thấy gì trong giọng nói của Joe? Anh sẽ nghe thấy gì trong giọng nói của cô? Liệu anh có thể giải thích vì sao hai tuần cuối này anh quá bận để gặp cô? Liệu cô có thể hiểu tại sao cô chẳng lấy làm phiền khi anh quá bận? Bụng cô run lên và cô quyết định không nghĩ về điều đó nữa.
Tiếng Carl di chuyển khiến Katie ngẩng lên. “Anh làm gì vậy?”
“Tôi sẽ dời mấy cái thùng này để tìm công tắc đèn.”
Hay là anh ta chỉ định làm ấm người thôi? “Anh cầm lấy áo khoác của anh này.” Cô rời khỏi tường và cởi áo ra.
“Không đâu. Cô giữ lấy mà mặc.”
“Giờ thì tôi ấm rồi,” cô nói dối, và đưa cái áo ra.
“Nào, tôi đang toát cả mồ hôi ra đây.” Anh ta nhấn thêm.
Lại một lời nói dối nữa. Quyết tâm cãi bằng được, cô đứng lên và bước một bước. Cô dẫm phải cái gì đó và trượt chân. Cái áo rơi xuống, theo sau là cô. May sao, thay vì ngã xuống sàn, cô ngã vào anh ta. Anh ta đỡ ngang eo cô. Bởi vì cô thấp hơn anh ta khoảng chừng hai chục phân, đầu cô gục vào ngực anh ta. Một bộ ngực đàn ông rắn rỏi, mạnh mẽ.
“Cô không sao chứ?” Hơi thở của anh ta vuốt ve thái dương cô.
Sự đụng chạm của anh ta thật ấm áp khiến cô không muốn rời ra. “Tôi sợ.” Cô không định nói thế, nhưng có cái gì đó khi ở gần anh ta khiến cô muốn thú thật.
“Đừng sợ. Sẽ có ai đó tìm ra chúng ta thôi.” Bàn tay anh ta trượt lên lưng cô.
Cô đắm mình trong thân nhiệt ấm áp của anh ta. Cô có cảm giác bối rối trong dạ, và cô hi vọng anh ta không rời mình ra. Chẳng phải cô tha thiết cái hấp lực của đàn ông, cô tự bảo, mà đó là sự an toàn. Anh ta cho cô cảm giác thật an toàn.
Anh ta hắng giọng. “Cô mặc lại áo khoác của tôi vào đi.”
Hít vào, cô ngửi thấy mùi hương nồng, mùi gỗ mới như từ cái áo khoác tỏa ra. Trên người anh ta, mùi ấy còn dễ chịu hơn cả trên áo khoác. “Làm sao mà anh biết?”
“Bởi vì tôi có thể cảm thấy cô bị lạnh.” Bàn tay anh ta lần theo lưng cô và chạm vào tóc cô.
Ừm, đầu ngực cô căng cứng và chắc hẳn anh ta đã cảm thấy thế, nhưng cô chọn cách lờ đi lời nhận xét của anh ta và cả đầu ngực của mình nữa. “Không, sao mà anh biết ai đó sẽ tìm ra chúng ta?” Cô giữ nguyên tư thế của mình, một bên má cô hơi dựa vào ngực anh ta, cảm giác ấm áp hơn kể từ lúc tất cả mọi chuyện bắt đầu.
“Nghe như bà Jastorys làm việc cả ngày lẫn đêm. Chắc sẽ có ai đó đến đây theo hẹn và họ sẽ... nhìn thấy xác bà ta và gọi điện cho cảnh sát.”
Katie nhớ ra một điều về Tabitha và rên lên thành tiếng. “Nhưng Tabitha không làm việc ngày thứ Hai. Và có lẽ chúng ta là những cuộc hẹn cuối cùng của bà ta hôm nay.”
“Cứt thật.” Cơ thể anh ta căng ra áp sát cơ thể cô.
“Đúng thế.” Cô nhấc má mình khỏi ngực anh để có thể nhìn vào anh ta. Gần gụi đến thế này, cô có thể nhận ra một vài đường nét trên mặt anh. Anh ta... anh ta cũng điển trai như mùi hương của anh vậy. Ngay lúc ấy, có cái gì đó quen thuộc nảy ra trong óc cô. Không phải là cô biết anh ta. Nhưng cô biết ai đó trông giống anh ta.
Mắt cô lướt trên mặt anh ta. Mắt to, nâu, cô nghĩ, một vầng trán rộng, lông mi dày dưới chân mày rậm. Mũi thẳng, khuôn mặt góc cạnh, gò má... Một bên gò má có vết xước. Mơ hồ, cô nhớ ra mình đã đấm đá anh ta.
Cô sờ vào cằm anh ta. Bộ râu hai ngày không cạo làm các ngón tay cô buồn buồn. “Tôi đã làm thế với anh ư?”
“Đúng đấy.” Anh ta nắm lấy tay cô.
“Xin lỗi,” cô thì thầm.
“Tôi cũng đang định tha thứ cho cô đây,” anh ta cũng thầm thì lại, giọng bỡn cợt, nhưng dịu dàng và dễ chịu.
Họ cứ đứng như thế nhìn nhau chằm chằm. Thân thể chạm vào nhau.
Hai bàn tay ấm áp của anh ta trượt trở lại eo cô. “Xin chào, Katie Ray,” anh ta nói như thể mới gặp cô lần đầu.
“Xin chào,” cô cố nói nhưng miệng cô trở nên khô khốc.
Đầu anh ta cúi xuống thấp hơn. Hơi thở nhẹ của anh ta làm ấm đôi má cô và vuốt ve giác quan cô. “Xanh lục hay xanh da trời?” anh ta hỏi.
“Hả?”
“Mắt cô, chúng xanh lục hay xanh da trời?”
“Da trời.” Cô đáp. “Còn mắt anh?”
“Màu nâu.”
Giống màu tóc anh ta. Hay là chúng màu đen nhỉ? Với tí tẹo ánh sáng thế này, không thể nào phân biệt được màu sắc. Mắt cô chuyển về hướng miệng anh ta. Đôi môi đầy đặn, với môi trên hơi cong.
Rồi sau đó một ý nghĩ khiếm nhã hết sức thoáng qua óc cô. Cô muốn hôn anh ta. Hoặc là muốn anh ta hôn cô. Thế nào cũng được cả. Không!
Cô vùng ra khỏi vòng tay anh ta nhanh đến mức cô lại trượt chân lần nữa. Có điều anh ta chẳng có ở đó để mà đỡ lấy cô. Ngã phịch xuống mấy cái thùng, Katie làm mấy cái thùng đồ đổ vào nhau. Cô ngã ngồi trên hai mông và hình như bị đau. Cô không chắc mấy; đó là ưu điểm của việc có hai cái mông lạnh cóng.
“Cô không sao đấy chứ ?” anh ta hỏi, giọng nghẹn đi. Căng thẳng.
“Không sao.” Lại còn không sao! Ổn sao được khi mà suýt nữa thì cô hôn một người lạ, trong khi hai tuần nữa là cô lấy chồng? Cưới Joe tuyệt vời, tốt bụng, ngọt ngào và đẹp trai.
Chính là bóng tối. Bóng tối tạo ra một khung cảnh thân mật. Thế thôi. Chỉ có thể là thế thôi. Bởi vì cô yêu Joe mà. Cô yêu anh.
Ôi, Chúa ơi, bụng cô lại quặn đau. Cô đứng lên, vịn tay vào tường... Và cô cảm thấy... Ơn Chúa!
“Coi chừng mắt anh nhé,” cô ấn công tắc.
Ánh sáng. Ánh sáng tuyệt vời, đẹp đẽ tràn ngập gian phòng. Cô chớp mắt. Không còn vấn đề thân mật nữa. Giờ cô có thể nhìn mọi thứ rõ ràng. Ánh sáng làm chói mắt cô. Cô lại chớp mắt. Rồi cô tập trung vào người đàn ông đang đứng trước mặt, cách cô chừng ba chục phân. Anh ta phải cao tới mét chín và vạm vỡ gấp đôi Antonio Banderas. Không ổn! Không ổn chút nào khi mà Antonio luôn là ngôi sao trong những tưởng tượng xác thịt của cô kể từ... kể từ khi cô bắt đầu có những tưởng tượng về dục tình. Giờ cô chỉ có thể làm một điều duy nhất.
Cô tắt đèn đi.
***
Les nhấp nháp ly rượu vang merlot, một loại vang ngon của vùng thung lũng Napa ở California, và cố gắng nhìn, mà không bị bắt quả tang, xem người đàn ông ngồi bên trái cô có đeo nhẫn cưới hay không. Điều ấy có thể giải thích tại sao, ngoài một cái gật đầu nhanh và nụ cười thoáng qua, anh ta quay trở lại đọc báo. Cô thật may làm sao, người đàn ông đầu tiên gợi lên sự tán thưởng trong cô lại thà đọc về... cô nhìn theo hướng đôi mắt gợi cảm của anh ta, về việc nuôi giun đất. Tuyệt thế đấy !
Cô chẳng được may mắn như vậy với anh chàng ngồi cách cô ba ghế. Ồ, không. Brad, theo lời giới thiệu của anh ta, chuyển tới cái ghế trống bên cạnh cô, mỉm cười dụ dỗ và kể đủ thứ về cái ô tô to mới sắm, công việc quan trọng mới, cái du thuyền lớn và tài khoản kếch xù của anh ta.
Anh ta còn chưa ba hoa về là cái của quý lớn của mình. Thế có nghĩa là anh ta chỉ có một quả ớt nhỏ xíu. Có lẽ cũng chẳng to hơn cái vạch nhỏ trên ngón tay trái rám nắng của anh ta, rõ mười mươi, anh ta đã tháo nhẫn cưới ra. Ừm, cô ghét mấy kẻ lừa dối quá.
Đó chỉ là một trong nhiều điều khiến cô yêu Mike. Anh sẽ không bao giờ dối lừa cô. Chắc chắn một điều, anh là người trung thực, chung thủy và biết quan tâm đến người khác nhất mà cô biết. Cô chạm tay vào chiếc nhẫn giữa hai bầu ngực.
“Nào, sao nào?” Câu hỏi của quý ông Lừa Dối kéo cô ra khỏi sự mơ màng. “Cô em tính sao?”
“Tính sao gì cơ?” Cô xoay xoay ly rượu trong tay.
“Ăn tối. Và sau đó mình cùng đi đâu đó với nhau được không, bánh ngọt.”
Bánh ngọt? Cô đếm đến ba, móng vuốt chuẩn bị xòe ra.
“Phục vụ,” Brad kêu lớn đến mức cô giật cả mình. “Rót cho cô đây một lượt đồ uống nữa. Cô ấy cần thoải mái một chút.”
Cô nghiến răng. “Bánh ngọt không cần uống gì khác. Bánh ngọt không cảm thấy...”
“Ồ, có chứ. Anh biết ngay khi nào một người phụ nữ cần thêm đồ uống, và cô em cần đấy.” Anh chàng cúi sát vào cô. Hơi thở của anh chàng có mùi bánh kẹp pho mát với hành và mùi bia chua.
Bỗng dưng, người đàn ông ngồi bên trái cô thả tờ báo xuống. Anh nhìn trừng trừng – kiểu như mày sắp toi bây giờ đấy – vào anh chàng cần một viên kẹo bạc hà và đang làm ô nhiễm vùng không khí quanh Les. “Có khi nào anh nghĩ là cô đây đi cùng với tôi không đấy?”
Brad há hốc mồm. “Nhưng hai người không... Xin lỗi nhé!” Chàng ta rút tiền ra khỏi túi, quẳng xuống quầy bar và bỏ đi.
Les không buồn nhìn theo anh ta. Cô đang mải nghiên cứu chàng nông dân nuôi giun đất tiềm năng của cô, người mà cô để ý thấy không đeo nhẫn cưới hay có vết đeo nhẫn trên ngón tay. Hay thật. Rất hay.
“Cảm ơn anh.” Cô nói. Và một lần nữa cô lại nghe thấy nó.
Tuyệt.
***
“Nói cho tôi biết là cô vừa mới tắt đèn đi, chứ không phải là bóng đèn bị cháy!” Carl cố gắng kiềm chế cảm xúc trong giọng nói, nhưng bên trong, Khốn kiếp! là tất cả những gì anh có thể nghĩ. Bị nhốt ở đây với bất kỳ người phụ nữ nào là đủ tệ lắm rồi trong khi anh thực sự muốn tránh xa tất cả bọn họ, nhưng không, anh lại còn bị nhốt chung với ....
“Tôi tắt đèn đấy.”
“Tại sao thế?” Anh đã cố gắng nheo mắt, hình dung ra dung nhan của cô ta, cầu mong sao bề ngoài trông cô ta không được như giọng nói hay mùi hương của mình. Thế mà anh lại thấy một cô tóc đỏ, hơn hẳn cái cô người mẫu đồ lót tóc màu nâu đỏ trong quyển catalog của Victoria’s Secret. Ồ, anh đã cảm nhận được cô ta khi cô ta gần sát và biết rằng cô ta rất có tiềm năng, nhưng nói thật lòng, đàn ông là phải yêu bằng mắt.
“Bởi vì tôi bị chói mắt.”
Mắt anh cũng bị chói. Không phải bởi ánh sáng mà bởi nhìn thấy cô. In trong óc anh là hình ảnh cô đứng đó trông còn sợ hãi và thậm chí xinh đẹp hơn. Và việc nhìn thấy một phụ nữ hoảng sợ và xinh đẹp khiến cho bản năng muốn làm người hùng của anh dâng lên rất cao. À, nhưng cũng chính cái bản năng ấy đã làm cho anh lún sâu vào vũng lầy với Amy.
Anh hít một hơi và thở ra chầm chậm trong khi hình ảnh của Katie Ray lại hiện ra trong đầu một lần nữa. Anh không thể nhớ chính xác cô mặc đồ gì, màu gì, nhưng lại nhớ như in thân hình bên dưới lớp quần áo với những đường cong vô cùng đúng chỗ. Những đường cong đẹp đến nỗi mà chỉ trong một phần nghìn giây, anh có thể thay cho cô vài bộ đồ lót nhỏ xíu của Victoria. Bộ màu xanh lá cây, trong suốt. Hoặc, màu xanh da trời, cho đồng với màu mắt của cô.
Thực ra thì màu đồ lót hay màu mắt cô cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy. Chính màu tóc cô đã cuốn hút anh. Tóc cô dài. Ồ Chúa ơi, anh yêu thích những bộ tóc hung, dài. Đặc biệt là màu nâu đỏ. Anh nhớ lại làn tóc ấy. Mượt như lụa, chảy dài trên lưng cô. Tuyệt đến mức anh phải vận hết ý chí để không lùa tay vào trong đó. Để không vùi mũi mình vào những lọn tóc mà hít hà.
Anh lắc đầu để những hình ảnh ấy rời khỏi đầu mình. “Được thôi,” anh làu nhàu. “Chờ một phút, nhưng sau đó phải bật đèn sáng trở lại.”
Phải tìm đường ra khỏi đây. Không đời nào anh chịu ở đây chờ đợi ba mươi sáu tiếng đồng hồ cùng với một phụ nữ mềm mại, thơm tho đã cuốn hút được anh. Một người phụ nữ gợi lên bản năng người hùng trong anh.
Tại sao anh lại kể cho cô ta nghe về mẹ anh cơ chứ? Ừm, anh biết tại sao. Bởi vì anh đã cảm thấy trong giọng nói của cô ta có tiếng khóc than quen thuộc. Bởi vì... việc họ nôn ọe cùng nhau đã đưa anh trở về với những kỳ hóa trị ngày xưa.
Con không phải vào đây đâu, mẹ anh thường bảo. Nhưng anh không thể nào bỏ mặc bà... khi mà anh biết bà cần anh. Vậy là họ thường ngồi bên nhau trên sàn toilet, thay nhau nôn ọe và cười phá lên vì thế. Mẹ kiếp, thật là đau đớn khi nhớ lại. Vì vậy anh dồn những ký ức ấy vào chỗ của chúng ở sâu trong bóng tối. Những ý nghĩ về Tóc đỏ ùa về thế chỗ. Ký ức về mùi hương của cô, về sự mềm mại...
Anh oán trách cái gen quý ông lịch lãm mà anh thừa hưởng từ bố, cái gen mà anh ước gì có thể phẫu thuật cắt bỏ đi.
Chẳng phải là gen quý ông lịch lãm thì nguy hiểm hơn bản năng muốn làm người hùng. Anh đã muốn làm người hùng của Amy. Để cứu vớt cô. Anh đã thất bại. Cũng như anh đã không cứu được mẹ mình.
Không! Anh đã cấm cửa những suy nghĩ như vậy rồi.
“Cô sẵn sàng chưa?” anh hỏi.
“Sẵn sàng làm gì cơ?” Tiếng trả lời thì thầm dịu dàng của cô bao lấy anh. Chết tiệt, chỉ giọng nói của cô thôi cũng đủ làm quần bò anh chật rồi. Dĩ nhiên, có lẽ không phải chỉ vì cô, mà cũng vì anh đã không vùi mình vào người phụ nữ nào đã một năm nay. Anh cũng nhớ cái đó lắm.
“Bật đèn lại đi, Tóc đỏ.”