Chương : 9
Nấp ở bụi cây gần đó, Phong Khải cảm thấy ngứa ngáy chân tay
"Con mẹ nó, ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân quá"
Nhưng hắn không dám liều bởi vì bọn chúng có hai người, hơn nữa tu vi của chúng hẳn là không tầm thường.
Đang mải suy nghĩ thì từ xa có tiếng vó ngựa hí cùng bước chân dồn dập vang lên.
"Không xong, hoàng quân đã đuổi đến nơi rồi!"
Tên đại ca nói.
"Phải làm sao đây lão đại, đệ không muốn đi bóc lịch đâu, nghe nói đại tướng của triều đình là biểu ca của con nhóc này."
Tên đàn em sợ sệt nói.
"Ngươi im để ta tính nào, bây giờ ngươi nhanh chóng cùng con nhóc này nấp vào một chỗ nào đó, ta sẽ về xin chi viện của ông chủ… Khoan đã, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
Tên lão đại nói nhưng chợt dừng lại nhìn quanh.
"Hả? Đâu có tiếng gì đâu, huynh nghe nhầm hả, khu vực này kín lắm, không có ai dám vào sâu tới đây đâu."
"Chưa chắc, hình như tiếng động phát ra từ bụi cỏ kia…ngươi thử ra xem sao?"
Trong bụi cỏ, Phong Khải giật mình, vừa rồi chẳng may hắn vén cành cây để quan sát tình hình nhưng ai mà ngờ được mấy tên này thính lực tốt tới vậy.
"Ầy, không có sao đâu mà lão đại"
Tên đàn em nói.
"Mong là vậy...thôi bây giờ ngươi mau dập đống lửa này rồi mang con nhỏ này đi trốn, ta đi báo ông chủ."
Tên lão đại vội vã nói.
Nói rồi hai tên chia nhau chạy theo hai hướng khác nhau.
Phong Khải thở phào nhẹ nhõm.
Rầm rập!!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, một lúc sau tiếng bước chân dừng hẳn lại, chẳng mấy chốc, có bốn đội quân đã bao vây tại chỗ mà bọn cướp vừa ngồi nghỉ. Một vị trung niên mặc chiến y màu bạc bước xuống ngựa, vị trung niên này chừng tứ tuần, khuôn mặt vuông chữ điền. Mày rậu, mắt sáng, nom rất anh hùng chí khí. Bên cạnh y là một nam tử với bộ chiến giáp bạch kim với các chi tiết ánh vàng, trên tay y cầm một cây thương bạc, trông y giống bạch mã hoàng tử. Nam tử này khuôn mặt trắng trẻo, đôi lông mi dài cong vút trông khá giống nữ nhân.
"Tướng quân, ngài xem, vụn than nhỏ còn vương lại xung quanh, nền đất còn ấm, điều đó chứng tỏ bọn chúng vừa mới rời đi không lâu, áng chừng khoảng một khắc."
Vị trung niên kia nói.
"An Cát, ngươi mau dẫn theo bốn trăm binh lính đuổi theo bắt bằng được bọn chúng, sai phạm chém không tha."
Vị tướng quân kia gật đầu rồi lên tiếng.
"Tuân lệnh."
Nói rồi vị trung niên tên An Cát kia liền đốc xuất binh lính đi.
Quân lính sau khi đi theo An Cát, Anh Vũ bèn cho binh sĩ tra tìm manh mối xung quanh. Quả nhiên chỉ vài phút sau đã tìm ra dấu vết xương xẩu, đồ ăn thừa vứt lại của mấy tên cướp.
"Dám đụng vào biểu muội ta, đây là các ngươi dám đối đầu với triều đình sao?"
Tướng quân nghiến răng nói.
Vị tướng quân này tên là Anh Vũ là người thông minh và quyết đoán. Nghe nói từ nhỏ Anh Vũ thích đọc sách, thường nghiên sách cứu binh pháp của cha. Năm 18 tuổi gia nhập binh đoàn, năm 20 tuổi được điều tới cấm vệ hoàng quân, sau đó lên tới chức Quân sứ Mậu bộ, điều động hơn một ngàn năm trăm binh lính dẹp tan hơn hai ngàn quân phản thần. Mặc dù có hoàng thân quốc thích với Hoàng hậu, nhưng chỉ được phong làm Quân sứ của Mậu bộ năm 25 tuổi.
Tả sứ Thanh Hiên đứng bên cạnh đang chỉ đạo binh lính, chợt y dừng lại, sau đó chui vào bụi rậm.
Anh Vũ nhìn theo nhíu mày, không hiểu hắn định làm gì, ngay sau đó Thanh Hiên mang ra một tên nhóc.
"Tướng quân, thuộc hạ phát hiện tên chuột nhắt này trong bụi cỏ, hắn nấp khá kĩ nên mãi thuộc hạ mới nhìn thấy."
Thanh Hiên không nóng không lạnh nói.
Phong Khải bị cấm chế, không thể cử động được cũng như mở mệng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, ai bảo tên Thanh Hiên kia có tu vi cao hơn hắn
"Ồ, có một tên không chạy thoát sao…Túc Triện cảnh?
Anh Vũ ngạc nhiên nhìn hắn rồi lạnh lùng nói.
"Hừ… một tên phế vật mà cũng có gan bắt biểu muội của ta sao, gan có vẻ lớn!"
Nói rồi bước tới bóp cằm Phong Khải hất lên hỏi.
"Nói! Ai sai các ngươi làm việc này?"
"Ta không có... ta chỉ tình cờ đi qua chỗ này"
Phong Khải bị bóp đến méo miệng nói.
"Ngươi nói dối quá tệ, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao?"
"Ta thật sự không có, mẹ kiếp, ta cũng suýt chút nữa bị bọn chúng bắt."
Phong Khải tức giận.
"Xem ra ngươi vẫn cứng miệng, Thanh Hiên!"
Anh Vũ phất tay.
"Tuân lệnh"
Thanh Hiên tuân lệnh rồi sai hai tên bính lính tới kéo Phong Khải tới một gốc cây rồi trói hắn vào đó
"Mẹ kiếp, tha ta ra. Tiện nữ kia, người định làm gì?"
Phong Khải mất bình tĩnh hét.
"Hỗn xược"
Thanh Hiên quát, hai cái bạt bay vào thẳng mặt Khải.
Anh Vũ nghe thấy Phong Khải nói vậy hơi giật mình.
Rồi một tràng đau đớn được truyền tới khiến Phong Khải phải kêu lên.
"A!"
Hiện tại hắn đang bị trói chặt hai tay hai chân nhưng không phải trói bằng dây thông thường mà là bằng hai dây xích to đùng chứa Pháp lực
Cơ thể hắn đang bị một sức mạnh gì đó chèn ép vào trong linh hồn. Phong Khải đã từng rèn luyện qua linh hồn nên đau đớn này với hắn không là gì nhưng cũng khiến cho hắn phải khó chịu một mẻ.
"Đồ bỉ ổi, ta không ta cho ngươi!"
Phong Khải lại bị đấm tới tấp vào bụng bởi hai binh lính, mà khổ nỗi, những cú đấm này lại mang theo Pháp lực khiến hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu
Anh Vũ nãy giờ sắc mặt co quắp, y đã nổi giận thực sự. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng ai dám nói với y như thế, vậy mà tên này lại dám.
"Tránh ra!"
Anh Vũ kéo tên binh lính đang tra tấn ra, rồi tiến về phía Phong Khải. Tay phải phất tên xuất hiện một cây kim bạc, sáng loáng phóng về phía Phong Khải, rồi dần dần những mũi kim khác cũng theo đó mà phóng tới nhiều vị trí khác nhau trên cơ thể hắn.
Tuy rằng không đau bằng các đòn tra tấn kia nhưng một lúc sau cơ thể Khải ngứa ngáy rồi đau đớn
"Ngươi vừa rồi đã làm gì?"
Phong Khải bắt đầu hô hấp trở nên khó khăn, cả người vô lực gục xuống nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên một cách khó khăn.
"Chơi đùa với ngươi một chút thôi, những cây kim kia được tẩm Liệt hồn tán, chúng sẽ khiến độc tố tiến vào vào cơ thể người nhanh hơn."
Anh Vũ lạnh giọng đến kinh sợ.
Độc tố đang dần tiến từ những nơi bị phóng kim lan dần vào cơ thể. Loại độc này không gây chết người nhưng nó khiến cho cơ thể tê dại và đau đớn tột cùng. Phong Khải mồ hôi chảy đầy trên trán. Chợt một cơn đau từ ngực truyền đến khiến Phong Khải giật nảy người lên rồi lại rên rỉ gục xuống.
"Rốt...rốt cuộc là...đây là loại độc gì...tim ta....tim ta đau quá..."
Giọng của Phong Khải yếu ớt dần.
"Yên tâm, loại độc này không giết chết nổi ngươi đâu. Nhưng một khi nó đã lan đến tim thì thỉnh thoảng nó sẽ bóp nhẹ tim ngươi một cái thôi"
Anh Vũ cười một cách khiến người ta lạnh lẽo và khiếp đảm
"Con mẹ nó, ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân quá"
Nhưng hắn không dám liều bởi vì bọn chúng có hai người, hơn nữa tu vi của chúng hẳn là không tầm thường.
Đang mải suy nghĩ thì từ xa có tiếng vó ngựa hí cùng bước chân dồn dập vang lên.
"Không xong, hoàng quân đã đuổi đến nơi rồi!"
Tên đại ca nói.
"Phải làm sao đây lão đại, đệ không muốn đi bóc lịch đâu, nghe nói đại tướng của triều đình là biểu ca của con nhóc này."
Tên đàn em sợ sệt nói.
"Ngươi im để ta tính nào, bây giờ ngươi nhanh chóng cùng con nhóc này nấp vào một chỗ nào đó, ta sẽ về xin chi viện của ông chủ… Khoan đã, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
Tên lão đại nói nhưng chợt dừng lại nhìn quanh.
"Hả? Đâu có tiếng gì đâu, huynh nghe nhầm hả, khu vực này kín lắm, không có ai dám vào sâu tới đây đâu."
"Chưa chắc, hình như tiếng động phát ra từ bụi cỏ kia…ngươi thử ra xem sao?"
Trong bụi cỏ, Phong Khải giật mình, vừa rồi chẳng may hắn vén cành cây để quan sát tình hình nhưng ai mà ngờ được mấy tên này thính lực tốt tới vậy.
"Ầy, không có sao đâu mà lão đại"
Tên đàn em nói.
"Mong là vậy...thôi bây giờ ngươi mau dập đống lửa này rồi mang con nhỏ này đi trốn, ta đi báo ông chủ."
Tên lão đại vội vã nói.
Nói rồi hai tên chia nhau chạy theo hai hướng khác nhau.
Phong Khải thở phào nhẹ nhõm.
Rầm rập!!
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, một lúc sau tiếng bước chân dừng hẳn lại, chẳng mấy chốc, có bốn đội quân đã bao vây tại chỗ mà bọn cướp vừa ngồi nghỉ. Một vị trung niên mặc chiến y màu bạc bước xuống ngựa, vị trung niên này chừng tứ tuần, khuôn mặt vuông chữ điền. Mày rậu, mắt sáng, nom rất anh hùng chí khí. Bên cạnh y là một nam tử với bộ chiến giáp bạch kim với các chi tiết ánh vàng, trên tay y cầm một cây thương bạc, trông y giống bạch mã hoàng tử. Nam tử này khuôn mặt trắng trẻo, đôi lông mi dài cong vút trông khá giống nữ nhân.
"Tướng quân, ngài xem, vụn than nhỏ còn vương lại xung quanh, nền đất còn ấm, điều đó chứng tỏ bọn chúng vừa mới rời đi không lâu, áng chừng khoảng một khắc."
Vị trung niên kia nói.
"An Cát, ngươi mau dẫn theo bốn trăm binh lính đuổi theo bắt bằng được bọn chúng, sai phạm chém không tha."
Vị tướng quân kia gật đầu rồi lên tiếng.
"Tuân lệnh."
Nói rồi vị trung niên tên An Cát kia liền đốc xuất binh lính đi.
Quân lính sau khi đi theo An Cát, Anh Vũ bèn cho binh sĩ tra tìm manh mối xung quanh. Quả nhiên chỉ vài phút sau đã tìm ra dấu vết xương xẩu, đồ ăn thừa vứt lại của mấy tên cướp.
"Dám đụng vào biểu muội ta, đây là các ngươi dám đối đầu với triều đình sao?"
Tướng quân nghiến răng nói.
Vị tướng quân này tên là Anh Vũ là người thông minh và quyết đoán. Nghe nói từ nhỏ Anh Vũ thích đọc sách, thường nghiên sách cứu binh pháp của cha. Năm 18 tuổi gia nhập binh đoàn, năm 20 tuổi được điều tới cấm vệ hoàng quân, sau đó lên tới chức Quân sứ Mậu bộ, điều động hơn một ngàn năm trăm binh lính dẹp tan hơn hai ngàn quân phản thần. Mặc dù có hoàng thân quốc thích với Hoàng hậu, nhưng chỉ được phong làm Quân sứ của Mậu bộ năm 25 tuổi.
Tả sứ Thanh Hiên đứng bên cạnh đang chỉ đạo binh lính, chợt y dừng lại, sau đó chui vào bụi rậm.
Anh Vũ nhìn theo nhíu mày, không hiểu hắn định làm gì, ngay sau đó Thanh Hiên mang ra một tên nhóc.
"Tướng quân, thuộc hạ phát hiện tên chuột nhắt này trong bụi cỏ, hắn nấp khá kĩ nên mãi thuộc hạ mới nhìn thấy."
Thanh Hiên không nóng không lạnh nói.
Phong Khải bị cấm chế, không thể cử động được cũng như mở mệng, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, ai bảo tên Thanh Hiên kia có tu vi cao hơn hắn
"Ồ, có một tên không chạy thoát sao…Túc Triện cảnh?
Anh Vũ ngạc nhiên nhìn hắn rồi lạnh lùng nói.
"Hừ… một tên phế vật mà cũng có gan bắt biểu muội của ta sao, gan có vẻ lớn!"
Nói rồi bước tới bóp cằm Phong Khải hất lên hỏi.
"Nói! Ai sai các ngươi làm việc này?"
"Ta không có... ta chỉ tình cờ đi qua chỗ này"
Phong Khải bị bóp đến méo miệng nói.
"Ngươi nói dối quá tệ, ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao?"
"Ta thật sự không có, mẹ kiếp, ta cũng suýt chút nữa bị bọn chúng bắt."
Phong Khải tức giận.
"Xem ra ngươi vẫn cứng miệng, Thanh Hiên!"
Anh Vũ phất tay.
"Tuân lệnh"
Thanh Hiên tuân lệnh rồi sai hai tên bính lính tới kéo Phong Khải tới một gốc cây rồi trói hắn vào đó
"Mẹ kiếp, tha ta ra. Tiện nữ kia, người định làm gì?"
Phong Khải mất bình tĩnh hét.
"Hỗn xược"
Thanh Hiên quát, hai cái bạt bay vào thẳng mặt Khải.
Anh Vũ nghe thấy Phong Khải nói vậy hơi giật mình.
Rồi một tràng đau đớn được truyền tới khiến Phong Khải phải kêu lên.
"A!"
Hiện tại hắn đang bị trói chặt hai tay hai chân nhưng không phải trói bằng dây thông thường mà là bằng hai dây xích to đùng chứa Pháp lực
Cơ thể hắn đang bị một sức mạnh gì đó chèn ép vào trong linh hồn. Phong Khải đã từng rèn luyện qua linh hồn nên đau đớn này với hắn không là gì nhưng cũng khiến cho hắn phải khó chịu một mẻ.
"Đồ bỉ ổi, ta không ta cho ngươi!"
Phong Khải lại bị đấm tới tấp vào bụng bởi hai binh lính, mà khổ nỗi, những cú đấm này lại mang theo Pháp lực khiến hắn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu
Anh Vũ nãy giờ sắc mặt co quắp, y đã nổi giận thực sự. Từ nhỏ tới lớn, chưa từng ai dám nói với y như thế, vậy mà tên này lại dám.
"Tránh ra!"
Anh Vũ kéo tên binh lính đang tra tấn ra, rồi tiến về phía Phong Khải. Tay phải phất tên xuất hiện một cây kim bạc, sáng loáng phóng về phía Phong Khải, rồi dần dần những mũi kim khác cũng theo đó mà phóng tới nhiều vị trí khác nhau trên cơ thể hắn.
Tuy rằng không đau bằng các đòn tra tấn kia nhưng một lúc sau cơ thể Khải ngứa ngáy rồi đau đớn
"Ngươi vừa rồi đã làm gì?"
Phong Khải bắt đầu hô hấp trở nên khó khăn, cả người vô lực gục xuống nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên một cách khó khăn.
"Chơi đùa với ngươi một chút thôi, những cây kim kia được tẩm Liệt hồn tán, chúng sẽ khiến độc tố tiến vào vào cơ thể người nhanh hơn."
Anh Vũ lạnh giọng đến kinh sợ.
Độc tố đang dần tiến từ những nơi bị phóng kim lan dần vào cơ thể. Loại độc này không gây chết người nhưng nó khiến cho cơ thể tê dại và đau đớn tột cùng. Phong Khải mồ hôi chảy đầy trên trán. Chợt một cơn đau từ ngực truyền đến khiến Phong Khải giật nảy người lên rồi lại rên rỉ gục xuống.
"Rốt...rốt cuộc là...đây là loại độc gì...tim ta....tim ta đau quá..."
Giọng của Phong Khải yếu ớt dần.
"Yên tâm, loại độc này không giết chết nổi ngươi đâu. Nhưng một khi nó đã lan đến tim thì thỉnh thoảng nó sẽ bóp nhẹ tim ngươi một cái thôi"
Anh Vũ cười một cách khiến người ta lạnh lẽo và khiếp đảm