Chương : 145
Phòng làm việc.
Si Mị cùng Thuộc Vũ Hiên đứng chung một chỗ, mà Kỷ Trà Thần ngồi ở trên ghế da, ánh mắt lạnh lùng quét qua người của Dương Lưu Vân cùng Đường Diệc Nghiêu. Môi, mím lại một đường cong lạnh lùng, ánh mắt khiếp người cùng khí phách cường thế.
Trên mặt Dương Lưu Vân lộ vẻ không hiểu, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy không khí này rất quỷ dị, cứng ngắc. Vốn còn đang suy nghĩ biện pháp xuất hiện trước mặt Thần, lại không nghĩ rằng Thần cho người tới gọi cô đến. Vụng trộm vui vẻ cho rằng có phải Thần thay đổi chủ ý (Min: Con này hãm~ muốn ói), cho nên ăn mặc rất đẹp tới đây, tới đây mới phát hiện chuyện có thể không bằng mình nghĩ như vậy.
Si Mị đem tài liệu cùng một chiếc khuyên tai đặt lên trên bàn, trong miệng nhai kẹo cao su, gương mặt cuồng dã lộ vẻ bất cần đời, liếc Dương Lưu Vân một cái sau đó nói: "Ở trên máy tính tìm thấy dấu vân tay của Dương tiểu thư, hơn nữa cái này không cẩn thận bị rơi xuống dưới chân bàn cũng là của Dương tiểu thư, có đúng hay không? Tối hôm qua người đến công ty lấy trộm tài liệu, giao cho cảnh sát cũng là Dương tiểu thư, phải hay không?"
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng câu nói vô cùng khẳng định.
Gương mặt Dương Lưu Vân mờ mịt, quay lại nhìn Đường Diệc Nghiêu xem có chuyện gì, nhìn lại Kỷ Trà Thần lắc đầu: "Thần, cậu ta đang nói gì? Em nghe không hiểu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thuộc Vũ Hiên hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi nói: "Tối hôm qua có người tiến vào công ty, lấy trộm tài liệu trong máy tính của Kỷ thiếu gia sau đó tiết lộ cho cảnh sát, chúng tôi điều tra thấy trên bàn phím máy tính có dấu vân tay của cô, dưới gầm bàn cũng tìm thấy khuyên tai thuộc về cô, xin hỏi cô giải thích thế nào?"
Khuôn mặt của Dương Lưu Vân bỗng nhiên trở nên trắng bệch, lắc đầu, trên lỗ tai tinh sảo chỉ còn một chiếc khuyên tai chập chờn. nện giày cao gót trên mặt đất, đi tới trước mặt Kỷ Trà Thần, ánh mắt khát vọng nhìn hắn, cố gắng nguỵ biện: "Không phải là của em. . . . . . Thần, xin anh tin tưởng em! Không phải là em làm, em thực sự không có lấy trộm hồ sơ của anh giao cho cảnh sát. Em làm sao có thể làm ra chuyện tổn thương anh?"
Khuôn mặt của Kỷ Trà Thần vẫn không chút thay đổi, khi nghe đến một câu cuối cùng cô ta nói thì liếc mắt nhìn Đường Diệc Nghiêu đứng ở giữa. Dương Lưu Vân làm sao lại không biết ý tứ trong ánh mắt của hắn. . . . . . Cắn môi cúi đầu, xấu hổ không ngóc đầu lên được. Ngón tay níu thật chặt lấy vạt áo, không ngừng run rẩy.
Ánh mắt ba người đàn ông đều là ánh mắt chất vấn rơi vào trên người cô ta, nhất thời cô ta là mục tiêu công kích duy nhất.
Đường Diệc Nghiêu không đành lòng nhìn cô ta bị ba người kia chất vấn, đi lên trước, không để ý ánh mắt hai người khác, ôm cô ta vào trong lòng. Giọng nói trầm thấp: "Kỷ thiếu gia, chuyện này có phải là hiểu lầm hay không? Lưu Vân, sẽ không làm chuyện như vậy."
Si Mị khịt mũi, hừ lạnh không lên tiếng.
Thuộc Vũ Hiên đi lên trước, đem một đoạn video ngắn để lên trên bàn, là hình theo dõi của phòng an ninh công ty lưu lại. Trong bóng tối một bóng người lén lút đi vào công ty, mặc dù ánh sáng không rõ ràng, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy khuyên tai của người đó lóe lên trong bóng tối, lúc đi vào còn thấy hai chiếc khuyên tai, sau đó không lâu thì ra khỏi, trên tai chỉ còn lại một chiếc khuyên.
Cái bóng dáng này có hóa thành tro bụi, Đường Diệc Nghiêu cũng có thể nhận ra đó là Dương Lưu Vân đang run rẩy trong ngực mình. Vẻ mặt nghiêm túc, cánh tay thắt chặt, trong phút chốc tâm tình của hắn rất phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đã trễ như vậy, Lưu Vân tại sao muốn len lén tới công ty? Tại sao lại đến phòng làm việc của Kỷ thiếu gia, lại còn làm rớt lại một chiếc khuyên tai? Mà trên bàn phím máy tính lưu lại dấu vân tay của cô, chứng minh cô thật sự đã tới nơi này. Tất cả chứng cớ cũng chỉ hướng tới một mình cô, bây giờ là trăm miệng cũng không thể bào chữa!
Hốc mắt Dương Lưu Vân đong đầy nước mắt, đau đớn, cô ta cũng không nghĩ được mọi chuyện tại sao lại phát sinh tới mức độ này. Khuôn mặt trắng bệch vô sắc, cả người tựa vào trong ngực Đường Diệc Nghiêu, phụ thuộc vào hắn, mới miễn cưỡng đứng thẳng người được, nếu không sớm co quắp thành một nắm bùn nhão.
Kỷ Trà Thần từ đầu đến cuối cũng cánh môi lạnh lùng chỉ nhếch lên một đường cong, nhưng không nói lời nào. Con ngươi âm lệ tỉnh thoảng thoáng trầm xuống, thỉnh thoảng xám xịt, không có ai biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Dương Lưu Vân tựa vào trong ngực Đường Diệc Nghiêu, hít sâu một hơi dùng chút thời gian để khôi phục tâm tình của mình, lúc này mới tỉnh táo mở miệng nói: "Thần, em không phủ nhận tối hôm qua có tới công ty. Mà thực ra chỉ là em quá nhớ anh, em muốn biết anh còn ở công ty hay không, em muốn gặp anh. Em không biết. . . . . ."
Đường Diệc Nghiêu khi nghe thấy những lời nói này thì không khỏi cúi đầu, nhếch miệng lên cười chua chát. Cô đúng là vẫn không bỏ được Kỷ thiếu gia . . . . .
Ngón tay Kỷ Trà Thần nhẹ nhàng xẹt qua chỗ đầu gối, để lại một dấu vết mờ mờ. Môi mỏng lạnh lẽo chậm rãi phun ra: "Tại sao không phải ban ngày?"
Ban ngày không tới công ty, lại lựa chọn vào buổi tối lén lén lút lút, huống chi còn động vào máy vi tính của hắn.
Đáy mắt Dương Lưu Vân có mấy phần chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của hắn. Cắn cắn môi nói: "Ban ngày thật là nhiều người, em sợ anh không phải chịu gặp em, sẽ rất mất thể diện. Cho nên muốn chờ khi trời tối, thấy anh không có ở văn phòng, em liền rời đi. Thần, anh nhất định phải tin tưởng em, em không có trộm lấy tài liệu của anh, càng không làm ra những chuyện tổn thương đến anh."
Từng chữ từng câu đều phát ra từ tận đáy lòng, con ngươi loáng tháng chút nước mắt chân thành, tinh khiết, không có một chút nói láo.
"Tại sao trên bàn phím có dấu vân tay của cô? Khuyên tai của cô tại sao lại rớt trên abnf?" Si Mị nói trúng tim đen.
"Bởi vì" Dương Lưu Vân chần chờ mấy giây, vẻ mặt do do dự dự, dường như muốn che giấu. Mâu thuẫn rối rắm, rốt cuộc có nên nói hay không. Nếu như không nói, mình có thể sẽ phải đeo trên lưng cái tội danh này, nhưng nếu như nói ra, có thể Thần sẽ càng thêm chán ghét mình. Tình thế khó xử, nói hay không nói, khó có thể lựa chọn.
Vào thời khắc này Đường Diệc Nghiêu cọ ò cánh tay mình lên tay cô ta, dịu dàng nói: "Nói đi, để chứng minh sự trong sạch của em."
Dương Lưu Vân cắn môi, nhắm hai mắt lại, hạ quyết tâm, nhất định không thể nói."Em không có đi tới chỗ bàn phím, em cũng không biết tại sao phải nó lại lư lại dấu vân tay của mình. Nhưng khuyên tai có thể là do em sơ ý nên bị rớt . Em cũng không phát hiện."
Si Mị cùng Thuộc Vũ Hiên liếc mắt nhìn nhau, lấy lý do nư vậy co phải quá thúi hay không? Ai sẽ tin tưởng đây? Ánh mắt của hai người giống nhau cùng chuyển đến trên người Kỷ Trà Thần, giờ phút này quyết định của hắn mới là quan trọng nhất.
"Thần, em theo anh nhiều năm, anh cũng biết em mà. Em không thể nào làm ra chuyện tổn thương anh như vậy, em không có bất kỳ lý do nào làm như vậy."
Dương Lưu Vân đi tới phía trước một bước, rời đi lồng ngực ấm áp, hai tay chống lên trên bàn sách, ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn. Người này chính là người đàn ông cô ta yêu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vào lúc này giờ phút này cũng không muốn tin tưởng cô ta thật lòng sao?
Kỷ Trà Thần rũ mày xuống uy tư mấy giây, ánh mắt lướt qua hai người đang đứng bên kia nói: "Chuyện này các cậu thấy thế nào?"
Si Mị vừa mới chuẩn bị nói chuyện, điện thoại di động kêu lên, áy náy gật đầu xuống, xoay người đi nghe điện thoại. Thuộc Vũ Hiên không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước: "Chuyện này mặc dù mệt mỏi cũng không đến lượt cậu, nhưng thị trường chứng khoán hôm nay Kỷ thị liên tục bị rớt giá thảm hại. Cộng thêm số liệu giao dịch bị tiết lộ, có thể chúng ta sẽ mất đi rất nhiều mối buôn bán."
Lời ngầm là: chuyện này hậu quả rất nghiêm trọng, nếu như không tìm ra được lý do chính đáng, những ngững người kia không thể nào cư snhuw vậy mà bỏ qua. Huống chi lần này đã hấp dẫn lực chú ý của cảnh sát, về sau tình cảnh của Kỷ thiếu gia cũng nguy hiểm thêm một phần.
Không ngờ Dương Lưu Vân này cũng là một trái bom!
Yêu quái xoay người lại, giọng nói mất mác: "Bên châu Âu toàn bộ đều nhận được tin tức, tạm ngừng hợp tác với chúng ta. Tất cả giao dịch đang tiến hành cũng bị ngưng lại, tổn thất hơn tỷ."
Đường Diệc Nghiêu trầm mặt xuống, hắn đi theo bên cạnh Kỷ Trà Thần nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết con số hơn một tỷ này ước tính lớn bao nhiêu. Si Mị đã hạn chế nói đến tổn thất, thời gian hai năm chưa chắc khôi phục được tổn thất. Ở phương diện này một khi ra khỏi cạm bẫy, người khác rất khó có thể tin tưởng hợp tác lại một lần nữa.
Mí mắt Kỷ Trà Thần nhắm lại mấy giây, mở mắt lần nữa nhìn Dương Lưu Vân hỏi "Em nói bây giờ nên làm cái gì?"
Dương Lưu Vân cắn môi, do dự, chỉ há mồm nghẹn ngào nói: "Em thật sự chưa từng làm, xin anh nhất định phải tin tưởng em! Em thật sự không có!"
Kỷ Trà Thần hít một hơi thật sâu, phất tay với Đường Diệc Nghiêu: "Cậu đem cô ấy tới Nhật Bản, vĩnh viễn đừng trở lại."
Dương Lưu Vân lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất, ánh mắt khiếp sợ nhìn Kỷ Trà Thần, nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống. Nhìn hắn thâtj lâu cũng không phản ứng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Hồi lâu, phản ứng kịp, liền bò một vòng tới trước mắt của hắn, níu lấy ống tay áo của hắn, nức nở: "Không cần đối với em như vậy! Không cần đưa em đi. . . . . . Thần. . . . . . Đừng đưa em đi. . . . . . Em không muốn rời khỏi anh. Van cầu anh, đừng đưa em đi!"
Kỷ Trà Thần không chút cử động, chuyện lần này quá lớn, coi như hắn có lòng muốn che chở cho Dương Lưu Vân có tâm nhưng không còn hơi sức. Bởi vì đám người kia không thể nào bỏ qua cho Dương Lưu Vân, nếu như không xem mặt mũi của hắn, hiện tại Dương Lưu Vân cũng tan xương nát thịt.
Si Mị cùng Thuộc Vũ Hiên nhìn thẳng vào mắt nhau một giây, mặc dù đối với cái kết quả này rất không hài lòng, nhưng Kỷ thiếu gia đã hạ lệnh nhốt Dương Lưu Vân ở Nhật Bản, vĩnh viễn không cho phép trở về nước. Đối với Dương Lưu Vân yêu Kỷ thiếu gia mà nói, kết quả như vậy hẳn sống không bằng chết đi!
"Van cầu anh. . . . . . Thần. . . . . . Ô ô. . . . . . Van cầu anh đừng đưa em đi. Để cho em ở lại trong thành phố này, để cho em có thể thấy anh. . . . . . Em không muốn rời khỏi anh." Dương Lưu Vân nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, đau khổ khẩn cầu, nước mắt nước mũi lộn xộn rời cùng một chỗ, rơi trên quần áo. Trên khuôn mặt tinh xảo được trang điểm kỹ, giờ phút này không còn vẻ ưu nhã cao quý, mà chỉ còn lại nhếch nhác tức cười.
Đường Diệc Nghiêu nhìn hình ảnh cô gái mình yêu mến quỳ gối trước mặt người đàn ông khác đau khổ khẩn cầu, chỉ cảm thấy như có người cầm đao hung hăng đâm vào trái tim hắn, đau như vậy. Lực rung động, cảm giác đau đớn mỗi lần đều mãnh liệt hơn lần đầu tiên.
Lưu Vân, em rõ ràng đã đồng ý với anh, sẽ buông tha Kỷ thiếu gia; rõ ràng đã đồng ý sẽ cùng anh bên cạnh nhau; mà hành động giờ phút này của em chứng minh điều gì? Tại sao em một mực lừa gạt anh? Anh quan tâm, dịu dàng, săn sóc, chẳng lẽ em một chút cũng khôgn nhìn thấy sao?
Quay đầu, không muốn nhìn nữa, giống như có người hung hăng cho hắn một cái bạt tai, trên mặt đau rát; nhưng đau hơn chính là tim, tê tâm phế liệt.
Đối mặt với sự hèn mọn cầu khẩn của cô ta, Kỷ Trà Thần hoàn toàn không chút cử động, mặt không chút thay đổi, ánh mắt trừ một tia u ám ra, một chút tình cảm gì cũng không có. Chỉ là cho Đường Diệc Nghiêu một ánh mắt, khiến hắn mang Dương Lưu Vân rời khỏi.
"Thần. . . . . ."
"Em đi đi, về sau tôi đều không muốn nhìn thấy em." Kỷ Trà Thần nhàn nhạt nói, cũng tuyệt tình đến đáng sợ.
Đường Diệc Nghiêu sau khi chần chờ mấy giây, đi lên trước kéo Dương Lưu Vân nằm sõng soài trên mặt đất, vào lúc thấy hắn hai mắt đã sớm đỏ hoe, giống như thấy cọng cỏ cứu mạng, nắm thật chặt lấy quần áo của hắn, cầu xin: "Em không muốn rời khỏi vào lúc này, anh nói với Thần, không cần đuổi em đi. . . . . . Van cầu anh. . . . . ."
"Được rồi, chớ hồ đồ. Chúng ta đi thôi!" Đường Diệc Nghiêu mặc dù trên miệng chưa nói, nhưng những chứng cớ kia đặt ở trước mắt, không cho phép mình không tin. Lưu Vân cư nhiên làm ra những chuyện bán đứng Kỷ thiếu gia! Hôm nay Kỷ thiếu gia chỉ bắt cô tới Nhật Bản, đã là nhân từ.
Dương Lưu Vân nghe được lời hắn nói, khóc càng đau lòng hơn, há hốc mồm muốn nói gì đó, mí mắt trợn lên, cả người bất tỉnh, ngã trong ngực Đường Diệc Nghiêu. Khiến hắn dễ dàng mang người đi rồi !
Si Mị nhai kẹo cao su, có chút không phục nói: "Cứ như vậy thả?"
"Ừ." Kỷ Trà Thần rất bình tĩnh, sờ tới điện thoại di động, không ngừng vuốt vuốt, hình như là đang do dự điều gì.
Thuộc Vũ Hiên đem cà vạt trong tay cởi ra, nhét vào trong thùng rác, ngồi thẳng người trên cái ghế, nhìn Kỷ Trà Thần chăm chú hỏi: "Thật ra thì. . . . . . Cậu cũng không tin Dương Lưu Vân làm, có đúng hay không?"
Ngón tay của Kỷ Trà Thần cứng đờ, điện thoại di động"Pằng" một tiếng rơi trên mặt đất. Mấy giây sau, ánh mắt hắn ôn hòa: "Chứng cớ xác thật."
"Stop!" Thuộc Vũ Hiên hừ một cái bằng hơi mũi, liếm liếm môi dưới, lưu manh nói: "Tôi là luật sư, tôi còn không rõ ràng cái gì gọi là chứng cớ xác thật sao? Những thứ này cũng chỉ là chứng cớ bên ngoài, định tội một người còn phải có động cơ gây án cùng chứng cứ bên trong. Còn có tại sao cô ta đem chứng cư cho cảnh sát? Nhất là một cảnh sát hàng năm điều tra cậu?"
Kỷ Trà Thần khom lưng nhặt lên điện thoại di động, màn hình đã rớt vỡ. Lưu lại một vết thật dài, ngón tay vuốt ve qua vết vỡ, giống như là có một chút gì đó, vỡ nát thì vĩnh viễn sẽ không lành lại được. Cho dù chức năng có thể sửa chữa, nhưng để không còn lại một chút tì vết, thì vẫn không thể nào.
"Nói chuyện!" Thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, Thuộc Vũ Hiên hét lên.
"Chính tôi đang nghĩ. . . . . ." Dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, tiếp tục nói: "Tôi cũng cần đổi lại luật sư."
"Shit!" Cũng biết uy hiếp, cảnh cáo hắn! Thuộc Vũ Hiên từ trên ghế đứng lên, ngón tay gõ bàn một cái, phát ra tiếng thanh thúy: "Mặc dù cậu là Kỷ thiếu gia, nhưng làm anh em tôi vẫn phải nói. . . . . . Không nên để cho một số thứ mê hoặc tầm mắt của cậu, đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng."
Quay sang huýt sáo với Si Mị một tiếng, xoay người rời đi.
Si Mị cũng cho hắn một nét mặt tự giải quyết cho tốt, đi theo Thuộc Vũ Hiên, mệt mỏi một ngày cũng nên đi vui vẻ một chút, time!
Kỷ Trà Thần một mình ở lại trong phòng làm việc, rũ mắt nhìn điện thoại di động phát ra tiếng. Ngón tay không biết khi nào nhảy ra khỏi ghi chép cuộc trò chuyện, hàng thứ nhất viết "Tự Thủy" ngón tay lặp lại động tác vuốt ve hai chữ này, đáy mắt thoáng qua thâm tình quyến luyến, khóe miệng nhếch lên một đường con khó coi.
Bấm số điện thoại, sau khi truyền đến mấy tiếng tút tút, âm thanh vang lên báo hiệu chủ nhân của chiếc điện thoại đã tắt máy.
Lần nữa căt đứt, để điện thoại di động xuống, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, những lời muốn nói, toàn bộ đều nuốt xuống bụng.
Ninh Tự Thủy ngồi ở sân bay, điện thoại di động đặt ở trong lòng bàn tay, khi trong màn hình an tĩnh lóe lên ba chữ "Kỷ Trà Thần" thì trong phút chốc có chút hoảng hốt. Tịch Nhược nhắc nhở cô nên lên máy bay, lúc này mới phản ứng được, không chút nghĩ ngợi tắt điện thoại di động, ôm Tịch Nhược và Trạc Mặc cùng nhau lên máy bay bay tới Đức.
. . . . . .
Dương Lưu Vân mở mắt thấy hoàn cảnh quen thuộc thì biết rõ mình đã về đến nhà rồi, có thể không lâu nữa sẽ bị đứa đi Nhật Bản. Nước mắt lần nữa dâng trào trong hốc mắt, chất lỏng chất đống lại quật cường không chịu rớt xuống.
Tại sao? Thần vì sao lại phải đối với em như vậy? Tại sao không tin em? Tại sao muốn đưa em đi?
Tại sao anh không phải tin tưởng không phải là em làm, tại sao anh không tin tưởng?
"A. . . . . ." Dương Lưu Vân trong lòng bi thương khó nhịn, ngồi dậy, đưa tay lên bàn trang điểm tất cả những đồ trên bàn đều bị ném xuống mặt đất, từng bình từng lọ đều rớt xuống vỡ nát, lăn mỗi chỗ một cái.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao không tin em?"
Dương Lưu Vân hai tay điên cuồng quơ lung tung trên bàn trang điểm, tay bị mảnh vỡ cắt qua, máu đỏ tươi chảy xuống, dính nhớp khiến lòng bàn tay trơn trượt. Giờ phút này, đau đớn của thân thể không tính là gì.
Nhói đau ở bên ngực trái kia. . . . . . Đau ở đâu đau quá!
Nhìn trong gương, gò má tái nhợt không màu sắc, hai mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời, người không giống người, cười ngu ngốc; giờ phút này cô ta cái gì cũng không vó, cái gì cũng không có!
"A. . . . . ." Dùng hết sức bình sinh để hét lên một lần nữa, trên không lay động một hồi. Trong không khí tràn ngập mùi vị ngai ngái, máu dính vào quần áo, rơi vào trên sàn nhà, nhìn thấy mà ghê tởm.
Đường Diệc Nghiêu nghe được tiếng hét thì vội vã xông tới, kém suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ. Bước nhanh đến phía trước bắt được hai tay đang quơ quơ của cô ta, thấy vết thương lộ thịt, ánh mắt đau lòng. Giữ thật chặt cổ tay cô ta, trầm giọng nói: "Em như vậy sẽ khiến anh rất đau lòng, em có biết không?"
Dương Lưu Vân lập tức tỉnh táo lại, nghiêng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt nửa ngày mới cất giọng: "Anh cũng sẽ đau lòng sao? Nhưng anh có biết tôi có bao nhiêu đau lòng không?"
"Lưu Vân. . . . . ." Cổ họng khẽ co lại, nói không ra lời.
"Thật ra thì anh cũng không tin tưởng tôi, đúng không? Anh cũng cho là tôi sẽ làm ra chuyện tổn thương Thần như vậy, phải hay không? Các người tất cả đều không tin tôi, cả thế giới cũng không tin tôi!" Dương Lưu Vân tuyệt vọng gào thét, định thoát khỏi vòng tay của hắn. Đường Diệc Nghiêu chẳng những không có buông ra mà ngược lại còn ôm cô ta chặt hơn, ôm thật chặt, để cho hắn bình tĩnh lại. (Min: lưu ý là hắn – Đường Diệc Nghiêu nhé, chứ không phải ta edit sai đâu ~ he he)
Môi mỏng dán bên tai của cô ta, giọng nói tràn đầy dụ dỗ: "Chúng ta cùng đi Nhật Bản, vĩnh viễn ở chung một chỗ, không tốt sao? Không phải em muốn hai chúng ta ở chung một chỗ thật hạnh phúc sao? Lưu Vân, nơi này tất cả đều không quan trọng. . . . . . Chúng ta cùng đi!"
Dương Lưu Vân ở hắn trong ngực cứng đờ, mấy giây sau phản ứng kịp: "Đừng, em không muốn lúc này rời khỏi đây! Lúc này rời đi em liền không thể gặp lại Thần !" Cũng không có cơ hội đoạt hắn trở về lần nữa ! (Con này điên nặng~)
"Lưu Vân, chẳng lẽ những lời nói trước kia của em đều là giả sao? Tất cả đều là gạt anh sao?" Đường Diệc Nghiêu dùng hai tay túm lấy bả vai của cô ta, kéo xa cự ly của hai người, lần đầu tiên dùng ánh mắt thành khẩn như thế nhìn cô ta, tự hắn phải tìm được một đáp án chính xác.
Rốt cuộc, hắn trong lòng cô có một chút vị trí nào không? Dù chỉ là motoj chút cũng không có?
Dương Lưu Vân ngây ngẩn cả người, thật lâu nói không ra lời. Đường Diệc Nghiêu chưa từng dùng ánh mắt như thế này nhìn cô ta, nếu như nói ra ngoài, cô ta khẳng định vĩnh viễn mất đi hắn; nhưng nếu như không nói. . . . . . Vậy đối với hắn chỉ có thể là vĩnh viễn tổn thương.
Tổn thương người khác còn tốt hơn tự đi tổn thương mình.
"Thật xin lỗi!" Lời nói khổ sở từ môi mọng đỏ tràn ra, Dương Lưu Vân lui về phía sau môt bước, không thấy bi thương trong mắt hắn, xoay người một bước nặng ngàn cân đi tới bên cạnh giường, tay hắn nanwgj nề như một cỗ máy buông thõng xuống giữa không gian, rũ xuống hai bên người. . . . . .
Ngón tay Dương Lưu Vân chi chít vết thương, nước mắt lã chã rớt xuống, khóc không thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào vang lên trong không gian lạnh lẽo.
"Thật xin lỗi, Diệc Nghiêu. Em biết rõ mình rất tùy hứng, làm thương tổn anh rất nhiều. . . . . . Đến bây giờ em đều không cầu xin anh tha thứ. Mà em thật chưa làm qua. . . . . . Em không có. Toàn thế giới không tin cũng không sao, nhưng anh là người yêu em nhất, tại sao có thể không tin em? Em thực sự rất đau lòng, thật là khổ sở. . . . . ."
Đáy mắt Đường Diệc Nghiêu lại dấy lên một tia hi vọng (Min: Mày là thằng ngu Nghiêu ạ), ngẩng đầu nhìn nước mắt của cô ta thấm ướt ga giường, đau lòng không nguôi. Vì sao, hắn luôn không hạ quyết tâm được với cô ta.
"Diệc Nghiêu, em thực sự rất sợ! Em rất mê mang, không biết nên làm sao, làm sao đây. Em không biết tiếng Nhật, em không quen thức ăn ở Nhật, nơi đó không có nhà của em. Cho dù có anh ở bên cạnh em, em vẫn sợ hãi. Sợ anh không cần em, sợ anh cuối cùng cũng giống như Thần, sẽ vứt bỏ em. . . . . ."
"Sẽ không! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em!" Đường Diệc Nghiêu ba bước thành một bước tới trước mặt cô ta, ôm cô ta vào trong ngực, lời thề son sắt bảo đảm: "Anh sẽ không vứt bỏ em, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em. Thật xin lỗi, là anh không tốt, không để ý tới tâm tình của em, anh không nên không tin tưởng em. Là anh không đúng. . . . . ."
"Không phải!" Dương Lưu Vân dùng bàn tay không bị thương gạt đi nước mắt, cắn môi kìm nén dục vọng muốn khóc: "Là em không tốt, em không nên làm bộ, lại hành động như thế, em không nên lại đi tìm Thần, nếu không cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Thật xin lỗi, Diệc Nghiêu, thật xin lỗi. . . . . ."
Hai cái trán dính vào nhau, cảm thụ hơi thở của nhau. Đường Diệc Nghiêu lần đầu tiên cảm thấy cô ta tự thân cận với hắn như vậy, giống như hoàn toàn thuộc về hắn.
Hơi thở mập mờ đang rung động, răng môi đã đụng vào nhau. Hai người lần đầu tiên không kịp chờ đợi muốn xé rách quần áo của nhau, thẳng thắn thể hiện ý muốn của mình. Bàn tay vuốt ve qua da thịt của cô ta, mà cô ta đang hôn lên lồng ngực rộng lớn của hắn, ngón tay dọc theo bờ eo của hắn đi thẳng xuống bên dưới, đầu ngón tay dịu dàng đùa bỡn, trêu đùa khiến hắn dâng lên dục vọng.
"Cho em, Diệc Nghiêu. . . . . ."
Chưa kịp nói từ "Ca", tiếng của cô ta khàn khàn, trầm thấp, vô cùng mê người. Thân thể mỹ lệ ở dưới ánh đèn càng thêm hoàn mỹ, mềm mại không xương, khiến cho người ta muốn hành động bừa bãi.
Đường Diệc Nghiêu hai tay bóp lấy eo cô ta, đã sớm không kịp đợi khúc dạo đầu mà xông vào, hung hăng đụng chạm thân thể, khiến hai người dung hợp lại một chỗ, hòa hợp với nhau, tuy hai mà một. Tiếng rên khẽ, tiếng thở dốc, mỗi lúc phập phồng, hai thân thể quấn lấy nhau. Giống như vận mệnh bọn họ, vẫn bị quấn lấy nhau.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, rèm cửa sổ bị gió thổi bay, che khuất một màn đỏ mặt này. Chỉ là vết máu trên giường kia khiến người ta nhìn vào mà thấy ghê, động tác kịch liệt khiến chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt, đây là lần triền miền đầu tiên của bọn họ kịch liệt như vậy.
Kịch liệt đến giống như muốn đốt cháy lẫn nhau, triền miên đến chết!
Si Mị cùng Thuộc Vũ Hiên đứng chung một chỗ, mà Kỷ Trà Thần ngồi ở trên ghế da, ánh mắt lạnh lùng quét qua người của Dương Lưu Vân cùng Đường Diệc Nghiêu. Môi, mím lại một đường cong lạnh lùng, ánh mắt khiếp người cùng khí phách cường thế.
Trên mặt Dương Lưu Vân lộ vẻ không hiểu, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy không khí này rất quỷ dị, cứng ngắc. Vốn còn đang suy nghĩ biện pháp xuất hiện trước mặt Thần, lại không nghĩ rằng Thần cho người tới gọi cô đến. Vụng trộm vui vẻ cho rằng có phải Thần thay đổi chủ ý (Min: Con này hãm~ muốn ói), cho nên ăn mặc rất đẹp tới đây, tới đây mới phát hiện chuyện có thể không bằng mình nghĩ như vậy.
Si Mị đem tài liệu cùng một chiếc khuyên tai đặt lên trên bàn, trong miệng nhai kẹo cao su, gương mặt cuồng dã lộ vẻ bất cần đời, liếc Dương Lưu Vân một cái sau đó nói: "Ở trên máy tính tìm thấy dấu vân tay của Dương tiểu thư, hơn nữa cái này không cẩn thận bị rơi xuống dưới chân bàn cũng là của Dương tiểu thư, có đúng hay không? Tối hôm qua người đến công ty lấy trộm tài liệu, giao cho cảnh sát cũng là Dương tiểu thư, phải hay không?"
Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng câu nói vô cùng khẳng định.
Gương mặt Dương Lưu Vân mờ mịt, quay lại nhìn Đường Diệc Nghiêu xem có chuyện gì, nhìn lại Kỷ Trà Thần lắc đầu: "Thần, cậu ta đang nói gì? Em nghe không hiểu! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thuộc Vũ Hiên hai tay khoanh trước ngực, nhếch môi nói: "Tối hôm qua có người tiến vào công ty, lấy trộm tài liệu trong máy tính của Kỷ thiếu gia sau đó tiết lộ cho cảnh sát, chúng tôi điều tra thấy trên bàn phím máy tính có dấu vân tay của cô, dưới gầm bàn cũng tìm thấy khuyên tai thuộc về cô, xin hỏi cô giải thích thế nào?"
Khuôn mặt của Dương Lưu Vân bỗng nhiên trở nên trắng bệch, lắc đầu, trên lỗ tai tinh sảo chỉ còn một chiếc khuyên tai chập chờn. nện giày cao gót trên mặt đất, đi tới trước mặt Kỷ Trà Thần, ánh mắt khát vọng nhìn hắn, cố gắng nguỵ biện: "Không phải là của em. . . . . . Thần, xin anh tin tưởng em! Không phải là em làm, em thực sự không có lấy trộm hồ sơ của anh giao cho cảnh sát. Em làm sao có thể làm ra chuyện tổn thương anh?"
Khuôn mặt của Kỷ Trà Thần vẫn không chút thay đổi, khi nghe đến một câu cuối cùng cô ta nói thì liếc mắt nhìn Đường Diệc Nghiêu đứng ở giữa. Dương Lưu Vân làm sao lại không biết ý tứ trong ánh mắt của hắn. . . . . . Cắn môi cúi đầu, xấu hổ không ngóc đầu lên được. Ngón tay níu thật chặt lấy vạt áo, không ngừng run rẩy.
Ánh mắt ba người đàn ông đều là ánh mắt chất vấn rơi vào trên người cô ta, nhất thời cô ta là mục tiêu công kích duy nhất.
Đường Diệc Nghiêu không đành lòng nhìn cô ta bị ba người kia chất vấn, đi lên trước, không để ý ánh mắt hai người khác, ôm cô ta vào trong lòng. Giọng nói trầm thấp: "Kỷ thiếu gia, chuyện này có phải là hiểu lầm hay không? Lưu Vân, sẽ không làm chuyện như vậy."
Si Mị khịt mũi, hừ lạnh không lên tiếng.
Thuộc Vũ Hiên đi lên trước, đem một đoạn video ngắn để lên trên bàn, là hình theo dõi của phòng an ninh công ty lưu lại. Trong bóng tối một bóng người lén lút đi vào công ty, mặc dù ánh sáng không rõ ràng, nhưng vẫn là có thể nhìn thấy khuyên tai của người đó lóe lên trong bóng tối, lúc đi vào còn thấy hai chiếc khuyên tai, sau đó không lâu thì ra khỏi, trên tai chỉ còn lại một chiếc khuyên.
Cái bóng dáng này có hóa thành tro bụi, Đường Diệc Nghiêu cũng có thể nhận ra đó là Dương Lưu Vân đang run rẩy trong ngực mình. Vẻ mặt nghiêm túc, cánh tay thắt chặt, trong phút chốc tâm tình của hắn rất phức tạp, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đã trễ như vậy, Lưu Vân tại sao muốn len lén tới công ty? Tại sao lại đến phòng làm việc của Kỷ thiếu gia, lại còn làm rớt lại một chiếc khuyên tai? Mà trên bàn phím máy tính lưu lại dấu vân tay của cô, chứng minh cô thật sự đã tới nơi này. Tất cả chứng cớ cũng chỉ hướng tới một mình cô, bây giờ là trăm miệng cũng không thể bào chữa!
Hốc mắt Dương Lưu Vân đong đầy nước mắt, đau đớn, cô ta cũng không nghĩ được mọi chuyện tại sao lại phát sinh tới mức độ này. Khuôn mặt trắng bệch vô sắc, cả người tựa vào trong ngực Đường Diệc Nghiêu, phụ thuộc vào hắn, mới miễn cưỡng đứng thẳng người được, nếu không sớm co quắp thành một nắm bùn nhão.
Kỷ Trà Thần từ đầu đến cuối cũng cánh môi lạnh lùng chỉ nhếch lên một đường cong, nhưng không nói lời nào. Con ngươi âm lệ tỉnh thoảng thoáng trầm xuống, thỉnh thoảng xám xịt, không có ai biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì.
Dương Lưu Vân tựa vào trong ngực Đường Diệc Nghiêu, hít sâu một hơi dùng chút thời gian để khôi phục tâm tình của mình, lúc này mới tỉnh táo mở miệng nói: "Thần, em không phủ nhận tối hôm qua có tới công ty. Mà thực ra chỉ là em quá nhớ anh, em muốn biết anh còn ở công ty hay không, em muốn gặp anh. Em không biết. . . . . ."
Đường Diệc Nghiêu khi nghe thấy những lời nói này thì không khỏi cúi đầu, nhếch miệng lên cười chua chát. Cô đúng là vẫn không bỏ được Kỷ thiếu gia . . . . .
Ngón tay Kỷ Trà Thần nhẹ nhàng xẹt qua chỗ đầu gối, để lại một dấu vết mờ mờ. Môi mỏng lạnh lẽo chậm rãi phun ra: "Tại sao không phải ban ngày?"
Ban ngày không tới công ty, lại lựa chọn vào buổi tối lén lén lút lút, huống chi còn động vào máy vi tính của hắn.
Đáy mắt Dương Lưu Vân có mấy phần chột dạ, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của hắn. Cắn cắn môi nói: "Ban ngày thật là nhiều người, em sợ anh không phải chịu gặp em, sẽ rất mất thể diện. Cho nên muốn chờ khi trời tối, thấy anh không có ở văn phòng, em liền rời đi. Thần, anh nhất định phải tin tưởng em, em không có trộm lấy tài liệu của anh, càng không làm ra những chuyện tổn thương đến anh."
Từng chữ từng câu đều phát ra từ tận đáy lòng, con ngươi loáng tháng chút nước mắt chân thành, tinh khiết, không có một chút nói láo.
"Tại sao trên bàn phím có dấu vân tay của cô? Khuyên tai của cô tại sao lại rớt trên abnf?" Si Mị nói trúng tim đen.
"Bởi vì" Dương Lưu Vân chần chờ mấy giây, vẻ mặt do do dự dự, dường như muốn che giấu. Mâu thuẫn rối rắm, rốt cuộc có nên nói hay không. Nếu như không nói, mình có thể sẽ phải đeo trên lưng cái tội danh này, nhưng nếu như nói ra, có thể Thần sẽ càng thêm chán ghét mình. Tình thế khó xử, nói hay không nói, khó có thể lựa chọn.
Vào thời khắc này Đường Diệc Nghiêu cọ ò cánh tay mình lên tay cô ta, dịu dàng nói: "Nói đi, để chứng minh sự trong sạch của em."
Dương Lưu Vân cắn môi, nhắm hai mắt lại, hạ quyết tâm, nhất định không thể nói."Em không có đi tới chỗ bàn phím, em cũng không biết tại sao phải nó lại lư lại dấu vân tay của mình. Nhưng khuyên tai có thể là do em sơ ý nên bị rớt . Em cũng không phát hiện."
Si Mị cùng Thuộc Vũ Hiên liếc mắt nhìn nhau, lấy lý do nư vậy co phải quá thúi hay không? Ai sẽ tin tưởng đây? Ánh mắt của hai người giống nhau cùng chuyển đến trên người Kỷ Trà Thần, giờ phút này quyết định của hắn mới là quan trọng nhất.
"Thần, em theo anh nhiều năm, anh cũng biết em mà. Em không thể nào làm ra chuyện tổn thương anh như vậy, em không có bất kỳ lý do nào làm như vậy."
Dương Lưu Vân đi tới phía trước một bước, rời đi lồng ngực ấm áp, hai tay chống lên trên bàn sách, ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn. Người này chính là người đàn ông cô ta yêu nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vào lúc này giờ phút này cũng không muốn tin tưởng cô ta thật lòng sao?
Kỷ Trà Thần rũ mày xuống uy tư mấy giây, ánh mắt lướt qua hai người đang đứng bên kia nói: "Chuyện này các cậu thấy thế nào?"
Si Mị vừa mới chuẩn bị nói chuyện, điện thoại di động kêu lên, áy náy gật đầu xuống, xoay người đi nghe điện thoại. Thuộc Vũ Hiên không thể làm gì khác hơn là mở miệng trước: "Chuyện này mặc dù mệt mỏi cũng không đến lượt cậu, nhưng thị trường chứng khoán hôm nay Kỷ thị liên tục bị rớt giá thảm hại. Cộng thêm số liệu giao dịch bị tiết lộ, có thể chúng ta sẽ mất đi rất nhiều mối buôn bán."
Lời ngầm là: chuyện này hậu quả rất nghiêm trọng, nếu như không tìm ra được lý do chính đáng, những ngững người kia không thể nào cư snhuw vậy mà bỏ qua. Huống chi lần này đã hấp dẫn lực chú ý của cảnh sát, về sau tình cảnh của Kỷ thiếu gia cũng nguy hiểm thêm một phần.
Không ngờ Dương Lưu Vân này cũng là một trái bom!
Yêu quái xoay người lại, giọng nói mất mác: "Bên châu Âu toàn bộ đều nhận được tin tức, tạm ngừng hợp tác với chúng ta. Tất cả giao dịch đang tiến hành cũng bị ngưng lại, tổn thất hơn tỷ."
Đường Diệc Nghiêu trầm mặt xuống, hắn đi theo bên cạnh Kỷ Trà Thần nhiều năm như vậy, làm sao lại không biết con số hơn một tỷ này ước tính lớn bao nhiêu. Si Mị đã hạn chế nói đến tổn thất, thời gian hai năm chưa chắc khôi phục được tổn thất. Ở phương diện này một khi ra khỏi cạm bẫy, người khác rất khó có thể tin tưởng hợp tác lại một lần nữa.
Mí mắt Kỷ Trà Thần nhắm lại mấy giây, mở mắt lần nữa nhìn Dương Lưu Vân hỏi "Em nói bây giờ nên làm cái gì?"
Dương Lưu Vân cắn môi, do dự, chỉ há mồm nghẹn ngào nói: "Em thật sự chưa từng làm, xin anh nhất định phải tin tưởng em! Em thật sự không có!"
Kỷ Trà Thần hít một hơi thật sâu, phất tay với Đường Diệc Nghiêu: "Cậu đem cô ấy tới Nhật Bản, vĩnh viễn đừng trở lại."
Dương Lưu Vân lảo đảo một cái, ngã nhào trên đất, ánh mắt khiếp sợ nhìn Kỷ Trà Thần, nước mắt lặng yên không tiếng động rơi xuống. Nhìn hắn thâtj lâu cũng không phản ứng, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Hồi lâu, phản ứng kịp, liền bò một vòng tới trước mắt của hắn, níu lấy ống tay áo của hắn, nức nở: "Không cần đối với em như vậy! Không cần đưa em đi. . . . . . Thần. . . . . . Đừng đưa em đi. . . . . . Em không muốn rời khỏi anh. Van cầu anh, đừng đưa em đi!"
Kỷ Trà Thần không chút cử động, chuyện lần này quá lớn, coi như hắn có lòng muốn che chở cho Dương Lưu Vân có tâm nhưng không còn hơi sức. Bởi vì đám người kia không thể nào bỏ qua cho Dương Lưu Vân, nếu như không xem mặt mũi của hắn, hiện tại Dương Lưu Vân cũng tan xương nát thịt.
Si Mị cùng Thuộc Vũ Hiên nhìn thẳng vào mắt nhau một giây, mặc dù đối với cái kết quả này rất không hài lòng, nhưng Kỷ thiếu gia đã hạ lệnh nhốt Dương Lưu Vân ở Nhật Bản, vĩnh viễn không cho phép trở về nước. Đối với Dương Lưu Vân yêu Kỷ thiếu gia mà nói, kết quả như vậy hẳn sống không bằng chết đi!
"Van cầu anh. . . . . . Thần. . . . . . Ô ô. . . . . . Van cầu anh đừng đưa em đi. Để cho em ở lại trong thành phố này, để cho em có thể thấy anh. . . . . . Em không muốn rời khỏi anh." Dương Lưu Vân nắm chặt lấy ống tay áo của hắn, đau khổ khẩn cầu, nước mắt nước mũi lộn xộn rời cùng một chỗ, rơi trên quần áo. Trên khuôn mặt tinh xảo được trang điểm kỹ, giờ phút này không còn vẻ ưu nhã cao quý, mà chỉ còn lại nhếch nhác tức cười.
Đường Diệc Nghiêu nhìn hình ảnh cô gái mình yêu mến quỳ gối trước mặt người đàn ông khác đau khổ khẩn cầu, chỉ cảm thấy như có người cầm đao hung hăng đâm vào trái tim hắn, đau như vậy. Lực rung động, cảm giác đau đớn mỗi lần đều mãnh liệt hơn lần đầu tiên.
Lưu Vân, em rõ ràng đã đồng ý với anh, sẽ buông tha Kỷ thiếu gia; rõ ràng đã đồng ý sẽ cùng anh bên cạnh nhau; mà hành động giờ phút này của em chứng minh điều gì? Tại sao em một mực lừa gạt anh? Anh quan tâm, dịu dàng, săn sóc, chẳng lẽ em một chút cũng khôgn nhìn thấy sao?
Quay đầu, không muốn nhìn nữa, giống như có người hung hăng cho hắn một cái bạt tai, trên mặt đau rát; nhưng đau hơn chính là tim, tê tâm phế liệt.
Đối mặt với sự hèn mọn cầu khẩn của cô ta, Kỷ Trà Thần hoàn toàn không chút cử động, mặt không chút thay đổi, ánh mắt trừ một tia u ám ra, một chút tình cảm gì cũng không có. Chỉ là cho Đường Diệc Nghiêu một ánh mắt, khiến hắn mang Dương Lưu Vân rời khỏi.
"Thần. . . . . ."
"Em đi đi, về sau tôi đều không muốn nhìn thấy em." Kỷ Trà Thần nhàn nhạt nói, cũng tuyệt tình đến đáng sợ.
Đường Diệc Nghiêu sau khi chần chờ mấy giây, đi lên trước kéo Dương Lưu Vân nằm sõng soài trên mặt đất, vào lúc thấy hắn hai mắt đã sớm đỏ hoe, giống như thấy cọng cỏ cứu mạng, nắm thật chặt lấy quần áo của hắn, cầu xin: "Em không muốn rời khỏi vào lúc này, anh nói với Thần, không cần đuổi em đi. . . . . . Van cầu anh. . . . . ."
"Được rồi, chớ hồ đồ. Chúng ta đi thôi!" Đường Diệc Nghiêu mặc dù trên miệng chưa nói, nhưng những chứng cớ kia đặt ở trước mắt, không cho phép mình không tin. Lưu Vân cư nhiên làm ra những chuyện bán đứng Kỷ thiếu gia! Hôm nay Kỷ thiếu gia chỉ bắt cô tới Nhật Bản, đã là nhân từ.
Dương Lưu Vân nghe được lời hắn nói, khóc càng đau lòng hơn, há hốc mồm muốn nói gì đó, mí mắt trợn lên, cả người bất tỉnh, ngã trong ngực Đường Diệc Nghiêu. Khiến hắn dễ dàng mang người đi rồi !
Si Mị nhai kẹo cao su, có chút không phục nói: "Cứ như vậy thả?"
"Ừ." Kỷ Trà Thần rất bình tĩnh, sờ tới điện thoại di động, không ngừng vuốt vuốt, hình như là đang do dự điều gì.
Thuộc Vũ Hiên đem cà vạt trong tay cởi ra, nhét vào trong thùng rác, ngồi thẳng người trên cái ghế, nhìn Kỷ Trà Thần chăm chú hỏi: "Thật ra thì. . . . . . Cậu cũng không tin Dương Lưu Vân làm, có đúng hay không?"
Ngón tay của Kỷ Trà Thần cứng đờ, điện thoại di động"Pằng" một tiếng rơi trên mặt đất. Mấy giây sau, ánh mắt hắn ôn hòa: "Chứng cớ xác thật."
"Stop!" Thuộc Vũ Hiên hừ một cái bằng hơi mũi, liếm liếm môi dưới, lưu manh nói: "Tôi là luật sư, tôi còn không rõ ràng cái gì gọi là chứng cớ xác thật sao? Những thứ này cũng chỉ là chứng cớ bên ngoài, định tội một người còn phải có động cơ gây án cùng chứng cứ bên trong. Còn có tại sao cô ta đem chứng cư cho cảnh sát? Nhất là một cảnh sát hàng năm điều tra cậu?"
Kỷ Trà Thần khom lưng nhặt lên điện thoại di động, màn hình đã rớt vỡ. Lưu lại một vết thật dài, ngón tay vuốt ve qua vết vỡ, giống như là có một chút gì đó, vỡ nát thì vĩnh viễn sẽ không lành lại được. Cho dù chức năng có thể sửa chữa, nhưng để không còn lại một chút tì vết, thì vẫn không thể nào.
"Nói chuyện!" Thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, Thuộc Vũ Hiên hét lên.
"Chính tôi đang nghĩ. . . . . ." Dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, tiếp tục nói: "Tôi cũng cần đổi lại luật sư."
"Shit!" Cũng biết uy hiếp, cảnh cáo hắn! Thuộc Vũ Hiên từ trên ghế đứng lên, ngón tay gõ bàn một cái, phát ra tiếng thanh thúy: "Mặc dù cậu là Kỷ thiếu gia, nhưng làm anh em tôi vẫn phải nói. . . . . . Không nên để cho một số thứ mê hoặc tầm mắt của cậu, đến cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng."
Quay sang huýt sáo với Si Mị một tiếng, xoay người rời đi.
Si Mị cũng cho hắn một nét mặt tự giải quyết cho tốt, đi theo Thuộc Vũ Hiên, mệt mỏi một ngày cũng nên đi vui vẻ một chút, time!
Kỷ Trà Thần một mình ở lại trong phòng làm việc, rũ mắt nhìn điện thoại di động phát ra tiếng. Ngón tay không biết khi nào nhảy ra khỏi ghi chép cuộc trò chuyện, hàng thứ nhất viết "Tự Thủy" ngón tay lặp lại động tác vuốt ve hai chữ này, đáy mắt thoáng qua thâm tình quyến luyến, khóe miệng nhếch lên một đường con khó coi.
Bấm số điện thoại, sau khi truyền đến mấy tiếng tút tút, âm thanh vang lên báo hiệu chủ nhân của chiếc điện thoại đã tắt máy.
Lần nữa căt đứt, để điện thoại di động xuống, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, những lời muốn nói, toàn bộ đều nuốt xuống bụng.
Ninh Tự Thủy ngồi ở sân bay, điện thoại di động đặt ở trong lòng bàn tay, khi trong màn hình an tĩnh lóe lên ba chữ "Kỷ Trà Thần" thì trong phút chốc có chút hoảng hốt. Tịch Nhược nhắc nhở cô nên lên máy bay, lúc này mới phản ứng được, không chút nghĩ ngợi tắt điện thoại di động, ôm Tịch Nhược và Trạc Mặc cùng nhau lên máy bay bay tới Đức.
. . . . . .
Dương Lưu Vân mở mắt thấy hoàn cảnh quen thuộc thì biết rõ mình đã về đến nhà rồi, có thể không lâu nữa sẽ bị đứa đi Nhật Bản. Nước mắt lần nữa dâng trào trong hốc mắt, chất lỏng chất đống lại quật cường không chịu rớt xuống.
Tại sao? Thần vì sao lại phải đối với em như vậy? Tại sao không tin em? Tại sao muốn đưa em đi?
Tại sao anh không phải tin tưởng không phải là em làm, tại sao anh không tin tưởng?
"A. . . . . ." Dương Lưu Vân trong lòng bi thương khó nhịn, ngồi dậy, đưa tay lên bàn trang điểm tất cả những đồ trên bàn đều bị ném xuống mặt đất, từng bình từng lọ đều rớt xuống vỡ nát, lăn mỗi chỗ một cái.
"Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao không tin em?"
Dương Lưu Vân hai tay điên cuồng quơ lung tung trên bàn trang điểm, tay bị mảnh vỡ cắt qua, máu đỏ tươi chảy xuống, dính nhớp khiến lòng bàn tay trơn trượt. Giờ phút này, đau đớn của thân thể không tính là gì.
Nhói đau ở bên ngực trái kia. . . . . . Đau ở đâu đau quá!
Nhìn trong gương, gò má tái nhợt không màu sắc, hai mắt sưng đỏ, đầu tóc rối bời, người không giống người, cười ngu ngốc; giờ phút này cô ta cái gì cũng không vó, cái gì cũng không có!
"A. . . . . ." Dùng hết sức bình sinh để hét lên một lần nữa, trên không lay động một hồi. Trong không khí tràn ngập mùi vị ngai ngái, máu dính vào quần áo, rơi vào trên sàn nhà, nhìn thấy mà ghê tởm.
Đường Diệc Nghiêu nghe được tiếng hét thì vội vã xông tới, kém suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ. Bước nhanh đến phía trước bắt được hai tay đang quơ quơ của cô ta, thấy vết thương lộ thịt, ánh mắt đau lòng. Giữ thật chặt cổ tay cô ta, trầm giọng nói: "Em như vậy sẽ khiến anh rất đau lòng, em có biết không?"
Dương Lưu Vân lập tức tỉnh táo lại, nghiêng đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt khinh miệt nửa ngày mới cất giọng: "Anh cũng sẽ đau lòng sao? Nhưng anh có biết tôi có bao nhiêu đau lòng không?"
"Lưu Vân. . . . . ." Cổ họng khẽ co lại, nói không ra lời.
"Thật ra thì anh cũng không tin tưởng tôi, đúng không? Anh cũng cho là tôi sẽ làm ra chuyện tổn thương Thần như vậy, phải hay không? Các người tất cả đều không tin tôi, cả thế giới cũng không tin tôi!" Dương Lưu Vân tuyệt vọng gào thét, định thoát khỏi vòng tay của hắn. Đường Diệc Nghiêu chẳng những không có buông ra mà ngược lại còn ôm cô ta chặt hơn, ôm thật chặt, để cho hắn bình tĩnh lại. (Min: lưu ý là hắn – Đường Diệc Nghiêu nhé, chứ không phải ta edit sai đâu ~ he he)
Môi mỏng dán bên tai của cô ta, giọng nói tràn đầy dụ dỗ: "Chúng ta cùng đi Nhật Bản, vĩnh viễn ở chung một chỗ, không tốt sao? Không phải em muốn hai chúng ta ở chung một chỗ thật hạnh phúc sao? Lưu Vân, nơi này tất cả đều không quan trọng. . . . . . Chúng ta cùng đi!"
Dương Lưu Vân ở hắn trong ngực cứng đờ, mấy giây sau phản ứng kịp: "Đừng, em không muốn lúc này rời khỏi đây! Lúc này rời đi em liền không thể gặp lại Thần !" Cũng không có cơ hội đoạt hắn trở về lần nữa ! (Con này điên nặng~)
"Lưu Vân, chẳng lẽ những lời nói trước kia của em đều là giả sao? Tất cả đều là gạt anh sao?" Đường Diệc Nghiêu dùng hai tay túm lấy bả vai của cô ta, kéo xa cự ly của hai người, lần đầu tiên dùng ánh mắt thành khẩn như thế nhìn cô ta, tự hắn phải tìm được một đáp án chính xác.
Rốt cuộc, hắn trong lòng cô có một chút vị trí nào không? Dù chỉ là motoj chút cũng không có?
Dương Lưu Vân ngây ngẩn cả người, thật lâu nói không ra lời. Đường Diệc Nghiêu chưa từng dùng ánh mắt như thế này nhìn cô ta, nếu như nói ra ngoài, cô ta khẳng định vĩnh viễn mất đi hắn; nhưng nếu như không nói. . . . . . Vậy đối với hắn chỉ có thể là vĩnh viễn tổn thương.
Tổn thương người khác còn tốt hơn tự đi tổn thương mình.
"Thật xin lỗi!" Lời nói khổ sở từ môi mọng đỏ tràn ra, Dương Lưu Vân lui về phía sau môt bước, không thấy bi thương trong mắt hắn, xoay người một bước nặng ngàn cân đi tới bên cạnh giường, tay hắn nanwgj nề như một cỗ máy buông thõng xuống giữa không gian, rũ xuống hai bên người. . . . . .
Ngón tay Dương Lưu Vân chi chít vết thương, nước mắt lã chã rớt xuống, khóc không thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào vang lên trong không gian lạnh lẽo.
"Thật xin lỗi, Diệc Nghiêu. Em biết rõ mình rất tùy hứng, làm thương tổn anh rất nhiều. . . . . . Đến bây giờ em đều không cầu xin anh tha thứ. Mà em thật chưa làm qua. . . . . . Em không có. Toàn thế giới không tin cũng không sao, nhưng anh là người yêu em nhất, tại sao có thể không tin em? Em thực sự rất đau lòng, thật là khổ sở. . . . . ."
Đáy mắt Đường Diệc Nghiêu lại dấy lên một tia hi vọng (Min: Mày là thằng ngu Nghiêu ạ), ngẩng đầu nhìn nước mắt của cô ta thấm ướt ga giường, đau lòng không nguôi. Vì sao, hắn luôn không hạ quyết tâm được với cô ta.
"Diệc Nghiêu, em thực sự rất sợ! Em rất mê mang, không biết nên làm sao, làm sao đây. Em không biết tiếng Nhật, em không quen thức ăn ở Nhật, nơi đó không có nhà của em. Cho dù có anh ở bên cạnh em, em vẫn sợ hãi. Sợ anh không cần em, sợ anh cuối cùng cũng giống như Thần, sẽ vứt bỏ em. . . . . ."
"Sẽ không! Anh tuyệt đối sẽ không bỏ lại em!" Đường Diệc Nghiêu ba bước thành một bước tới trước mặt cô ta, ôm cô ta vào trong ngực, lời thề son sắt bảo đảm: "Anh sẽ không vứt bỏ em, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em. Thật xin lỗi, là anh không tốt, không để ý tới tâm tình của em, anh không nên không tin tưởng em. Là anh không đúng. . . . . ."
"Không phải!" Dương Lưu Vân dùng bàn tay không bị thương gạt đi nước mắt, cắn môi kìm nén dục vọng muốn khóc: "Là em không tốt, em không nên làm bộ, lại hành động như thế, em không nên lại đi tìm Thần, nếu không cũng sẽ không xuất hiện chuyện như vậy. Thật xin lỗi, Diệc Nghiêu, thật xin lỗi. . . . . ."
Hai cái trán dính vào nhau, cảm thụ hơi thở của nhau. Đường Diệc Nghiêu lần đầu tiên cảm thấy cô ta tự thân cận với hắn như vậy, giống như hoàn toàn thuộc về hắn.
Hơi thở mập mờ đang rung động, răng môi đã đụng vào nhau. Hai người lần đầu tiên không kịp chờ đợi muốn xé rách quần áo của nhau, thẳng thắn thể hiện ý muốn của mình. Bàn tay vuốt ve qua da thịt của cô ta, mà cô ta đang hôn lên lồng ngực rộng lớn của hắn, ngón tay dọc theo bờ eo của hắn đi thẳng xuống bên dưới, đầu ngón tay dịu dàng đùa bỡn, trêu đùa khiến hắn dâng lên dục vọng.
"Cho em, Diệc Nghiêu. . . . . ."
Chưa kịp nói từ "Ca", tiếng của cô ta khàn khàn, trầm thấp, vô cùng mê người. Thân thể mỹ lệ ở dưới ánh đèn càng thêm hoàn mỹ, mềm mại không xương, khiến cho người ta muốn hành động bừa bãi.
Đường Diệc Nghiêu hai tay bóp lấy eo cô ta, đã sớm không kịp đợi khúc dạo đầu mà xông vào, hung hăng đụng chạm thân thể, khiến hai người dung hợp lại một chỗ, hòa hợp với nhau, tuy hai mà một. Tiếng rên khẽ, tiếng thở dốc, mỗi lúc phập phồng, hai thân thể quấn lấy nhau. Giống như vận mệnh bọn họ, vẫn bị quấn lấy nhau.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, rèm cửa sổ bị gió thổi bay, che khuất một màn đỏ mặt này. Chỉ là vết máu trên giường kia khiến người ta nhìn vào mà thấy ghê, động tác kịch liệt khiến chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt, đây là lần triền miền đầu tiên của bọn họ kịch liệt như vậy.
Kịch liệt đến giống như muốn đốt cháy lẫn nhau, triền miên đến chết!