Chương 10: Vất vả gồng gánh món nợ
Dương Tuyết Hoa không muốn ở nhà của Hoắc Đông Quân nên cô quyết định sẽ về nhà của mình một lúc, sau đó buổi chiều cô sẽ đến trường học. Dương Tuyết Hoa đoán chừng đây không phải nhà chính của Hoắc Đông Quân, vì đối với một người đàn ông ở trên đỉnh cao của xã hội như hắn không thể ở nơi tầm thường như thế này được. Huống chi nơi này lại nằm trên tầng cao nhất của một toà cao ốc được đặt tại trung tâm thành phố.
Dương Tuyết Hoa đi xe buýt về nhà nhưng nhà cô lại không có ai, dù sao bây giờ cũng là sáng sớm, cô đoán chừng cha mẹ mình đã đi làm từ sớm, còn em trai của cô phải đến trường học. Còn về khoản nợ thì cô đã nói rằng sẽ lấy tiền học bổng để trở nợ dần dần nên họ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ họ chỉ cần lo cho em trai cô ăn học đến nơi đến chốn là được…
Trong lúc Dương Tuyết Hoa đang loay hoay dọn dẹp nhà cửa giúp cha mẹ mình thì mẹ cô bất ngờ về nhà, trên gương mặt tảo tần của bà thấm đẫm mồ hôi, bà cũng vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy con gái của mình ở nhà lúc này…
“Hôm nay con không đến trường à? Mẹ cứ nghĩ mỗi tháng nhà trường chỉ cho con về hai ba ngày vào cuối tháng thôi chứ?”
Dương Tuyết Hoa như nhớ ra gì đó liền ậm ừ gật đầu, cô khẽ mỉm cười đáp lại mẹ mình…
“Sáng nay con không có tiết nên xin về nhà một lúc, mà mẹ vẫn còn làm công việc kia à?”
Mẹ của Dương Tuyết Hoa làm công việc quét dọn ở trung tâm thương mại vào buổi sáng, còn buổi tối thì bà đến mấy quán ăn để rửa bát thuê cho người ta kiếm thêm thu nhập. Dù sao đi chăng nữa lương tâm bà cũng không cho phép con gái của mình vất vả gồng gánh số nợ như thế, bà thật sự rất thương con gái của mình…
“Phải làm chứ, nhưng sáng nay mẹ đau lưng quá nên xin về sớm, khoảng chiều tối mẹ sẽ đến quán cơm rửa bát cho người ta, mẹ không thể để con trả nợ một mình được…”
Dương Tuyết Hoa ngồi xuống cạnh mẹ mình, cô lên tiếng trấn an bà…
“Con lo được mà mẹ, con không nhận học bổng du học nữa thì cũng đủ tiền trả mà…”
Quả thật Dương Tuyết Hoa có một cái học bổng du học đến Anh quốc, nhưng học bổng này không có giá trị quy đổi sang tiền mặt, nhưng cô vẫn nói dối mẹ mình để bà cảm thấy yên lòng. Lúc trước cô ước mơ được đến tập đoàn JC để thực tập, sau đó sẽ tiếp tục việc học ở Anh, nhưng bây giờ e rằng ước mơ của cô không còn là JC nữa rồi…
“Mẹ vào phòng nghỉ ngơi một lúc đi, con nấu cơm xong sẽ phải quay trở lại trường học rồi…”
Mẫn Nguyệt nhìn con gái mình một lúc, trước khi vào phòng nghỉ ngơi, bà cũng không quên căn dặn cô…
“Khi nào rảnh thì con về nhà nhé! Nhà có mỗi bốn người, tự nhiên thiếu một người cũng cảm thấy buồn…”
Dương Tuyết Hoa mỉm cười gật đầu, cô giúp mẹ mình nấu ăn và lau dọn xong đâu đấy cũng gần đến giờ học. Bây giờ cô phải đi bộ ra bến xe buýt để có thể bắt được chuyến xe sớm nhất đến trường, dù sao cũng không phải tiết học của Hoắc Đông Quân nên cô không cần phải lo lắng sợ hãi…
Hôm nay tiết tiếng anh bỗng nhiên bị kiểm tra đột xuất khiến sịn viên rơi vào trạng thái lo lắng, riêng Dương Tuyết Hoa lại không bị lung lay vì môn này là thế mạnh của cô. Việc kiểm tra bất ngờ cũng chẳng ảnh hưởng đến điểm số của cô là bao.
Nhưng đối với tiết học xây dựng của Hoắc Đông Quân, chỉ cần hắn kiểm tra bất ngờ là tất cả sinh viên đều chết hết, kể cả Dương Tuyết Hoa. Vì đề bài mà Hoắc Đông Quân đưa ra chỉ có những người thật sự tài giỏi thiên bẩm mới có thể làm được, đây cũng chính là lý do hắn bị rất nhiều sinh viên ghét và âm thầm nguyền rủa.
Mặc dù vậy vẫn có rất đông sinh viên học lớp của Hoắc Đông Quân, vì hắn là cánh cửa nhanh nhất dẫn đến tập đoàn JC. Chỉ cần tiếp cận được Hoắc Đông Quân, việc vào JC không còn quá khó khăn nữa…
Mặc dù JC quan trọng nhưng trường mà cô đang theo học còn có vô số các loại học bổng toàn phần khác như học bổng Anh quốc, sinh viên sẽ được học xây dựng tại trường Layland ở Anh trong vòng ba năm, mức học bổng chia theo từng cấp 50%, 75% và 100%. Học bổng Anh quốc xét theo từng kì một, nhưng có một rủi ro chí mạng là dù sinh viên đã nhận được học bổng, nhưng học bổng có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào nếu thành tích của sinh viên bỗng nhiên thụt dốc so với kì trước.
Dương Tuyết Hoa nhận được học bổng Anh quốc 100% ở kì đầu do cô là sinh viên ưu tú, nhưng nhờ ơn của Hoắc Đông Quân mà kì này cô bị thụt xuống còn 75%, học bổng của cô bỗng nhiên rơi vào tay người khác. Việc này bắt buộc Dương Tuyết Hoa phải cố gắng trong những kì học sắp tới, nhưng e rằng với tình hình hiện tại thì chắc chắn cô sẽ mất cả học bổng 75% đang nắm trong tay…
Dương Tuyết Hoa đi xe buýt về nhà nhưng nhà cô lại không có ai, dù sao bây giờ cũng là sáng sớm, cô đoán chừng cha mẹ mình đã đi làm từ sớm, còn em trai của cô phải đến trường học. Còn về khoản nợ thì cô đã nói rằng sẽ lấy tiền học bổng để trở nợ dần dần nên họ cũng không suy nghĩ gì nhiều. Bây giờ họ chỉ cần lo cho em trai cô ăn học đến nơi đến chốn là được…
Trong lúc Dương Tuyết Hoa đang loay hoay dọn dẹp nhà cửa giúp cha mẹ mình thì mẹ cô bất ngờ về nhà, trên gương mặt tảo tần của bà thấm đẫm mồ hôi, bà cũng vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy con gái của mình ở nhà lúc này…
“Hôm nay con không đến trường à? Mẹ cứ nghĩ mỗi tháng nhà trường chỉ cho con về hai ba ngày vào cuối tháng thôi chứ?”
Dương Tuyết Hoa như nhớ ra gì đó liền ậm ừ gật đầu, cô khẽ mỉm cười đáp lại mẹ mình…
“Sáng nay con không có tiết nên xin về nhà một lúc, mà mẹ vẫn còn làm công việc kia à?”
Mẹ của Dương Tuyết Hoa làm công việc quét dọn ở trung tâm thương mại vào buổi sáng, còn buổi tối thì bà đến mấy quán ăn để rửa bát thuê cho người ta kiếm thêm thu nhập. Dù sao đi chăng nữa lương tâm bà cũng không cho phép con gái của mình vất vả gồng gánh số nợ như thế, bà thật sự rất thương con gái của mình…
“Phải làm chứ, nhưng sáng nay mẹ đau lưng quá nên xin về sớm, khoảng chiều tối mẹ sẽ đến quán cơm rửa bát cho người ta, mẹ không thể để con trả nợ một mình được…”
Dương Tuyết Hoa ngồi xuống cạnh mẹ mình, cô lên tiếng trấn an bà…
“Con lo được mà mẹ, con không nhận học bổng du học nữa thì cũng đủ tiền trả mà…”
Quả thật Dương Tuyết Hoa có một cái học bổng du học đến Anh quốc, nhưng học bổng này không có giá trị quy đổi sang tiền mặt, nhưng cô vẫn nói dối mẹ mình để bà cảm thấy yên lòng. Lúc trước cô ước mơ được đến tập đoàn JC để thực tập, sau đó sẽ tiếp tục việc học ở Anh, nhưng bây giờ e rằng ước mơ của cô không còn là JC nữa rồi…
“Mẹ vào phòng nghỉ ngơi một lúc đi, con nấu cơm xong sẽ phải quay trở lại trường học rồi…”
Mẫn Nguyệt nhìn con gái mình một lúc, trước khi vào phòng nghỉ ngơi, bà cũng không quên căn dặn cô…
“Khi nào rảnh thì con về nhà nhé! Nhà có mỗi bốn người, tự nhiên thiếu một người cũng cảm thấy buồn…”
Dương Tuyết Hoa mỉm cười gật đầu, cô giúp mẹ mình nấu ăn và lau dọn xong đâu đấy cũng gần đến giờ học. Bây giờ cô phải đi bộ ra bến xe buýt để có thể bắt được chuyến xe sớm nhất đến trường, dù sao cũng không phải tiết học của Hoắc Đông Quân nên cô không cần phải lo lắng sợ hãi…
Hôm nay tiết tiếng anh bỗng nhiên bị kiểm tra đột xuất khiến sịn viên rơi vào trạng thái lo lắng, riêng Dương Tuyết Hoa lại không bị lung lay vì môn này là thế mạnh của cô. Việc kiểm tra bất ngờ cũng chẳng ảnh hưởng đến điểm số của cô là bao.
Nhưng đối với tiết học xây dựng của Hoắc Đông Quân, chỉ cần hắn kiểm tra bất ngờ là tất cả sinh viên đều chết hết, kể cả Dương Tuyết Hoa. Vì đề bài mà Hoắc Đông Quân đưa ra chỉ có những người thật sự tài giỏi thiên bẩm mới có thể làm được, đây cũng chính là lý do hắn bị rất nhiều sinh viên ghét và âm thầm nguyền rủa.
Mặc dù vậy vẫn có rất đông sinh viên học lớp của Hoắc Đông Quân, vì hắn là cánh cửa nhanh nhất dẫn đến tập đoàn JC. Chỉ cần tiếp cận được Hoắc Đông Quân, việc vào JC không còn quá khó khăn nữa…
Mặc dù JC quan trọng nhưng trường mà cô đang theo học còn có vô số các loại học bổng toàn phần khác như học bổng Anh quốc, sinh viên sẽ được học xây dựng tại trường Layland ở Anh trong vòng ba năm, mức học bổng chia theo từng cấp 50%, 75% và 100%. Học bổng Anh quốc xét theo từng kì một, nhưng có một rủi ro chí mạng là dù sinh viên đã nhận được học bổng, nhưng học bổng có thể bị thay đổi bất cứ lúc nào nếu thành tích của sinh viên bỗng nhiên thụt dốc so với kì trước.
Dương Tuyết Hoa nhận được học bổng Anh quốc 100% ở kì đầu do cô là sinh viên ưu tú, nhưng nhờ ơn của Hoắc Đông Quân mà kì này cô bị thụt xuống còn 75%, học bổng của cô bỗng nhiên rơi vào tay người khác. Việc này bắt buộc Dương Tuyết Hoa phải cố gắng trong những kì học sắp tới, nhưng e rằng với tình hình hiện tại thì chắc chắn cô sẽ mất cả học bổng 75% đang nắm trong tay…