Chương 10: Chương 10
Cũng buổi sáng hôm ấy, Thanh Đan im lặng ăn sáng, cô xõa tóc, cố ý che đi gương mặt và phần cổ.Thanh Đan lại mặc áo tay dài, che đi những dấu vết trên tay mình.Bà Thanh nhìn cô ngạc nhiên:"Nay con lạ vậy, có chuyện gì sao?""Con không sao ạ."Bà Thanh nhìn Thanh Đan, ánh mắt bà chợt nhìn thấy gương mặt bị sưng một bên của cô.Bà liền đến vén tóc cô lên, ánh mắt bà hoảng hốt:"Sao...sao vậy con.Mặt con sao lại như vậy!""Con không sao...con vô ý bị té thôi!"Nói rồi Thanh Đan lấy tay vuốt tóc lại.Bà Thanh hỏi lại:"Quốc Thịnh nó đánh con sao?""Không đâu ạ.Con lỡ bị té thật mà."Bà Thanh thở dài nhìn cô.Có vẻ Thanh Đan không muốn nói, bà cũng không cố tình hỏi làm khó cô.Hôm nay Thanh Đan cũng thể đi học, cô về phòng, cứ nằm trùm chăn cả buổi.......................Đến chiều Quốc Thịnh về, anh không thấy Thanh Đan ngồi ở phòng khách đợi mình.lBà Thanh vừa thấy con trai về đã liền hỏi anh:"Hôm qua con đánh Thanh Đan sao.Cả ngày nay con bé cứ thế nào ấy."Quốc Thịnh im lặng, anh chẳng biết phải trả lời mẹ mình thế nào.Bà Thanh nói tiếp:"Nhưng nó bảo nó tự té, nó đang che giấu cho con à?""Cô ấy nói vậy sao?""Ừm, cả buổi nay không thấy xuống phòng, không biết nó sao rồi."Quốc Thịnh uống cạn cốc nước, anh đi lên phòng.Tiếng gõ cửa vang lên, bên trong không chút động tĩnh.Quốc Thịnh lại gõ cửa tiếp, vẫn im lặng, anh bèn thốt lên:"Tôi vào nhé!"Nói xong Quốc Thịnh nhẹ nhàng mở cửa, bên trong căn phòng tối om, đưa tay bật đèn, ánh sáng rực rỡ bừng lên.Thanh Đan vẫn nằm trên giường, không chút cử động.Quốc Thịnh nhẹ nhàng đến bên cạnh, nhìn thấy gương mặt vẫn còn ửng đỏ, sưng lên.Quốc Thịnh nắm bàn tay mình lại, hôm qua anh đã vô cớ đánh Thanh Đan.Ngồi bên cạnh Thanh Đan, anh định đưa tay chạm vào cô, nhưng hình ảnh Thanh Đan muốn trốn anh lại hiện ra, bàn tay anh rụt lại.Tự lòng Quốc Thịnh hỏi chính mình, thời gian qua có phải anh đã mến cô gái này.Có phải anh đã có tình cảm với Thanh Đan, nên anh mới tức giận như vậy.Những lần Quốc Thịnh say, đều do Thanh Đan chăm sóc, dù anh chưa khi nào cảm ơn cô.Hay thậm chí nói những lời khó nghe với cô.Thanh Đan không khi nào là không biết thân biết phận, có lẽ chỉ có anh đã có tình cảm với cô mà không hay biết.Vô thức, bàn tay Quốc Thịnh lại nắm lấy tay Thanh Đan, đôi mắt cô liền nheo lại.Giật mình vì thấy tay mình đang nắm lấy, Thanh Đan vội rút tay ra, Quốc Thịnh như vậy mà cũng giả vờ nói với cô:"Cả ngày cô không ăn uống, mẹ rất lo cho cô.""..."Quốc Thịnh nhìn Thanh Đan, muốn đưa tay lên chạm vào chỗ đau, nhưng rồi anh lại giữ tay mình lại.Quay lưng bỏ đi, kèm câu nói Thanh Đan xuống dùng cơm.Trong bữa ăn, Thanh Đan vẫn không nhìn lấy Quốc Thịnh, cô nhanh chóng ăn rồi đứng dậy.Ông Hoàng nhìn theo con dâu, rồi bỗng ông lườm mắt với Quốc Thịnh vẫn đang ngơ ngác:"Con bé vẫn đang đi học.Có chuyện gì thì nên nhỏ nhẹ, đừng động tay động chân, chẳng ra dáng đàn ông gì cả!"Quốc Thịnh nhăn nhó trước câu nói của cha, cứ ngỡ anh vừa bị cha mắng vì làm con gái của ông buồn vậy.Chợt anh hỏi mẹ mình:"Anh trai, lại đi rồi hả mẹ?""Ừ, nghe nói anh con đang tập trung phát triển công ty!"Quốc Thịnh không hỏi gì nữa, anh xin phép lên phòng mình.......................Thanh Đan trở nên trốn tránh Quốc Thịnh, cô cũng không nói gì với anh, việc này khiến Quốc Thịnh khó chịu, nhưng chỉ cần anh chủ động nói gì với Thanh Đan, cô liền trốn đi.Sự khó chịu của anh dâng tột đỉnh, tức giận, anh giữ Thanh Đan lại khi cô vừa đứng dậy muốn tránh xa anh."Bỏ tôi ra!""Không bỏ!"Thanh Đan dằng tay Quốc Thịnh ra, anh càng giữ chặt và kéo cô vào sát mình.Mặt Thanh Đan đỏ lên nhìn anh, Quốc Thịnh giữ lấy Thanh Đan chặt lại.Anh hỏi cô:"Em ghét tôi sao?""Không...anh bỏ tôi ra đi?"Quốc Thịnh ôm lấy đầu của Thanh Đan, ép cô nhìn đối diện với anh."Em nhìn tôi này!"Thanh Đan lúc này mới bình tĩnh mà nhìn anh.Quốc Thịnh im lặng nhìn cô, anh đưa tay sờ lên má Thanh Đan, cô giật mình định né đi."Đứng yên!""Anh làm gì vậy?""Tại sao em không trách tôi?""Không có, anh buông ra đi!Thanh Đan một lần nữa giằng tay Quốc Thịnh ra, lập tức bị anh ôm lại.Cô giật thót kinh ngạc không nói gì được..