Chương 19: Đây chính là tên mặt trắng cô tìm à
“Thú vị, ha ha!”
Sở Lâm Xuyên đứng trong phòng giám sát, nhìn cảnh tượng ở hành lang nở nụ cười thích thú.
“Sếp Phương này trẻ hơn tôi nghĩ quá nhiều, cũng thú vị hơn tôi nghĩ rất nhiều”.
Sở Lâm Xuyên đã bắt đầu mơ tưởng về tương lai, mình và vị nữ thần này cùng nhau tạo ra kỳ tích trong nước, chỉ nghĩ đến thôi anh ấy đã nhiệt huyết trào dâng, tràn đầy năng lượng.
Ở hành lang, Hà Thụy Nghĩa bị dồn ép áp lực, xin lỗi Hạ Phương và Ngô Bội Bội nhưng vẫn bào chữa cho mình, tìm đủ loại lý do cuối cùng thành ra là lỗi của cô gái trẻ kia và Hạ Phương.
Hạ Phương không nói gì, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại mang ý nghĩa sâu xa.
Sở Lâm Xuyên nhìn đồng hồ, cười tà bảo: “Sắp đến giờ rồi, đến đó thôi”.
Khi Sở Lâm Xuyên dẫn giám đốc bộ phận thiết kế và giám đốc bộ phận nhân sự tới hành lang, nơi đây đã yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều lặng lẽ chờ cuộc phỏng vấn bắt đầu, ngoại trừ…
Hạ Phương!
Cô đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra vừa vặn bắt gặp Hà Thụy Nghĩa đang rửa tay.
Hạ Phương yên lặng rửa tay, nhưng Hà Thụy Nghĩa lại cố tình bịt vòi khiến nước bắn về phía Hạ Phương.
Hạ Phương đã chuẩn bị tâm lý, cô giơ túi tài liệu trong suốt lên trên che người, nước bắn tung tóe đều dội ngược lại về phía Hà Thụy Nghĩa.
Mà tình cờ là lại bắn hết vào mặt cô ta.
“Á…”, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng hét chói tai.
Hạ Phương nở nụ cười vô tội, còn không quên dùng bàn tay ướt nhẹp lau mặt giúp cô ta: “Ôi chao, xin lỗi nhé, cô không sao chứ?”
“Á! Cô làm cái gì vậy? Cút ra, cút ra!”, Hà Thụy Nghĩa giận dữ hét lên.
Hạ Phương lùi lại kịp thời, nhưng khuôn mặt trang điểm đậm của Hà Thụy Nghĩa đã lem nhem như mèo…
“Vậy tôi đi đây”, Hạ Phương nhún vai, tao nhã ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó đi vào phòng phỏng vấn.
Ngô Bội Bội nghe thấy âm thanh thì đi về hướng này, tình cờ nhìn thấy bóng lưng Hạ Phương đang đi vào phòng phỏng vấn, cô ta nheo mắt, vội ngẩng đầu nhìn camera, sau đó lộ ra nụ cười toan tính.
Buổi phỏng vấn nhanh chóng bắt đầu, vì số lượng người tham gia rất đông nên thời gian phỏng vấn của mỗi người đều không lâu.
Có mấy người hầu như chỉ vào chưa đầy hai phút đã đi ra, nhanh đến mức mọi người đều kinh ngạc.
Cuối cùng Hạ Phương không phỏng vấn cùng Sở Lâm Xuyên mà kéo ghế ra ngồi ở phía sau, khi cần, cô sẽ bảo thư ký của Sở Lâm Xuyên mang những câu hỏi mình muốn hỏi cho anh ấy.
Nhưng cũng chẳng có mấy ai được Hạ Phương hỏi.
Khi Ngô Bội Bội bước vào, Sở Lâm Xuyên lập tức lên tinh thần.
Bởi vì cô ta chính là người tốt nghiệp trường UCL nước Y trong truyền thuyết.
Chỉ là, ăn mặc bình thường?
Đồ hàng hiệu đối với họ mà nói đúng là rất bình thường nhỉ?
Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi ở hành lang, ấn tượng của Sở Lâm Xuyên đối với Ngô Bội Bội đã giảm đi rất nhiều, dù muốn giúp Tư Thành nhưng cũng không nhịn được khịa vài câu.
Tất nhiên có thể vào được UCL đều không phải người bình thường, nhất là những người tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế.
Đương nhiên Ngô Bội Bội có chỗ hơn người, vậy nên Sở Lâm Xuyên vẫn rất nể mặt Tư Thành mà cho cô ta điểm cao.
Nhưng Hạ Phương ở phía sau chỉ đặt ra mấy câu rất bình thường, khiến Sở Lâm Xuyên phải cảm thán nữ thần phong độ.
Vừa rồi bị Ngô Bội Bội bắt nạt mà bây giờ vẫn có thể đối mặt bình tĩnh với đối phương, nữ thần đúng là nữ thần, bái phục.
Ngược lại, khi cô gái tên Tô Tử Ninh giúp Hạ Phương đi vào, Hạ Phương lại liên tục đặt ra những câu hỏi hóc búa, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô ấy, Sở Lâm Xuyên cũng không đành lòng đặt câu hỏi.
Đột nhiên nữ thần khắc khe như vậy, có gì đó sai sai nha?
Lúc Hà Thụy Nghĩa đi vào, Hạ Phương trực tiếp phớt lờ, tuy có chút năng lực nhưng vừa nhìn đã biết là kẻ mềm nắn rắn buông, ỷ thế hiếp người, đừng nói Hạ Phương, đến Sở Lâm Xuyên cũng không cho cô ta cơ hội, chỉ một phút đã đi ra.
Khi buổi phỏng vấn kết thúc đã là bảy giờ tối.
Sở Lâm Xuyên đi ra phía sau, cười hỏi Hạ Phương: “Sếp Phương, tôi đã cho người đặt bàn ở nhà hàng đối diện, nếu cô không chê thì đi ăn cùng tôi, thảo luận về buổi phỏng vấn hôm nay được không?”
Hạ Phương gật đầu: “Được”.
Lúc Hạ Phương lên xe Sở Lâm Xuyên đến nhà hàng, tình cờ gặp Lục Anh Đường cũng đang xuống xe, tới đây ăn tối.
Hắn ta đang nói chuyện điện thoại, khi nhìn thấy Hạ Phương bước xuống từ xe của người đàn ông xa lạ, hắn ta trợn tròn mắt, bước nhanh tới: “Hạ Phương?”
Hạ Phương nghe thấy nhưng không để ý, cùng Sở Lâm Xuyên đi vào thang máy.
Lục Anh Đường không kịp vào thang máy, chỉ có thể cau mày, chẳng lẽ hắn ta nhìn nhầm? Hạ Phương cắt tóc ngắn khi nào chứ?
Nhưng khuôn mặt đó giống hệt cô, làm sao hắn ta có thể nhận nhầm được?
Cùng ăn cơm tối ngoài Sở Lâm Xuyên còn có mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Biết thân phận của Hạ Phương, mọi người đều rất tôn trọng cô và đối xử với cô rất cung kính.
Trong suốt quá trình Hạ Phương luôn giữ thái độ khiêm tốn, không nói nhiều hay khoe khoang nhưng lại tràn đầy khí thế.
Bữa ăn này mọi người uống rất nhiều rượu, chỉ có Hạ Phương là không uống chút nào, cô rất bình tĩnh thảo luận về cuộc phỏng vấn ngày hôm nay với họ.
Trình độ học vấn và năng lực của Ngô Bội Bội được mọi người nhất trí công nhận, nhiều người tin tưởng cô ta có thể đảm đương được vị trí trợ lý trưởng nhưng Hạ Phương lại từ chối.
“Tôi cần một trợ lý làm việc một cách nghiêm túc, trình độ học vấn không quan trọng đến thế”.
Một câu nói của Hạ Phương đã chặn họng mọi người, không ai nhắc đến Ngô Bội Bội nữa.
Ăn xong, Hạ Phương đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, tình cờ gặp Lục Anh Đường đang nói chuyện điện thoại ở hành lang.
Hắn ta kéo tay Hạ Phương lại: “Hạ Phương, quả nhiên là cô!”
Hạ Phương nhướng mày: “Có chuyện gì?”
“Sao cô không nghe điện thoại của bố mẹ và chị gái cô? Cô có biết họ đã tìm cô cả ngày rồi không?”, Lục Anh Đường đen mặt, giọng điệu sắc bén.
“Còn nữa, cô ăn mặc thế này lại để quyến rũ đàn ông à? Cô đã sắp gả vào nhà họ Tư rồi, cô định hủy hoại thanh danh của mình hoàn toàn đấy à?”
Thái độ bề trên của Lục Anh Đường khiến Hạ Phương chán ghét.
“Không liên quan đến anh”, Hạ Phương hất tay ra, nói bằng giọng lạnh lùng.
“Tôi quan tâm tới cô, Hạ Phương, cô đừng không biết điều. Cô đã từng ngây thơ đáng yêu như thế, sao chỉ ra nước ngoài một chuyến khi về đã trở nên lẳng lơ thế này? Cô đã quên xấu hổ là gì rồi à?”
“Cảm giác xấu hổ của anh là dây dưa với chị của bạn gái mình à? Ha…”
Hạ Phương cười giễu cợt, xoay người rời đi.
Thấy Hạ Phương đi về phía phòng VIP cao cấp, Lục Anh Đường trầm mặt trào phúng: “Đừng nhắc lại chuyện cũ, bản thân cô đã làm gì, trong lòng cô biết rõ”.
Thấy Hạ Phương không để ý tới mình, Lục Anh Đường tức giận đỏ mặt, không cam lòng đuổi theo, đẩy cửa mở ra trước khi Hạ Phương bước vào, hắn ta nói với vẻ mặt hung dữ: “Để tôi xem hôm nay cô lại cặp kè với tên đàn ông thế nào, nếu anh ta biết cô là con điếm vô liêm sỉ đã bị chơi nát thì anh ta có còn lấy cô không”
Đúng lúc Sở Lâm Xuyên nghe điện thoại, mở cửa đi ra, nghe thấy lời Lục Anh Đường nói, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đây chính là tên mặt trắng cô tìm à?”, Lục Anh Đường nhìn Sở Lâm Xuyên, giễu cợt: “Trông cũng ra gì đấy, không biết đang làm việc ở khách sạn nào đây? Vẫn là người làm việc ở hộp đêm à? Hạ Phương, bố cô đóng băng thẻ ngân hàng của cô, cô bắt đầu đi tìm kiểu nhân viên phục vụ à? Cô đói khát đến vậy sao?”
Nói rồi Lục Anh Đường giễu cợt nhìn Sở Lâm Xuyên thêm vài lần, bỗng nhiên cảm thấy hình như người đàn ông này hơi… quen mắt?
Sở Lâm Xuyên đứng trong phòng giám sát, nhìn cảnh tượng ở hành lang nở nụ cười thích thú.
“Sếp Phương này trẻ hơn tôi nghĩ quá nhiều, cũng thú vị hơn tôi nghĩ rất nhiều”.
Sở Lâm Xuyên đã bắt đầu mơ tưởng về tương lai, mình và vị nữ thần này cùng nhau tạo ra kỳ tích trong nước, chỉ nghĩ đến thôi anh ấy đã nhiệt huyết trào dâng, tràn đầy năng lượng.
Ở hành lang, Hà Thụy Nghĩa bị dồn ép áp lực, xin lỗi Hạ Phương và Ngô Bội Bội nhưng vẫn bào chữa cho mình, tìm đủ loại lý do cuối cùng thành ra là lỗi của cô gái trẻ kia và Hạ Phương.
Hạ Phương không nói gì, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại mang ý nghĩa sâu xa.
Sở Lâm Xuyên nhìn đồng hồ, cười tà bảo: “Sắp đến giờ rồi, đến đó thôi”.
Khi Sở Lâm Xuyên dẫn giám đốc bộ phận thiết kế và giám đốc bộ phận nhân sự tới hành lang, nơi đây đã yên tĩnh trở lại.
Mọi người đều lặng lẽ chờ cuộc phỏng vấn bắt đầu, ngoại trừ…
Hạ Phương!
Cô đi vào nhà vệ sinh, khi đi ra vừa vặn bắt gặp Hà Thụy Nghĩa đang rửa tay.
Hạ Phương yên lặng rửa tay, nhưng Hà Thụy Nghĩa lại cố tình bịt vòi khiến nước bắn về phía Hạ Phương.
Hạ Phương đã chuẩn bị tâm lý, cô giơ túi tài liệu trong suốt lên trên che người, nước bắn tung tóe đều dội ngược lại về phía Hà Thụy Nghĩa.
Mà tình cờ là lại bắn hết vào mặt cô ta.
“Á…”, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng hét chói tai.
Hạ Phương nở nụ cười vô tội, còn không quên dùng bàn tay ướt nhẹp lau mặt giúp cô ta: “Ôi chao, xin lỗi nhé, cô không sao chứ?”
“Á! Cô làm cái gì vậy? Cút ra, cút ra!”, Hà Thụy Nghĩa giận dữ hét lên.
Hạ Phương lùi lại kịp thời, nhưng khuôn mặt trang điểm đậm của Hà Thụy Nghĩa đã lem nhem như mèo…
“Vậy tôi đi đây”, Hạ Phương nhún vai, tao nhã ra khỏi nhà vệ sinh, sau đó đi vào phòng phỏng vấn.
Ngô Bội Bội nghe thấy âm thanh thì đi về hướng này, tình cờ nhìn thấy bóng lưng Hạ Phương đang đi vào phòng phỏng vấn, cô ta nheo mắt, vội ngẩng đầu nhìn camera, sau đó lộ ra nụ cười toan tính.
Buổi phỏng vấn nhanh chóng bắt đầu, vì số lượng người tham gia rất đông nên thời gian phỏng vấn của mỗi người đều không lâu.
Có mấy người hầu như chỉ vào chưa đầy hai phút đã đi ra, nhanh đến mức mọi người đều kinh ngạc.
Cuối cùng Hạ Phương không phỏng vấn cùng Sở Lâm Xuyên mà kéo ghế ra ngồi ở phía sau, khi cần, cô sẽ bảo thư ký của Sở Lâm Xuyên mang những câu hỏi mình muốn hỏi cho anh ấy.
Nhưng cũng chẳng có mấy ai được Hạ Phương hỏi.
Khi Ngô Bội Bội bước vào, Sở Lâm Xuyên lập tức lên tinh thần.
Bởi vì cô ta chính là người tốt nghiệp trường UCL nước Y trong truyền thuyết.
Chỉ là, ăn mặc bình thường?
Đồ hàng hiệu đối với họ mà nói đúng là rất bình thường nhỉ?
Nhưng sau cảnh tượng vừa rồi ở hành lang, ấn tượng của Sở Lâm Xuyên đối với Ngô Bội Bội đã giảm đi rất nhiều, dù muốn giúp Tư Thành nhưng cũng không nhịn được khịa vài câu.
Tất nhiên có thể vào được UCL đều không phải người bình thường, nhất là những người tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế.
Đương nhiên Ngô Bội Bội có chỗ hơn người, vậy nên Sở Lâm Xuyên vẫn rất nể mặt Tư Thành mà cho cô ta điểm cao.
Nhưng Hạ Phương ở phía sau chỉ đặt ra mấy câu rất bình thường, khiến Sở Lâm Xuyên phải cảm thán nữ thần phong độ.
Vừa rồi bị Ngô Bội Bội bắt nạt mà bây giờ vẫn có thể đối mặt bình tĩnh với đối phương, nữ thần đúng là nữ thần, bái phục.
Ngược lại, khi cô gái tên Tô Tử Ninh giúp Hạ Phương đi vào, Hạ Phương lại liên tục đặt ra những câu hỏi hóc búa, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô ấy, Sở Lâm Xuyên cũng không đành lòng đặt câu hỏi.
Đột nhiên nữ thần khắc khe như vậy, có gì đó sai sai nha?
Lúc Hà Thụy Nghĩa đi vào, Hạ Phương trực tiếp phớt lờ, tuy có chút năng lực nhưng vừa nhìn đã biết là kẻ mềm nắn rắn buông, ỷ thế hiếp người, đừng nói Hạ Phương, đến Sở Lâm Xuyên cũng không cho cô ta cơ hội, chỉ một phút đã đi ra.
Khi buổi phỏng vấn kết thúc đã là bảy giờ tối.
Sở Lâm Xuyên đi ra phía sau, cười hỏi Hạ Phương: “Sếp Phương, tôi đã cho người đặt bàn ở nhà hàng đối diện, nếu cô không chê thì đi ăn cùng tôi, thảo luận về buổi phỏng vấn hôm nay được không?”
Hạ Phương gật đầu: “Được”.
Lúc Hạ Phương lên xe Sở Lâm Xuyên đến nhà hàng, tình cờ gặp Lục Anh Đường cũng đang xuống xe, tới đây ăn tối.
Hắn ta đang nói chuyện điện thoại, khi nhìn thấy Hạ Phương bước xuống từ xe của người đàn ông xa lạ, hắn ta trợn tròn mắt, bước nhanh tới: “Hạ Phương?”
Hạ Phương nghe thấy nhưng không để ý, cùng Sở Lâm Xuyên đi vào thang máy.
Lục Anh Đường không kịp vào thang máy, chỉ có thể cau mày, chẳng lẽ hắn ta nhìn nhầm? Hạ Phương cắt tóc ngắn khi nào chứ?
Nhưng khuôn mặt đó giống hệt cô, làm sao hắn ta có thể nhận nhầm được?
Cùng ăn cơm tối ngoài Sở Lâm Xuyên còn có mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Biết thân phận của Hạ Phương, mọi người đều rất tôn trọng cô và đối xử với cô rất cung kính.
Trong suốt quá trình Hạ Phương luôn giữ thái độ khiêm tốn, không nói nhiều hay khoe khoang nhưng lại tràn đầy khí thế.
Bữa ăn này mọi người uống rất nhiều rượu, chỉ có Hạ Phương là không uống chút nào, cô rất bình tĩnh thảo luận về cuộc phỏng vấn ngày hôm nay với họ.
Trình độ học vấn và năng lực của Ngô Bội Bội được mọi người nhất trí công nhận, nhiều người tin tưởng cô ta có thể đảm đương được vị trí trợ lý trưởng nhưng Hạ Phương lại từ chối.
“Tôi cần một trợ lý làm việc một cách nghiêm túc, trình độ học vấn không quan trọng đến thế”.
Một câu nói của Hạ Phương đã chặn họng mọi người, không ai nhắc đến Ngô Bội Bội nữa.
Ăn xong, Hạ Phương đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra, tình cờ gặp Lục Anh Đường đang nói chuyện điện thoại ở hành lang.
Hắn ta kéo tay Hạ Phương lại: “Hạ Phương, quả nhiên là cô!”
Hạ Phương nhướng mày: “Có chuyện gì?”
“Sao cô không nghe điện thoại của bố mẹ và chị gái cô? Cô có biết họ đã tìm cô cả ngày rồi không?”, Lục Anh Đường đen mặt, giọng điệu sắc bén.
“Còn nữa, cô ăn mặc thế này lại để quyến rũ đàn ông à? Cô đã sắp gả vào nhà họ Tư rồi, cô định hủy hoại thanh danh của mình hoàn toàn đấy à?”
Thái độ bề trên của Lục Anh Đường khiến Hạ Phương chán ghét.
“Không liên quan đến anh”, Hạ Phương hất tay ra, nói bằng giọng lạnh lùng.
“Tôi quan tâm tới cô, Hạ Phương, cô đừng không biết điều. Cô đã từng ngây thơ đáng yêu như thế, sao chỉ ra nước ngoài một chuyến khi về đã trở nên lẳng lơ thế này? Cô đã quên xấu hổ là gì rồi à?”
“Cảm giác xấu hổ của anh là dây dưa với chị của bạn gái mình à? Ha…”
Hạ Phương cười giễu cợt, xoay người rời đi.
Thấy Hạ Phương đi về phía phòng VIP cao cấp, Lục Anh Đường trầm mặt trào phúng: “Đừng nhắc lại chuyện cũ, bản thân cô đã làm gì, trong lòng cô biết rõ”.
Thấy Hạ Phương không để ý tới mình, Lục Anh Đường tức giận đỏ mặt, không cam lòng đuổi theo, đẩy cửa mở ra trước khi Hạ Phương bước vào, hắn ta nói với vẻ mặt hung dữ: “Để tôi xem hôm nay cô lại cặp kè với tên đàn ông thế nào, nếu anh ta biết cô là con điếm vô liêm sỉ đã bị chơi nát thì anh ta có còn lấy cô không”
Đúng lúc Sở Lâm Xuyên nghe điện thoại, mở cửa đi ra, nghe thấy lời Lục Anh Đường nói, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Đây chính là tên mặt trắng cô tìm à?”, Lục Anh Đường nhìn Sở Lâm Xuyên, giễu cợt: “Trông cũng ra gì đấy, không biết đang làm việc ở khách sạn nào đây? Vẫn là người làm việc ở hộp đêm à? Hạ Phương, bố cô đóng băng thẻ ngân hàng của cô, cô bắt đầu đi tìm kiểu nhân viên phục vụ à? Cô đói khát đến vậy sao?”
Nói rồi Lục Anh Đường giễu cợt nhìn Sở Lâm Xuyên thêm vài lần, bỗng nhiên cảm thấy hình như người đàn ông này hơi… quen mắt?