Chương : 143
Kỷ Trà Thần chỉ cười yếu ớt, tay nắm lấy ngón tay cô nói: "Dẫn em đi xem gian phòng." Nói xong đứng lên, Ninh Tự Thủy ngăn hắn lại, nhưng hắn khoát tay áo, ý nói đừng.
Hai người đi thang máy, trực tiếp lên lầu ba, mà Bạch Kỳ ở lại phía dưới, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt quen thuộc, cùng Ninh Tự Thủy quả thực là giống nhau như đúc, tại sao có thể như vậy?
Kỷ Trà Thần dừng bước trước một cảnh cử màu trắng, nghiêng đầu cười thần bí với cô, ngón tay nhẹ gõ, đẩy cửa ra, khắc sâu vào mắt là một thế giới hoàn toàn khác. . .
Ninh Tự Thủy không tự chủ được đi theo bước chân của hắn vào, gương mặt bình thản ngoài ý muốn hơi gợn sóng phức tạp, ánh mắt nhìn mỗi bộ trang phục trong phòng, nhìn như đơn giản, trên thực tế đều là những bộ được tỉ mỉ chọn lựa, hơn nữa đều là cô thích.
Nghiêng đầu ánh mắt quét qua hắn hỏi "Làm sao anh biết tôi thích dùng màu trắng kết hợp với xanh dương nhạt?"
Kỷ Trà Thần ngồi bên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo cô lại đây ngồi. Ninh Tự Thủy hơi chần chờ, nhưng vẫn đi tới. Ngón tay của hắn xuyên qua làn tóc đen của cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: "Em thích, tôi đều sẽ biết. Đây chính là số mệnh, em tin không?"
Con ngươi của Ninh Tự Thủy ánh lên một tia kinh ngạc, trong lòng cũng cười lạnh khinh thường. Ba năm vợ chồng, Kỷ Trà Thần làm sao lại không biết cô thích phong cách gì? Còn lấy cớ"Số mệnh" thật là buồn cười.
Giờ phút này, hai người rõ ràng đều có tâm sự riêng, rồi mỗi người đều đem tâm sự của mình che dấu vô cùng tốt, không lọt dấu vết. Diễn trò, lừa mình dối người.
"Nhưng. . . . . . Số mệnh như vậy, rốt cuộc là thiện duyên, hay là nghiệt duyên?" Nhưng môi mỏng vang lên hai chữ "Nghiệt duyên" thì vẻ mặt củaKỷ Trà Thần hơi biến, nhưng vẫn cười dùng ngón tay di chuyển lên mặt cô, dịu dàng nói: "Chuyển qua đây cùng tôi được không?"
Ninh Tự Thủy trùng mắ xuống, một lát sau lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không thể."
"Cô gái. . . . . ."
"Phượng Vũbị thương rất nghiêm trọng, không có cách nào xử lý công việc, một mình tôi phải xử lý rất nhiều chuyện. Còn phải chăm sóc anh ấy, chăm sóc anh, tôi đã phân thân hết lượt rồi. Mời. . . . . . Đừng làm khó tôi nữa, được không?" giọng Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, tuy là thỉnh cầu, nhưng không phải là giọng nói hèn mọn.
Trong mắt phượng viết lên một tầng mất mác, ngón tay xẹt qua cổ của cô, ánh mắt dừng lại ở trên cổ của cô, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, nhưng tôi hi vọng em dành nhiều thời gian theo tôi! Còn có. . . . . . Em muốn ở đây bao lâu cũng được."
"Cám ơn." Ninh Tự Thủy lễ phép nói một câu, nhưng lại không có ý tứ muốn ở lại chút nào.
CùngKỷ Trà Thần ăn tối, dưỡi yêu cầu mãnh liệt của hắn cô đành ở lại một căn biệt thự khác một đêm (Khuôn viên nhà nam 9 bây giờ là khu điền viên nhé~ có nhiều ngôi nhà gần nhau). Tựa vào chiếc gối mềm mại, cả người giống như muốn mềm xuống. Ánh mắt nhìn chằm chằm mỗi vật được bày bố trong phòng, đều không khỏi có một cảm giác quen thuộc, giống như trước đây thật lâu đã thấy qua những thứ này, cũng đã dùng qua chúng.
Đang suy nghĩthất thần thì điện thoại di động kêu lên, là Tịch Nhược.
"Mẹ, làm sao mẹ còn chưa có trở lại? Có khỏe không?"
"Mẹ không sao, tối nay có chuyện không thể trở về được, con nghỉ ngơi trước đi, tự chăm sóc mình tốt." Nghĩ đến con gái, thần kinh căng thẳng của Ninh Tự Thủy suốt một ngày rốt cuộc buông lỏng.
"Mẹ ở cùng ông ta sao?" Giọng nói của Tịch Nhược có chút chần chờ, cũng là khẳng định vô cùng.
Ninh Tự Thủy không muốn lừa gạt con gái, chỉ nhẹ giọng đáp.
"Mẹ, mẹ phải cẩn thận, tự chăm sóc mình tốt."
"Mẹ biết rồi, yên tâm, mẹ tự có chừng mực. Bảo Trạc Mặc giúp con nghỉ ngơi."
"Vâng."
Mặc dù Tịch Nhược lưu luyến, nhưng biết cô đang cùng Kỷ Trà Thần ở chung một chỗ, nhất định không có cách nào nhận điện thoại của mình quá lâu. Vì không muốn gây phiền toái cho mẹ, cô cũng chỉ biết khéo léo cúp điện thoại.
Một đêm này Ninh Tự Thủy và Kỷ Trà Thần đềukhông ngủ được, chỉ tới lúc gần sáng mới chợp mắt được khoảng hai tiếng. Rời giường thì Kỷ Trà Thần đã mặc chỉnh tề, mà người hôm qua không thấy chút nào hiện tại cũng xuất hiện ở phòng ăn – Si Mị. Si Mị nhìn thấy Ninh Tự Thủy không hề kinh ngạc, giống như sự xuất hiện của cô ở chỗ này là chuyện rất thường tình.
Ninh Tự Thủy chỉ gật đầu với hắn, sau đó ngồi xuống yên lặng ăn bữa sáng.
Ánh mắt như có như không của Si Mị quét qua người cô, lại nhìnKỷ Trà Thần, khóe miệng nở nụ cười trộm.
Ninh Tự Thủy dùng bữa xong, nghiêng đầu nói với hắn: "Hôm nay tôi còn muốn đi công trường, muốn đi trước."
"Ừ." Kỷ Trà Thần để dao nĩa xuống gật đầu: "Để tài xế đưa em đi, buổi trưa đến công ty dùng cơm cùng tôi."
Ninh Tự Thủy sững sờ, vẻ mặt có mấy phần do dự, quét qua khuôn mặt đang cười trộm của Si Mị cuối cùng gật đầu: "Được."
Không có nửa phần chán nản, xoay người rời đi, được tài xế hộ tống đưa tới công trường.
Mà sau khi Si Mị ăn ngấu ăn nghiến, thấy Kỷ Trà Thần có vẻ cân nhắc, kín đáo hỏi một câu: "Anh nhất định phải nuôi quả bom hẹn giờ bên cạnh? Kỷ thiếu gia, cô ấy không đơn giản."
Kỷ Trà Thần thu hồi ánh mắt của mình, vẻ mặt căng thẳng không chút thay đổi, ngón tay nắm lấy đồ ăn đã trắng bệch. Sau một lúc lâu mới đáp lại: "Mặc kệ cô ấy muốn cái gì, tôi đều sẽ cho cô ấy."
Si Mị dựng mày kiếm lên: "Vậy nếu như cô ấy muốn, anh cho không được thì sao?"
Kỷ Trà Thần nhếch mô cười một tiếng, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi phun ra: "Tôi muốn đem tính mạng giao cho cô ấy, cậu còn hỏi tôi có thứ gì không cho nổi cô ấy?"
Si Mị ngây ngẩn cả người. . . . . . Bị những lời này của hắn làm cho kinh ngạc toàn phần.
Hai người đi thang máy, trực tiếp lên lầu ba, mà Bạch Kỳ ở lại phía dưới, ánh mắt phức tạp nhìn gương mặt quen thuộc, cùng Ninh Tự Thủy quả thực là giống nhau như đúc, tại sao có thể như vậy?
Kỷ Trà Thần dừng bước trước một cảnh cử màu trắng, nghiêng đầu cười thần bí với cô, ngón tay nhẹ gõ, đẩy cửa ra, khắc sâu vào mắt là một thế giới hoàn toàn khác. . .
Ninh Tự Thủy không tự chủ được đi theo bước chân của hắn vào, gương mặt bình thản ngoài ý muốn hơi gợn sóng phức tạp, ánh mắt nhìn mỗi bộ trang phục trong phòng, nhìn như đơn giản, trên thực tế đều là những bộ được tỉ mỉ chọn lựa, hơn nữa đều là cô thích.
Nghiêng đầu ánh mắt quét qua hắn hỏi "Làm sao anh biết tôi thích dùng màu trắng kết hợp với xanh dương nhạt?"
Kỷ Trà Thần ngồi bên giường, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ý bảo cô lại đây ngồi. Ninh Tự Thủy hơi chần chờ, nhưng vẫn đi tới. Ngón tay của hắn xuyên qua làn tóc đen của cô, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng: "Em thích, tôi đều sẽ biết. Đây chính là số mệnh, em tin không?"
Con ngươi của Ninh Tự Thủy ánh lên một tia kinh ngạc, trong lòng cũng cười lạnh khinh thường. Ba năm vợ chồng, Kỷ Trà Thần làm sao lại không biết cô thích phong cách gì? Còn lấy cớ"Số mệnh" thật là buồn cười.
Giờ phút này, hai người rõ ràng đều có tâm sự riêng, rồi mỗi người đều đem tâm sự của mình che dấu vô cùng tốt, không lọt dấu vết. Diễn trò, lừa mình dối người.
"Nhưng. . . . . . Số mệnh như vậy, rốt cuộc là thiện duyên, hay là nghiệt duyên?" Nhưng môi mỏng vang lên hai chữ "Nghiệt duyên" thì vẻ mặt củaKỷ Trà Thần hơi biến, nhưng vẫn cười dùng ngón tay di chuyển lên mặt cô, dịu dàng nói: "Chuyển qua đây cùng tôi được không?"
Ninh Tự Thủy trùng mắ xuống, một lát sau lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không thể."
"Cô gái. . . . . ."
"Phượng Vũbị thương rất nghiêm trọng, không có cách nào xử lý công việc, một mình tôi phải xử lý rất nhiều chuyện. Còn phải chăm sóc anh ấy, chăm sóc anh, tôi đã phân thân hết lượt rồi. Mời. . . . . . Đừng làm khó tôi nữa, được không?" giọng Ninh Tự Thủy nhàn nhạt, tuy là thỉnh cầu, nhưng không phải là giọng nói hèn mọn.
Trong mắt phượng viết lên một tầng mất mác, ngón tay xẹt qua cổ của cô, ánh mắt dừng lại ở trên cổ của cô, cuối cùng gật đầu: "Được rồi, nhưng tôi hi vọng em dành nhiều thời gian theo tôi! Còn có. . . . . . Em muốn ở đây bao lâu cũng được."
"Cám ơn." Ninh Tự Thủy lễ phép nói một câu, nhưng lại không có ý tứ muốn ở lại chút nào.
CùngKỷ Trà Thần ăn tối, dưỡi yêu cầu mãnh liệt của hắn cô đành ở lại một căn biệt thự khác một đêm (Khuôn viên nhà nam 9 bây giờ là khu điền viên nhé~ có nhiều ngôi nhà gần nhau). Tựa vào chiếc gối mềm mại, cả người giống như muốn mềm xuống. Ánh mắt nhìn chằm chằm mỗi vật được bày bố trong phòng, đều không khỏi có một cảm giác quen thuộc, giống như trước đây thật lâu đã thấy qua những thứ này, cũng đã dùng qua chúng.
Đang suy nghĩthất thần thì điện thoại di động kêu lên, là Tịch Nhược.
"Mẹ, làm sao mẹ còn chưa có trở lại? Có khỏe không?"
"Mẹ không sao, tối nay có chuyện không thể trở về được, con nghỉ ngơi trước đi, tự chăm sóc mình tốt." Nghĩ đến con gái, thần kinh căng thẳng của Ninh Tự Thủy suốt một ngày rốt cuộc buông lỏng.
"Mẹ ở cùng ông ta sao?" Giọng nói của Tịch Nhược có chút chần chờ, cũng là khẳng định vô cùng.
Ninh Tự Thủy không muốn lừa gạt con gái, chỉ nhẹ giọng đáp.
"Mẹ, mẹ phải cẩn thận, tự chăm sóc mình tốt."
"Mẹ biết rồi, yên tâm, mẹ tự có chừng mực. Bảo Trạc Mặc giúp con nghỉ ngơi."
"Vâng."
Mặc dù Tịch Nhược lưu luyến, nhưng biết cô đang cùng Kỷ Trà Thần ở chung một chỗ, nhất định không có cách nào nhận điện thoại của mình quá lâu. Vì không muốn gây phiền toái cho mẹ, cô cũng chỉ biết khéo léo cúp điện thoại.
Một đêm này Ninh Tự Thủy và Kỷ Trà Thần đềukhông ngủ được, chỉ tới lúc gần sáng mới chợp mắt được khoảng hai tiếng. Rời giường thì Kỷ Trà Thần đã mặc chỉnh tề, mà người hôm qua không thấy chút nào hiện tại cũng xuất hiện ở phòng ăn – Si Mị. Si Mị nhìn thấy Ninh Tự Thủy không hề kinh ngạc, giống như sự xuất hiện của cô ở chỗ này là chuyện rất thường tình.
Ninh Tự Thủy chỉ gật đầu với hắn, sau đó ngồi xuống yên lặng ăn bữa sáng.
Ánh mắt như có như không của Si Mị quét qua người cô, lại nhìnKỷ Trà Thần, khóe miệng nở nụ cười trộm.
Ninh Tự Thủy dùng bữa xong, nghiêng đầu nói với hắn: "Hôm nay tôi còn muốn đi công trường, muốn đi trước."
"Ừ." Kỷ Trà Thần để dao nĩa xuống gật đầu: "Để tài xế đưa em đi, buổi trưa đến công ty dùng cơm cùng tôi."
Ninh Tự Thủy sững sờ, vẻ mặt có mấy phần do dự, quét qua khuôn mặt đang cười trộm của Si Mị cuối cùng gật đầu: "Được."
Không có nửa phần chán nản, xoay người rời đi, được tài xế hộ tống đưa tới công trường.
Mà sau khi Si Mị ăn ngấu ăn nghiến, thấy Kỷ Trà Thần có vẻ cân nhắc, kín đáo hỏi một câu: "Anh nhất định phải nuôi quả bom hẹn giờ bên cạnh? Kỷ thiếu gia, cô ấy không đơn giản."
Kỷ Trà Thần thu hồi ánh mắt của mình, vẻ mặt căng thẳng không chút thay đổi, ngón tay nắm lấy đồ ăn đã trắng bệch. Sau một lúc lâu mới đáp lại: "Mặc kệ cô ấy muốn cái gì, tôi đều sẽ cho cô ấy."
Si Mị dựng mày kiếm lên: "Vậy nếu như cô ấy muốn, anh cho không được thì sao?"
Kỷ Trà Thần nhếch mô cười một tiếng, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi phun ra: "Tôi muốn đem tính mạng giao cho cô ấy, cậu còn hỏi tôi có thứ gì không cho nổi cô ấy?"
Si Mị ngây ngẩn cả người. . . . . . Bị những lời này của hắn làm cho kinh ngạc toàn phần.