Chương 7: Khái Niệm Phân Chia
Thành Luân dựa vào tường, bắt đầu nghiền ngẫm lại tất cả trên người Viên Hân. Cô không có làn da trắng sáng như những cô gái khác, nhưng lại trông khỏe khoắn và năng động. Cô không ba vòng rực lửa như họ, nhưng lại rất vừa tay anh, mềm mại bóp rất thích.
Anh chấp nhận mình ăn vẫn chưa no. Nếu không sẽ không tự động có suy nghĩ vừa biến thái vừa bao che như thế.
Viên Hân chẳng hề hay biết việc có con sói sau lưng. Bất chợt một cánh tay đặt lên hông của cô khiến cô giật nảy mình, mém chút nữa đã khiến cho cái sạn văng ra khỏi tay.
“Á!”
Một tiếng kêu này khiến cho người phía sau lưng của Viên Hân cứng ngắc. Là cứng từ trên xuống dưới. Tuy nhiên Thành Luân vẫn cố gắng không thể hiện ra bộ mặt biến thái vào lúc này. Anh cao hơn cô cả một cái đầu, thậm chí cô chỉ đứng tới dưới cổ anh nên anh dễ dàng thấy rõ mọi thứ bên dưới.
“Nay mình ăn miến xào à em?”
Viên Hân cầm chắc cái sạn mà hồi hộp không thôi. Đây là lần đầu tiên Thành Luân chủ động thân mật với cô ngoại trừ những lần ân ái. Người chưa từng trải qua việc này bỗng cảm thấy thật khó tin. Dù vậy, cô vẫn giả vờ bình tĩnh mà đáp lại:
“Em dọn đồ ăn của anh ra ngoài bàn rồi. Còn cái này là phần của em.”
Thành Luân nhíu mày. Vì sao hôm nay lại có khái niệm phần ăn của anh và phần ăn của em?
“Sao anh không được ăn miến xào?”
Nghe thấy câu thắc mắc của Thành Luân khiến cho Viên Hân lúng túng. Cô cũng chẳng thể bảo rằng hiện tại bản thân đã nghĩ thông nên muốn từ từ tách riêng hai người ra được. Vì thế, cô kiếm bừa một lý do:
“Hôm nay em hơi lạt miệng nên muốn ăn gì đó đậm đà chút. Em nghĩ sẽ không hợp khẩu vị của anh nên chỉ làm một phần.”
Thấy Thành Luân chẳng trả lời nên Viên Hân cũng không dám nói gì thêm. Cô nghĩ với một người thích ăn nhạt như anh thì nhiêu đó đủ khiến anh bỏ qua cho cô. Sau đó, cô tiếp tục đảo chảo qua lại tuy nhiên tâm trí vẫn đặt ở nơi bàn tay của anh đang nắm ngay hông của cô. Vì sao anh vẫn chưa rời đi?
“Anh… Anh đi ăn cơm đi ạ… Không lát lại bị nguội…”
Viên Hân lắp bắp, hơi nhích người để né tránh nhưng nào ngờ bàn tay ở hông lại bóp nhẹ một cái khiến cô không dám di chuyển. Cô có thể dễ dàng cảm nhận hơi thở của anh trên đỉnh đầu mình. Bắt đầu không thể phân biệt được cơn nóng đến từ căn bếp hay từ sự tiếp xúc thân mật này.
“Anh chờ em.”
Thành Luân vốn chẳng có ý đồ gì, chỉ là đang xem thử Viên Hân nấu nướng ra sao. Anh bắt đầu suy nghĩ tới việc muốn làm người chồng tốt thì phải kiêm luôn việc biết nấu ăn.
“Anh có thể thử một chút không?”
“Hả?”
Viên Hân ngỡ ngàng, nhưng vẫn cầm lấy cái chén nhỏ mà gắp một đũa cho Thành Luân.
“Cẩn thận nóng…”
Viên Hân đang gắp lên gắp xuống để bớt đi độ nóng thì liền trừng mắt ngạc nhiên khi thấy Thành Luân cúi đầu mà ngậm lấy. Cảnh tượng này không khác gì việc cô chủ động đút cho anh ăn.
Thành Luân nhìn gương mặt ngây ngốc của Viên Hân thì khá đắc ý. Anh vừa như vô tình mà cũng như cố tình trêu chọc cô vợ nhỏ. Vị mặn ngọt vừa phải nhanh chóng lan vào trong miệng đã kích thích cơn thèm ăn của anh.
Thấy Thành Luân không có phản ứng gì thì Viên Hân bắt đầu hoảng loạn: “Để… Để em đi lấy nước cho anh…”
“Không cần đâu. Ăn ngon lắm.”
Thành Luân giữ eo của Viên Hân lại, bắt đầu kêu cô múc đồ ăn lên dĩa. Còn bản thân chuẩn bị chén muỗng đem ra ngoài trước.
Viên Hân đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Thành Luân khen vậy là khen thật lòng hay chỉ không muốn cô bị mất mặt. Tuy nhiên nếu ở kiếp trước thì có lẽ cô sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng hiện tại trong đầu chỉ toàn là nghi hoặc và đau lòng. Lúc nào cũng phải tự cảnh cáo chính mình không được tham lam đòi hỏi tình yêu từ anh.
Viên Hân đem dĩa miến xào ra bên ngoài, sau đó lại vào trong bếp lấy thêm một số dĩa rau xào khác. Tới khi trở ra lần nữa thì đã thấy Thành Luân ôm lấy điện thoại, đôi môi hơi nhếch lên với vẻ khoái chí.
Ở bên này, Thành Luân chụp lấy một bàn đồ ăn thơm ngon trước mặt rồi gửi vào nhóm bạn thân của mình.
Thành Luân: /Đồ ăn vợ tôi nấu hết đấy./
Tuấn Triết: /Đúng là người đã có gia đình./
Minh Thành: /Hiện tại thuê bao này đang tăng ca nên không muốn ăn cơm chó. Xin chủ tịch thương lòng không khoe khoang./
Tuấn Triết: /Ráng lên. Dưới tôi còn mấy hộp mì ly. Cậu ăn cho ấm bụng./
Minh Thành: /Đã chặn tin nhắn Tuấn Triệt./
Thành Luân vui vẻ tắt điện thoại, sau đó cứ nhắm đến dĩa miến xào của Viên Hân mà gắp lấy gắp để. Cô cắn môi. Cô chỉ làm đủ một phần nhỏ cho bản thân nhưng cũng không dám ngăn cản anh.
“Anh không ăn mấy món kia ạ?”
Nghe Viên Hân hỏi nên Thành Luân mới dời đũa sang các món ăn quen thuộc mà hàng ngày cô làm cho mình. Sau khi đã nếm thử vị đậm đà thì những thứ nhạt toẹt này khiến anh chẳng có tí cảm xúc nào. Vì thế đôi đũa lần nữa dời sang chỗ của cô.
“Hôm nay anh cũng bị lạt miệng.”
Anh chấp nhận mình ăn vẫn chưa no. Nếu không sẽ không tự động có suy nghĩ vừa biến thái vừa bao che như thế.
Viên Hân chẳng hề hay biết việc có con sói sau lưng. Bất chợt một cánh tay đặt lên hông của cô khiến cô giật nảy mình, mém chút nữa đã khiến cho cái sạn văng ra khỏi tay.
“Á!”
Một tiếng kêu này khiến cho người phía sau lưng của Viên Hân cứng ngắc. Là cứng từ trên xuống dưới. Tuy nhiên Thành Luân vẫn cố gắng không thể hiện ra bộ mặt biến thái vào lúc này. Anh cao hơn cô cả một cái đầu, thậm chí cô chỉ đứng tới dưới cổ anh nên anh dễ dàng thấy rõ mọi thứ bên dưới.
“Nay mình ăn miến xào à em?”
Viên Hân cầm chắc cái sạn mà hồi hộp không thôi. Đây là lần đầu tiên Thành Luân chủ động thân mật với cô ngoại trừ những lần ân ái. Người chưa từng trải qua việc này bỗng cảm thấy thật khó tin. Dù vậy, cô vẫn giả vờ bình tĩnh mà đáp lại:
“Em dọn đồ ăn của anh ra ngoài bàn rồi. Còn cái này là phần của em.”
Thành Luân nhíu mày. Vì sao hôm nay lại có khái niệm phần ăn của anh và phần ăn của em?
“Sao anh không được ăn miến xào?”
Nghe thấy câu thắc mắc của Thành Luân khiến cho Viên Hân lúng túng. Cô cũng chẳng thể bảo rằng hiện tại bản thân đã nghĩ thông nên muốn từ từ tách riêng hai người ra được. Vì thế, cô kiếm bừa một lý do:
“Hôm nay em hơi lạt miệng nên muốn ăn gì đó đậm đà chút. Em nghĩ sẽ không hợp khẩu vị của anh nên chỉ làm một phần.”
Thấy Thành Luân chẳng trả lời nên Viên Hân cũng không dám nói gì thêm. Cô nghĩ với một người thích ăn nhạt như anh thì nhiêu đó đủ khiến anh bỏ qua cho cô. Sau đó, cô tiếp tục đảo chảo qua lại tuy nhiên tâm trí vẫn đặt ở nơi bàn tay của anh đang nắm ngay hông của cô. Vì sao anh vẫn chưa rời đi?
“Anh… Anh đi ăn cơm đi ạ… Không lát lại bị nguội…”
Viên Hân lắp bắp, hơi nhích người để né tránh nhưng nào ngờ bàn tay ở hông lại bóp nhẹ một cái khiến cô không dám di chuyển. Cô có thể dễ dàng cảm nhận hơi thở của anh trên đỉnh đầu mình. Bắt đầu không thể phân biệt được cơn nóng đến từ căn bếp hay từ sự tiếp xúc thân mật này.
“Anh chờ em.”
Thành Luân vốn chẳng có ý đồ gì, chỉ là đang xem thử Viên Hân nấu nướng ra sao. Anh bắt đầu suy nghĩ tới việc muốn làm người chồng tốt thì phải kiêm luôn việc biết nấu ăn.
“Anh có thể thử một chút không?”
“Hả?”
Viên Hân ngỡ ngàng, nhưng vẫn cầm lấy cái chén nhỏ mà gắp một đũa cho Thành Luân.
“Cẩn thận nóng…”
Viên Hân đang gắp lên gắp xuống để bớt đi độ nóng thì liền trừng mắt ngạc nhiên khi thấy Thành Luân cúi đầu mà ngậm lấy. Cảnh tượng này không khác gì việc cô chủ động đút cho anh ăn.
Thành Luân nhìn gương mặt ngây ngốc của Viên Hân thì khá đắc ý. Anh vừa như vô tình mà cũng như cố tình trêu chọc cô vợ nhỏ. Vị mặn ngọt vừa phải nhanh chóng lan vào trong miệng đã kích thích cơn thèm ăn của anh.
Thấy Thành Luân không có phản ứng gì thì Viên Hân bắt đầu hoảng loạn: “Để… Để em đi lấy nước cho anh…”
“Không cần đâu. Ăn ngon lắm.”
Thành Luân giữ eo của Viên Hân lại, bắt đầu kêu cô múc đồ ăn lên dĩa. Còn bản thân chuẩn bị chén muỗng đem ra ngoài trước.
Viên Hân đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Thành Luân khen vậy là khen thật lòng hay chỉ không muốn cô bị mất mặt. Tuy nhiên nếu ở kiếp trước thì có lẽ cô sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng, nhưng hiện tại trong đầu chỉ toàn là nghi hoặc và đau lòng. Lúc nào cũng phải tự cảnh cáo chính mình không được tham lam đòi hỏi tình yêu từ anh.
Viên Hân đem dĩa miến xào ra bên ngoài, sau đó lại vào trong bếp lấy thêm một số dĩa rau xào khác. Tới khi trở ra lần nữa thì đã thấy Thành Luân ôm lấy điện thoại, đôi môi hơi nhếch lên với vẻ khoái chí.
Ở bên này, Thành Luân chụp lấy một bàn đồ ăn thơm ngon trước mặt rồi gửi vào nhóm bạn thân của mình.
Thành Luân: /Đồ ăn vợ tôi nấu hết đấy./
Tuấn Triết: /Đúng là người đã có gia đình./
Minh Thành: /Hiện tại thuê bao này đang tăng ca nên không muốn ăn cơm chó. Xin chủ tịch thương lòng không khoe khoang./
Tuấn Triết: /Ráng lên. Dưới tôi còn mấy hộp mì ly. Cậu ăn cho ấm bụng./
Minh Thành: /Đã chặn tin nhắn Tuấn Triệt./
Thành Luân vui vẻ tắt điện thoại, sau đó cứ nhắm đến dĩa miến xào của Viên Hân mà gắp lấy gắp để. Cô cắn môi. Cô chỉ làm đủ một phần nhỏ cho bản thân nhưng cũng không dám ngăn cản anh.
“Anh không ăn mấy món kia ạ?”
Nghe Viên Hân hỏi nên Thành Luân mới dời đũa sang các món ăn quen thuộc mà hàng ngày cô làm cho mình. Sau khi đã nếm thử vị đậm đà thì những thứ nhạt toẹt này khiến anh chẳng có tí cảm xúc nào. Vì thế đôi đũa lần nữa dời sang chỗ của cô.
“Hôm nay anh cũng bị lạt miệng.”