Chương : 35
Không đề cập tới vu tộc yêu tộc mấy ngày gần đây nồng nặc mùi thuốc súng, Thường Hi và Đế Tuấn đang phát hỏa trên Hồng Hoang.
Đế Tuấn phát hỏa bởi vì hóa ra Hồng Mông may tía có thể bị cướp, hơn nữa còn bị cướp tới tay, còn phần Thường Hi phát hỏa…. Ha hả.
“Tui tận mắt nhìn thấy đó, hóa ra Thường Hi đại nhân là một nữ tử, xuyên trường bào kim sắc, cực kỳ xinh đẹp luôn!”
Theo ta nghĩ chổ này Đế Tuấn nói lúc Chuẩn Đề chết, mọi người đều cho rằng Hồng Mông mây tía vào tay Đế Tuấn nên Đế Tuấn cướp được đến tay mình.
“Đúng vậy đúng vậy, tui cũng thấy! Nếu khổng phải do Chuẩn Đề nói ra, tui còn nghĩ đó là một tu sĩ nào khác đâu, không nghĩ đó lại là Thường Hi đại nhân!”
“Thường Hi đại nhân thiệt giỏi giỏi quá đi, là nam nhân đã soái như vậy, làm nữ nhân cũng đẹp đến kinh tâm động phách (chấn động lòng người).”
“Không ngờ thiện thi của Thường Hi đại nhân cư nhiên là nữ…. Aaaaaaa, thiệt khiến người ta ngượng ngùng, lúc trước tui còn nghĩ muốn sinh con cho Thường Hi đại nhân, nhưng bây giờ lại đặc biệt muốn Thường Hi đại nhân sinh con cho mình thì làm sao đây? Có cảm giác hơi hơi tâm động….”
“OA oa oa! Tui chỉ biết Thường Hi đại nhân là người hoàn mỹ nhất, nữ nhân thì tính là cái gì? Hừ, Thường Hi đại nhân chỉ cần vài giây là biến thân!”
Cả Hồng Hoang đều nổ tung, không nói tới Tam Thanh, Nữ Oa, Trấn Nguyên Tử Hồng Vân khi nghe xong có ý nghĩ gì, Hồng Hoang kham khổ, đám tiểu yêu chỉ có thể dựa vào một chút bát quái mà sống qua ngày, gần như mỗi ngày đều phải lấy ra xoát một lần, xoát xoát xoát xoát…..
Xoát cái khỉ gì? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thường Hi phát điên.
Lúc trước, cậu bởi vì sợ phát hiện mới không đem phân thân dung nhập vào người, thiện thi Hi Hòa hầu như không xuất hiện, nhưng không ngờ…. Không ngờ bất quá sơ sẩy mật chút, cư nhiên đem tin tức này bại lộ.
Đều do Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn! Hai tên đại chày gỗ!! Cho dù hai kẻ đó chết rồi cậu cũng phải mắng!!! Đại chày gỗ, đại chày gỗ, đại chày gỗ!!!!
Đại chày gỗ: tên ngốc.
Thường Hi khó thở, nhưng người đông miệng nhiều, cậu không thể gặp người nào cấm người đó, chỉ có thể mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền.
Trong QT câu này là nhĩ bất thính vi tịnh (耳不听为净), đầy đủ cả câu là mắt không thấy thì thanh tịnh, tai không nghe thì yên tĩnh, ý nhắm mắt làm ngơ hoặc mắt không thấy tâm không phiền.
Thường Hi nằm sấp trong tổ Kim Ô, thiệt quá mệt, cảm giác không muốn yêu nữa.
Đế Tuấn bật cười, đem con thỏ đang nằm trong tổ bị Tiểu Kim Ô mổ mổ lỗ tai, thuận mao: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, hơn nữa đó chỉ là thân thể mà thiện niệm ký thác hóa thành, không có gì cả, là nam hay nữ thì sao nào?”
“Nhưng ta là nam nhân!” Ánh mắt đen nhánh của Thường Hi trừng Đế Tuấn.
“Rồi, rồi, ngươi là nam nhân! Nam nhân của ta, mình ta biết là được, quản kẻ khác nói gì, ngươi nói xem, đúng hay không nào?” Đế Tuấn xoa xoa bụng nhỏ của Thường Hi, phát hiện lại mập thêm một chút, xúc cảm rất tốt.
“Nhưng ta vẫn không vui.” Thường Hi mất hứng níu lá cây của Phù Tang, tước ra nhai, lá của cây Phù Tang cũng có hương vị như đốt nướng, ăn cùng nhục linh chi cũng rất ngon, bởi vì Phù Tang trước kia là thiện thi của cậu nên cậu không ăn, lần này vì buồn bực mà bứt lá vậy mà có thể phát hiện được món ăn mới, lá của cây Phù Tang ăn thật ngon.
Thường Hi cảm khái, vì thế cứ tiếp tục bứt mà nhai, bứt mà nhai tiếp.
Ánh mắt Đế Tuấn nhìn thoáng qua, thấy Thường Hi ăn cực kỳ nhiều, tựa hồ như hiểu được tại sao bụngThường Hi hơi ra như vậy….
“Tìm chuyện gì khác làm đi, có chuyện làm thì mấy việc không vui này quên hết, ngươi chịu không?” Đế Tuấn nhìn thỏ nhỏ nằm trong lòng, nhéo nhéo chân nhỏ, xúc cảm mềm mềm, tựa như rất lâu chưa sờ qua, lại nắm đuôi nhỏ, vẫn đáng yêu như trước.
“Làm cái gì?” Thường Hi nghi hoặc nói, xoay cái bụng lại để Đế Tuấn giúp đỡ xoa bóp “Tu luyện?”
“Chu Thiên Tinh Đấu đại trận của ta đã tiến hành tơi giai đoạn thứ ba, tinh thần quỹ tích(quỹ đạo của sao) đã chỉnh hợp xong toàn bộ, chỉ còn lại mắt trận ở trung tâm.”
“Mắt trận?”
“Ừ, là Thái Dương và Thái Âm tinh.”
“Muốn ta giúp?” Thường Hi xoay người, đôi mắt long lanh nhìn Đế Tuấn.
Đế Tuấn nhìn ánh mắt mong chờ cảu Thường Hi, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, muốn ngươi giúp.”
“Tốt, ta bao hết cho.” Thường Hi vỗ vỗ bộ ngực, dõng dạc nói.
“Vậy dựa hết vào ngươi.” Đế Tuấn nâng thỏ nhỏ trong lòng bàn tay lên, hôn hôn mũi hắn.
Mặc khác đám Tiểu Kim Ô lúc này đã chạy đi chỗ khác trên Phù Tang chơi đùa.
Tiểu Nhị: “Ánh mắt phụ thân đột nhiên thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ [vô hạn tuần hoàn]….”
Tiểu Tam: “Sao cứ cảm thấy nếu không chạy đi sẽ bị đánh.”
Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ: “Ai? Chúng ta tột cùng là tới đây bằng cách nào vậy? Rõ ràng, vừa mới túm lỗ tai của ba ba, mà nói thật lỗ tai ba ba mềm thiệt nha.”
Tiểu Lục: “Bản năng thấy nguy hiểm luôn vượt qua sự cảm ứng của ý thức.”
Tiểu Thất: “Làm một cái bóng đèn sẽ không có kết quả tốt.”
Tiểu Bát: “Bóng đèn là cái gì? Ăn ngon không?”
Tiểu Nhất: “Zzzzzz…..”
Tiểu Cửu: “Không phải người ta nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tại sao ta đã ở dưới tổ rồi cũng bị đánh ra, cái này không khoa học!”
Đợi cho chín Tiểu Kim Ô cuối cùng cũng về được tổ, liền phát hiện ba ba bị phụ thân túm đi rồi, thiệt ngược, chúng nó lại biến thành con không cha, ô ô ô, thật nhớ Thái Nhất thúc thúc.
Mà lúc này bảo mẫu – Thái Nhất thúc thúc đang phê duyệt công việc, không có biện pháp, đại ca lại mang đại tẩu đi bế quan, tất cả mọi thứ đều gia cho hắn, ngược chết, làm một Hoàng của yêu tộc thật sự không dễ dàng, đặc biệt làm Hoàng lại có một tên đại ca không đáng tin lại ái thê thành si.
Liền càng ngược hơn nữa (gào thét-ing)!!
Đã qua mười ngày mười đêm, hắn chưa ra khỏi gian đại điện này, cả ngày toàn phê duyệt, phê duyệt, phê duyệt làm mắt hắn hoa hết, Thái Nhất khổ bức uống đồ uống Đế Lưu Tương đặc biệt cung cấp của đại tẩu, nghe nói là đặc sản của Thái Âm tinh, lại phê duyệt tiếp.
Cứ sáu mươi năm một lần ánh trăng vào ngày mười lăm tháng bảy được đựng trong ‘Đế Lưu Tương’. Yêu quái nếu uống được nó, một đêm tu luyện tương đương hấp thu mấy ngàn năm nhật nguyệt tinh hoa.
Đúng lúc này, cánh cửa đại điện bị đẩy ra, Thái Nhất nhìn thấy bóng dáng của Bạch Trạch vừa định cao hứng kêu hắn chia sẻ giúp mình một ít, liền nhìn đến chồng văn kiện cần phê duyệt cao cao trong ngực người nào đó…..
Thái Nhất:…..
“Tất cả?” Thái Nhất run rẩy chỉ vào chồng văn kiện, như không thể tin hỏi.
Trong mắt Bạch Trạch lộ ý cười: “Tất cả.”
Thái Nhất kêu rên một tiếng, nằm soài trên ngự tòa, hắn muốn về nhà!! Aaaaa!!!!
Trong lúc này Thường Hi cũng bi phẫn không thôi, nói Chu Thiên Tinh Đấu đại trận đâu? Mắt trận đâu? Giúp đâu? Tại sao bây giờ lại biến thành cái! Dạng!! Này!!!
Thường Hi bị Đế Tuấn coi như bánh rán lăn tới lăn lui, mặt trước chiên xong lại chiên mặt sau, mặt sau chiên xong chiên lại mặt trước, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều bị gặm một lần đó anh anh anh. QAQ
Đặc biệt Đế Tuấn còn tâm thần mất trí tới nỗi ở trên mỗi một ngôi sao làm một phát, còn nói cái gì mà để quen thuộc tinh thần lực…
Quen thuộc với tinh thần lực là kiểu này hả? Trong lòng Thường Hi rống giận, ngươi cứ chiên tơi chiên lui như vậy còn làm ai tập trung tinh thần đi quan tâm cái gì tinh thần lực?
Phải phê bình!
“Tập trung tinh thần, không nên phân tâm, tinh thần lực mỗi một ngôi sao này là thuộc tính gì?”
Giọng nói trầm thấp của Đế Tuấn vang lên bên tai, hơi thở ấm áp tràn vào viền tai, Thường Hi nhịn không được rùng mình một hồi: “Thủy… Thủy hệ?”
Đế Tuấn khẽ cười một tiếng khẽ cười một tiếng: “Viên này là Thiên Giang tinh, mộc hệ, thỏ nhỏ lại nói sai thì làm sao đây?”
Thường Hi trợn tròn mắt, quả nhiên một sau khắc Đế Tuấn nói tiếp: “Thôi thì lại đến một lần nữa, đến khi thỏ nhỏ không sai nữa thì thế nào?”
Thường Hi rơi lệ đầy mặt, không tốt đâu! Thật sự không tốt chút nào!
“A, hình như thỏ nhỏ không vui!”
Thường Hi yên lặng kéo môi cười lên, cười so với khóc còn khó coi hơn, Đế Tuấn nhéo nhéo hai má Thường Hi, tuy độ phính phính của trẻ con đã biến mất, nhưng vẫn còn điểm thịt, xúc cảm vẫn tốt: “Cứ vậy đi.”
Sau đó Thường Hi yên lặng lại làm thêm một phát.
Hai người hồ thiên hồ địa trên ba trăm sáu mươi lăm ngôi sao, kéo dài lực của thần tự nhiên không giống bình thường, cho đến ba trăm sáu mươi lăm năm sau, đến khi hết thảy lời đồn đãi trên Hồng Hoang về Thường Hi và Đế Tuấn đều bị tin tức mới thay thế, hai người mới khoan thai trở lại Thái Dương tinh.
Hồ thiên hồ địa: mang ý nghĩa xấu, ngôn ngữ hoang đường, hành động làm càn.
A không, kỳ thật mà nói người khoan thai chỉ có Đế Tuấn, còn về phần Thường Hi thì… Đang ngủ trong lòng ngực Đế Tuấn, phỏng chừng sét đánh cũng không tỉnh lại.
Trong ba trăm sáu mươi lăm năm này, mặc dù Đế Tuấn và Thường Hi một mực tiến hành vận động không khỏe mạnh, không hài hòa, không một chút nào trong sáng, nhưng đối mới hai người tu luyện một âm một dương mà nói, âm dương mập hợp, nước sữa hòa nhau là phương thức tu luyện nhanh nhất, cho nên cách thời gian đột phá chuẩn Thánh trung giai, mấy trăm chưa tới một ngàn năm, tu vi của hai người song song chạy tới đỉnh chuẩn Thánh trung giai, chỉ cần chém thi thứ ba liền có thể tới chuẩn Thánh cao giai.
Chẳng qua bây giờ đã là cực hạn.
Tuy Đế Tuấn hưng trí tràn trề, cảm thấy hắn còn có thể lại tới rất nhiều, rất nhiều lần nữa, nhưng Thường Hi thật sự chống không nổi nữa, không nói khi cuối cùng thần trí gần như hôn mê, trong bụng Thường Hi lại xuất hiện thêm sinh mệnh mới cũng không cho phép hai người làm tiếp.
Đúng vậy, bởi vì lần cuối làm trên Thái Âm tinh, không biết do linh khí của Thái Âm tinh, hay thân thể đã được bồi bổ, ở lần cuối cùng đó Thường Hi lại mang thai.
Khi cảm thụ tiểu sinh mệnh còn như chồi mầm trong bụng, Thường Hi không biết không biết là bi hay hỉ.
Mặc dù có hài tử cậu rất vui, nhưng có thể hay không một lần có, liền có tới triệt để!
Làn này còn nhiều hơn lần trước nữa chứ, ước chừng mười, hai, đứa!
Mười! Hai! Đó!
Mệt mỏi quá, chẳng muốn yêu nữa.
Đế Tuấn phát hỏa bởi vì hóa ra Hồng Mông may tía có thể bị cướp, hơn nữa còn bị cướp tới tay, còn phần Thường Hi phát hỏa…. Ha hả.
“Tui tận mắt nhìn thấy đó, hóa ra Thường Hi đại nhân là một nữ tử, xuyên trường bào kim sắc, cực kỳ xinh đẹp luôn!”
Theo ta nghĩ chổ này Đế Tuấn nói lúc Chuẩn Đề chết, mọi người đều cho rằng Hồng Mông mây tía vào tay Đế Tuấn nên Đế Tuấn cướp được đến tay mình.
“Đúng vậy đúng vậy, tui cũng thấy! Nếu khổng phải do Chuẩn Đề nói ra, tui còn nghĩ đó là một tu sĩ nào khác đâu, không nghĩ đó lại là Thường Hi đại nhân!”
“Thường Hi đại nhân thiệt giỏi giỏi quá đi, là nam nhân đã soái như vậy, làm nữ nhân cũng đẹp đến kinh tâm động phách (chấn động lòng người).”
“Không ngờ thiện thi của Thường Hi đại nhân cư nhiên là nữ…. Aaaaaaa, thiệt khiến người ta ngượng ngùng, lúc trước tui còn nghĩ muốn sinh con cho Thường Hi đại nhân, nhưng bây giờ lại đặc biệt muốn Thường Hi đại nhân sinh con cho mình thì làm sao đây? Có cảm giác hơi hơi tâm động….”
“OA oa oa! Tui chỉ biết Thường Hi đại nhân là người hoàn mỹ nhất, nữ nhân thì tính là cái gì? Hừ, Thường Hi đại nhân chỉ cần vài giây là biến thân!”
Cả Hồng Hoang đều nổ tung, không nói tới Tam Thanh, Nữ Oa, Trấn Nguyên Tử Hồng Vân khi nghe xong có ý nghĩ gì, Hồng Hoang kham khổ, đám tiểu yêu chỉ có thể dựa vào một chút bát quái mà sống qua ngày, gần như mỗi ngày đều phải lấy ra xoát một lần, xoát xoát xoát xoát…..
Xoát cái khỉ gì? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Thường Hi phát điên.
Lúc trước, cậu bởi vì sợ phát hiện mới không đem phân thân dung nhập vào người, thiện thi Hi Hòa hầu như không xuất hiện, nhưng không ngờ…. Không ngờ bất quá sơ sẩy mật chút, cư nhiên đem tin tức này bại lộ.
Đều do Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn! Hai tên đại chày gỗ!! Cho dù hai kẻ đó chết rồi cậu cũng phải mắng!!! Đại chày gỗ, đại chày gỗ, đại chày gỗ!!!!
Đại chày gỗ: tên ngốc.
Thường Hi khó thở, nhưng người đông miệng nhiều, cậu không thể gặp người nào cấm người đó, chỉ có thể mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền.
Trong QT câu này là nhĩ bất thính vi tịnh (耳不听为净), đầy đủ cả câu là mắt không thấy thì thanh tịnh, tai không nghe thì yên tĩnh, ý nhắm mắt làm ngơ hoặc mắt không thấy tâm không phiền.
Thường Hi nằm sấp trong tổ Kim Ô, thiệt quá mệt, cảm giác không muốn yêu nữa.
Đế Tuấn bật cười, đem con thỏ đang nằm trong tổ bị Tiểu Kim Ô mổ mổ lỗ tai, thuận mao: “Không sao đâu, chẳng qua chỉ là một nữ nhân mà thôi, hơn nữa đó chỉ là thân thể mà thiện niệm ký thác hóa thành, không có gì cả, là nam hay nữ thì sao nào?”
“Nhưng ta là nam nhân!” Ánh mắt đen nhánh của Thường Hi trừng Đế Tuấn.
“Rồi, rồi, ngươi là nam nhân! Nam nhân của ta, mình ta biết là được, quản kẻ khác nói gì, ngươi nói xem, đúng hay không nào?” Đế Tuấn xoa xoa bụng nhỏ của Thường Hi, phát hiện lại mập thêm một chút, xúc cảm rất tốt.
“Nhưng ta vẫn không vui.” Thường Hi mất hứng níu lá cây của Phù Tang, tước ra nhai, lá của cây Phù Tang cũng có hương vị như đốt nướng, ăn cùng nhục linh chi cũng rất ngon, bởi vì Phù Tang trước kia là thiện thi của cậu nên cậu không ăn, lần này vì buồn bực mà bứt lá vậy mà có thể phát hiện được món ăn mới, lá của cây Phù Tang ăn thật ngon.
Thường Hi cảm khái, vì thế cứ tiếp tục bứt mà nhai, bứt mà nhai tiếp.
Ánh mắt Đế Tuấn nhìn thoáng qua, thấy Thường Hi ăn cực kỳ nhiều, tựa hồ như hiểu được tại sao bụngThường Hi hơi ra như vậy….
“Tìm chuyện gì khác làm đi, có chuyện làm thì mấy việc không vui này quên hết, ngươi chịu không?” Đế Tuấn nhìn thỏ nhỏ nằm trong lòng, nhéo nhéo chân nhỏ, xúc cảm mềm mềm, tựa như rất lâu chưa sờ qua, lại nắm đuôi nhỏ, vẫn đáng yêu như trước.
“Làm cái gì?” Thường Hi nghi hoặc nói, xoay cái bụng lại để Đế Tuấn giúp đỡ xoa bóp “Tu luyện?”
“Chu Thiên Tinh Đấu đại trận của ta đã tiến hành tơi giai đoạn thứ ba, tinh thần quỹ tích(quỹ đạo của sao) đã chỉnh hợp xong toàn bộ, chỉ còn lại mắt trận ở trung tâm.”
“Mắt trận?”
“Ừ, là Thái Dương và Thái Âm tinh.”
“Muốn ta giúp?” Thường Hi xoay người, đôi mắt long lanh nhìn Đế Tuấn.
Đế Tuấn nhìn ánh mắt mong chờ cảu Thường Hi, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, muốn ngươi giúp.”
“Tốt, ta bao hết cho.” Thường Hi vỗ vỗ bộ ngực, dõng dạc nói.
“Vậy dựa hết vào ngươi.” Đế Tuấn nâng thỏ nhỏ trong lòng bàn tay lên, hôn hôn mũi hắn.
Mặc khác đám Tiểu Kim Ô lúc này đã chạy đi chỗ khác trên Phù Tang chơi đùa.
Tiểu Nhị: “Ánh mắt phụ thân đột nhiên thật đáng sợ thật đáng sợ thật đáng sợ, thật đáng sợ, thật đáng sợ [vô hạn tuần hoàn]….”
Tiểu Tam: “Sao cứ cảm thấy nếu không chạy đi sẽ bị đánh.”
Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ: “Ai? Chúng ta tột cùng là tới đây bằng cách nào vậy? Rõ ràng, vừa mới túm lỗ tai của ba ba, mà nói thật lỗ tai ba ba mềm thiệt nha.”
Tiểu Lục: “Bản năng thấy nguy hiểm luôn vượt qua sự cảm ứng của ý thức.”
Tiểu Thất: “Làm một cái bóng đèn sẽ không có kết quả tốt.”
Tiểu Bát: “Bóng đèn là cái gì? Ăn ngon không?”
Tiểu Nhất: “Zzzzzz…..”
Tiểu Cửu: “Không phải người ta nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tại sao ta đã ở dưới tổ rồi cũng bị đánh ra, cái này không khoa học!”
Đợi cho chín Tiểu Kim Ô cuối cùng cũng về được tổ, liền phát hiện ba ba bị phụ thân túm đi rồi, thiệt ngược, chúng nó lại biến thành con không cha, ô ô ô, thật nhớ Thái Nhất thúc thúc.
Mà lúc này bảo mẫu – Thái Nhất thúc thúc đang phê duyệt công việc, không có biện pháp, đại ca lại mang đại tẩu đi bế quan, tất cả mọi thứ đều gia cho hắn, ngược chết, làm một Hoàng của yêu tộc thật sự không dễ dàng, đặc biệt làm Hoàng lại có một tên đại ca không đáng tin lại ái thê thành si.
Liền càng ngược hơn nữa (gào thét-ing)!!
Đã qua mười ngày mười đêm, hắn chưa ra khỏi gian đại điện này, cả ngày toàn phê duyệt, phê duyệt, phê duyệt làm mắt hắn hoa hết, Thái Nhất khổ bức uống đồ uống Đế Lưu Tương đặc biệt cung cấp của đại tẩu, nghe nói là đặc sản của Thái Âm tinh, lại phê duyệt tiếp.
Cứ sáu mươi năm một lần ánh trăng vào ngày mười lăm tháng bảy được đựng trong ‘Đế Lưu Tương’. Yêu quái nếu uống được nó, một đêm tu luyện tương đương hấp thu mấy ngàn năm nhật nguyệt tinh hoa.
Đúng lúc này, cánh cửa đại điện bị đẩy ra, Thái Nhất nhìn thấy bóng dáng của Bạch Trạch vừa định cao hứng kêu hắn chia sẻ giúp mình một ít, liền nhìn đến chồng văn kiện cần phê duyệt cao cao trong ngực người nào đó…..
Thái Nhất:…..
“Tất cả?” Thái Nhất run rẩy chỉ vào chồng văn kiện, như không thể tin hỏi.
Trong mắt Bạch Trạch lộ ý cười: “Tất cả.”
Thái Nhất kêu rên một tiếng, nằm soài trên ngự tòa, hắn muốn về nhà!! Aaaaa!!!!
Trong lúc này Thường Hi cũng bi phẫn không thôi, nói Chu Thiên Tinh Đấu đại trận đâu? Mắt trận đâu? Giúp đâu? Tại sao bây giờ lại biến thành cái! Dạng!! Này!!!
Thường Hi bị Đế Tuấn coi như bánh rán lăn tới lăn lui, mặt trước chiên xong lại chiên mặt sau, mặt sau chiên xong chiên lại mặt trước, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đều bị gặm một lần đó anh anh anh. QAQ
Đặc biệt Đế Tuấn còn tâm thần mất trí tới nỗi ở trên mỗi một ngôi sao làm một phát, còn nói cái gì mà để quen thuộc tinh thần lực…
Quen thuộc với tinh thần lực là kiểu này hả? Trong lòng Thường Hi rống giận, ngươi cứ chiên tơi chiên lui như vậy còn làm ai tập trung tinh thần đi quan tâm cái gì tinh thần lực?
Phải phê bình!
“Tập trung tinh thần, không nên phân tâm, tinh thần lực mỗi một ngôi sao này là thuộc tính gì?”
Giọng nói trầm thấp của Đế Tuấn vang lên bên tai, hơi thở ấm áp tràn vào viền tai, Thường Hi nhịn không được rùng mình một hồi: “Thủy… Thủy hệ?”
Đế Tuấn khẽ cười một tiếng khẽ cười một tiếng: “Viên này là Thiên Giang tinh, mộc hệ, thỏ nhỏ lại nói sai thì làm sao đây?”
Thường Hi trợn tròn mắt, quả nhiên một sau khắc Đế Tuấn nói tiếp: “Thôi thì lại đến một lần nữa, đến khi thỏ nhỏ không sai nữa thì thế nào?”
Thường Hi rơi lệ đầy mặt, không tốt đâu! Thật sự không tốt chút nào!
“A, hình như thỏ nhỏ không vui!”
Thường Hi yên lặng kéo môi cười lên, cười so với khóc còn khó coi hơn, Đế Tuấn nhéo nhéo hai má Thường Hi, tuy độ phính phính của trẻ con đã biến mất, nhưng vẫn còn điểm thịt, xúc cảm vẫn tốt: “Cứ vậy đi.”
Sau đó Thường Hi yên lặng lại làm thêm một phát.
Hai người hồ thiên hồ địa trên ba trăm sáu mươi lăm ngôi sao, kéo dài lực của thần tự nhiên không giống bình thường, cho đến ba trăm sáu mươi lăm năm sau, đến khi hết thảy lời đồn đãi trên Hồng Hoang về Thường Hi và Đế Tuấn đều bị tin tức mới thay thế, hai người mới khoan thai trở lại Thái Dương tinh.
Hồ thiên hồ địa: mang ý nghĩa xấu, ngôn ngữ hoang đường, hành động làm càn.
A không, kỳ thật mà nói người khoan thai chỉ có Đế Tuấn, còn về phần Thường Hi thì… Đang ngủ trong lòng ngực Đế Tuấn, phỏng chừng sét đánh cũng không tỉnh lại.
Trong ba trăm sáu mươi lăm năm này, mặc dù Đế Tuấn và Thường Hi một mực tiến hành vận động không khỏe mạnh, không hài hòa, không một chút nào trong sáng, nhưng đối mới hai người tu luyện một âm một dương mà nói, âm dương mập hợp, nước sữa hòa nhau là phương thức tu luyện nhanh nhất, cho nên cách thời gian đột phá chuẩn Thánh trung giai, mấy trăm chưa tới một ngàn năm, tu vi của hai người song song chạy tới đỉnh chuẩn Thánh trung giai, chỉ cần chém thi thứ ba liền có thể tới chuẩn Thánh cao giai.
Chẳng qua bây giờ đã là cực hạn.
Tuy Đế Tuấn hưng trí tràn trề, cảm thấy hắn còn có thể lại tới rất nhiều, rất nhiều lần nữa, nhưng Thường Hi thật sự chống không nổi nữa, không nói khi cuối cùng thần trí gần như hôn mê, trong bụng Thường Hi lại xuất hiện thêm sinh mệnh mới cũng không cho phép hai người làm tiếp.
Đúng vậy, bởi vì lần cuối làm trên Thái Âm tinh, không biết do linh khí của Thái Âm tinh, hay thân thể đã được bồi bổ, ở lần cuối cùng đó Thường Hi lại mang thai.
Khi cảm thụ tiểu sinh mệnh còn như chồi mầm trong bụng, Thường Hi không biết không biết là bi hay hỉ.
Mặc dù có hài tử cậu rất vui, nhưng có thể hay không một lần có, liền có tới triệt để!
Làn này còn nhiều hơn lần trước nữa chứ, ước chừng mười, hai, đứa!
Mười! Hai! Đó!
Mệt mỏi quá, chẳng muốn yêu nữa.