Chương : 8
Lần đầu tiên của chúng tôi kết thúc trên đỉnh cao khoái lạc như dông bão. Khoái cảm xa lạ khiến mỗi sợi dây thần kinh trên người tôi đều run rẩy, tôi không thể hình dung cảm giác đó như thế nào, chỉ cảm thấy trong trái tim tôi, đôi mắt tôi đều có hình bóng Cảnh Mạc Vũ. Khóe miệng anh cong lên thành đường nét dịu dàng, anh hơi nhíu mày, một tay ôm tôi, một tay vuốt mái tóc lòa xòa của tôi…
Tôi mở to mắt, ngắm nhìn người đàn ông đang thở hổn hển trước mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ ngực phập phồng của anh. Trái tim anh sống động dưới lòng bàn tay tôi, đập rất rõ ràng, mạnh mẽ và kiên quyết… Là anh, người đàn ông tôi yêu suốt năm năm, chờ đợi suốt năm năm, dù cố gắng đến mấy tôi cũng không thể xích lại gần. Bây giờ, người đàn ông đó đang nằm trên người tôi, không khoảng cách.
Cảnh Mạc Vũ chống hai tay, rút ra khỏi người tôi. Theo cảm giác hơi đau buốt, một dòng chất lỏng nhơm nhớp trào ra, chảy xuống ga giường. Tôi không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán ra chất lỏng đó có màu đỏ, đỏ thẫm như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối. Không, chất lỏng đó chắc là màu hồng, giống cánh hoa đào bay trong khuôn viên trường học.
Tôi cố gắng chịu đựng sự nhức mỏi đến tận xương tủy, lặng lẽ nhặt áo choàng tắm khoác vào người, chuẩn bị rời khỏi phòng vì tôi không biết làm thế nào để đối mặt với Cảnh Mạc Vũ khi anh tỉnh lại.
“Em đi đâu vậy?” Cảnh Mạc Vũ đột nhiên ôm tôi từ phía sau, quyến luyến hôn lên gáy tôi.
“Em về phòng. Nếu không, sáng mai bị ba bắt gặp thì chết mất!”
“Để anh ôm em thêm một lúc.”
Không đợi tôi từ chối, Cảnh Mạc Vũ túm cánh tay tôi, dùng sức kéo tôi ngã xuống giường. Một nụ hôn mãnh liệt lại ập đến. Nụ hôn dừng ở lồng ngực, đúng vị trí trái tim tôi. Chỗ đó vừa bị Cảnh Mạc Vũ cắn đến tím bầm, từng cơn đau buốt truyền qua làn da, đến tận trái tim tôi. Tôi rên lên một tiếng đau đớn làm Cảnh Mạc Vũ càng hôn cuồng nhiệt hơn, dường như anh muốn nghiền nát cơ thể tôi.
Cảm nhận được sự nôn nóng khác thường của anh, tôi nghi ngờ, vừa rồi không phải anh nói muốn “ôm” mà là muốn “bạo[2]”.
[2]. Từ “ôm” có âm Hán Việt là “bão”, trong tiếng Trung, từ này đồng âm với từ “bạo” trong “cường bạo”, tức là “cưỡng bức”.
Có kinh nghiệm của lần đầu, tôi không vùng vẫy vì biết điều đó là vô dụng. Tôi ngoan ngoãn nằm im để mặc Cảnh Mạc Vũ giày vò. Mãi đến khi trời gần sáng, anh mới thỏa mãn ôm cơ thể không còn chút cảm giác của tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi không nỡ bỏ đi mà gối đầu lên vai anh, ngửi mùi hương trên người anh. Đó là một mùi hương giống như hồ nước sâu thẳm, lạnh giá, mát rượi, khiến người ta không thể nắm bắt nhưng hoàn toàn bị cuốn hút.
Đến khi ánh bình minh nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt Cảnh Mạc Vũ, tôi mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, tôi thấy anh tỉnh lại. Ngón tay lạnh lẽo của anh đỡ gương mặt tôi, giọng nói trầm thấp của anh thì thầm bên tai tôi: “Ngôn Ngôn, dù thế nào anh cũng sẽ chịu trách nhiệm về chuyện anh đã làm…”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Em đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Tiếng kêu của vú Ngọc cắt đứt giấc mộng đẹp của tôi.
Tôi lập tức tỉnh dậy từ cơn mơ. Khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của ba: “Xảy ra chuyện gì mà la hét ầm ĩ…”, người tôi lạnh toát từ đầu đến chân.
“Hai đứa…” Ba tôi sững sờ ở cửa phòng, bên cạnh ông còn có chú Tài lái xe và ba người anh em thân cận.
Tôi hoảng hốt đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ. Không biết anh đã mặc quần từ lúc nào, đang từ tốn lấy một chiếc áo sơ mi sạch treo trong tủ quần áo mặc vào người, thong thả cài từng chiếc cúc.
“Con…” Tôi muốn nói điều gì đó nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Mạc Vũ, tôi nhất thời không thể thốt ra dù chỉ một từ, chỉ còn cách trùm kín chăn để che đi dấu vết của trận ân ái đêm qua ở trên cổ.
Cuối cùng Cảnh Mạc Vũ cũng mở miệng: “Hôm nay con phải thương lượng một dự án quan trọng, ngày mai con sẽ đi làm thủ tục kết hôn.”
Nói xong, anh cầm áo khoác đi ra cửa, lách qua người ba tôi và những người khác đang đứng trơ như phỗng.
Không một lời giải thích, không một câu an ủi, Cảnh Mạc Vũ bỏ đi như vậy, tựa như nói với tôi một từ cũng là thừa thãi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra sự việc.
Tôi đúng là ngốc nghếch. Cảnh Mạc Vũ dù uống say cỡ nào cũng không đến mức đánh mất lý trí như vậy. Trừ khi trong máu anh có một thứ đáng sợ, hơn nữa hàm lượng tương đối cao.
Ai đã hãm hại anh? Ai dám hãm hại anh?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là “người ba tốt” mới sáng sớm đã nôn nóng đi bắt “gian tình”, là người ba yêu quý của tôi, cũng là ba của Cảnh Mạc Vũ.
Người khiến tôi rơi vào tình huống khó xử biến mất trong giây lát. Ba tôi đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Ba bảo vú Ngọc nấu canh gà cho con uống.” Lúc nói câu này, ông nhìn chăm chăm xuống nền nhà, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày sâu như khe rãnh.
Tôi lặng lẽ gật đầu rồi hít một hơi thật sâu, cố cất giọng trôi chảy: “Con mới hai mươi tuổi, bây giờ kết hôn liệu có sớm quá không?”
“Không sớm, con đã qua tuổi kết hôn theo luật rồi.”
“Ba…”
“Ngôn Ngôn, con là người hiểu rõ tính cách Mạc Vũ hơn ai hết. Bỏ lỡ lần này, trong tương lai dù con muốn lấy nó, chỉ e là không bao giờ có cơ hội.”
“Ngôn Ngôn…” Đến khi ngón tay ấm áp lướt qua khóe mắt tôi, tôi mới phát hiện cảnh vật trước mắt như bi sương mù che phủ. Đôi mắt hoa đào đáng ghét của Tề Lâm qua làn nước mắt trông rất thâm tình: “Cuộc sống này có thật là cuộc sống em mong muốn hay không?”
Tôi đã từng hỏi bản thân câu tương tự vô số lần, đây có phải là cuộc hôn nhân tôi mong muốn? Tôi có hối hận khi gả cho Cảnh Mạc Vũ? Nếu tôi có cơ hội chọn lại một lần, liệu tối hôm đó tôi có kịch liệt phản kháng?
Tôi không có đáp án. Ít nhất hiện tại, tôi vẫn chưa thể trả lời.
“Ngôn Ngôn, đây là một sai lầm. Anh ta không yêu em, em đừng tiếp tục lún sâu nữa.”
Tôi kiên định lắc đầu: “Không, không phải anh ấy không yêu tôi. Anh ấy chỉ là không thể chấp nhận sự thật, tôi từ em gái biến thành vợ anh ấy. Anh ấy cần thời gian thích ứng.”
“Em nghĩ anh ta cần thời gian bao lâu? Một năm, hai năm, năm năm, sáu năm, hay mười, hai mươi năm?”
“Bất kể bao lâu, tôi cũng sẽ đợi anh ấy.”
Tề Lâm nhìn tôi như nhìn một bệnh nhân hết thuốc chữa, ánh mắt anh ta đầy vẻ bất lực: “Trên thế giới này còn biết bao người đàn ông tốt. Tại sao em cứ khăng khăng yêu anh trai của mình?”
“Dù có nhiều đàn ông tốt đến mức nào đi chăng nữa, trong mắt tôi cũng chỉ nhìn thấy một mình anh ấy.”
Bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ, lại đột nhiên biến mất. Tôi còn chưa xác định liệu tôi có phải nghe nhầm, tiếng khóa cửa xoay tròn vang lên trong không khí tĩnh mịch. Tôi vội vàng đứng dậy, định ngăn không ở cửa, đáng tiếc tôi chậm một bước. Cánh cửa mở toang, Cảnh Mạc Vũ xuất hiện ở cửa phòng. Tôi thấy rõ anh nín thở gần nửa phút mới lấy lại hô hấp bình thường.
“Em…” Tôi rất muốn giải thích, nhưng bây giờ đã hơn ba giờ sáng, một người đàn ông yêu thầm tôi nhiều năm nằm trên giường của tôi. Tình huống này nên giải thích thế nào?
Cảnh Mạc Vũ nhẹ nhàng đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa, khóe miệng anh cong lên: “Đây chính là “bắt gian ngay tại giường” trong truyền thuyết đúng không?”
Tôi cúi đầu nhìn bộ váy ngủ trên người, lại quay sang nhìn Tề Lâm quần áo không chỉnh tề. Tôi nuốt nước bọt: “Nếu em nói anh ta đi ngang qua, không có việc gì làm nên vào đây tìm em ôn lại chuyện cũ, liệu anh có tin không?”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, anh kéo rèm quan sát cửa sổ mở toang, rồi lại giơ tay nhìn đồng hồ: “Cậu ta vừa vặn đi ngang qua, leo cửa sổ vào phòng em ôn lại chuyện cũ vào lúc ba giờ rưỡi sáng?”
“Ờ, đại khái là vậy.” Tôi túm tóc, mặt dạn mày dày gật đầu.
Cảnh Mạc Vũ có lẽ đoán ra, đánh chết tôi cũng không chịu thừa nhận, anh quay sang nhìn Tề Lâm đang leo xuống gường mặc áo khoác một cách thoải mái: “Tề thiếu, bây giờ cậu đã nói xong chuyện cũ chưa? Cậu định tự mình ra về, hay để tôi bảo người tiễn cậu?”
Giọng nói anh pha lẫn ý cười, nhưng khiến tôi sởi gai ốc.
Tề Lâm cũng bất giác toát mồ hôi lạnh: “Không cần phiền phức, tôi tự đi là được rồi.”
Tề Lâm vẫy tay với tôi: “Bye!”, rồi leo lên cửa sổ nhảy xuống đất. Tôi vội chạy đến bên cửa sổ ngó nghiêng. Xác định anh ta tiếp đất an toàn, không bị thương ở đâu, còn gửi tôi một cái hôn gió, tôi mới yên tâm đóng cửa sổ.
Lúc quay đầu, tôi vô tình chạm phải ánh mắt Cảnh Mạc Vũ. Ánh mắt của anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi dường như bắt được một ngọn lửa. Chỉ có điều, ngọn lửa đó nhanh chóng được giấu kín trong đồng tử sâu hút của anh.
Tôi mở to mắt, ngắm nhìn người đàn ông đang thở hổn hển trước mặt, nhẹ nhàng đặt tay lên bờ ngực phập phồng của anh. Trái tim anh sống động dưới lòng bàn tay tôi, đập rất rõ ràng, mạnh mẽ và kiên quyết… Là anh, người đàn ông tôi yêu suốt năm năm, chờ đợi suốt năm năm, dù cố gắng đến mấy tôi cũng không thể xích lại gần. Bây giờ, người đàn ông đó đang nằm trên người tôi, không khoảng cách.
Cảnh Mạc Vũ chống hai tay, rút ra khỏi người tôi. Theo cảm giác hơi đau buốt, một dòng chất lỏng nhơm nhớp trào ra, chảy xuống ga giường. Tôi không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán ra chất lỏng đó có màu đỏ, đỏ thẫm như một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trong đêm tối. Không, chất lỏng đó chắc là màu hồng, giống cánh hoa đào bay trong khuôn viên trường học.
Tôi cố gắng chịu đựng sự nhức mỏi đến tận xương tủy, lặng lẽ nhặt áo choàng tắm khoác vào người, chuẩn bị rời khỏi phòng vì tôi không biết làm thế nào để đối mặt với Cảnh Mạc Vũ khi anh tỉnh lại.
“Em đi đâu vậy?” Cảnh Mạc Vũ đột nhiên ôm tôi từ phía sau, quyến luyến hôn lên gáy tôi.
“Em về phòng. Nếu không, sáng mai bị ba bắt gặp thì chết mất!”
“Để anh ôm em thêm một lúc.”
Không đợi tôi từ chối, Cảnh Mạc Vũ túm cánh tay tôi, dùng sức kéo tôi ngã xuống giường. Một nụ hôn mãnh liệt lại ập đến. Nụ hôn dừng ở lồng ngực, đúng vị trí trái tim tôi. Chỗ đó vừa bị Cảnh Mạc Vũ cắn đến tím bầm, từng cơn đau buốt truyền qua làn da, đến tận trái tim tôi. Tôi rên lên một tiếng đau đớn làm Cảnh Mạc Vũ càng hôn cuồng nhiệt hơn, dường như anh muốn nghiền nát cơ thể tôi.
Cảm nhận được sự nôn nóng khác thường của anh, tôi nghi ngờ, vừa rồi không phải anh nói muốn “ôm” mà là muốn “bạo[2]”.
[2]. Từ “ôm” có âm Hán Việt là “bão”, trong tiếng Trung, từ này đồng âm với từ “bạo” trong “cường bạo”, tức là “cưỡng bức”.
Có kinh nghiệm của lần đầu, tôi không vùng vẫy vì biết điều đó là vô dụng. Tôi ngoan ngoãn nằm im để mặc Cảnh Mạc Vũ giày vò. Mãi đến khi trời gần sáng, anh mới thỏa mãn ôm cơ thể không còn chút cảm giác của tôi chìm vào giấc ngủ. Tôi không nỡ bỏ đi mà gối đầu lên vai anh, ngửi mùi hương trên người anh. Đó là một mùi hương giống như hồ nước sâu thẳm, lạnh giá, mát rượi, khiến người ta không thể nắm bắt nhưng hoàn toàn bị cuốn hút.
Đến khi ánh bình minh nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt Cảnh Mạc Vũ, tôi mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ, tôi thấy anh tỉnh lại. Ngón tay lạnh lẽo của anh đỡ gương mặt tôi, giọng nói trầm thấp của anh thì thầm bên tai tôi: “Ngôn Ngôn, dù thế nào anh cũng sẽ chịu trách nhiệm về chuyện anh đã làm…”
Tôi mỉm cười gật đầu: “Em đợi ngày này lâu lắm rồi.”
Tiếng kêu của vú Ngọc cắt đứt giấc mộng đẹp của tôi.
Tôi lập tức tỉnh dậy từ cơn mơ. Khi nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của ba: “Xảy ra chuyện gì mà la hét ầm ĩ…”, người tôi lạnh toát từ đầu đến chân.
“Hai đứa…” Ba tôi sững sờ ở cửa phòng, bên cạnh ông còn có chú Tài lái xe và ba người anh em thân cận.
Tôi hoảng hốt đưa mắt về phía Cảnh Mạc Vũ. Không biết anh đã mặc quần từ lúc nào, đang từ tốn lấy một chiếc áo sơ mi sạch treo trong tủ quần áo mặc vào người, thong thả cài từng chiếc cúc.
“Con…” Tôi muốn nói điều gì đó nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Mạc Vũ, tôi nhất thời không thể thốt ra dù chỉ một từ, chỉ còn cách trùm kín chăn để che đi dấu vết của trận ân ái đêm qua ở trên cổ.
Cuối cùng Cảnh Mạc Vũ cũng mở miệng: “Hôm nay con phải thương lượng một dự án quan trọng, ngày mai con sẽ đi làm thủ tục kết hôn.”
Nói xong, anh cầm áo khoác đi ra cửa, lách qua người ba tôi và những người khác đang đứng trơ như phỗng.
Không một lời giải thích, không một câu an ủi, Cảnh Mạc Vũ bỏ đi như vậy, tựa như nói với tôi một từ cũng là thừa thãi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra sự việc.
Tôi đúng là ngốc nghếch. Cảnh Mạc Vũ dù uống say cỡ nào cũng không đến mức đánh mất lý trí như vậy. Trừ khi trong máu anh có một thứ đáng sợ, hơn nữa hàm lượng tương đối cao.
Ai đã hãm hại anh? Ai dám hãm hại anh?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là “người ba tốt” mới sáng sớm đã nôn nóng đi bắt “gian tình”, là người ba yêu quý của tôi, cũng là ba của Cảnh Mạc Vũ.
Người khiến tôi rơi vào tình huống khó xử biến mất trong giây lát. Ba tôi đi đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Ba bảo vú Ngọc nấu canh gà cho con uống.” Lúc nói câu này, ông nhìn chăm chăm xuống nền nhà, nếp nhăn giữa hai hàng lông mày sâu như khe rãnh.
Tôi lặng lẽ gật đầu rồi hít một hơi thật sâu, cố cất giọng trôi chảy: “Con mới hai mươi tuổi, bây giờ kết hôn liệu có sớm quá không?”
“Không sớm, con đã qua tuổi kết hôn theo luật rồi.”
“Ba…”
“Ngôn Ngôn, con là người hiểu rõ tính cách Mạc Vũ hơn ai hết. Bỏ lỡ lần này, trong tương lai dù con muốn lấy nó, chỉ e là không bao giờ có cơ hội.”
“Ngôn Ngôn…” Đến khi ngón tay ấm áp lướt qua khóe mắt tôi, tôi mới phát hiện cảnh vật trước mắt như bi sương mù che phủ. Đôi mắt hoa đào đáng ghét của Tề Lâm qua làn nước mắt trông rất thâm tình: “Cuộc sống này có thật là cuộc sống em mong muốn hay không?”
Tôi đã từng hỏi bản thân câu tương tự vô số lần, đây có phải là cuộc hôn nhân tôi mong muốn? Tôi có hối hận khi gả cho Cảnh Mạc Vũ? Nếu tôi có cơ hội chọn lại một lần, liệu tối hôm đó tôi có kịch liệt phản kháng?
Tôi không có đáp án. Ít nhất hiện tại, tôi vẫn chưa thể trả lời.
“Ngôn Ngôn, đây là một sai lầm. Anh ta không yêu em, em đừng tiếp tục lún sâu nữa.”
Tôi kiên định lắc đầu: “Không, không phải anh ấy không yêu tôi. Anh ấy chỉ là không thể chấp nhận sự thật, tôi từ em gái biến thành vợ anh ấy. Anh ấy cần thời gian thích ứng.”
“Em nghĩ anh ta cần thời gian bao lâu? Một năm, hai năm, năm năm, sáu năm, hay mười, hai mươi năm?”
“Bất kể bao lâu, tôi cũng sẽ đợi anh ấy.”
Tề Lâm nhìn tôi như nhìn một bệnh nhân hết thuốc chữa, ánh mắt anh ta đầy vẻ bất lực: “Trên thế giới này còn biết bao người đàn ông tốt. Tại sao em cứ khăng khăng yêu anh trai của mình?”
“Dù có nhiều đàn ông tốt đến mức nào đi chăng nữa, trong mắt tôi cũng chỉ nhìn thấy một mình anh ấy.”
Bên ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ, lại đột nhiên biến mất. Tôi còn chưa xác định liệu tôi có phải nghe nhầm, tiếng khóa cửa xoay tròn vang lên trong không khí tĩnh mịch. Tôi vội vàng đứng dậy, định ngăn không ở cửa, đáng tiếc tôi chậm một bước. Cánh cửa mở toang, Cảnh Mạc Vũ xuất hiện ở cửa phòng. Tôi thấy rõ anh nín thở gần nửa phút mới lấy lại hô hấp bình thường.
“Em…” Tôi rất muốn giải thích, nhưng bây giờ đã hơn ba giờ sáng, một người đàn ông yêu thầm tôi nhiều năm nằm trên giường của tôi. Tình huống này nên giải thích thế nào?
Cảnh Mạc Vũ nhẹ nhàng đi vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa, khóe miệng anh cong lên: “Đây chính là “bắt gian ngay tại giường” trong truyền thuyết đúng không?”
Tôi cúi đầu nhìn bộ váy ngủ trên người, lại quay sang nhìn Tề Lâm quần áo không chỉnh tề. Tôi nuốt nước bọt: “Nếu em nói anh ta đi ngang qua, không có việc gì làm nên vào đây tìm em ôn lại chuyện cũ, liệu anh có tin không?”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, anh kéo rèm quan sát cửa sổ mở toang, rồi lại giơ tay nhìn đồng hồ: “Cậu ta vừa vặn đi ngang qua, leo cửa sổ vào phòng em ôn lại chuyện cũ vào lúc ba giờ rưỡi sáng?”
“Ờ, đại khái là vậy.” Tôi túm tóc, mặt dạn mày dày gật đầu.
Cảnh Mạc Vũ có lẽ đoán ra, đánh chết tôi cũng không chịu thừa nhận, anh quay sang nhìn Tề Lâm đang leo xuống gường mặc áo khoác một cách thoải mái: “Tề thiếu, bây giờ cậu đã nói xong chuyện cũ chưa? Cậu định tự mình ra về, hay để tôi bảo người tiễn cậu?”
Giọng nói anh pha lẫn ý cười, nhưng khiến tôi sởi gai ốc.
Tề Lâm cũng bất giác toát mồ hôi lạnh: “Không cần phiền phức, tôi tự đi là được rồi.”
Tề Lâm vẫy tay với tôi: “Bye!”, rồi leo lên cửa sổ nhảy xuống đất. Tôi vội chạy đến bên cửa sổ ngó nghiêng. Xác định anh ta tiếp đất an toàn, không bị thương ở đâu, còn gửi tôi một cái hôn gió, tôi mới yên tâm đóng cửa sổ.
Lúc quay đầu, tôi vô tình chạm phải ánh mắt Cảnh Mạc Vũ. Ánh mắt của anh vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi dường như bắt được một ngọn lửa. Chỉ có điều, ngọn lửa đó nhanh chóng được giấu kín trong đồng tử sâu hút của anh.