Chương 5: Khổ Sở Buông Bỏ
Sau khi Thành Luân rời đi thì Viên Hân cũng chẳng chợp mắt thêm được tí nào. Cô nhớ tới cái ôm ấm áp ban nãy của anh, nhớ những lời nói trêu chọc như vẫn còn dư âm bên tai khiến tim bất chợt thắt lại.
“Viên Hân, mày hãy tỉnh táo lại đi. Đừng vì một lần sung sướng mà để bản thân ảo tưởng.”
Viên Hân tự dội gáo nước lạnh lên đầu để bản thân nhận ra sự thật phũ phàng như thế nào. Thành Luân ân ái với cô chỉ vì nghĩa vụ vợ chồng. Như thế này đã là không phụ bạc cô lắm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong khoảng thời gian cả hai kết hôn, Thành Luân chưa từng cho Viên Hân thua kém một ai. Mỗi khi cô ra đường thì vẻ ngoài đều xứng đáng với danh phận vợ của chủ tịch Dương. Chưa một ai dám chê bai cô điều gì, dù có thì họ cũng không dám thể hiện rõ rệt ở bên ngoài.
Từ lúc kết hôn, Thành Luân cũng đã bỏ đi tất cả những mối quan hệ ngoài luồng. Anh chỉ ân ái với mỗi mình Viên Hân. Bao nhiêu người mời gọi cũng bị anh bỏ ngoài tai. Đây là sự tôn trọng của anh dành cho một người vợ mà anh không có tình yêu.
Viên Hân nhìn thấy toàn bộ điều đó. Nhưng kiếp trước cô giả mù. Cô biết bản thân đã thay đổi.
Một khi có được thứ mình muốn thì lòng tham của con người sẽ dần tăng lên.
Viên Hân là ví dụ điển hình cho điều đó. Cô bắt đầu tham lam tình yêu của Thành Luân. Cô muốn anh phải đặt trái tim lên người cô chứ không phải một bông hoa nào khác. Cô làm mọi cách để ngày ngày trở nên tốt đẹp trước mặt anh, kể cả việc mặc chiếc váy ngủ ren trong suốt để quyến rũ anh.
May mắn Thành Luân không thể hiện sự từ chối. Nhưng không đồng nghĩa anh sẽ đồng ý. Anh chấp nhận tâm ý tốt của cô một cách hời hợt. Dù vậy bao nhiêu đó cũng khiến cô vui vẻ cả ngày.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy khi ấy cô thật nực cười. Anh không từ chối vì anh đang trên cương vị là chồng của cô nên sẽ không muốn cô bị mất mặt. Vậy mà cô vẫn ôm lấy hy vọng tăng dần theo từng ngày.
Cho tới khi Đan Vy quay trở về thì hiện thực đã tát cho Viên Hân tỉnh lại. Thế thì sao?
Cô lại lựa chọn một con đường không hề có ánh sáng chỉ để giành giật lấy trái tim vốn chưa từng đặt ở nơi cô. Nếu lúc đó cô chấp nhận giải thoát cho cả hai thì mọi chuyện có lẽ sẽ không tồi tệ đến mức khiến bản thân bỏ mạng.
Lần này, cô sẽ không cố chấp thêm nữa. Đổi lại là vui vẻ thành toàn cho Thành Luân và Đan Vy. Sau đó, cô sẽ rời khỏi nơi đau thương này mà bắt đầu sống một cuộc đời mới.
Nhưng vừa mới nghĩ tới việc không thể ở bên cạnh Thành Luân mà trái tim của cô đã co thắt lại. Nước mắt cũng không tự chủ được mà trực trào ra. Thì ra khi quyết định buông tay người mình yêu lại đau khổ không khác gì việc dù có níu kéo cỡ nào thì người ấy cũng không nhìn lại một lần.
Viên Hân co mình lại trong chăn, để mặc cho bản thân tự phát tiết ra hết nỗi u uất. Thời gian chầm chậm trôi qua đã đến buổi trưa. Cô mới quyết định gắng gượng ngồi dậy với đôi mắt sưng húp.
Viên Hân đi vào nhà tắm, lần nữa xóa nhòa những vết tích mà Thành Luân lưu lại trên người. Sau đó, cô mặc đại chiếc váy rộng thùng thình thoải mái để làm việc nhà. Và việc đầu tiên cô cần xử lý đó chính là giặt tấm ga giường dư âm ái tình.
Không muốn nghĩ tới cảnh tượng ban sáng nên Viên Hân nhanh chóng cuốn lấy nó và bỏ vào máy giặt. Cô bắt tay vào việc lau nhà và chà rửa nhà tắm. Đây là những việc thường ngày mà cô hay làm để chăm sóc mái ấm này.
Thành Luân đã từng đề nghị thuê người làm nhưng Viên Hân đã từ chối. Đó là tâm ý riêng của cô. Cô muốn chỉ có hai người ở đây và cô có thể chăm sóc anh ở mọi mặt.
Thấy thời gian cũng gần tới chiều, Viên Hân mới đi vào bếp và bắt nồi cơm. Cô biết rõ mùi vị yêu thích của Thành Luân nên luôn chuẩn bị theo đó để làm anh vui lòng. Anh không thích ăn gì đó quá đậm đà. Dần dần cô cũng tập làm quen với thức ăn có vị nhạt.
Tuy nhiên lần này Viên Hân muốn đổi mới một chút. Xem như cô muốn bù đắp cho bản thân một bữa ăn đi. Vì thế một bên cô chuẩn bị đầy đủ món ăn cho Thành Luân, một bên cô xào miến cùng thịt và ít rau củ cho mình.
Vặn lửa nhỏ, Viên Hân chạy tới máy giặt để lấy tấm ga giường đem đi phơi. Ngay khi cô đang khệ nệ bưng giỏ xách nặng thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Thành Luân bước vào nhà, sau đó nhìn thấy Viên Hân đang gồng hết sức để ôm giỏ đồ thì liền nhíu mày. Còn cô khi nhìn thấy anh lại thể hiện vẻ mặt hết sức ngạc nhiên rồi nhìn lên đồng hồ. Thông thường anh tan làm và chạy về nhà thì cũng đã sáu giờ. Vậy mà hôm nay kim ngắn chỉ mới chỉ tới con số bốn.
Thành Luân đặt cặp táp xuống ghế, rồi đi tới trước mặt của Viên Hân và chìa hai tay ra:
“Đưa đây cho anh.”
“Viên Hân, mày hãy tỉnh táo lại đi. Đừng vì một lần sung sướng mà để bản thân ảo tưởng.”
Viên Hân tự dội gáo nước lạnh lên đầu để bản thân nhận ra sự thật phũ phàng như thế nào. Thành Luân ân ái với cô chỉ vì nghĩa vụ vợ chồng. Như thế này đã là không phụ bạc cô lắm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong khoảng thời gian cả hai kết hôn, Thành Luân chưa từng cho Viên Hân thua kém một ai. Mỗi khi cô ra đường thì vẻ ngoài đều xứng đáng với danh phận vợ của chủ tịch Dương. Chưa một ai dám chê bai cô điều gì, dù có thì họ cũng không dám thể hiện rõ rệt ở bên ngoài.
Từ lúc kết hôn, Thành Luân cũng đã bỏ đi tất cả những mối quan hệ ngoài luồng. Anh chỉ ân ái với mỗi mình Viên Hân. Bao nhiêu người mời gọi cũng bị anh bỏ ngoài tai. Đây là sự tôn trọng của anh dành cho một người vợ mà anh không có tình yêu.
Viên Hân nhìn thấy toàn bộ điều đó. Nhưng kiếp trước cô giả mù. Cô biết bản thân đã thay đổi.
Một khi có được thứ mình muốn thì lòng tham của con người sẽ dần tăng lên.
Viên Hân là ví dụ điển hình cho điều đó. Cô bắt đầu tham lam tình yêu của Thành Luân. Cô muốn anh phải đặt trái tim lên người cô chứ không phải một bông hoa nào khác. Cô làm mọi cách để ngày ngày trở nên tốt đẹp trước mặt anh, kể cả việc mặc chiếc váy ngủ ren trong suốt để quyến rũ anh.
May mắn Thành Luân không thể hiện sự từ chối. Nhưng không đồng nghĩa anh sẽ đồng ý. Anh chấp nhận tâm ý tốt của cô một cách hời hợt. Dù vậy bao nhiêu đó cũng khiến cô vui vẻ cả ngày.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy khi ấy cô thật nực cười. Anh không từ chối vì anh đang trên cương vị là chồng của cô nên sẽ không muốn cô bị mất mặt. Vậy mà cô vẫn ôm lấy hy vọng tăng dần theo từng ngày.
Cho tới khi Đan Vy quay trở về thì hiện thực đã tát cho Viên Hân tỉnh lại. Thế thì sao?
Cô lại lựa chọn một con đường không hề có ánh sáng chỉ để giành giật lấy trái tim vốn chưa từng đặt ở nơi cô. Nếu lúc đó cô chấp nhận giải thoát cho cả hai thì mọi chuyện có lẽ sẽ không tồi tệ đến mức khiến bản thân bỏ mạng.
Lần này, cô sẽ không cố chấp thêm nữa. Đổi lại là vui vẻ thành toàn cho Thành Luân và Đan Vy. Sau đó, cô sẽ rời khỏi nơi đau thương này mà bắt đầu sống một cuộc đời mới.
Nhưng vừa mới nghĩ tới việc không thể ở bên cạnh Thành Luân mà trái tim của cô đã co thắt lại. Nước mắt cũng không tự chủ được mà trực trào ra. Thì ra khi quyết định buông tay người mình yêu lại đau khổ không khác gì việc dù có níu kéo cỡ nào thì người ấy cũng không nhìn lại một lần.
Viên Hân co mình lại trong chăn, để mặc cho bản thân tự phát tiết ra hết nỗi u uất. Thời gian chầm chậm trôi qua đã đến buổi trưa. Cô mới quyết định gắng gượng ngồi dậy với đôi mắt sưng húp.
Viên Hân đi vào nhà tắm, lần nữa xóa nhòa những vết tích mà Thành Luân lưu lại trên người. Sau đó, cô mặc đại chiếc váy rộng thùng thình thoải mái để làm việc nhà. Và việc đầu tiên cô cần xử lý đó chính là giặt tấm ga giường dư âm ái tình.
Không muốn nghĩ tới cảnh tượng ban sáng nên Viên Hân nhanh chóng cuốn lấy nó và bỏ vào máy giặt. Cô bắt tay vào việc lau nhà và chà rửa nhà tắm. Đây là những việc thường ngày mà cô hay làm để chăm sóc mái ấm này.
Thành Luân đã từng đề nghị thuê người làm nhưng Viên Hân đã từ chối. Đó là tâm ý riêng của cô. Cô muốn chỉ có hai người ở đây và cô có thể chăm sóc anh ở mọi mặt.
Thấy thời gian cũng gần tới chiều, Viên Hân mới đi vào bếp và bắt nồi cơm. Cô biết rõ mùi vị yêu thích của Thành Luân nên luôn chuẩn bị theo đó để làm anh vui lòng. Anh không thích ăn gì đó quá đậm đà. Dần dần cô cũng tập làm quen với thức ăn có vị nhạt.
Tuy nhiên lần này Viên Hân muốn đổi mới một chút. Xem như cô muốn bù đắp cho bản thân một bữa ăn đi. Vì thế một bên cô chuẩn bị đầy đủ món ăn cho Thành Luân, một bên cô xào miến cùng thịt và ít rau củ cho mình.
Vặn lửa nhỏ, Viên Hân chạy tới máy giặt để lấy tấm ga giường đem đi phơi. Ngay khi cô đang khệ nệ bưng giỏ xách nặng thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Thành Luân bước vào nhà, sau đó nhìn thấy Viên Hân đang gồng hết sức để ôm giỏ đồ thì liền nhíu mày. Còn cô khi nhìn thấy anh lại thể hiện vẻ mặt hết sức ngạc nhiên rồi nhìn lên đồng hồ. Thông thường anh tan làm và chạy về nhà thì cũng đã sáu giờ. Vậy mà hôm nay kim ngắn chỉ mới chỉ tới con số bốn.
Thành Luân đặt cặp táp xuống ghế, rồi đi tới trước mặt của Viên Hân và chìa hai tay ra:
“Đưa đây cho anh.”