Chương 22: Cách Xưng Hô
•Ngày hôm sau…
Cuối tuần tan làm, hai vợ chồng tranh thủ trở về dinh thự Vu Hoàng, thế nhưng đặc biệt tuần này có cả hai chị em của Đường Tịnh Thi và Đường Thế Vĩnh.
Lúc này, đang trên bàn ăn tối, Đường Thế Vĩnh lên tiếng:
“ Cậu ơi, ngày mai mình đi đánh golf nha? ”
Vu Duẫn ngẩng nhìn cháu trai, lập tức mỉm cười và gật đầu, lên tiếng:
“ Ừ. ”
Cháu trai của Vu Duẫn anh chỉ 14 tuổi, nhưng đã cao gần 1m8, khuôn mặt vô cùng khôi ngô, lại ngoan ngoãn học giỏi và có đam mê thể thao giống anh, điều làm anh cực kỳ hãnh diện.
“ Sao cậu không hỏi mợ út, lỡ mợ không cho đi thì sao! ”
Khuôn mặt của Vu Duẫn căng cứng, bất giác nhìn qua Lam Xảo Nhiên thì thấy cô đang cười vui vẻ, và sau đó là giọng cười của ông bà Vu cùng lúc vang lên.
Thấy thế, Đường Thế Vĩnh minh oan cho bản thân, rằng mình chỉ là lo lắng chứ không hề chọc ghẹo, nói:
“ Ba cháu đi chơi là hỏi mẹ, chứ không lúc về là mẹ giận dỗi, nên cháu sợ mợ giận cậu thôi ạ! ”
“ Cháu ăn nhanh đi! ”
Vu Duẫn gằn giọng, nét mặt nghiêm túc khiến cho Đường Thế Vĩnh cúi đầu cười trộm, nghe lời tiếp tục dùng bữa.
Sau đó, Vu Duẫn hắng giọng, sắc mặt vô cùng tự tin như cho rằng bản thân không hề sợ vợ.
Lúc gần kết hôn, Đinh Tẫn Dực và Khưu Đông Bách cứ trêu, bảo từ đây về sau không còn thấy Vu Duẫn anh nữa, tiền cũng giao nộp hết cho vợ, phải năn nỉ xin lại từng đồng nhỏ nhặt, nào là đi thưa về trình và đúng giờ…
Qua lời họ nói, tự nhiên anh thấy có vợ như cuộc đời xảy ra bi kịch.
Nhưng không nhé, sau khi lập gia đình cuộc sống của anh vẫn thế, chẳng hề thay đổi hay xáo trộn.
Không khí đang rất vui vẻ, thế những vẫn có một thành phần cay cú, chính là Đường Tịnh Thi, cứ lén lút lườm nguýt Lam Xảo Nhiên.
“ Bà ngoại, ngày mai mợ Di Linh sang chơi, vui thật đó. ”
Bỗng dưng mọi thứ trầm hẳn, ông bà Vu nhìn nhau rồi nhìn sang Lam Xảo Nhiên, nhưng cô rất bình thường và thoải mái, tiếp tục gấp thức ăn cho vào miệng nhai nuốt.
Lúc này, ngay cả Vu Duẫn cũng khựng lại vài giây quan sát biểu cảm của cô, sau đó nhìn qua Đường Tịnh Thi lên tiếng:
“ Tịnh Thi, lúc trước mẹ cháu dạy cháu thế nào, không được gọi Di Linh là mợ nữa! ”
“ Thôi mà Vu Duẫn, chỉ là cách xưng hô. ”
Lam Xảo Nhiên cô đâu có ngốc mà khó chịu, tức giận để ngay ý muốn của ‘ cháu gái ’ anh, cô lớn hơn Đường Tịnh Thi sáu tuổi, nên trải nghiệm cũng nhiều hơn, vốn dĩ đã thấu rõ ý đồ từ sớm.
Thấy vậy, ông Vu gằn giọng găng dạy:
“ Tịnh Thi, tuy chỉ là cách xưng hô nhưng cháu phải gọi đứng người, vào đúng lúc, hiện tại đã không còn thích hợp nữa, đặc biệt phải tôn trọng mợ út của cháu, mau xin lỗi nhanh lên! ”
Thấy ông Vu nghiêm khắc, Đường Tịnh Thi cũng có phần sợ sệt, hậm hực lên tiếng:
“ Xin lỗi! ”
Nghe thế, Vu Duẫn trầm giọng cất lên:
“ Xin lỗi ai? ”
“ Xin lỗi mợ út! ”
…----------------…
Vu Duẫn và Đường Thế Vĩnh đi chơi golf như dự tính từ sáng sớm lúc Lam Xảo Nhiên còn chưa thức dậy. Sau đó, chín giờ sáng thì Tần Di Linh cũng đến chơi, và nhận được sự chào đón nhiệt tình từ Đường Tịnh Thi.
“ Cháu mong dì từ sớm đến giờ, chứ ở đây chán muốn chết. ”
Lúc này, Lam Xảo Nhiên từ trên cầu thang đi xuống, cũng rất tự nhiên và niềm nở bước tới, chỉ tay vào chiếc ghế sofa rồi lên tiếng:
“ Mời ngồi. ”
Dẫu sao cũng là ‘ chủ nhà ’, Lam Xảo Nhiên khom người định rót trò mời khách, thế nhưng ngay lập tức quản gia đi đến, ngăn cản cô lại và kính cẩn nói:
“ Để tôi, thiếu phu nhân! ”
“ Ồ… cảm ơn dì! ”
Tần Di Linh nhìn tới nhìn lui, sau đó cất tiếng:
“ Dì, chú đâu rồi ạ? ”
“ Ông ấy hẹn với ông sui, ba của Xảo Nhiên đi đánh cờ rồi. ”
• Ting…ting… ting…
Đột nhiên, chiếc điện thoại trong tay của Lam Xảo Nhiên vang lên âm thanh thông báo tin nhắn khiến tất cả chú ý, nhưng sau đó xoay sang tiếp tục trò chuyện.
Lập tức, cô mở điện thoại lên kiểm tra, thì nhìn thấy của Cao Vỹ Tường vừa gửi đến.
“ Em đang làm gì đó?
- Rảnh không?
- Chúng ta đi xem phim nhé? ”
Nhận được những dòng tin nhắn này, Lam Xảo Nhiên cũng chẳng biết phải làm sao, có lẽ vào dịp thích hợp tới đây, cô sẽ nói mình đã có gia đình và chỉ xem như anh trai.
Nhanh chóng nhắn tin gửi lại:
“ Hôm nay em bận, xin lỗi anh! ”
Xong rồi, Lam Xảo Nhiên khóa lại màn hình và để xuống dưới sofa, điềm tĩnh ngồi bên cạnh bà Vu, nhưng tâm trí nghĩ đến hoàn cảnh của Cao Vỹ Tường, vô cùng tội nghiệp cho số phận thiếu may mắn, hy vọng có một cô gái tốt đến bù đắp cho anh ấy, đặc biệt cầu mong nhanh chóng trị khỏi căn bệnh quái ác đó.
Lúc này, hai cậu cháu Vu Duẫn trở về, Đường Thế Vĩnh lễ phép chào hỏi, riêng anh thì từ lúc bước vào đã chú ý đến Lam Xảo Nhiên đang trầm tư.
“ Hai cậu cháu đã ăn gì chưa? ”
“ Ăn rồi bà ạ, cháu xin phép lên phòng. ”
Vu Duẫn nhìn Tần Di Linh khẽ cười, sau đó xoay sang Lam Xảo Nhiên xem xét thái độ và cách cư xử của cô.
Một lúc sau, hai cậu cháu lên phòng thay đồ tắm rửa rồi đi xuống phòng khách, đều ngồi bên cạnh của Lam Xảo Nhiên, đối diện với vị khách.
“ Di Linh à, con hãy cho đối phương cơ hội, yêu đương đi chứ. ” Bà Vu nói.
“ Con đang mở lòng đón nhận mà dì, chỉ là chưa gặp được đối tượng thích hợp. Con hiện tại đã sẵn sàng lập gia đình và sinh con, rất thèm khát sự bình yên và cũng muốn cho ba mẹ con an tâm. ”
Cuối tuần tan làm, hai vợ chồng tranh thủ trở về dinh thự Vu Hoàng, thế nhưng đặc biệt tuần này có cả hai chị em của Đường Tịnh Thi và Đường Thế Vĩnh.
Lúc này, đang trên bàn ăn tối, Đường Thế Vĩnh lên tiếng:
“ Cậu ơi, ngày mai mình đi đánh golf nha? ”
Vu Duẫn ngẩng nhìn cháu trai, lập tức mỉm cười và gật đầu, lên tiếng:
“ Ừ. ”
Cháu trai của Vu Duẫn anh chỉ 14 tuổi, nhưng đã cao gần 1m8, khuôn mặt vô cùng khôi ngô, lại ngoan ngoãn học giỏi và có đam mê thể thao giống anh, điều làm anh cực kỳ hãnh diện.
“ Sao cậu không hỏi mợ út, lỡ mợ không cho đi thì sao! ”
Khuôn mặt của Vu Duẫn căng cứng, bất giác nhìn qua Lam Xảo Nhiên thì thấy cô đang cười vui vẻ, và sau đó là giọng cười của ông bà Vu cùng lúc vang lên.
Thấy thế, Đường Thế Vĩnh minh oan cho bản thân, rằng mình chỉ là lo lắng chứ không hề chọc ghẹo, nói:
“ Ba cháu đi chơi là hỏi mẹ, chứ không lúc về là mẹ giận dỗi, nên cháu sợ mợ giận cậu thôi ạ! ”
“ Cháu ăn nhanh đi! ”
Vu Duẫn gằn giọng, nét mặt nghiêm túc khiến cho Đường Thế Vĩnh cúi đầu cười trộm, nghe lời tiếp tục dùng bữa.
Sau đó, Vu Duẫn hắng giọng, sắc mặt vô cùng tự tin như cho rằng bản thân không hề sợ vợ.
Lúc gần kết hôn, Đinh Tẫn Dực và Khưu Đông Bách cứ trêu, bảo từ đây về sau không còn thấy Vu Duẫn anh nữa, tiền cũng giao nộp hết cho vợ, phải năn nỉ xin lại từng đồng nhỏ nhặt, nào là đi thưa về trình và đúng giờ…
Qua lời họ nói, tự nhiên anh thấy có vợ như cuộc đời xảy ra bi kịch.
Nhưng không nhé, sau khi lập gia đình cuộc sống của anh vẫn thế, chẳng hề thay đổi hay xáo trộn.
Không khí đang rất vui vẻ, thế những vẫn có một thành phần cay cú, chính là Đường Tịnh Thi, cứ lén lút lườm nguýt Lam Xảo Nhiên.
“ Bà ngoại, ngày mai mợ Di Linh sang chơi, vui thật đó. ”
Bỗng dưng mọi thứ trầm hẳn, ông bà Vu nhìn nhau rồi nhìn sang Lam Xảo Nhiên, nhưng cô rất bình thường và thoải mái, tiếp tục gấp thức ăn cho vào miệng nhai nuốt.
Lúc này, ngay cả Vu Duẫn cũng khựng lại vài giây quan sát biểu cảm của cô, sau đó nhìn qua Đường Tịnh Thi lên tiếng:
“ Tịnh Thi, lúc trước mẹ cháu dạy cháu thế nào, không được gọi Di Linh là mợ nữa! ”
“ Thôi mà Vu Duẫn, chỉ là cách xưng hô. ”
Lam Xảo Nhiên cô đâu có ngốc mà khó chịu, tức giận để ngay ý muốn của ‘ cháu gái ’ anh, cô lớn hơn Đường Tịnh Thi sáu tuổi, nên trải nghiệm cũng nhiều hơn, vốn dĩ đã thấu rõ ý đồ từ sớm.
Thấy vậy, ông Vu gằn giọng găng dạy:
“ Tịnh Thi, tuy chỉ là cách xưng hô nhưng cháu phải gọi đứng người, vào đúng lúc, hiện tại đã không còn thích hợp nữa, đặc biệt phải tôn trọng mợ út của cháu, mau xin lỗi nhanh lên! ”
Thấy ông Vu nghiêm khắc, Đường Tịnh Thi cũng có phần sợ sệt, hậm hực lên tiếng:
“ Xin lỗi! ”
Nghe thế, Vu Duẫn trầm giọng cất lên:
“ Xin lỗi ai? ”
“ Xin lỗi mợ út! ”
…----------------…
Vu Duẫn và Đường Thế Vĩnh đi chơi golf như dự tính từ sáng sớm lúc Lam Xảo Nhiên còn chưa thức dậy. Sau đó, chín giờ sáng thì Tần Di Linh cũng đến chơi, và nhận được sự chào đón nhiệt tình từ Đường Tịnh Thi.
“ Cháu mong dì từ sớm đến giờ, chứ ở đây chán muốn chết. ”
Lúc này, Lam Xảo Nhiên từ trên cầu thang đi xuống, cũng rất tự nhiên và niềm nở bước tới, chỉ tay vào chiếc ghế sofa rồi lên tiếng:
“ Mời ngồi. ”
Dẫu sao cũng là ‘ chủ nhà ’, Lam Xảo Nhiên khom người định rót trò mời khách, thế nhưng ngay lập tức quản gia đi đến, ngăn cản cô lại và kính cẩn nói:
“ Để tôi, thiếu phu nhân! ”
“ Ồ… cảm ơn dì! ”
Tần Di Linh nhìn tới nhìn lui, sau đó cất tiếng:
“ Dì, chú đâu rồi ạ? ”
“ Ông ấy hẹn với ông sui, ba của Xảo Nhiên đi đánh cờ rồi. ”
• Ting…ting… ting…
Đột nhiên, chiếc điện thoại trong tay của Lam Xảo Nhiên vang lên âm thanh thông báo tin nhắn khiến tất cả chú ý, nhưng sau đó xoay sang tiếp tục trò chuyện.
Lập tức, cô mở điện thoại lên kiểm tra, thì nhìn thấy của Cao Vỹ Tường vừa gửi đến.
“ Em đang làm gì đó?
- Rảnh không?
- Chúng ta đi xem phim nhé? ”
Nhận được những dòng tin nhắn này, Lam Xảo Nhiên cũng chẳng biết phải làm sao, có lẽ vào dịp thích hợp tới đây, cô sẽ nói mình đã có gia đình và chỉ xem như anh trai.
Nhanh chóng nhắn tin gửi lại:
“ Hôm nay em bận, xin lỗi anh! ”
Xong rồi, Lam Xảo Nhiên khóa lại màn hình và để xuống dưới sofa, điềm tĩnh ngồi bên cạnh bà Vu, nhưng tâm trí nghĩ đến hoàn cảnh của Cao Vỹ Tường, vô cùng tội nghiệp cho số phận thiếu may mắn, hy vọng có một cô gái tốt đến bù đắp cho anh ấy, đặc biệt cầu mong nhanh chóng trị khỏi căn bệnh quái ác đó.
Lúc này, hai cậu cháu Vu Duẫn trở về, Đường Thế Vĩnh lễ phép chào hỏi, riêng anh thì từ lúc bước vào đã chú ý đến Lam Xảo Nhiên đang trầm tư.
“ Hai cậu cháu đã ăn gì chưa? ”
“ Ăn rồi bà ạ, cháu xin phép lên phòng. ”
Vu Duẫn nhìn Tần Di Linh khẽ cười, sau đó xoay sang Lam Xảo Nhiên xem xét thái độ và cách cư xử của cô.
Một lúc sau, hai cậu cháu lên phòng thay đồ tắm rửa rồi đi xuống phòng khách, đều ngồi bên cạnh của Lam Xảo Nhiên, đối diện với vị khách.
“ Di Linh à, con hãy cho đối phương cơ hội, yêu đương đi chứ. ” Bà Vu nói.
“ Con đang mở lòng đón nhận mà dì, chỉ là chưa gặp được đối tượng thích hợp. Con hiện tại đã sẵn sàng lập gia đình và sinh con, rất thèm khát sự bình yên và cũng muốn cho ba mẹ con an tâm. ”