Chương : 34
Theo phản xạ có điều kiện, tôi đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào. Người đàn ông tôi nhớ nhung nhiều ngày đứng ngoài cửa phòng hội nghị, anh nhận tài liệu, nhanh chóng ký tên.
Lúc này, Cảnh Mạc Vũ không hề giống bất cứ hình ảnh nào trong ký ức của tôi. Anh hơi cúi người, mái tóc lòa xòa che nửa gương mặt nhìn nghiêng điển trai, lạnh lùng, không rõ biểu cảm. Anh diện bộ lê sẫm màu, ngón tay dài lướt trên tập giấy. Động tác của anh dứt khoát và có một vẻ cao ngạo không dễ tiếp cận.
Đóng tập tài liệu giao cho người vừa mang tới, Cảnh Mạc Vũ lại nói vài câu với trợ lý Kim ở bên cạnh. Sau đó, anh đi vào phòng hội nghị. Tôi vô thức muốn chỉnh lại tóc tai và quần áo. Nhưng tôi chợt nghĩ, Cảnh Mạc Vũ đã từng chứng kiến bộ dạng đầu tóc và quần áo lộn xộn, khó coi của tôi, tôi cần gì phải làm bộ làm tịch. Thế là tôi thu hồi ánh mắt, quay về phía những người tham gia cuộc họp.
Thấy Cảnh Mạc Vũ đi vào, bầu không khí trong phòng hội nghị đột nhiên trở nên căng thẳng. Tổng giám sát dự án vội vàng đứng dậy, Phó giám đốc Châu của phòng Kế hoạch và giám đốc của chúng tôi đều chuẩn bị đứng lên chào hỏi. Cảnh Mạc Vũ giơ tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi yên. Sau đó, anh chọn vị trí ở một góc, vị trí ít bị chú ý nhất, đó là chỗ ngồi bên cạnh tôi.
Dương Dĩnh và Giám đốc Trần đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Dương Dĩnh nháy mắt với tôi, hiển nhiên chị ta hiểu mục đích của Cảnh Mạc Vũ.
Đáng tiếc, những người trong phòng hội nghị không hề tinh ý. Phó giám đốc Châu nhìn Cảnh Mạc Vũ như nhân vật trăm năm khó gặp, vội vàng cầm tập biên bản hội nghị chạy đến bên Cảnh Mạc Vũ, ngồi vào vị trí của tôi để báo cáo tình hình cuộc họp. Tôi cố gắng coi như không nhìn thấy nhưng chị ta càng xích lại gần, ép Cảnh Mạc Vũ phải nghiêng người để nới rộng khoảng cách với chị ta. Tôi cố gắng nhẫn nhịn để không đuổi thẳng cổ chị ta về chỗ ngồi, khiêm tốn hỏi các tiền bối tinh anh xem báo cáo của tôi còn vấn đề gì không. Ông chủ lớn có mặt ở đây không lên tiếng, mọi người tự nhiên không dám mở miệng.
Tôi đứng yên đúng nửa phút, đang chuẩn bị chuồn xuống dưới thì ông chủ lớn đột nhiên mở miệng: “Tôi chỉ ngồi một lát, mọi người cứ tiếp tục cuộc họp!”
Hai vị lãnh đạo của Cảnh Thiên không còn khách sáo, đi sâu vào vấn đề. Câu hỏi ngày càng khó, ngày càng có nội hàm. Một số câu tôi có thể miễn cưỡng ứng phó. Những câu quá xảo trá, tôi không đối đáp nổi, đành phải hàm hồ cho qua. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của Cảnh Mạc Vũ đặt trên bàn không ngừng rung lên nhưng anh coi như không nghe thấy. Tất cả đều là trợ lý Kim cầm di động đi ra ngoài hành lang nhận cuộc gọi, sau đó quay lại, cúi thấp người báo cáo, xin chỉ thị của anh.
Nhìn Cảnh Mạc Vũ có tác phong của một vị hoàng đế, tôi mới hiểu thế nào là ở trên thiên hạ, thế nào là tự cao tự đại thật sự. Ngay cả hai vị lãnh đạo của Cảnh Thiên cũng dè dặt quan sát sắc mặt anh. Ánh mắt của bọn họ không phải nhìn tổng giám đốc của công ty mà giống như nhìn một vị hoàng đế nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Thế mới biết, thái độ lạnh nhạt, vô cảm của anh lúc ở nhà cũng coi như dễ gần như không thể dễ gần hơn. Yên lặng một lúc, mọi người không đặt câu hỏi nữa, tôi trở về bàn hội nghị, tìm đại một vị trí rồi ngồi xuống.
“Tối nay sắp xếp thế nào?” Cảnh Mạc Vũ hỏi Phó giám đốc Châu.
“Chúng tôi đã đặt chỗ tại nhà hàng hải sản ở Hồng Tân vào lúc sáu giờ tối. Tổng giám đốc có thể tham gia không ạ?”
Cảnh Mạc Vũ nhìn đồng hồ. “Buổi tối tôi còn có việc nên không thể tham gia. Mọi người hãy tiếp đón Giám đốc Trần chu đáo.”
“Được ạ!”
Cảnh Mạc Vũ lại dặn dò trợ lý Kim vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, anh không nói với tôi một câu, thậm chí không nhìn tôi một lần, dường như chúng tôi chỉ là người xa lạ.
Tôi đang mải suy tư, đằng sau đột nhiên có tiếng đàn ông gọi tôi: “Cảnh tiểu thư!” Tôi quay đầu, trợ lý Kim không biết đứng ngay sau lưng tôi từ lúc nào. Anh ta cúi xuống, lịch sự nói: “Cảnh Tổng mời cô đến văn phòng của anh ấy. Anh ấy nói muốn bàn riêng với cô một số việc, không biết cô có tiện không?”
Từ trước đến nay, tôi chẳng bao giờ giấu giếm một cách giả tạo, tôi cũng không ngại ánh mắt hơi kinh ngạc của Phó giám đốc Châu ở phía đối diện, đáp: “Được, văn phòng của Cảnh Tổng ở đâu?”
“Tầng mười, phòng đầu tiên bên tay phải. Lát nữa tôi sẽ đợi cô ở cửa văn phòng.”
“Cám ơn anh, tôi biết rồi.”
Cuộc họp kéo dài tới năm giờ chiều mới kết thúc. Tôi nói với Giám đốc Trần buổi tối có việc, không thể cùng ăn tối. Giám đốc Trần lập tức gật đầu. “Được, cô cứ đi đi!” Anh ta thậm chí còn không cho tôi biết, buổi tối chúng tôi nghỉ ở khách sạn nào. Tôi cũng chẳng hỏi, vì dù sao tôi cũng không định ở cùng bọn họ.
Tôi gặp trợ lý Kim đang chuẩn bị đưa tách cà phê cho Cảnh Mạc Vũ ở trước cửa văn phòng anh ấy. Nhìn thấy tôi, anh ta lập tức dừng bước. “Cảnh tiểu thư, Cảnh Tổng đang đợi cô.”
Tôi chỉ tay vào tách cà phê. “Để tôi mang vào cho anh ấy.”
Anh ta do dự một lát rồi đưa tách cà phê cho tôi. Tôi nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.
Văn phòng của Cảnh Mạc Vũ rộng hơn tôi tưởng. Ánh hoàng hôn chiếu vào bức tường kính khiến cả căn phòng rực sáng. Cảnh Mạc Vũ không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, anh đang ngồi sau bàn làm việc màu đen xem tài liệu, cốc cà phê bên tay anh đã cạn. Tôi thổi thổi ly cà phê trong tay, rón rén đi đến bên Cảnh Mạc Vũ, thay ly cà phê mới cho anh.
“Cám ơn!” Anh cầm ly cà phê uống một ngụm, ánh mắt không rời khỏi những con số dày đặc trên tập tài liệu. Tôi đưa mắt nhìn, là báo cáo tài chính nửa năm.
Vài phút sau, phát hiện tôi vẫn chưa đi ra ngoài, Cảnh Mạc Vũ mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lúc hỏi tôi, anh vẫn dán mắt vào tập tài liệu.
Trên thực tế, sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Tiểu Nặc ở công ty khiến tôi không hài lòng. Tôi định hỏi Cảnh Mạc Vũ cho rõ ràng, tại sao anh lại tặng cô ta di vật của ba mẹ anh? Đó là thứ anh quý trọng nhất. Nhưng khi đối diện với Cảnh Mạc Vũ, tôi đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải chất vấn anh. Bất kể anh làm gì cũng đều có lý do. Dù là hành động bắt buộc hay cố ý, cũng đều là sự lựa chọn của anh.
Nếu đã yêu anh, tại sao tôi không thể tin vào lời hứa và tôn trọng quyết định của anh?
Không đợi tôi lên tiếng, Cảnh Mạc Vũ hỏi lại: “Có việc gì không?”
“Nếu ngắm Cảnh Tổng cũng được coi là một “việc” thì bây giờ tôi rất bận!” Tôi đi đến bên cạnh Cảnh Mạc Vũ, ngồi xuống mép bàn làm việc. “Không sao cả, anh cứ bận việc của anh… Tôi bận việc của tôi.”
Cảnh Mạc Vũ nhướng mắt, gương mặt lạnh lùng của anh tỏa ra tia sáng ấm áp hiếm thấy. “Em về thành phố A từ lúc nào? Tại sao không báo cho anh biết?”
“Anh không biết à? Giám đốc Trần khẩn cấp triệu em về đây. Em còn tưởng đó là chỉ thị của anh?”
“Hả? Hôm qua trong lúc uống rượu, anh mới ám chỉ một câu, không ngờ hiệu suất làm việc của anh ta lại cao như vậy?”
Ám chỉ một câu đã có hiệu quả? Tôi hỏi: “Anh nói gì với anh ta?”
“Anh nói…” Cảnh Mạc Vũ tựa người vào ghế, nơi khóe miệng ẩn hiện nụ cười như có như không. “Không hiểu tại sao, gần đây tôi luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cuộc sống hơi nhạt nhẽo…”
Câu ám chỉ quá rõ ràng, đừng nói là Giám đốc Trần, ngay cả tôi cũng nghe ra. Tôi cười tủm tỉm, ngồi xuống đùi Cảnh Mạc Vũ, một tay ôm cổ anh, một tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh. “Cảnh Tổng, anh muốn em làm thế nào… mới không nhạt nhẽo?”
Đôi mắt sâu hun hút của anh dừng trên mặt tôi, không che giấu lòng chiếm hữu cao độ. Anh ôm eo tôi, một tay cầm bàn tay tôi đến miệng hôn khẽ. “Như thế này… sẽ không nhạt nhẽo…”
Cảm giác đụng chạm như một luồng điện nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể, khiến hai má tôi nóng bừng.
Tôi khẽ vuốt ve khóe miệng anh, cất giọng khàn khan: “Vậy thế này…”
Những lời nói tiếp theo biến mất trên bờ môi đầy mùi cà phê của anh. Chỉ sau một giây thất thần, Cảnh Mạc Vũ đã đỡ lưng tôi, ôm chặt tôi vào lòng, hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi ướt át quấn quýt, không thể tách rời. Những ngày không có anh, cuộc sống của tôi đâu chỉ vô vị, nhạt nhẽo, hằng đêm tôi còn mất ngủ. Cuối cùng, chúng tôi cũng được ôm hôn nhau, làm sao có thể ngừng lại. Bàn tay Cảnh Mạc Vũ đang đỡ lưng tôi ngập ngừng di chuyển xuống dưới eo tôi, ngập ngừng thuận theo gấu áo công sở lần vào trong, đốt nóng làn da tôi. Cuối cùng, anh lại ngập ngừng di chuyển đến trước ngực tôi, nắm trọn đỉnh đồi mềm mại của tôi…
“Anh vẫn chưa khóa cửa đâu đấy!” Tôi nhắc nhở anh.
Cảnh Mạc Vũ liếc qua cánh cửa, lại nhìn phòng làm việc một lượt, cuối cùng, anh cũng lý trí trở lại.
Lấy lại nhịp thở bình thường, Cảnh Mạc Vũ giúp tôi chỉnh lại quần áo. “Ngôn Ngôn, anh đưa em tới một nơi,”
“Nơi nào?”
Cảnh Mạc Vũ không trả lời, đỡ tôi đứng dậy, lấy chìa khóa xe từ ngăn kéo rồi đưa tôi ra ngoài.
Lúc đi qua đại sảnh, vừa nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ, cô lễ tân tươi cười rạng rỡ, chào hỏi từ xa: “Cảnh Tổng ra về ạ!”
Tôi không thể chịu nổi, khoác tay Cảnh Mạc Vũ ngay trước mặt cô ta. “Lễ tân là bộ mặt của công ty, sao anh lại chọn người phụ nữ như vậy?”
“Cô ta là họ hàng của chú Tài, ba bảo anh sắp xếp công việc trong công ty cho cô ta. Nhưng ngoài vị trí lễ tân, anh không nghĩ ra cô ta có thể làm gì.” Anh quay sang nhìn tôi. “Sao thế, cô ta đắc tội em à?”
“Cũng không hẳn đắc tội với em, chỉ là em không thích cô ta.”
Cảnh Mạc Vũ không hỏi điều gì nữa, lập tức rút điện thoại gọi cho trợ lý Kim. “Thông báo với phòng nhân sự, bảo cô Lý Lộ Lộ ở quầy lễ tân từ ngày mai không cần đi làm nữa.”
Nghe anh nói vậy, luồng khí bị kìm nén trong lòng tôi mới trở nên nhẹ bớt.
Ô tô rời khỏi bãi đỗ xe, đi về bên tay phải chưa đầy năm phút, rẽ vào một khu chung cư cao tầng mới xây dựng. Tuy nhà cửa san sát, diện tích trồng cây xanh vô cùng ít ỏi nhưng tôi vẫn rất thích nơi này, bởi nó rất gần Cảnh Thiên, đi bộ cùng lắm mất hơn mười phút.
Tôi ngó nghiêng suốt quãng đường, đến tận cửa một căn nhà xa lạ, Cảnh Mạc Vũ mở cửa, tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu vào nhà, tạo nên một thứ ánh sáng lấp lánh vô hạn. Tuy đoán ra đây là ngôi nhà mới của chúng tôi nhưng khi nhìn thấy tấm rèm cửa sổ màu tím nhạt tôi thích nhất, đèn chùm pha lê màu bạc, bộ sofa bọc vải tôi thích nhất và tấm ảnh cưới chụp trên nền trời màu xanh biếc mà tôi thích treo trên tường, tôi không thể kiềm chế sự hưng phấn, nước mắt giàn giụa, ôm chầm lấy Cảnh Mạc Vũ.
“Đây là nhà chúng ta à?” Mỗi thứ ở đây đều là đồ tôi thích nhất. Ngay cả ly nước trên bàn cũng là ly dạ quang mua ở nước Pháp mà tôi thích.
“Ừ, chỉ thuộc về hai chúng ta.”
“Bất kể chúng ta muốn làm gì cũng không có ai quấy rầy.”
Cảnh Mạc Vũ ôm tôi từ phía sau, hơi thở nóng hổi thổi vào cổ tôi. “Em muốn làm chuyện gì mà sợ người khác quấy rầy?”
“Ờ… Em … em nấu cơm cho anh ăn nhé…” Đây là mộng ước của tôi bao nhiêu năm qua.
“Được thôi, đúng lúc anh đang đói bụng.” Cảnh Mạc Vũ đưa tôi vào phòng bếp, chỉ cho tôi bộ đồ nấu nướng mới tinh và thức ăn nhét đầy tủ lạnh. “Có cần anh giúp không?”
“Tất nhiên không cần.” Tôi đẩy anh ra khỏi nhà bếp. “Nhà bếp đâu phải là chỗ của đàn ông, anh ra ngoài đợi em một lát.”
Đế tránh mùi dầu mỡ bay ra ngoài, tôi khép chặt cửa rồi gọi điện thoại về nhà. Ba tôi nhấc điện thoại, tôi không có tâm trạng để trò chuyện với ông, nói thẳng: “Ba mau gọi vú Ngọc nghe điện thoại, giang hồ cần cấp cứu!”
“Có chuyện gì mà ba không giải quyết được?” Ngữ khí của ba tôi rất tự tin.
“Nấu cơm.”
“Con đợi một lát, ba đi gọi ngay!”
Một tiếng đồng hồ sau, dưới sự chỉ đạo qua điện thoại của vú Ngọc, người có năng khiếu nấu nướng là tôi đã biến gạo sống thành cơm chín, rán một đĩa trứng rất có kỹ thuật và chất lượng, đồng thời nấu một nồi canh trứng rong biển miễn cưỡng cũng có thể coi là thành công. Tuy trong quá trình “chiến đấu” xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, dầu sôi bắn vào mu bàn tay, lưỡi dao sắc sượt qua ngón tay, nhưng tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là, khi tôi bày “tác phẩm đầu tay” thơm lừng ra bàn, Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, như thể nhìn một người phụ nữ không quen biết. “Là em nấu thật sao?”
“Đúng vậy!” Tôi cười hì hì, hỏi anh: “Có phải anh đột nhiên phát hiện mình lấy được một người vợ vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, nấu ăn giỏi, trên giường cũng rất tuyệt, anh cảm thấy vô cùng may mắn?”
Cảnh Mạc Vũ phì cười. “Lúc cưới em, anh thật sự không nghĩ lại có nhiều phúc lợi như vậy.”
“Điều anh không nghĩ tới còn vô số.” Tôi cầm đũa gắp một miếng trứng cho anh. “Anh nếm thử xem có ngon không?”
Ý cười trong mắt Cảnh Mạc Vũ lập tức biến mất khi nhìn thấy ngón tay tôi. Anh túm lấy tay tôi trong khi tôi cố giật lại. Vì quá dùng sức, vết dao cắt trên đầu ngón tay lại rỉ máu.
Tôi giống đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn bắt được, vội vàng giấu tay ra sau lưng. “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Không có lần sau!”
Lúc nói câu này, ngữ khí của anh dứt khoác đến mức không dễ phản bác. Đáy mắt anh mờ mịt, ánh nước dập dờn… Tôi chắc chắn tôi không nhìn nhầm, đó là một tâm tình tôi chưa từng thấy. Tôi rất muốn chứng thực, tâm trạng xa lạ này của Cảnh Mạc Vũ có phải là “tình yêu” nhưng lại sợ nhận được câu trả lời khiến tôi bị tổn thương như ở cổng trường học lần trước.
Ngập ngừng hồi lâu, tôi quyết tâm mở miệng: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh, anh chỉ được trả lời bằng một từ.”
“Vấn đề gì?”
“Anh có yêu em không?”
Lúc này, Cảnh Mạc Vũ không hề giống bất cứ hình ảnh nào trong ký ức của tôi. Anh hơi cúi người, mái tóc lòa xòa che nửa gương mặt nhìn nghiêng điển trai, lạnh lùng, không rõ biểu cảm. Anh diện bộ lê sẫm màu, ngón tay dài lướt trên tập giấy. Động tác của anh dứt khoát và có một vẻ cao ngạo không dễ tiếp cận.
Đóng tập tài liệu giao cho người vừa mang tới, Cảnh Mạc Vũ lại nói vài câu với trợ lý Kim ở bên cạnh. Sau đó, anh đi vào phòng hội nghị. Tôi vô thức muốn chỉnh lại tóc tai và quần áo. Nhưng tôi chợt nghĩ, Cảnh Mạc Vũ đã từng chứng kiến bộ dạng đầu tóc và quần áo lộn xộn, khó coi của tôi, tôi cần gì phải làm bộ làm tịch. Thế là tôi thu hồi ánh mắt, quay về phía những người tham gia cuộc họp.
Thấy Cảnh Mạc Vũ đi vào, bầu không khí trong phòng hội nghị đột nhiên trở nên căng thẳng. Tổng giám sát dự án vội vàng đứng dậy, Phó giám đốc Châu của phòng Kế hoạch và giám đốc của chúng tôi đều chuẩn bị đứng lên chào hỏi. Cảnh Mạc Vũ giơ tay, ra hiệu cho bọn họ ngồi yên. Sau đó, anh chọn vị trí ở một góc, vị trí ít bị chú ý nhất, đó là chỗ ngồi bên cạnh tôi.
Dương Dĩnh và Giám đốc Trần đưa mắt nhìn nhau. Sau đó Dương Dĩnh nháy mắt với tôi, hiển nhiên chị ta hiểu mục đích của Cảnh Mạc Vũ.
Đáng tiếc, những người trong phòng hội nghị không hề tinh ý. Phó giám đốc Châu nhìn Cảnh Mạc Vũ như nhân vật trăm năm khó gặp, vội vàng cầm tập biên bản hội nghị chạy đến bên Cảnh Mạc Vũ, ngồi vào vị trí của tôi để báo cáo tình hình cuộc họp. Tôi cố gắng coi như không nhìn thấy nhưng chị ta càng xích lại gần, ép Cảnh Mạc Vũ phải nghiêng người để nới rộng khoảng cách với chị ta. Tôi cố gắng nhẫn nhịn để không đuổi thẳng cổ chị ta về chỗ ngồi, khiêm tốn hỏi các tiền bối tinh anh xem báo cáo của tôi còn vấn đề gì không. Ông chủ lớn có mặt ở đây không lên tiếng, mọi người tự nhiên không dám mở miệng.
Tôi đứng yên đúng nửa phút, đang chuẩn bị chuồn xuống dưới thì ông chủ lớn đột nhiên mở miệng: “Tôi chỉ ngồi một lát, mọi người cứ tiếp tục cuộc họp!”
Hai vị lãnh đạo của Cảnh Thiên không còn khách sáo, đi sâu vào vấn đề. Câu hỏi ngày càng khó, ngày càng có nội hàm. Một số câu tôi có thể miễn cưỡng ứng phó. Những câu quá xảo trá, tôi không đối đáp nổi, đành phải hàm hồ cho qua. Trong khoảng thời gian đó, điện thoại của Cảnh Mạc Vũ đặt trên bàn không ngừng rung lên nhưng anh coi như không nghe thấy. Tất cả đều là trợ lý Kim cầm di động đi ra ngoài hành lang nhận cuộc gọi, sau đó quay lại, cúi thấp người báo cáo, xin chỉ thị của anh.
Nhìn Cảnh Mạc Vũ có tác phong của một vị hoàng đế, tôi mới hiểu thế nào là ở trên thiên hạ, thế nào là tự cao tự đại thật sự. Ngay cả hai vị lãnh đạo của Cảnh Thiên cũng dè dặt quan sát sắc mặt anh. Ánh mắt của bọn họ không phải nhìn tổng giám đốc của công ty mà giống như nhìn một vị hoàng đế nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Thế mới biết, thái độ lạnh nhạt, vô cảm của anh lúc ở nhà cũng coi như dễ gần như không thể dễ gần hơn. Yên lặng một lúc, mọi người không đặt câu hỏi nữa, tôi trở về bàn hội nghị, tìm đại một vị trí rồi ngồi xuống.
“Tối nay sắp xếp thế nào?” Cảnh Mạc Vũ hỏi Phó giám đốc Châu.
“Chúng tôi đã đặt chỗ tại nhà hàng hải sản ở Hồng Tân vào lúc sáu giờ tối. Tổng giám đốc có thể tham gia không ạ?”
Cảnh Mạc Vũ nhìn đồng hồ. “Buổi tối tôi còn có việc nên không thể tham gia. Mọi người hãy tiếp đón Giám đốc Trần chu đáo.”
“Được ạ!”
Cảnh Mạc Vũ lại dặn dò trợ lý Kim vài câu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối, anh không nói với tôi một câu, thậm chí không nhìn tôi một lần, dường như chúng tôi chỉ là người xa lạ.
Tôi đang mải suy tư, đằng sau đột nhiên có tiếng đàn ông gọi tôi: “Cảnh tiểu thư!” Tôi quay đầu, trợ lý Kim không biết đứng ngay sau lưng tôi từ lúc nào. Anh ta cúi xuống, lịch sự nói: “Cảnh Tổng mời cô đến văn phòng của anh ấy. Anh ấy nói muốn bàn riêng với cô một số việc, không biết cô có tiện không?”
Từ trước đến nay, tôi chẳng bao giờ giấu giếm một cách giả tạo, tôi cũng không ngại ánh mắt hơi kinh ngạc của Phó giám đốc Châu ở phía đối diện, đáp: “Được, văn phòng của Cảnh Tổng ở đâu?”
“Tầng mười, phòng đầu tiên bên tay phải. Lát nữa tôi sẽ đợi cô ở cửa văn phòng.”
“Cám ơn anh, tôi biết rồi.”
Cuộc họp kéo dài tới năm giờ chiều mới kết thúc. Tôi nói với Giám đốc Trần buổi tối có việc, không thể cùng ăn tối. Giám đốc Trần lập tức gật đầu. “Được, cô cứ đi đi!” Anh ta thậm chí còn không cho tôi biết, buổi tối chúng tôi nghỉ ở khách sạn nào. Tôi cũng chẳng hỏi, vì dù sao tôi cũng không định ở cùng bọn họ.
Tôi gặp trợ lý Kim đang chuẩn bị đưa tách cà phê cho Cảnh Mạc Vũ ở trước cửa văn phòng anh ấy. Nhìn thấy tôi, anh ta lập tức dừng bước. “Cảnh tiểu thư, Cảnh Tổng đang đợi cô.”
Tôi chỉ tay vào tách cà phê. “Để tôi mang vào cho anh ấy.”
Anh ta do dự một lát rồi đưa tách cà phê cho tôi. Tôi nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.
Văn phòng của Cảnh Mạc Vũ rộng hơn tôi tưởng. Ánh hoàng hôn chiếu vào bức tường kính khiến cả căn phòng rực sáng. Cảnh Mạc Vũ không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, anh đang ngồi sau bàn làm việc màu đen xem tài liệu, cốc cà phê bên tay anh đã cạn. Tôi thổi thổi ly cà phê trong tay, rón rén đi đến bên Cảnh Mạc Vũ, thay ly cà phê mới cho anh.
“Cám ơn!” Anh cầm ly cà phê uống một ngụm, ánh mắt không rời khỏi những con số dày đặc trên tập tài liệu. Tôi đưa mắt nhìn, là báo cáo tài chính nửa năm.
Vài phút sau, phát hiện tôi vẫn chưa đi ra ngoài, Cảnh Mạc Vũ mở miệng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lúc hỏi tôi, anh vẫn dán mắt vào tập tài liệu.
Trên thực tế, sự xuất hiện bất ngờ của Hứa Tiểu Nặc ở công ty khiến tôi không hài lòng. Tôi định hỏi Cảnh Mạc Vũ cho rõ ràng, tại sao anh lại tặng cô ta di vật của ba mẹ anh? Đó là thứ anh quý trọng nhất. Nhưng khi đối diện với Cảnh Mạc Vũ, tôi đột nhiên cảm thấy không cần thiết phải chất vấn anh. Bất kể anh làm gì cũng đều có lý do. Dù là hành động bắt buộc hay cố ý, cũng đều là sự lựa chọn của anh.
Nếu đã yêu anh, tại sao tôi không thể tin vào lời hứa và tôn trọng quyết định của anh?
Không đợi tôi lên tiếng, Cảnh Mạc Vũ hỏi lại: “Có việc gì không?”
“Nếu ngắm Cảnh Tổng cũng được coi là một “việc” thì bây giờ tôi rất bận!” Tôi đi đến bên cạnh Cảnh Mạc Vũ, ngồi xuống mép bàn làm việc. “Không sao cả, anh cứ bận việc của anh… Tôi bận việc của tôi.”
Cảnh Mạc Vũ nhướng mắt, gương mặt lạnh lùng của anh tỏa ra tia sáng ấm áp hiếm thấy. “Em về thành phố A từ lúc nào? Tại sao không báo cho anh biết?”
“Anh không biết à? Giám đốc Trần khẩn cấp triệu em về đây. Em còn tưởng đó là chỉ thị của anh?”
“Hả? Hôm qua trong lúc uống rượu, anh mới ám chỉ một câu, không ngờ hiệu suất làm việc của anh ta lại cao như vậy?”
Ám chỉ một câu đã có hiệu quả? Tôi hỏi: “Anh nói gì với anh ta?”
“Anh nói…” Cảnh Mạc Vũ tựa người vào ghế, nơi khóe miệng ẩn hiện nụ cười như có như không. “Không hiểu tại sao, gần đây tôi luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, cuộc sống hơi nhạt nhẽo…”
Câu ám chỉ quá rõ ràng, đừng nói là Giám đốc Trần, ngay cả tôi cũng nghe ra. Tôi cười tủm tỉm, ngồi xuống đùi Cảnh Mạc Vũ, một tay ôm cổ anh, một tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh. “Cảnh Tổng, anh muốn em làm thế nào… mới không nhạt nhẽo?”
Đôi mắt sâu hun hút của anh dừng trên mặt tôi, không che giấu lòng chiếm hữu cao độ. Anh ôm eo tôi, một tay cầm bàn tay tôi đến miệng hôn khẽ. “Như thế này… sẽ không nhạt nhẽo…”
Cảm giác đụng chạm như một luồng điện nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể, khiến hai má tôi nóng bừng.
Tôi khẽ vuốt ve khóe miệng anh, cất giọng khàn khan: “Vậy thế này…”
Những lời nói tiếp theo biến mất trên bờ môi đầy mùi cà phê của anh. Chỉ sau một giây thất thần, Cảnh Mạc Vũ đã đỡ lưng tôi, ôm chặt tôi vào lòng, hôn ngấu nghiến. Đầu lưỡi ướt át quấn quýt, không thể tách rời. Những ngày không có anh, cuộc sống của tôi đâu chỉ vô vị, nhạt nhẽo, hằng đêm tôi còn mất ngủ. Cuối cùng, chúng tôi cũng được ôm hôn nhau, làm sao có thể ngừng lại. Bàn tay Cảnh Mạc Vũ đang đỡ lưng tôi ngập ngừng di chuyển xuống dưới eo tôi, ngập ngừng thuận theo gấu áo công sở lần vào trong, đốt nóng làn da tôi. Cuối cùng, anh lại ngập ngừng di chuyển đến trước ngực tôi, nắm trọn đỉnh đồi mềm mại của tôi…
“Anh vẫn chưa khóa cửa đâu đấy!” Tôi nhắc nhở anh.
Cảnh Mạc Vũ liếc qua cánh cửa, lại nhìn phòng làm việc một lượt, cuối cùng, anh cũng lý trí trở lại.
Lấy lại nhịp thở bình thường, Cảnh Mạc Vũ giúp tôi chỉnh lại quần áo. “Ngôn Ngôn, anh đưa em tới một nơi,”
“Nơi nào?”
Cảnh Mạc Vũ không trả lời, đỡ tôi đứng dậy, lấy chìa khóa xe từ ngăn kéo rồi đưa tôi ra ngoài.
Lúc đi qua đại sảnh, vừa nhìn thấy Cảnh Mạc Vũ, cô lễ tân tươi cười rạng rỡ, chào hỏi từ xa: “Cảnh Tổng ra về ạ!”
Tôi không thể chịu nổi, khoác tay Cảnh Mạc Vũ ngay trước mặt cô ta. “Lễ tân là bộ mặt của công ty, sao anh lại chọn người phụ nữ như vậy?”
“Cô ta là họ hàng của chú Tài, ba bảo anh sắp xếp công việc trong công ty cho cô ta. Nhưng ngoài vị trí lễ tân, anh không nghĩ ra cô ta có thể làm gì.” Anh quay sang nhìn tôi. “Sao thế, cô ta đắc tội em à?”
“Cũng không hẳn đắc tội với em, chỉ là em không thích cô ta.”
Cảnh Mạc Vũ không hỏi điều gì nữa, lập tức rút điện thoại gọi cho trợ lý Kim. “Thông báo với phòng nhân sự, bảo cô Lý Lộ Lộ ở quầy lễ tân từ ngày mai không cần đi làm nữa.”
Nghe anh nói vậy, luồng khí bị kìm nén trong lòng tôi mới trở nên nhẹ bớt.
Ô tô rời khỏi bãi đỗ xe, đi về bên tay phải chưa đầy năm phút, rẽ vào một khu chung cư cao tầng mới xây dựng. Tuy nhà cửa san sát, diện tích trồng cây xanh vô cùng ít ỏi nhưng tôi vẫn rất thích nơi này, bởi nó rất gần Cảnh Thiên, đi bộ cùng lắm mất hơn mười phút.
Tôi ngó nghiêng suốt quãng đường, đến tận cửa một căn nhà xa lạ, Cảnh Mạc Vũ mở cửa, tia nắng cuối cùng trong ngày chiếu vào nhà, tạo nên một thứ ánh sáng lấp lánh vô hạn. Tuy đoán ra đây là ngôi nhà mới của chúng tôi nhưng khi nhìn thấy tấm rèm cửa sổ màu tím nhạt tôi thích nhất, đèn chùm pha lê màu bạc, bộ sofa bọc vải tôi thích nhất và tấm ảnh cưới chụp trên nền trời màu xanh biếc mà tôi thích treo trên tường, tôi không thể kiềm chế sự hưng phấn, nước mắt giàn giụa, ôm chầm lấy Cảnh Mạc Vũ.
“Đây là nhà chúng ta à?” Mỗi thứ ở đây đều là đồ tôi thích nhất. Ngay cả ly nước trên bàn cũng là ly dạ quang mua ở nước Pháp mà tôi thích.
“Ừ, chỉ thuộc về hai chúng ta.”
“Bất kể chúng ta muốn làm gì cũng không có ai quấy rầy.”
Cảnh Mạc Vũ ôm tôi từ phía sau, hơi thở nóng hổi thổi vào cổ tôi. “Em muốn làm chuyện gì mà sợ người khác quấy rầy?”
“Ờ… Em … em nấu cơm cho anh ăn nhé…” Đây là mộng ước của tôi bao nhiêu năm qua.
“Được thôi, đúng lúc anh đang đói bụng.” Cảnh Mạc Vũ đưa tôi vào phòng bếp, chỉ cho tôi bộ đồ nấu nướng mới tinh và thức ăn nhét đầy tủ lạnh. “Có cần anh giúp không?”
“Tất nhiên không cần.” Tôi đẩy anh ra khỏi nhà bếp. “Nhà bếp đâu phải là chỗ của đàn ông, anh ra ngoài đợi em một lát.”
Đế tránh mùi dầu mỡ bay ra ngoài, tôi khép chặt cửa rồi gọi điện thoại về nhà. Ba tôi nhấc điện thoại, tôi không có tâm trạng để trò chuyện với ông, nói thẳng: “Ba mau gọi vú Ngọc nghe điện thoại, giang hồ cần cấp cứu!”
“Có chuyện gì mà ba không giải quyết được?” Ngữ khí của ba tôi rất tự tin.
“Nấu cơm.”
“Con đợi một lát, ba đi gọi ngay!”
Một tiếng đồng hồ sau, dưới sự chỉ đạo qua điện thoại của vú Ngọc, người có năng khiếu nấu nướng là tôi đã biến gạo sống thành cơm chín, rán một đĩa trứng rất có kỹ thuật và chất lượng, đồng thời nấu một nồi canh trứng rong biển miễn cưỡng cũng có thể coi là thành công. Tuy trong quá trình “chiến đấu” xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, dầu sôi bắn vào mu bàn tay, lưỡi dao sắc sượt qua ngón tay, nhưng tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là, khi tôi bày “tác phẩm đầu tay” thơm lừng ra bàn, Cảnh Mạc Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt kinh ngạc, như thể nhìn một người phụ nữ không quen biết. “Là em nấu thật sao?”
“Đúng vậy!” Tôi cười hì hì, hỏi anh: “Có phải anh đột nhiên phát hiện mình lấy được một người vợ vừa giỏi giang vừa xinh đẹp, nấu ăn giỏi, trên giường cũng rất tuyệt, anh cảm thấy vô cùng may mắn?”
Cảnh Mạc Vũ phì cười. “Lúc cưới em, anh thật sự không nghĩ lại có nhiều phúc lợi như vậy.”
“Điều anh không nghĩ tới còn vô số.” Tôi cầm đũa gắp một miếng trứng cho anh. “Anh nếm thử xem có ngon không?”
Ý cười trong mắt Cảnh Mạc Vũ lập tức biến mất khi nhìn thấy ngón tay tôi. Anh túm lấy tay tôi trong khi tôi cố giật lại. Vì quá dùng sức, vết dao cắt trên đầu ngón tay lại rỉ máu.
Tôi giống đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn bắt được, vội vàng giấu tay ra sau lưng. “Lần sau em sẽ chú ý.”
“Không có lần sau!”
Lúc nói câu này, ngữ khí của anh dứt khoác đến mức không dễ phản bác. Đáy mắt anh mờ mịt, ánh nước dập dờn… Tôi chắc chắn tôi không nhìn nhầm, đó là một tâm tình tôi chưa từng thấy. Tôi rất muốn chứng thực, tâm trạng xa lạ này của Cảnh Mạc Vũ có phải là “tình yêu” nhưng lại sợ nhận được câu trả lời khiến tôi bị tổn thương như ở cổng trường học lần trước.
Ngập ngừng hồi lâu, tôi quyết tâm mở miệng: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh, anh chỉ được trả lời bằng một từ.”
“Vấn đề gì?”
“Anh có yêu em không?”