Chương : 148
Liên Phượng Vũ không nhận điện thoại, Chiêm Dực Dương cũng không nghe điện thoại, khiến Ninh Tự Thủy lòng như lửa đốt, không biết nên làm sao làm thế nào. Khoảng cách xa như vậy, muốn trở về ngay lập tức là không thể nào!
"Đừng quá lo lắng, Chú Liên thông minh như vậy chắc chắn biết bảo vệ mình như thế nào." Trạc Mặc cố gắng an ủi cô.
Ninh Tự Thủy cắn môi lắc đầu, phía sau lông mi thon dài là đáy mắt chứa đựng bóng ma hoảng hốt. Ngón tay nhỏ nhẹ run rẩy cầm điện thoại di động tiếp tục gọi lại số điện thoại không gọi được: "Phượng Vũ chưa bao giờ không nhận điện thoại của dì, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh ấy sẽ nhận điện thoại của dì trước tiên. Anh ấy nói, không thể đi cùng chúng ta, cũng sẽ không khiến dì lo lắng."
Hôm nay là lần đầu tiên, cho nên mới có thể hốt hoảng như vậy! Vốn là tâm hoảng ý loạn, giờ trở thành một nỗi sợ hãi quá đáng sợ.
Nhưng trừ không có tình cảm nam nữ ra, cô không làm gì khác được, loại cảm giác đáng chết này, khiến cô quá mức mệt mỏi rồi.
. . . . . .
Ba tiếng đồng hồ đã qua, ánh đèn mập mờ trong phòng, tư vị tình dục dâm mỹ đan vào chung một chỗ. Bốn người đàn ông cũng đã thoải mái đủ rồi, mặc quần của mình vào. Ánh mắt vẫn lưu luyến ngắm nhìn Liên Phượng Vũ nằm im trên giường bộ dạng như đã chết rồi.
Hô hấp, mỗi hơi thở đều đau thấu tim gan, đau đớn vô cùng.
Thân thể giống như không phải là của chính mình, muốn hôn mê nhưng đau đớn như vậy, từng giờ từng phút ở đây nhắc nhở hắn chuyện gì đang xảy ra, ghê tởm muốn ói. Bất đắc dạ dày rỗng tuếch không có gì, trừ nôn ọe không có gì cả.
Da thịt trắng noãn toàn bộ đều là vết thương, bên đùi, còn có chỗ tư mật, vết thương chồng chất, máu trên da thịt hắn đã khô. Trên chiếc giường trắng noãn dính những vết máu đỏ chói, d*m thủy ướt đẫm, từng tảng từng tảng lớn bẩn thỉu.
Mồ hôi từng giọt từng giọt theo gương mặt trắng nõn anh tuấn rơi xuống, đầu tóc rối bời giấu cặp con ngươi âm lệ, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Giờ phút này rốt cuộc có thể cảm nhận được những thứ hành hạ kia thực sự đã ngừng lại, không tiếp tục nữa rồi.
Có một người tốt bụng dùng cái mền che kín thân thể trần trụi của hắn, cảm giác tuyệt vời như vậy, nếu như không phải là bởi vì đối phương ra lệnh phải thô bạo, tin tưởng mấy người bọn họ sẽ vô cùng dịu dàng.
Dương Lưu Vân khoanh tay đứng ở bên giường, đáy mắt tràn đầy vui sướng thưởng thức hình ảnh như vậy. Nhếch môi: "Điềm đạm đáng yêu như vậy, nếu như cô ta nhìn thấy nhất định sẽ cảm động đến khóc đi!"
Liên Phượng Vũ mắt vẫn nhắm bỗng mở ra, xuyên qua sợi tóc ánh mắt thẳng tắp nhìn cô ta, bắn ra sát ý.
"Yên tâm, tôi đồng ý chuyện của anh nhất định sẽ làm được."
Nói xong, cô ta mở máy vi tính đem tệp dữ liệu đã chuẩn bị sẵn nhấn nút delete, lại đem Usb duy nhất có video nhét lên giường. Hai tay khoanh trước ngực, giờ phút này cô ta mới là người thắng, cao cao tại thượng, đáy mắt viết đầy khinh thường cùng khinh bỉ.
"Cảm ơn anh hôm nay ngẫu hứng biểu diễn như vậy, thật làm cho tôi ngoài ý muốn. Đây là của anh, trả lại cho anh! Gặp lại!" Dương Lưu Vân khom lưng tốt bụng nhặt chiếc điện thoại sắp bị rơi xuống đất lên, xoay người rời khỏi phòng.
Nếu như giờ phút này bản thân có thể có một chút hơi sức, hắn cũng cố bò dậy giết Dương Lưu Vân. Đáng tiếc hắn chẳng những không có hơi sức, thậm chí muốn cử động cũng khó.
Điện thoại di động ở bên người không ngừng chấn động, trên màn ảnh lóe ra hai chữ để cho lòng của hắn co rút đau đớn. . . . . .
Tự Thủy!
Không thể nhận, không dám nhận! Cho dù nhớ bao nhiêu muốn gnhe tiếng của cô, nhưng bây giờ hắn đau nói không ra lời, một khi nhận điện thoại nhất định sẽ bị Tự Thủy phát hiện cái gì đó.
Đưa điện thoại di động tới trước mặt mình, nhìn tên vẫn thoáng hiện, cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại, độc ác là không nhận cô điện thoại. Cho dù đã đồng ý chắc chắn dù có gì xảy ra cũng phải nhận điện thoại của cô. . . . . .
Nhưng Ninh Tự Thủy rất quật cường, hình như nhất định gọi cho tới khi hắn nghe điện thoại mới thôi. Điện thoại di động một mực rung động, giống như là hung hăng nhéo tim hắn. Ngón tay cầm điện thoại di động lên, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn phím call, vừa mới áp điện thoại vào tai đã nghe thấy tiếng Ninh Tự Thủy gấp gáp: "Phượng Vũ. . . . . ."
Giọng nói nóng như lửa đốt, cần rất cố gắng, mới có thể khôi phục giọng nói bình thường: "Thế nào sao?"
"Lâu như vậy mới nghe điện thoại, tiếng của anh hơi lạ."
Vẫn bị phát hiện sao? Nụ cười khổ sở khẽ tràn ra. . . . . .
"Anh chỉ là không cẩn thận bị sốt, mới vừa uống thuốc ngủ, không phát hiện điện thoại di động rung." Vì nói chuyện có chút trung khí, hắn phải cố gắng dựng người đứng lên, không thể nằm lỳ ở trên giường, chỉ là hạ thân đau đớn khiến hắn không thể nhịn nổi hít một hơi lạnh.
"Rất nghiêm trọng?"
"Phát sốt mà thôi, anh muốn ngủ. Khi tỉnh ngủ anh gọi lại cho em được không?"
Bên kia hồi lâu cũng không có phát ra tiếng, Liên Phượng Vũ nhắm mắt, thiếu chút nữa liền hôn mê rồi. Chỉ nhẹ nhẹ lắc đầu, để cho bản thân giữ vững tỉnh táo.
"Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện bên này xong xuôi, em sẽ lập tức trở về !" Giọng nói của Ninh Tự Thủy trở nên có mấy phần dịu dàng, để cho hắn không nhịn được cong khóe môi, khiến hắn không kìm nổi: "Được, thế nhé!"
Không đợi Ninh Tự Thủy nói chuyện, hắn nhanh chóng tắt điện thoại, nếu không hắn nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Cánh mũi lưu động ngửi thấy mùi nồng nặc, để cho hắn không khỏi nhíu mày. Ngón tay bấm mấy phím trên điện thoại, bấm thông với điện thoại khác. . . . . .
. . . . . .
Ninh Tự Thủy để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn Trạc Mặc, vẫn có mấy phần không yên lòng, Phượng Vũ lần này rất không đúng.
"Thế nào?" Trạc Mặc hỏi.
"Không biết, dì cảm thấy được Phượng Vũ đang nói dối. Dì gọi điện thoại hỏi bác sĩ Hoàng một chút, nhìn hắn có trở lại hay không, kêu anh ta đi xem Phượng Vũ có chuyện gì." Ninh Tự Thủy vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, bên kia y tá mở cửa, gọi người thân đi vào.
Ninh Tự Thủy không thể làm gì khác hơn là trước tiên để điện thoại di động xuống, đi theo Trạc Mặc vào xem tình trạng của Tịch Nhược .
. . . . . .
Khi bác sĩ Hoàng chạy tới khách sạn thấy hình ảnh trước mắt thì cả người đều kinh hãi. Hắn chưa bao giờ thấy qua hình ảnh kinh hãi thế tục như vậy, chưa từng thấy qua Liên Phượng Vũ chật vật không chịu nổi như vậy.
Trên giường đơn toàn bộ đều là vết máu, mà trong không khí lan tràn mùi nồng nặc dâm mỹ đã nói cho hắn biết nơi nay đã xảy ra chuyện gì.
Liên Phượng Vũ nằm lỳ ở trên giường, tóc che hết gò má của hắn, cả người giống như đã đã hôn mê.
"Liên tiên sinh? . . . . . . Liên tiên sinh." Bác sĩ Hoàng hai tay của thận trọng nâng hắn lên, chỉ sợ làm hắn đau lần nữa.
Hồi lâu, Liên Phượng Vũ cảm thấy bên tai có người đang gọi mình, mắt mở một đường nhỏ, thấy rõ khuôn mặt của người tới, hơi hơi an tâm. Tựa vào trong ngực của hắn, không còn hơi sức: "Anh đã đến rồi. . . . . ."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao anh lại biến thành như vậy?" Bác sĩ Hoàng tay chân luống cuống, phản ứng kịp, cầm điện thoại di động trong tay nói: "Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tự Thủy. . . . . ."
"Đừng!" Không biết hơi sức từ nơi nào tới, Liên Phượng Vũ ôm chồm đến điện thoại di động của hắn, uy nghiêm trong ánh mắt, gần như là giọng nói ra lệnh: "Không cho phép gọi điện thoại cho Tự Thủy, càng không được nói cho cô ấy biết chuyện ngày hôm nay, một chữ cũng không cho phép nói cho cô ấy biết!"
Bác sĩ Hoàng bị hắn rống ngây ngẩn cả người, thật lâu cũng không phản ứng kịp, ánh mắt lo lắng do dự nhìn bộ dáng chồng chất vết thương của hắn, muốn nói lại thôi: "Nhưng anh. . . . . ."
Liên Phượng Vũ từng ngụm thở hổn hển, gương mặt như người đã chết, tựa vào trong ngực của hắn, khó khăn nói: "Không được nói cho cô ấy biết, không cần đi quấy rầy cô ấy. Dẫn tôi đi, phiền anh giúp tôi mặt quần áo, xử lý vết thương của tôi một chút, bây giờ tôi không có một chút sức lực nào hết. . . . . ."
Còn mấy chữ cũng không kịp nói hết, tay rũ xuống, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
"Liên tiên sinh. . . . . . Liên tiên sinh. . . . . ." Bác sĩ Hoàng liên tục vỗ nhẹ khuôn mặt của hắn, hắn cũng không phản ứng chút nào.
Do do dự dự nửa ngày, vẫn là tôn trọng ý tứ của hắn. Nhưng trong phòng không có quần áo sạch sẽ chỉnh tề, chỉ có thể vào phòng tắm lấy áo choàng tắm khoác tạm cho hắn. Khi vén chiếc chăn lên, nhìn xuống hạ thân hắn thì bác sĩ Hoàng suýt chút nữa rơi tròng mắt. . . . . .
Rốt cuộc là loại hành hạ ghê tởm như thế nào mới đem chỗ đó thành ra bầm dập không nhìn nổi máu tươi đầm đìa, máu tươi đầm đìa?
Lòng như đao cắt, co rút đau đớn.
Bác sĩ Hoàng nén đau lòng, thận trọng dùng áo choàng tắm bao lấy thân thể suy nhược của hắn, mỗi một cái động tác đều rất cẩn thận, nhẹ không thể nhẹ hơn nữa. Vội vã rời khỏi khách sạn, không dám dẫn hắn đến bệnh viện, mà là trở về chỗ ở của Tịch Nhược cùng Trạc Mặc, ở đó tương đối an toàn.
Hạ thân của hắn không thể tắm rửa đến, chỉ có thể có khăn lông nóng lau chùi hết vết máu và những chất lỏng bẩn thỉu kia trên người, ra hiệu thuốc mua thuốc, nhẹ nhàng bôi lên hạ thân của hắn, còn có vết thương ở trên.
Liên Phượng Vũ hôn mê sau vẫn không tỉnh, hỗn loạn, không biết đã phát sốt từ khi nào, cả người mơ mơ màng màng, không có ý thức.
Bác sĩ Hoàng một tấc cũng không rời bảo vệ bên cạnh hắn, ngay hai mắt cũng không dám chớp.
Khi Ninh Tự Thủy gọi điện thoại hỏi về tình hình của Liên Phượng Vũ thì hắn vẫn che giấu chuyện này, chỉ nói là Liên Phượng Vũ mệt mỏi nên phát sốt, đã uống thuốc đi ngủ, hắn sẽ ở lại chăm sóc, như vậy mới khiến Ninh Tự Thủy an tâm tắt điện thoại.
Bác sĩ Hoàng để điện thoại di động xuống, thở dài thật sâu một cái. Ánh mắt chuyển dời đến bên người của Liên Phượng Vũ, biết rõ không nên nói dối Tự Thủy, nhưng Liên tiên sinh tuyệt không muốn cho cô biết, chuyện này có thể là cùng Tự Thủy có liên quan.
Thế nhưng như vậy có đáng giá không?
Sau khi chính mình hỏi xong, khóe miệng lại không nhịn được nỏ nụ cười tự giễu. Không có gì là không đáng giá, chỉ có điều nguyện ý hay không!
Liên tiên sinh yêu Tự Thủy như vậy, nhất định là nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì; cho dù bị những tên súc sinh kia chà đạp tôn nghiêm đàn ông! Nhưng Tự Thủy đối với Liên tiên sinh thì sao? Lần đầu tiên, hắn cảm thấy Tự Thủy đối với Liên tiên sinh không công bằng, rất không công bằng!
. . . . . .
Tình hình của Tịch Nhược quả nhiên giống như trong dự đoán, thậm chí vì không được tĩnh dưỡng tốt, bác sĩ cưỡng chế yêu cầu nhập viễn điều trị thời gian dài nhưng Tịch Nhược c trực tiếp cự tuyệt. Bản thân cô bé biết là không còn bao nhiêu thời gian, không muốn lãng phí thời gian đó ở bệnh viện.
Trạc Mặc đã không thể khuyên cô, vậy đành nghe lời cô!
Ninh Tự Thủy mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại khổ sở muốn chết. Tịch Nhược là sinh mệnh của cô, nếu như không có Tịch Nhược, cô chỉ sợ là ngay cả dũng khí để sống cũng không còn. Chỉ là Tịch Nhược quá mức cố chấp, cô cũng không có biện pháp ép buộc con bé. Chỉ có thể chiều theo ý nó, tiếp tục trị liệu ở nhà.
Sở Kỳ và Lý Diệc Phỉ đang tổ chức một hôn lễ ấm áp, cũng không có bởi vì thân phận địa vị của hắn mà lãng phí tiền của. Thậm chí ngay cả người tham gia hôn lễ cũng bị hạn chế, trừ những người cực kì thân cận, những người khác cũng không mời tới.
Hai người mặc dù đều đã lớn tuổi, nhưng mặc lễ phục vào đều đẹp mê người. Mặc kệ cô dâu chú rể là hạng người gì, ở nơi này một ngày này bọn họ chính là hai ngôi sao nổi bật nhất. Ninh Tự Thủy nhìn bọn họ bước vào thảm đỏ, bọn họ mang lời hứa bên nhau trọn đời không xa trước mặt thượng đế, thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng phát ra qua mắt mẹ, cũng không phải ngụy trang, trong lòng cô một bầu tâm sự.
Thật lòng chúc phúc bọn họ ở chung một chỗ, hạnh phúc, vui vẻ, an khang.
Sau khi hôn lễ kết thúc, cô không có lập tức trở về, ở lại giáo đường. Đã từng quỳ gối trước mặt thượng đế, có lẽ cô đã từng không có cái tín ngưỡng này, nhưng vì Tịch Nhược, cô nguyện ý tin tưởng. Chỉ cần Thượng Đế phù hộ Tịch Nhược của cô được bình an hạnh phúc, mặc kệ muốn cô bỏ ra cái giá nào cũng có thể. Mặc kệ phạm phải sai lầm gì, nếu như có báo ứng toàn bộ báo ứng đều rơi trên người cô là tốt rồi, không cần rơi trên người Tịch Nhược, cũng đừng liên lụy đến Phượng Vũ, đừng phá hư hạnh phúc của mẹ. . . . . .
Ba người bọn họ, hiện tại là những người mà cô quan tâm nhất.
Cảm thấy sau lưng có người, Ninh Tự Thủy quay đầu lại thấy người vốn phải đưa mẹ trở về Sở Kỳ, không khỏi nhíu mày: "Làm sao ông không đưa mẹ về?"
Sở Kỳ chỉ mím môi cười yếu ớt, ngồi xuống. Con ngươi âm u thâm trầm nhìn thập giá chúa Jesu, giọng nói trầm thấp: "Có một số việc có lẽ ta nên nói cho cô biết."
Trực giác Ninh Tự Thủy tự nói với mình, ông ta đang muốn nói đến những chuyện bao gồm cả chuyện về mẹ. . . . . . Đứng lên, ngồi cách ông ta một hàng ghế, ánh mắt không nhìn thẳng vào mắt ông ta, hai người đồng thời nhìn Thượng Đế, ở chỗ này, không người nào dám nói láo, bởi sẽ gặp trừng phạt.
Thì ra là khi đó Lý Diệc Phỉ cùng Sở Kỳ là một đôi thanh mai trúc mã, chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng Sở Kỳ tính tình cương quyết bướng bỉnh, không thích trói buộc. Vì tạo ra sự nghiệp cho riêng mình ông gia nhập hắc đạo, cả người bắt đầu dính đầy máu tanh. Lý Diệc Phỉ thích cuộc sống yên tĩnh, vô cùng chán ghét hành động như vậy của ông ta, trong cơn tức giận đã rời khỏi ông ta. Trẻ tuổi hai người kiêu ngạo cũng không chịu cúi đầu, cũng chia lìa từ đó. Nhưng Sở Kỳ lại chưa bao giờ buông tha Lý Diệc Phỉ, chỉ là ở trong lòng thề khi sau khi xông pha tạo dựng sự nghiệp, nhất định phải trở về tìm bà, cũng cưới bà, chỉ là không ngờ con đường đi của mình quá khó khăn, vòng quá nhiều đường. . . . . . Chờ ông quay đầu lại thì Lý Diệc Phỉ đã kết hôn sinh con rồi. . . . . . Đối phương là một người đàn ông đối xử với bà vô cùng tốt, có kinh tế cố định, dịu dàng săn sóc. . . . . .
Ông đã từng đi tìm Lý Diệc Phỉ bày tỏ ý muốn để bà ly hôn với chồng, trở lại bên người ông. Nhưng Lý Diệc Phỉ khi đó đã yêu chồng của bà, quả quyết cự tuyệt yêu cầu của ông ta, cũng nói cho ông ta biết nếu cố ý phá hoại gia đình của bà nhất định bà sẽ dùng tới cái chết.
Không muốn bị người yêu chán ghét, Sở Kỳ đau lòng sang Đức định cư, cũng đem thế lực của mình tới nơi này phát triển. Không bao giờ hỏi thăm bất cứ chuyện gì liên quan tới Lý Diệc Phỉ nữa!
Ninh Tự Thủy hoàn toàn không nghĩ tới thì ra là mẹ đã từng có đoạn thời gian như vậy, cũng không nghĩ bọn họ lại quanh quẩn nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể ở chung một chỗ, đây được coi là số mệnh sao?
"Cho nên khi ông biết chuyện của mẹ, đầu tiên chính là đi tìm bà. Là ông cứu mẹ ở Hàn Quốc, khi ông biết chuyện của tôi liền phái người đem Tịch Nhược đi. Nhưng tại sao ông lại muốn lợi dụng Tịch Nhược? Tại sao lại muốn đem bác sĩ Hoàng tới đây?"
"Cả đời ta không có phụ nữ, mà Tịch Nhược là cháu ngoại của bà ấy, mặc dù ta không thích, nhưng vì Diệc Phỉ vui vẻ ta đây cũng chỉ có thể đi tìm nó. Chỉ là thân thể nó không tốt, sau ta chỉ có thể đem bác sĩ phụ trách năm đó tới. Mặc dù như vậy, cũng không đại biểu ta sẽ tiếp nhận cô và Tịch Nhược." Giọng nói Sở Kỳ mang theo sự già nua và trang nghiêm.
Ninh Tự Thủy tụy tiện nhếch môi cười: "Bởi vì tôi là con gái của cha, Tịch Nhược là cháu ngoại của cha. Nếu như không có cha, có thể mẹ sẽ cùng ông. . . . . . Ông bây giờ cũng không phải đến con cái cũng không có."
"Hiện tại ta và mẹ cô kết hôn, cô cũng coi như một nửa con gái của ta. Tất cả ta sẽ giao cho cô, toàn bộ đều giao cho cô."
"Không cần." Ninh Tự Thủy lạnh lùng cự tuyệt.
"Chẳng lẽ cô không muốn báo thù Kỷ Trà Thần sao?" Sở Kỳ nắm được chỗ yếu của cô, thế lực của hắn đủ để chống lại cả Kỉ gia.
Ninh Tự Thủy dời mắt qua chỗ khác, lạnh lùng nhìn gương mặt vì phong ba sương gió mà có vẻ tang thương của ông ta, nhưng năm tháng cũng không mang đi vẻ nghiêm nghị cùng đôi mắt âm lệ của ông ta.
"Cho dù bây giờ cô có Hồng môn, nhưng dù sao không phải là của cô. Dùng cũng không thể hành động tùy ý, nếu chỉ dùng Hồng môn để chống lại Kỷ Trà Thần chỉ sợ hai bên đều tổn hại, nếu như cộng thêm ta. . . . . . Cô nói cục diên sẽ do ai nắm?"
Ninh Tự Thủy không nói gì, nếu như có thế lực của Sở Kỳ trợ giúp, phần thắng rất lớn. Hồng môn, chung quy là tâm huyết của sư phụ, cô tuyệt không muốn hủy diệt. Nhưng nếu cô tiếp nhận sự giúp đỡ của Sở Kỳ, liền bày tỏ cô bị ông ta khống chế, hai loại đều không phải ý muốn của cô .
"Cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ, ta sẽ không ép buộc cô. Chỉ hi vọng sẽ có một ngày cô tiếp nhận sản nghiệp của ta, mà trước mắt cô là lựa chọn tốt nhất." Sở Kỳ nói xong liền rời khỏi giáo đường, Lý Diệc Phỉ vẫn còn đang trong xe hoa đợi ông ta.
Đi tới cửa giáo đường, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Ninh Tự Thủy bị gió thổi đến bên tai: "Người từng chụp ảnh cho Tôi với Kỷ Trà Thần, là ông an bài sao?"
Bước chân Sở Kỳ hơi chững lại một chút, cũng không quay đầu lại nói: "Ta chưa bao giờ phái người tới Kỷ gia."
Ninh Tự Thủy rũ mắt, trong lòng bùng lên vô số nghi ngờ. Đã từng cho rằng cuộc điện thoại thần bí ở Kỷ gia kia, người thần bí là Sở Kỳ đang khích bác mối quan hệ giữa cô và Kỷ Trà Thần, nhưng là bây giờ nhìn dáng dấp cũng không phải. Sở Kỳ không có lý do nào để nói dối cô. . . . . .
Như vậy người này rốt cuộc là ai? Mục đích của người này là gì? Sau tại sao lại biến mất? Yên lặng thời gian 5 năm, người thần bí cũng đã biến mất sao? . . . . . .
. . . . . .
Liên Phượng Vũ tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi nhìn bác sĩ Hoàng một cái, mím môi khô khốc môi nói: "Cám ơn anh đã chăm sóc tôi."
Bác sĩ Hoàng lắc đầu, săn sóc đưa cho hắn một ly nước ấm."Đây là việc tôi nên làm, Liên tiên sinh."
"Thật ra thì đừng gọi Liên tiên sinh lạnh nhạt như vậy, gọi tôi là Phượng Vũ, hay Liên Phượng Vũ cũng được." Nước ấm làm trơn yết hầu rất nhiều, chỉ là hạ thân đau đớn cảm giác không hề biến mất chút nào, còn không biết bản thân phải nằm trên giường mấy ngày.
Cảm thấy có sữa lạnh, còn có vị thuốc, hắn không khỏi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút lo lắng.
Bác sĩ Hoàng lập tức cảm thấy hơi thở của hắn, mở miệng giải thích: "Thương thế của anh quá nghiêm trọng, không thể không dùng thuốc. Tôi cũng không có cái loại háo sắc đó. . . . . . anh. . . . . ."
Liên Phượng Vũ không sao cả cười cười: "Đừng giải thích, tôi không có trách cứ ý anh. Chỉ là nghĩ đến chuyện ghê tởm kia, trong lòng không thoải mái mà thôi."
Bác sĩ Hoàng nghe được lời hắn nói , lúc này mới hơi yên tâm."Anh sốt rất cao, nhất định là đói bụng, tôi đi lấy chút thức ăn nhẹ cho anh."
Lúc đứng lên, nghe được giọng nói dễ nghe của Liên Phượng Vũ vang lên: "Chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra sao?"
Bác sĩ Hoàng quay đầu nhìn hắn, chỉ lịch sự cười một tiếng, mở hai mắt của mình nói: "Chuyện như vậy sợ rằng không người nào nguyện ý nói ra. Tự Thủy có gọi điện thoại tới, yên tâm tôi chỉ nói cho cô ấy là anh vì công việc quá mệt mỏi mà phát sốt, những thứ khác tôi đều chưa nói, cũng sẽ không nói."
Liên Phượng Vũ gật đầu, khé nói hai chữ: "Cám ơn."
Bác sĩ Hoàng cũng không nhiều lời nữa đi lấy thức ăn cho hắn.
Liên Phượng Vũ nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt. Mặc dù thân thể rất đau, nhưng đoạn video đó cuối cùn cũng được hủy, không có bất kỳ cái gì có thể thương tổn tới Tự Thủy. Chỉ hi vọng là thân thể của mình có thể tốt lại trước khi Tự Thủy trở về, không để cho cô phát hiện điều gì không đúng mà nghi ngờ.
. . . . . .
Kỷ Trà Thần liếc mắt thấy Chiêm Dực Dương một cái, tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nếu không chính là đối phương đang trêu đùa hắn. Bởi vì Chiêm Dực Dương này so với trong suy nghĩ của hắn trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa rất anh tuấn.
Chiêm Dực Dương ngồi ở trên ghế da, cả người đều mang một hơi thở lười biếng, giống như con mèo Ba Tư cao quý, nhấp ngụm cà phê, lại híp mắt, với sự vật trước mắt vô cùng thờ ơ.
Kỷ Trà Thần tốn rất nhiều quan hệ, vận dụng rất nhiều lực lượng mới nhìn thấy Chiêm Dực Dương trong truyền thuyết này, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ tại sao ông ta lại trở thành một “truyền kỳ” . Ông ta trời sanh giống như là một"Truyền Kỳ" .
Uống xong hương vị cà phê đắt giá cũng không hợp với mình, Chiêm Dực Dương rốt cuộc nhìn lên nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện?"
Ý định của hai người cũng vô cùng kín đáo cùng thâm trầm, trong thời gian dài như vậy đều chờ đợi đối phương mở miệng trước, trước bị nhìn rõ, nhưng lại không ngờ Chiêm Dực Dương vừa mở miệng lại tự nhiên như vậy, thuanaj theo tự nhiên.
"EV, Ninh Tự Thủy." Kỷ Trà Thần lời ít mà ý nhiều, nói chuyện cùng người thông minh, không cần nhiều lời.
Chiêm Dực Dương hai tay đặt lên đùi, không che giấu chút nào gật đầu: "Ừ."
Kỷ Trà Thần nhíu mày, mím môi nói: "Ông rốt cuộc dùng biện pháp gì khiến cô ấy mất đi trí nhớ?"
"Bạn bè tặng cho tôi một chai Vong Tình Thủy, Liên Phượng Vũ ôm nó chạy tới thì tôi có biện pháp gì, cũng chỉ có thể đút cho nó uống." Chiêm Dực Dương vô tội nhún vai.
"Tôi chỉ muốn biết, cô ấy có khả năng khôi phục trí nhớ hay không?" Lý do này mới là mục đích chủ yếu khiến hắn tìm tới Chiêm Dực Dương, phải xác định trí nhớ của Ninh Tự Thủy có thể khôi phục hay không.
"Nó là người duy nhất uống qua Vong Tình Thủy, khôi phục trí nhớ là không thể nào." Chiêm Dực Dương tốt bụng nhắc nhở: "Nếu như đầu của nó có thể chịu đụng chạm mãnh liệt một chút, nói không chừng có thể khôi phục một chút trí nhớ."
Thái độ cợt nhả bất cần đời của ông ta khiến Kỷ Trà Thần có chút nhức đầu. Nhưng mà giờ phút này ông ta là sư phụ của Ninh Tự Thủy, hắn không thể quá mức thất lễ. Nếu là chuyện hắn muốn biết ông ta nhất định sẽ không cho một đáp án chính xác, cuộc nói chuyện này cũng không cần tiếp tục.
"Xin lỗi, làm trễ nải thời gian của ông."
"Không có gì." Chiêm Dực Dương đứng lên, xoay người rời đi. Vừa đi vừa nói thầm: "Người đang làm, trời đang nhìn, ác nhân tự có ác nhân trị; vừa niệm Phật, vừa niệm ma, duyên đã không phải là duyên, yêu cũng đứt. . . . . ."
"Đừng quá lo lắng, Chú Liên thông minh như vậy chắc chắn biết bảo vệ mình như thế nào." Trạc Mặc cố gắng an ủi cô.
Ninh Tự Thủy cắn môi lắc đầu, phía sau lông mi thon dài là đáy mắt chứa đựng bóng ma hoảng hốt. Ngón tay nhỏ nhẹ run rẩy cầm điện thoại di động tiếp tục gọi lại số điện thoại không gọi được: "Phượng Vũ chưa bao giờ không nhận điện thoại của dì, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh ấy sẽ nhận điện thoại của dì trước tiên. Anh ấy nói, không thể đi cùng chúng ta, cũng sẽ không khiến dì lo lắng."
Hôm nay là lần đầu tiên, cho nên mới có thể hốt hoảng như vậy! Vốn là tâm hoảng ý loạn, giờ trở thành một nỗi sợ hãi quá đáng sợ.
Nhưng trừ không có tình cảm nam nữ ra, cô không làm gì khác được, loại cảm giác đáng chết này, khiến cô quá mức mệt mỏi rồi.
. . . . . .
Ba tiếng đồng hồ đã qua, ánh đèn mập mờ trong phòng, tư vị tình dục dâm mỹ đan vào chung một chỗ. Bốn người đàn ông cũng đã thoải mái đủ rồi, mặc quần của mình vào. Ánh mắt vẫn lưu luyến ngắm nhìn Liên Phượng Vũ nằm im trên giường bộ dạng như đã chết rồi.
Hô hấp, mỗi hơi thở đều đau thấu tim gan, đau đớn vô cùng.
Thân thể giống như không phải là của chính mình, muốn hôn mê nhưng đau đớn như vậy, từng giờ từng phút ở đây nhắc nhở hắn chuyện gì đang xảy ra, ghê tởm muốn ói. Bất đắc dạ dày rỗng tuếch không có gì, trừ nôn ọe không có gì cả.
Da thịt trắng noãn toàn bộ đều là vết thương, bên đùi, còn có chỗ tư mật, vết thương chồng chất, máu trên da thịt hắn đã khô. Trên chiếc giường trắng noãn dính những vết máu đỏ chói, d*m thủy ướt đẫm, từng tảng từng tảng lớn bẩn thỉu.
Mồ hôi từng giọt từng giọt theo gương mặt trắng nõn anh tuấn rơi xuống, đầu tóc rối bời giấu cặp con ngươi âm lệ, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Giờ phút này rốt cuộc có thể cảm nhận được những thứ hành hạ kia thực sự đã ngừng lại, không tiếp tục nữa rồi.
Có một người tốt bụng dùng cái mền che kín thân thể trần trụi của hắn, cảm giác tuyệt vời như vậy, nếu như không phải là bởi vì đối phương ra lệnh phải thô bạo, tin tưởng mấy người bọn họ sẽ vô cùng dịu dàng.
Dương Lưu Vân khoanh tay đứng ở bên giường, đáy mắt tràn đầy vui sướng thưởng thức hình ảnh như vậy. Nhếch môi: "Điềm đạm đáng yêu như vậy, nếu như cô ta nhìn thấy nhất định sẽ cảm động đến khóc đi!"
Liên Phượng Vũ mắt vẫn nhắm bỗng mở ra, xuyên qua sợi tóc ánh mắt thẳng tắp nhìn cô ta, bắn ra sát ý.
"Yên tâm, tôi đồng ý chuyện của anh nhất định sẽ làm được."
Nói xong, cô ta mở máy vi tính đem tệp dữ liệu đã chuẩn bị sẵn nhấn nút delete, lại đem Usb duy nhất có video nhét lên giường. Hai tay khoanh trước ngực, giờ phút này cô ta mới là người thắng, cao cao tại thượng, đáy mắt viết đầy khinh thường cùng khinh bỉ.
"Cảm ơn anh hôm nay ngẫu hứng biểu diễn như vậy, thật làm cho tôi ngoài ý muốn. Đây là của anh, trả lại cho anh! Gặp lại!" Dương Lưu Vân khom lưng tốt bụng nhặt chiếc điện thoại sắp bị rơi xuống đất lên, xoay người rời khỏi phòng.
Nếu như giờ phút này bản thân có thể có một chút hơi sức, hắn cũng cố bò dậy giết Dương Lưu Vân. Đáng tiếc hắn chẳng những không có hơi sức, thậm chí muốn cử động cũng khó.
Điện thoại di động ở bên người không ngừng chấn động, trên màn ảnh lóe ra hai chữ để cho lòng của hắn co rút đau đớn. . . . . .
Tự Thủy!
Không thể nhận, không dám nhận! Cho dù nhớ bao nhiêu muốn gnhe tiếng của cô, nhưng bây giờ hắn đau nói không ra lời, một khi nhận điện thoại nhất định sẽ bị Tự Thủy phát hiện cái gì đó.
Đưa điện thoại di động tới trước mặt mình, nhìn tên vẫn thoáng hiện, cắn môi, chậm rãi nhắm mắt lại, độc ác là không nhận cô điện thoại. Cho dù đã đồng ý chắc chắn dù có gì xảy ra cũng phải nhận điện thoại của cô. . . . . .
Nhưng Ninh Tự Thủy rất quật cường, hình như nhất định gọi cho tới khi hắn nghe điện thoại mới thôi. Điện thoại di động một mực rung động, giống như là hung hăng nhéo tim hắn. Ngón tay cầm điện thoại di động lên, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nhấn phím call, vừa mới áp điện thoại vào tai đã nghe thấy tiếng Ninh Tự Thủy gấp gáp: "Phượng Vũ. . . . . ."
Giọng nói nóng như lửa đốt, cần rất cố gắng, mới có thể khôi phục giọng nói bình thường: "Thế nào sao?"
"Lâu như vậy mới nghe điện thoại, tiếng của anh hơi lạ."
Vẫn bị phát hiện sao? Nụ cười khổ sở khẽ tràn ra. . . . . .
"Anh chỉ là không cẩn thận bị sốt, mới vừa uống thuốc ngủ, không phát hiện điện thoại di động rung." Vì nói chuyện có chút trung khí, hắn phải cố gắng dựng người đứng lên, không thể nằm lỳ ở trên giường, chỉ là hạ thân đau đớn khiến hắn không thể nhịn nổi hít một hơi lạnh.
"Rất nghiêm trọng?"
"Phát sốt mà thôi, anh muốn ngủ. Khi tỉnh ngủ anh gọi lại cho em được không?"
Bên kia hồi lâu cũng không có phát ra tiếng, Liên Phượng Vũ nhắm mắt, thiếu chút nữa liền hôn mê rồi. Chỉ nhẹ nhẹ lắc đầu, để cho bản thân giữ vững tỉnh táo.
"Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi thật tốt. Chuyện bên này xong xuôi, em sẽ lập tức trở về !" Giọng nói của Ninh Tự Thủy trở nên có mấy phần dịu dàng, để cho hắn không nhịn được cong khóe môi, khiến hắn không kìm nổi: "Được, thế nhé!"
Không đợi Ninh Tự Thủy nói chuyện, hắn nhanh chóng tắt điện thoại, nếu không hắn nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Cánh mũi lưu động ngửi thấy mùi nồng nặc, để cho hắn không khỏi nhíu mày. Ngón tay bấm mấy phím trên điện thoại, bấm thông với điện thoại khác. . . . . .
. . . . . .
Ninh Tự Thủy để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn Trạc Mặc, vẫn có mấy phần không yên lòng, Phượng Vũ lần này rất không đúng.
"Thế nào?" Trạc Mặc hỏi.
"Không biết, dì cảm thấy được Phượng Vũ đang nói dối. Dì gọi điện thoại hỏi bác sĩ Hoàng một chút, nhìn hắn có trở lại hay không, kêu anh ta đi xem Phượng Vũ có chuyện gì." Ninh Tự Thủy vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, bên kia y tá mở cửa, gọi người thân đi vào.
Ninh Tự Thủy không thể làm gì khác hơn là trước tiên để điện thoại di động xuống, đi theo Trạc Mặc vào xem tình trạng của Tịch Nhược .
. . . . . .
Khi bác sĩ Hoàng chạy tới khách sạn thấy hình ảnh trước mắt thì cả người đều kinh hãi. Hắn chưa bao giờ thấy qua hình ảnh kinh hãi thế tục như vậy, chưa từng thấy qua Liên Phượng Vũ chật vật không chịu nổi như vậy.
Trên giường đơn toàn bộ đều là vết máu, mà trong không khí lan tràn mùi nồng nặc dâm mỹ đã nói cho hắn biết nơi nay đã xảy ra chuyện gì.
Liên Phượng Vũ nằm lỳ ở trên giường, tóc che hết gò má của hắn, cả người giống như đã đã hôn mê.
"Liên tiên sinh? . . . . . . Liên tiên sinh." Bác sĩ Hoàng hai tay của thận trọng nâng hắn lên, chỉ sợ làm hắn đau lần nữa.
Hồi lâu, Liên Phượng Vũ cảm thấy bên tai có người đang gọi mình, mắt mở một đường nhỏ, thấy rõ khuôn mặt của người tới, hơi hơi an tâm. Tựa vào trong ngực của hắn, không còn hơi sức: "Anh đã đến rồi. . . . . ."
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Làm sao anh lại biến thành như vậy?" Bác sĩ Hoàng tay chân luống cuống, phản ứng kịp, cầm điện thoại di động trong tay nói: "Tôi lập tức gọi điện thoại cho Tự Thủy. . . . . ."
"Đừng!" Không biết hơi sức từ nơi nào tới, Liên Phượng Vũ ôm chồm đến điện thoại di động của hắn, uy nghiêm trong ánh mắt, gần như là giọng nói ra lệnh: "Không cho phép gọi điện thoại cho Tự Thủy, càng không được nói cho cô ấy biết chuyện ngày hôm nay, một chữ cũng không cho phép nói cho cô ấy biết!"
Bác sĩ Hoàng bị hắn rống ngây ngẩn cả người, thật lâu cũng không phản ứng kịp, ánh mắt lo lắng do dự nhìn bộ dáng chồng chất vết thương của hắn, muốn nói lại thôi: "Nhưng anh. . . . . ."
Liên Phượng Vũ từng ngụm thở hổn hển, gương mặt như người đã chết, tựa vào trong ngực của hắn, khó khăn nói: "Không được nói cho cô ấy biết, không cần đi quấy rầy cô ấy. Dẫn tôi đi, phiền anh giúp tôi mặt quần áo, xử lý vết thương của tôi một chút, bây giờ tôi không có một chút sức lực nào hết. . . . . ."
Còn mấy chữ cũng không kịp nói hết, tay rũ xuống, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
"Liên tiên sinh. . . . . . Liên tiên sinh. . . . . ." Bác sĩ Hoàng liên tục vỗ nhẹ khuôn mặt của hắn, hắn cũng không phản ứng chút nào.
Do do dự dự nửa ngày, vẫn là tôn trọng ý tứ của hắn. Nhưng trong phòng không có quần áo sạch sẽ chỉnh tề, chỉ có thể vào phòng tắm lấy áo choàng tắm khoác tạm cho hắn. Khi vén chiếc chăn lên, nhìn xuống hạ thân hắn thì bác sĩ Hoàng suýt chút nữa rơi tròng mắt. . . . . .
Rốt cuộc là loại hành hạ ghê tởm như thế nào mới đem chỗ đó thành ra bầm dập không nhìn nổi máu tươi đầm đìa, máu tươi đầm đìa?
Lòng như đao cắt, co rút đau đớn.
Bác sĩ Hoàng nén đau lòng, thận trọng dùng áo choàng tắm bao lấy thân thể suy nhược của hắn, mỗi một cái động tác đều rất cẩn thận, nhẹ không thể nhẹ hơn nữa. Vội vã rời khỏi khách sạn, không dám dẫn hắn đến bệnh viện, mà là trở về chỗ ở của Tịch Nhược cùng Trạc Mặc, ở đó tương đối an toàn.
Hạ thân của hắn không thể tắm rửa đến, chỉ có thể có khăn lông nóng lau chùi hết vết máu và những chất lỏng bẩn thỉu kia trên người, ra hiệu thuốc mua thuốc, nhẹ nhàng bôi lên hạ thân của hắn, còn có vết thương ở trên.
Liên Phượng Vũ hôn mê sau vẫn không tỉnh, hỗn loạn, không biết đã phát sốt từ khi nào, cả người mơ mơ màng màng, không có ý thức.
Bác sĩ Hoàng một tấc cũng không rời bảo vệ bên cạnh hắn, ngay hai mắt cũng không dám chớp.
Khi Ninh Tự Thủy gọi điện thoại hỏi về tình hình của Liên Phượng Vũ thì hắn vẫn che giấu chuyện này, chỉ nói là Liên Phượng Vũ mệt mỏi nên phát sốt, đã uống thuốc đi ngủ, hắn sẽ ở lại chăm sóc, như vậy mới khiến Ninh Tự Thủy an tâm tắt điện thoại.
Bác sĩ Hoàng để điện thoại di động xuống, thở dài thật sâu một cái. Ánh mắt chuyển dời đến bên người của Liên Phượng Vũ, biết rõ không nên nói dối Tự Thủy, nhưng Liên tiên sinh tuyệt không muốn cho cô biết, chuyện này có thể là cùng Tự Thủy có liên quan.
Thế nhưng như vậy có đáng giá không?
Sau khi chính mình hỏi xong, khóe miệng lại không nhịn được nỏ nụ cười tự giễu. Không có gì là không đáng giá, chỉ có điều nguyện ý hay không!
Liên tiên sinh yêu Tự Thủy như vậy, nhất định là nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì; cho dù bị những tên súc sinh kia chà đạp tôn nghiêm đàn ông! Nhưng Tự Thủy đối với Liên tiên sinh thì sao? Lần đầu tiên, hắn cảm thấy Tự Thủy đối với Liên tiên sinh không công bằng, rất không công bằng!
. . . . . .
Tình hình của Tịch Nhược quả nhiên giống như trong dự đoán, thậm chí vì không được tĩnh dưỡng tốt, bác sĩ cưỡng chế yêu cầu nhập viễn điều trị thời gian dài nhưng Tịch Nhược c trực tiếp cự tuyệt. Bản thân cô bé biết là không còn bao nhiêu thời gian, không muốn lãng phí thời gian đó ở bệnh viện.
Trạc Mặc đã không thể khuyên cô, vậy đành nghe lời cô!
Ninh Tự Thủy mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng lại khổ sở muốn chết. Tịch Nhược là sinh mệnh của cô, nếu như không có Tịch Nhược, cô chỉ sợ là ngay cả dũng khí để sống cũng không còn. Chỉ là Tịch Nhược quá mức cố chấp, cô cũng không có biện pháp ép buộc con bé. Chỉ có thể chiều theo ý nó, tiếp tục trị liệu ở nhà.
Sở Kỳ và Lý Diệc Phỉ đang tổ chức một hôn lễ ấm áp, cũng không có bởi vì thân phận địa vị của hắn mà lãng phí tiền của. Thậm chí ngay cả người tham gia hôn lễ cũng bị hạn chế, trừ những người cực kì thân cận, những người khác cũng không mời tới.
Hai người mặc dù đều đã lớn tuổi, nhưng mặc lễ phục vào đều đẹp mê người. Mặc kệ cô dâu chú rể là hạng người gì, ở nơi này một ngày này bọn họ chính là hai ngôi sao nổi bật nhất. Ninh Tự Thủy nhìn bọn họ bước vào thảm đỏ, bọn họ mang lời hứa bên nhau trọn đời không xa trước mặt thượng đế, thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng phát ra qua mắt mẹ, cũng không phải ngụy trang, trong lòng cô một bầu tâm sự.
Thật lòng chúc phúc bọn họ ở chung một chỗ, hạnh phúc, vui vẻ, an khang.
Sau khi hôn lễ kết thúc, cô không có lập tức trở về, ở lại giáo đường. Đã từng quỳ gối trước mặt thượng đế, có lẽ cô đã từng không có cái tín ngưỡng này, nhưng vì Tịch Nhược, cô nguyện ý tin tưởng. Chỉ cần Thượng Đế phù hộ Tịch Nhược của cô được bình an hạnh phúc, mặc kệ muốn cô bỏ ra cái giá nào cũng có thể. Mặc kệ phạm phải sai lầm gì, nếu như có báo ứng toàn bộ báo ứng đều rơi trên người cô là tốt rồi, không cần rơi trên người Tịch Nhược, cũng đừng liên lụy đến Phượng Vũ, đừng phá hư hạnh phúc của mẹ. . . . . .
Ba người bọn họ, hiện tại là những người mà cô quan tâm nhất.
Cảm thấy sau lưng có người, Ninh Tự Thủy quay đầu lại thấy người vốn phải đưa mẹ trở về Sở Kỳ, không khỏi nhíu mày: "Làm sao ông không đưa mẹ về?"
Sở Kỳ chỉ mím môi cười yếu ớt, ngồi xuống. Con ngươi âm u thâm trầm nhìn thập giá chúa Jesu, giọng nói trầm thấp: "Có một số việc có lẽ ta nên nói cho cô biết."
Trực giác Ninh Tự Thủy tự nói với mình, ông ta đang muốn nói đến những chuyện bao gồm cả chuyện về mẹ. . . . . . Đứng lên, ngồi cách ông ta một hàng ghế, ánh mắt không nhìn thẳng vào mắt ông ta, hai người đồng thời nhìn Thượng Đế, ở chỗ này, không người nào dám nói láo, bởi sẽ gặp trừng phạt.
Thì ra là khi đó Lý Diệc Phỉ cùng Sở Kỳ là một đôi thanh mai trúc mã, chỉ là tuổi trẻ ngông cuồng Sở Kỳ tính tình cương quyết bướng bỉnh, không thích trói buộc. Vì tạo ra sự nghiệp cho riêng mình ông gia nhập hắc đạo, cả người bắt đầu dính đầy máu tanh. Lý Diệc Phỉ thích cuộc sống yên tĩnh, vô cùng chán ghét hành động như vậy của ông ta, trong cơn tức giận đã rời khỏi ông ta. Trẻ tuổi hai người kiêu ngạo cũng không chịu cúi đầu, cũng chia lìa từ đó. Nhưng Sở Kỳ lại chưa bao giờ buông tha Lý Diệc Phỉ, chỉ là ở trong lòng thề khi sau khi xông pha tạo dựng sự nghiệp, nhất định phải trở về tìm bà, cũng cưới bà, chỉ là không ngờ con đường đi của mình quá khó khăn, vòng quá nhiều đường. . . . . . Chờ ông quay đầu lại thì Lý Diệc Phỉ đã kết hôn sinh con rồi. . . . . . Đối phương là một người đàn ông đối xử với bà vô cùng tốt, có kinh tế cố định, dịu dàng săn sóc. . . . . .
Ông đã từng đi tìm Lý Diệc Phỉ bày tỏ ý muốn để bà ly hôn với chồng, trở lại bên người ông. Nhưng Lý Diệc Phỉ khi đó đã yêu chồng của bà, quả quyết cự tuyệt yêu cầu của ông ta, cũng nói cho ông ta biết nếu cố ý phá hoại gia đình của bà nhất định bà sẽ dùng tới cái chết.
Không muốn bị người yêu chán ghét, Sở Kỳ đau lòng sang Đức định cư, cũng đem thế lực của mình tới nơi này phát triển. Không bao giờ hỏi thăm bất cứ chuyện gì liên quan tới Lý Diệc Phỉ nữa!
Ninh Tự Thủy hoàn toàn không nghĩ tới thì ra là mẹ đã từng có đoạn thời gian như vậy, cũng không nghĩ bọn họ lại quanh quẩn nhiều năm như vậy, lại vẫn có thể ở chung một chỗ, đây được coi là số mệnh sao?
"Cho nên khi ông biết chuyện của mẹ, đầu tiên chính là đi tìm bà. Là ông cứu mẹ ở Hàn Quốc, khi ông biết chuyện của tôi liền phái người đem Tịch Nhược đi. Nhưng tại sao ông lại muốn lợi dụng Tịch Nhược? Tại sao lại muốn đem bác sĩ Hoàng tới đây?"
"Cả đời ta không có phụ nữ, mà Tịch Nhược là cháu ngoại của bà ấy, mặc dù ta không thích, nhưng vì Diệc Phỉ vui vẻ ta đây cũng chỉ có thể đi tìm nó. Chỉ là thân thể nó không tốt, sau ta chỉ có thể đem bác sĩ phụ trách năm đó tới. Mặc dù như vậy, cũng không đại biểu ta sẽ tiếp nhận cô và Tịch Nhược." Giọng nói Sở Kỳ mang theo sự già nua và trang nghiêm.
Ninh Tự Thủy tụy tiện nhếch môi cười: "Bởi vì tôi là con gái của cha, Tịch Nhược là cháu ngoại của cha. Nếu như không có cha, có thể mẹ sẽ cùng ông. . . . . . Ông bây giờ cũng không phải đến con cái cũng không có."
"Hiện tại ta và mẹ cô kết hôn, cô cũng coi như một nửa con gái của ta. Tất cả ta sẽ giao cho cô, toàn bộ đều giao cho cô."
"Không cần." Ninh Tự Thủy lạnh lùng cự tuyệt.
"Chẳng lẽ cô không muốn báo thù Kỷ Trà Thần sao?" Sở Kỳ nắm được chỗ yếu của cô, thế lực của hắn đủ để chống lại cả Kỉ gia.
Ninh Tự Thủy dời mắt qua chỗ khác, lạnh lùng nhìn gương mặt vì phong ba sương gió mà có vẻ tang thương của ông ta, nhưng năm tháng cũng không mang đi vẻ nghiêm nghị cùng đôi mắt âm lệ của ông ta.
"Cho dù bây giờ cô có Hồng môn, nhưng dù sao không phải là của cô. Dùng cũng không thể hành động tùy ý, nếu chỉ dùng Hồng môn để chống lại Kỷ Trà Thần chỉ sợ hai bên đều tổn hại, nếu như cộng thêm ta. . . . . . Cô nói cục diên sẽ do ai nắm?"
Ninh Tự Thủy không nói gì, nếu như có thế lực của Sở Kỳ trợ giúp, phần thắng rất lớn. Hồng môn, chung quy là tâm huyết của sư phụ, cô tuyệt không muốn hủy diệt. Nhưng nếu cô tiếp nhận sự giúp đỡ của Sở Kỳ, liền bày tỏ cô bị ông ta khống chế, hai loại đều không phải ý muốn của cô .
"Cô tốt nhất nên suy nghĩ kỹ, ta sẽ không ép buộc cô. Chỉ hi vọng sẽ có một ngày cô tiếp nhận sản nghiệp của ta, mà trước mắt cô là lựa chọn tốt nhất." Sở Kỳ nói xong liền rời khỏi giáo đường, Lý Diệc Phỉ vẫn còn đang trong xe hoa đợi ông ta.
Đi tới cửa giáo đường, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của Ninh Tự Thủy bị gió thổi đến bên tai: "Người từng chụp ảnh cho Tôi với Kỷ Trà Thần, là ông an bài sao?"
Bước chân Sở Kỳ hơi chững lại một chút, cũng không quay đầu lại nói: "Ta chưa bao giờ phái người tới Kỷ gia."
Ninh Tự Thủy rũ mắt, trong lòng bùng lên vô số nghi ngờ. Đã từng cho rằng cuộc điện thoại thần bí ở Kỷ gia kia, người thần bí là Sở Kỳ đang khích bác mối quan hệ giữa cô và Kỷ Trà Thần, nhưng là bây giờ nhìn dáng dấp cũng không phải. Sở Kỳ không có lý do nào để nói dối cô. . . . . .
Như vậy người này rốt cuộc là ai? Mục đích của người này là gì? Sau tại sao lại biến mất? Yên lặng thời gian 5 năm, người thần bí cũng đã biến mất sao? . . . . . .
. . . . . .
Liên Phượng Vũ tỉnh lại, ánh mắt mệt mỏi nhìn bác sĩ Hoàng một cái, mím môi khô khốc môi nói: "Cám ơn anh đã chăm sóc tôi."
Bác sĩ Hoàng lắc đầu, săn sóc đưa cho hắn một ly nước ấm."Đây là việc tôi nên làm, Liên tiên sinh."
"Thật ra thì đừng gọi Liên tiên sinh lạnh nhạt như vậy, gọi tôi là Phượng Vũ, hay Liên Phượng Vũ cũng được." Nước ấm làm trơn yết hầu rất nhiều, chỉ là hạ thân đau đớn cảm giác không hề biến mất chút nào, còn không biết bản thân phải nằm trên giường mấy ngày.
Cảm thấy có sữa lạnh, còn có vị thuốc, hắn không khỏi nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút lo lắng.
Bác sĩ Hoàng lập tức cảm thấy hơi thở của hắn, mở miệng giải thích: "Thương thế của anh quá nghiêm trọng, không thể không dùng thuốc. Tôi cũng không có cái loại háo sắc đó. . . . . . anh. . . . . ."
Liên Phượng Vũ không sao cả cười cười: "Đừng giải thích, tôi không có trách cứ ý anh. Chỉ là nghĩ đến chuyện ghê tởm kia, trong lòng không thoải mái mà thôi."
Bác sĩ Hoàng nghe được lời hắn nói , lúc này mới hơi yên tâm."Anh sốt rất cao, nhất định là đói bụng, tôi đi lấy chút thức ăn nhẹ cho anh."
Lúc đứng lên, nghe được giọng nói dễ nghe của Liên Phượng Vũ vang lên: "Chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra sao?"
Bác sĩ Hoàng quay đầu nhìn hắn, chỉ lịch sự cười một tiếng, mở hai mắt của mình nói: "Chuyện như vậy sợ rằng không người nào nguyện ý nói ra. Tự Thủy có gọi điện thoại tới, yên tâm tôi chỉ nói cho cô ấy là anh vì công việc quá mệt mỏi mà phát sốt, những thứ khác tôi đều chưa nói, cũng sẽ không nói."
Liên Phượng Vũ gật đầu, khé nói hai chữ: "Cám ơn."
Bác sĩ Hoàng cũng không nhiều lời nữa đi lấy thức ăn cho hắn.
Liên Phượng Vũ nằm lỳ ở trên giường, nhắm mắt. Mặc dù thân thể rất đau, nhưng đoạn video đó cuối cùn cũng được hủy, không có bất kỳ cái gì có thể thương tổn tới Tự Thủy. Chỉ hi vọng là thân thể của mình có thể tốt lại trước khi Tự Thủy trở về, không để cho cô phát hiện điều gì không đúng mà nghi ngờ.
. . . . . .
Kỷ Trà Thần liếc mắt thấy Chiêm Dực Dương một cái, tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nếu không chính là đối phương đang trêu đùa hắn. Bởi vì Chiêm Dực Dương này so với trong suy nghĩ của hắn trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa rất anh tuấn.
Chiêm Dực Dương ngồi ở trên ghế da, cả người đều mang một hơi thở lười biếng, giống như con mèo Ba Tư cao quý, nhấp ngụm cà phê, lại híp mắt, với sự vật trước mắt vô cùng thờ ơ.
Kỷ Trà Thần tốn rất nhiều quan hệ, vận dụng rất nhiều lực lượng mới nhìn thấy Chiêm Dực Dương trong truyền thuyết này, rốt cuộc hắn đã hiểu rõ tại sao ông ta lại trở thành một “truyền kỳ” . Ông ta trời sanh giống như là một"Truyền Kỳ" .
Uống xong hương vị cà phê đắt giá cũng không hợp với mình, Chiêm Dực Dương rốt cuộc nhìn lên nói: "Nói đi, tìm tôi có chuyện?"
Ý định của hai người cũng vô cùng kín đáo cùng thâm trầm, trong thời gian dài như vậy đều chờ đợi đối phương mở miệng trước, trước bị nhìn rõ, nhưng lại không ngờ Chiêm Dực Dương vừa mở miệng lại tự nhiên như vậy, thuanaj theo tự nhiên.
"EV, Ninh Tự Thủy." Kỷ Trà Thần lời ít mà ý nhiều, nói chuyện cùng người thông minh, không cần nhiều lời.
Chiêm Dực Dương hai tay đặt lên đùi, không che giấu chút nào gật đầu: "Ừ."
Kỷ Trà Thần nhíu mày, mím môi nói: "Ông rốt cuộc dùng biện pháp gì khiến cô ấy mất đi trí nhớ?"
"Bạn bè tặng cho tôi một chai Vong Tình Thủy, Liên Phượng Vũ ôm nó chạy tới thì tôi có biện pháp gì, cũng chỉ có thể đút cho nó uống." Chiêm Dực Dương vô tội nhún vai.
"Tôi chỉ muốn biết, cô ấy có khả năng khôi phục trí nhớ hay không?" Lý do này mới là mục đích chủ yếu khiến hắn tìm tới Chiêm Dực Dương, phải xác định trí nhớ của Ninh Tự Thủy có thể khôi phục hay không.
"Nó là người duy nhất uống qua Vong Tình Thủy, khôi phục trí nhớ là không thể nào." Chiêm Dực Dương tốt bụng nhắc nhở: "Nếu như đầu của nó có thể chịu đụng chạm mãnh liệt một chút, nói không chừng có thể khôi phục một chút trí nhớ."
Thái độ cợt nhả bất cần đời của ông ta khiến Kỷ Trà Thần có chút nhức đầu. Nhưng mà giờ phút này ông ta là sư phụ của Ninh Tự Thủy, hắn không thể quá mức thất lễ. Nếu là chuyện hắn muốn biết ông ta nhất định sẽ không cho một đáp án chính xác, cuộc nói chuyện này cũng không cần tiếp tục.
"Xin lỗi, làm trễ nải thời gian của ông."
"Không có gì." Chiêm Dực Dương đứng lên, xoay người rời đi. Vừa đi vừa nói thầm: "Người đang làm, trời đang nhìn, ác nhân tự có ác nhân trị; vừa niệm Phật, vừa niệm ma, duyên đã không phải là duyên, yêu cũng đứt. . . . . ."