Chương 3: Phó Nhất Trác
Sau khi tạm biệt Hồ Thiên, Hà Tích nhận được điện thoại của Hứa Giai Kỳ gọi đến. Cô vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo như trước, rõ ràng nhớ đến Hứa Chi Vũ, lại không chịu trở về thăm.
Hứa Giai Kỳ và Hứa Chi Vũ là cặp anh em song sinh, từ nhỏ sống nương tựa vào nhau, cha không đau mẹ không thương, ăn cơm của nhiều nhà mà lớn lên.
Lẽ ra mối quan hệ anh em như vậy phải rất tốt nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách. Hà Tích là người ngoài cuộc, không tiện xen vào, chỉ khi ngẫu nhiên nhắc tới đề tài này mới khuyên bảo một hai lời, không can thiệp nhiều hơn.
Vốn dĩ giọng nói của Hứa Giai Kỳ trong trẻo, nghe qua điện thoại lại bị bóp méo một chút. Đầu tiên, cô và Hà Tích thăm hỏi lẫn nhau đủ thứ, lãng phí mười mấy phút mới lúng túng nhắc đến đề tài chính.
"Hà Tích, hôm nay anh có đến thăm anh ấy không?"
Bên ngoài trời đang mưa to, giày và tất của Hà Tích dính đầy nước mưa.
Cậu cởi giày đặt ở ngoài cửa, chân trần đi vào phòng: "Em nhìn xem, dọn dẹp một lúc giúp anh ấy, mang trái cây, đốt hai phần tiền giấy đến. Hy vọng anh ấy có thể suy xét cả ngày anh đã vất vả, để cho anh ngủ ngon tối nay đi."
Hứa Gia Kỳ thăm dò hỏi: "Gần đây anh vẫn còn mơ thấy anh ấy à? Anh vẫn chưa thể quên anh ấy sao?"
Hà Tích cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời. Cậu xoa xoa huyệt thái dương, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Giai Kỳ, đôi khi có thể quên được hay không là một chuyện, quá khứ có buông tha cho em hay không lại là chuyện khác. Còn nhớ trước khi chết tay anh ấy siết chặt lấy chân anh không? Vết bầm tím ấy chưa tan hết, bây giờ anh vẫn thấy đau."
Ngón tay Hà Tích nắm chặt cổ chân, nhỏ giọng nói: "Đôi lúc anh tự hỏi, anh ấy đang ở chỗ nào nhìn mình."
Hứa Giai Kỳ im lặng hồi lâu, Hà Tích cũng im lặng không nói. Chờ cậu phục hồi tinh thần lại, cuộc gọi đã bị cúp từ lúc nào, Hứa Giai Kỳ gửi một tin nhắn đến, vỏn vẹn ba chữ——
"Xin lỗi."
Hà Tích nghĩ rằng câu xin lỗi này cậu có thể nói, Hứa Chi Vũ có thể nói, ngay cả Hồ Thiên và Phó Nhất Trác cũng có thể nói ra.
Duy chỉ Hứa Giai Kỳ, không nên thốt ra khỏi miệng ba chữ này.
Quá khứ mơ hồ không rõ ràng kia đan xen cùng những hồi ức ngày một nhiều, Hứa Giai Kỳ không cần chịu trách nhiệm về mọi chuyện.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng tham gia, chỉ là người ngoài cuộc.
Hà Tích nhắn lại: "Việc này không liên quan gì đến em."
Có lẽ ly sữa bò cậu uống có tác dụng, sau bữa tối Hà Tích bắt đầu ngáp. Cậu ngồi vào bồn tắm ngâm mình, vừa lẩm bẩm không thể ngủ, không thể ngủ, rồi lại nghiêng người về một bên giường không thể nào mở mắt được.
Mong muốn của Hà Tích không thành hiện thực, hôm nay Hứa Chi Vũ vẫn không buông tha cho cậu.
Cậu lại "thấy" mình xuất hiện trong căn nhà thuê đó,Hứa Chi Vũ ngồi trên chiếc bàn trà thấp nghịch hoa quả tươi mới.
Trông Hứa Chi Vũ có vẻ rất vui, nụ cười treo trên môi, ngâm nga hát.
Hà Tích nghe được, đây là bài hát khi còn sống Hứa Chi Vũ thích nhất có tên là "Chuyện tình đẫm máu".
"Đừng trả lại cho anh, đừng trả lại cho anh..."
Hát đến đoạn này, Hứa Chi Vũ cúi người hôn lên mi mắt Hà Tích, liếm lông mi cậu tới ướt nhẹp, thở dài nói: "Anh rất thích trái cây hôm nay em mang đến, những thứ khác cũng đã nhận được, anh rất vui."
Dừng một chút, gã tiếp tục nói: "Anh thấy Hồ Thiên đi cùng em, sau khi hai người rời đi Hồ Thiên nói với em chuyện gì?"
"Nói cho anh biết, hai người đã nói những gì? Được chứ?"
Trong những giấc mộng trước đây, ngoại trừ câu " Em sẽ không rời đi", chưa bao giờ Hà Tích mở miệng.
Chẳng biết do đã quen hay không để ý đến sự thờ ơ của cậu, bình thường Hứa Chi Vũ sẽ nói tiếp một mình. Nhưng hôm nay, không biết vì sao, đôi mắt Hứa Chi Vũ ẩn chứa sự cố chấp, gã hỏi đi hỏi lại không biết mệt, như thể phải nghe được câu trả lời mới có thể bỏ qua.
Hứa Chi Vũ nhìn Hà Tích, Hà Tích nhìn chằm chằm vào nơi khác, hai bên giằng co, một người thà chết không mở miệng, người kia muốn có câu trả lời, ai cũng không chịu nhường ai.
Tính cách Hà Tích thuộc loại ăn mềm không thích ăn cứng. Ngay cả sợi tóc cũng giống như cậu, kiên quyết không chịu thua. Vì trước khi đi ngủ lăn lộn trên giường, lúc này mái tóc của cậu rối mù, khá giống dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Hứa Chi Vũ nhìn một lúc liền không nhịn được cười, cảm thấy toàn thân cậu chỗ nào cũng đáng yêu đến cả sợi tóc cũng thế. Nghĩ vậy, như thể tim được thả vào một làn nước ấm đột ngột, mềm mại lạ thường.
Hứa Chi Vũ không nỡ chất vấn cậu thêm nữa, giơ hai tay đầu hàng.
"Được, anh sai rồi, anh không hỏi nữa."Hứa Chi Vũ một bên nhận sai, một bên chết cũng không hối cải, gã khảy nhẹ tóc mai bên thái dương của Hà Tích, miệng lẩm bẩm: "Tóc em dài đến lúc phải cắt rồi, cắt đến đây thôi." Gã dùng tay đo một lúc rồi nói:
"Độ dài chừng này phù hợp với em nhất."
Hứa Chi Vũ nhẹ nhàng nói một câu, Hà Tích nghe xong trong lòng sông cuộn biển gầm, khó chịu vô cùng.
Trước nay Hứa Chi Vũ luôn như thế, sau khi hai người ở bên nhau, từ việc nhà đến những chuyện vặt vãnh gã đều phải tự tay làm.
Khi nào cắt tóc, nên cắt bao nhiêu, Hà Tích có thể tự chăm sóc bản thân không cần Hứa Chi Vũ phải thu xếp từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Đôi khi yêu quá sâu đậm lại trở thành gánh nặng.
Hà Tích càng suy nghĩ càng bực mình. Thấy Hứa Chi Vũ vẫn đang đùa nghịch trên đầu mình, hơn nữa còn có chiều hướng không chịu rời đi, cậu đành ngồi dịch ra một khoảng cách nhất định, Hà Tích nói: "Anh muốn biết Hồ Thiên đã nói gì sao?"
"Cậu ấy bảo em quên anh đi, còn nói" -Tầm mắt của hai người chạm nhau trên không trung. "Muốn em cân nhắc cậu ấy."
Trước đây chỉ nghe người khác nhắc đến bóng đè, Hà Tích chưa bao giờ gặp phải. Nhưng đêm qua sau khi khiến Hứa Chi Vũ tức giận, coi như Hà Tích được trải nghiệm triệt để một lần.
Rõ ràng biết bản thân đang mơ, rõ ràng vùng vẫy để tỉnh lại. Nhưng dường như có ai đó đang đè lên người, ôm chặt lấy. Bạn chỉ có thể bị người kia che kín hai mắt, cho dù bạn có chống cự thế nào đi nữa cũng vô ích.
Thời khắc đó, Hà Tích vô cùng hoảng loạn. Cậu sợ mình bị mắc kẹt trong giấc mơ nhỏ bé này mãi mãi, không ai biết cậu ở nơi tối tăm cầu cứu, không ai giải cứu cậu.
May mắn, ngay khi Hà Tích cảm thấy dưỡng khí trong lồng ngực cạn kiệt, trước một giây sắp sửa khí cạn người đi thì tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi trong phòng ngủ yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Hà Tích đột ngột ngồi dậy, thở nhanh từng nhịp một, lá phổi thít chặt, cảm giác nghẹt thở vẫn còn chưa tan đi, mười ngón tay run rẩy khẽ chạm vào trán, lòng bàn tay sờ đến mấy vệt mồ hôi lạnh.
Hà Tích sợ hãi ném hết chăn gối ra khỏi giường, tay cầm đồng hồ báo thức đang rung không ngừng đi tới ban công, hướng về phía mặt trời mọc hít thở sâu vài lần, dần dần bình tĩnh lại.
Cậu ngồi đến 6 rưỡi, trên đường phố đã có người đi bộ, tiết trời buổi sáng rét căm căm khiến cậu đông cứng, đành phải uể oải trở về phòng, nhặt đồ đạc dưới đất lên, chui vào chăn.
Cậu phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, đều là Hứa Giai Kỳ gửi đến.
"Hà Tích, thật ra hôm nay em gọi điện thoại cho anh, còn có một việc muốn nói với anh."
"Em kết hôn vào cuối tháng này. Anh nhất định phải tới."
Kết hôn?
Hà Tích nghi ngờ mình ngủ đến đầu óc lơ mơ, khi nào nhóc con Hứa Giai Kỳ này hẹn hò? Cô không nói với bất kỳ ai, kể cả Hà Tích cũng chẳng hay.
Cậu bèn gọi điện thoại muốn xác nhận sự thật lần nữa.
Bây giờ không có người trẻ tuổi nào dậy sớm như Hà Tích, khi Hứa Giai Kỳ nhận được cuộc gọi vẫn đang nằm trong chăn ngủ mơ màng, cô tức giận, làu bàu oán trách cậu.
Hà Tích vỗ về cô vài câu, cuối cùng khiến cô ổn định lại tâm trạng, lúc này hai người mới nói đến chủ đề chính.
"Đúng thế, là kết hôn, anh không nhìn nhầm, em cũng điên!" Hứa Giai Kỳ gãi gãi da đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên giường, mềm mại như rong biển.
Hà Tích lại nói thêm, Hứa Giai Kỳ cười cười, giải thích: "Em không giấu anh, không lâu lắm, chuyện này mới xảy ra vào tháng trước."
"Hai người quen biết như thế nào? Này, em đừng giả ngu, lần trước anh gọi điện thoại cho em, em nói sau khi anh trai em đi rồi, hy vọng có người chăm sóc tốt cho anh, đúng lúc ấy anh ta theo đuổi anh. Lần đó, anh cảm thấy lời em nói cũng có ý đúng, cho nên thử đồng ý."
Hứa Giai Kỳ duỗi eo vặn khớp: "Yên tâm đi, em không phải một phút bốc đồng. Em suy nghĩ thông suốt rồi, em không còn trẻ, không đợi được, em đã đợi năm sáu năm rồi vẫn không có chút hy vọng nào, khoảng chừng hai năm nữa, em sẽ thành gái quá thì không ai muốn lấy."
Hà Tích nghe cô líu ríu kể lể, điệu bộ tựa như có chừng mực, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, cậu sống hơn hai mươi năm cho đến bây giờ chưa từng nghe người khác lảm nhảm nhiều như ngày hôm nay.
"Ừm, em nói vậy anh cũng yên tâm. Nhưng hôn nhân là chuyện lớn, phải suy nghĩ kỹ xem người đó có xứng đáng hay không, không thể qua loa được."
Hà Tích vắt óc suy nghĩ, khuyên bảo Hứa Giai Kỳ hết nước hết cái rằng hôn nhân là việc lớn, không phải trò đùa.
Mối tình đầu của cậu còn nói đến sinh ly tử biệt, khóc đến kêu cha gọi mẹ, rối tinh rối mù, EQ cậu cũng không cao, hiện tại cậu lại giống như chuyên gia tình yêu, giúp Hứa Giai Kỳ phân tích ưu và nhược điểm một cách rõ ràng.
Điển hình của một người nghĩ lớn nhưng lại không dám hành động.
Hứa Giai Kỳ buồn chán vùi trong chăn, vẫn chưa tỉnh ngủ, phát ra một chút giọng mũi, cô ừ một tiếng à một tiếng qua loa, hiển nhiên là không lọt vào tai.
Hà Tích nhận ra, cậu ngừng tự chuốc nhục vào thân, chỉ nói ngắn gọn.
Hứa Giai Kỳ dụi mắt, rời giường, mở rèm cửa. Hôm nay thời tiết đẹp, không ẩm cũng không khô, rất thích hợp cùng người yêu ra ngoài đi chơi.
"Anh yên tâm đi, anh ấy đối xử với em rất tốt, cũng rất yêu em."
—Ít ra hơn anh yêu em.
Không ở thành phố rất bất tiện, có việc cũng chỉ liên hệ được qua điện thoại, không nhìn thấy cũng không sờ được. Mặc cho Hứa Giai Kỳ liên tục khẳng định, Hà Tích vẫn lo lắng cuộc hôn nhân chóng vánh của cô với người khác, vì vậy cậu lập tức đặt vé máy bay, định đích thân đi kiểm tra.
Cậu không nói chuyện này với Hứa Giai Kỳ, muốn tập kích bất ngờ, chỉ có như vậy, cậu mới có thể nhìn ra nhân phẩm của người đàn ông kia.
Nhưng không thông báo cho Hứa Giai Kỳ, việc ăn ngủ ở đâu lại là một vấn đề khác. Cậu có chút bệnh sạch sẽ, không quen sống trong khách sạn, sau khi suy tính xem có thể làm phiền ai, liền gọi cho Phó Nhất Trác.
Khi máy bay hạ cánh đã là 6 giờ chiều, sắc trời đã gần tối. Hà Tích vừa ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, đã nghe thấy có người gọi mình, vừa quay đầu lại, Phó Nhất Trác đã đi tới.
TBC
Hứa Giai Kỳ và Hứa Chi Vũ là cặp anh em song sinh, từ nhỏ sống nương tựa vào nhau, cha không đau mẹ không thương, ăn cơm của nhiều nhà mà lớn lên.
Lẽ ra mối quan hệ anh em như vậy phải rất tốt nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách. Hà Tích là người ngoài cuộc, không tiện xen vào, chỉ khi ngẫu nhiên nhắc tới đề tài này mới khuyên bảo một hai lời, không can thiệp nhiều hơn.
Vốn dĩ giọng nói của Hứa Giai Kỳ trong trẻo, nghe qua điện thoại lại bị bóp méo một chút. Đầu tiên, cô và Hà Tích thăm hỏi lẫn nhau đủ thứ, lãng phí mười mấy phút mới lúng túng nhắc đến đề tài chính.
"Hà Tích, hôm nay anh có đến thăm anh ấy không?"
Bên ngoài trời đang mưa to, giày và tất của Hà Tích dính đầy nước mưa.
Cậu cởi giày đặt ở ngoài cửa, chân trần đi vào phòng: "Em nhìn xem, dọn dẹp một lúc giúp anh ấy, mang trái cây, đốt hai phần tiền giấy đến. Hy vọng anh ấy có thể suy xét cả ngày anh đã vất vả, để cho anh ngủ ngon tối nay đi."
Hứa Gia Kỳ thăm dò hỏi: "Gần đây anh vẫn còn mơ thấy anh ấy à? Anh vẫn chưa thể quên anh ấy sao?"
Hà Tích cảm thấy câu hỏi này rất khó trả lời. Cậu xoa xoa huyệt thái dương, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Giai Kỳ, đôi khi có thể quên được hay không là một chuyện, quá khứ có buông tha cho em hay không lại là chuyện khác. Còn nhớ trước khi chết tay anh ấy siết chặt lấy chân anh không? Vết bầm tím ấy chưa tan hết, bây giờ anh vẫn thấy đau."
Ngón tay Hà Tích nắm chặt cổ chân, nhỏ giọng nói: "Đôi lúc anh tự hỏi, anh ấy đang ở chỗ nào nhìn mình."
Hứa Giai Kỳ im lặng hồi lâu, Hà Tích cũng im lặng không nói. Chờ cậu phục hồi tinh thần lại, cuộc gọi đã bị cúp từ lúc nào, Hứa Giai Kỳ gửi một tin nhắn đến, vỏn vẹn ba chữ——
"Xin lỗi."
Hà Tích nghĩ rằng câu xin lỗi này cậu có thể nói, Hứa Chi Vũ có thể nói, ngay cả Hồ Thiên và Phó Nhất Trác cũng có thể nói ra.
Duy chỉ Hứa Giai Kỳ, không nên thốt ra khỏi miệng ba chữ này.
Quá khứ mơ hồ không rõ ràng kia đan xen cùng những hồi ức ngày một nhiều, Hứa Giai Kỳ không cần chịu trách nhiệm về mọi chuyện.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng tham gia, chỉ là người ngoài cuộc.
Hà Tích nhắn lại: "Việc này không liên quan gì đến em."
Có lẽ ly sữa bò cậu uống có tác dụng, sau bữa tối Hà Tích bắt đầu ngáp. Cậu ngồi vào bồn tắm ngâm mình, vừa lẩm bẩm không thể ngủ, không thể ngủ, rồi lại nghiêng người về một bên giường không thể nào mở mắt được.
Mong muốn của Hà Tích không thành hiện thực, hôm nay Hứa Chi Vũ vẫn không buông tha cho cậu.
Cậu lại "thấy" mình xuất hiện trong căn nhà thuê đó,Hứa Chi Vũ ngồi trên chiếc bàn trà thấp nghịch hoa quả tươi mới.
Trông Hứa Chi Vũ có vẻ rất vui, nụ cười treo trên môi, ngâm nga hát.
Hà Tích nghe được, đây là bài hát khi còn sống Hứa Chi Vũ thích nhất có tên là "Chuyện tình đẫm máu".
"Đừng trả lại cho anh, đừng trả lại cho anh..."
Hát đến đoạn này, Hứa Chi Vũ cúi người hôn lên mi mắt Hà Tích, liếm lông mi cậu tới ướt nhẹp, thở dài nói: "Anh rất thích trái cây hôm nay em mang đến, những thứ khác cũng đã nhận được, anh rất vui."
Dừng một chút, gã tiếp tục nói: "Anh thấy Hồ Thiên đi cùng em, sau khi hai người rời đi Hồ Thiên nói với em chuyện gì?"
"Nói cho anh biết, hai người đã nói những gì? Được chứ?"
Trong những giấc mộng trước đây, ngoại trừ câu " Em sẽ không rời đi", chưa bao giờ Hà Tích mở miệng.
Chẳng biết do đã quen hay không để ý đến sự thờ ơ của cậu, bình thường Hứa Chi Vũ sẽ nói tiếp một mình. Nhưng hôm nay, không biết vì sao, đôi mắt Hứa Chi Vũ ẩn chứa sự cố chấp, gã hỏi đi hỏi lại không biết mệt, như thể phải nghe được câu trả lời mới có thể bỏ qua.
Hứa Chi Vũ nhìn Hà Tích, Hà Tích nhìn chằm chằm vào nơi khác, hai bên giằng co, một người thà chết không mở miệng, người kia muốn có câu trả lời, ai cũng không chịu nhường ai.
Tính cách Hà Tích thuộc loại ăn mềm không thích ăn cứng. Ngay cả sợi tóc cũng giống như cậu, kiên quyết không chịu thua. Vì trước khi đi ngủ lăn lộn trên giường, lúc này mái tóc của cậu rối mù, khá giống dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Hứa Chi Vũ nhìn một lúc liền không nhịn được cười, cảm thấy toàn thân cậu chỗ nào cũng đáng yêu đến cả sợi tóc cũng thế. Nghĩ vậy, như thể tim được thả vào một làn nước ấm đột ngột, mềm mại lạ thường.
Hứa Chi Vũ không nỡ chất vấn cậu thêm nữa, giơ hai tay đầu hàng.
"Được, anh sai rồi, anh không hỏi nữa."Hứa Chi Vũ một bên nhận sai, một bên chết cũng không hối cải, gã khảy nhẹ tóc mai bên thái dương của Hà Tích, miệng lẩm bẩm: "Tóc em dài đến lúc phải cắt rồi, cắt đến đây thôi." Gã dùng tay đo một lúc rồi nói:
"Độ dài chừng này phù hợp với em nhất."
Hứa Chi Vũ nhẹ nhàng nói một câu, Hà Tích nghe xong trong lòng sông cuộn biển gầm, khó chịu vô cùng.
Trước nay Hứa Chi Vũ luôn như thế, sau khi hai người ở bên nhau, từ việc nhà đến những chuyện vặt vãnh gã đều phải tự tay làm.
Khi nào cắt tóc, nên cắt bao nhiêu, Hà Tích có thể tự chăm sóc bản thân không cần Hứa Chi Vũ phải thu xếp từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Đôi khi yêu quá sâu đậm lại trở thành gánh nặng.
Hà Tích càng suy nghĩ càng bực mình. Thấy Hứa Chi Vũ vẫn đang đùa nghịch trên đầu mình, hơn nữa còn có chiều hướng không chịu rời đi, cậu đành ngồi dịch ra một khoảng cách nhất định, Hà Tích nói: "Anh muốn biết Hồ Thiên đã nói gì sao?"
"Cậu ấy bảo em quên anh đi, còn nói" -Tầm mắt của hai người chạm nhau trên không trung. "Muốn em cân nhắc cậu ấy."
Trước đây chỉ nghe người khác nhắc đến bóng đè, Hà Tích chưa bao giờ gặp phải. Nhưng đêm qua sau khi khiến Hứa Chi Vũ tức giận, coi như Hà Tích được trải nghiệm triệt để một lần.
Rõ ràng biết bản thân đang mơ, rõ ràng vùng vẫy để tỉnh lại. Nhưng dường như có ai đó đang đè lên người, ôm chặt lấy. Bạn chỉ có thể bị người kia che kín hai mắt, cho dù bạn có chống cự thế nào đi nữa cũng vô ích.
Thời khắc đó, Hà Tích vô cùng hoảng loạn. Cậu sợ mình bị mắc kẹt trong giấc mơ nhỏ bé này mãi mãi, không ai biết cậu ở nơi tối tăm cầu cứu, không ai giải cứu cậu.
May mắn, ngay khi Hà Tích cảm thấy dưỡng khí trong lồng ngực cạn kiệt, trước một giây sắp sửa khí cạn người đi thì tiếng đồng hồ báo thức vang lên inh ỏi trong phòng ngủ yên tĩnh cực kỳ rõ ràng.
Hà Tích đột ngột ngồi dậy, thở nhanh từng nhịp một, lá phổi thít chặt, cảm giác nghẹt thở vẫn còn chưa tan đi, mười ngón tay run rẩy khẽ chạm vào trán, lòng bàn tay sờ đến mấy vệt mồ hôi lạnh.
Hà Tích sợ hãi ném hết chăn gối ra khỏi giường, tay cầm đồng hồ báo thức đang rung không ngừng đi tới ban công, hướng về phía mặt trời mọc hít thở sâu vài lần, dần dần bình tĩnh lại.
Cậu ngồi đến 6 rưỡi, trên đường phố đã có người đi bộ, tiết trời buổi sáng rét căm căm khiến cậu đông cứng, đành phải uể oải trở về phòng, nhặt đồ đạc dưới đất lên, chui vào chăn.
Cậu phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, đều là Hứa Giai Kỳ gửi đến.
"Hà Tích, thật ra hôm nay em gọi điện thoại cho anh, còn có một việc muốn nói với anh."
"Em kết hôn vào cuối tháng này. Anh nhất định phải tới."
Kết hôn?
Hà Tích nghi ngờ mình ngủ đến đầu óc lơ mơ, khi nào nhóc con Hứa Giai Kỳ này hẹn hò? Cô không nói với bất kỳ ai, kể cả Hà Tích cũng chẳng hay.
Cậu bèn gọi điện thoại muốn xác nhận sự thật lần nữa.
Bây giờ không có người trẻ tuổi nào dậy sớm như Hà Tích, khi Hứa Giai Kỳ nhận được cuộc gọi vẫn đang nằm trong chăn ngủ mơ màng, cô tức giận, làu bàu oán trách cậu.
Hà Tích vỗ về cô vài câu, cuối cùng khiến cô ổn định lại tâm trạng, lúc này hai người mới nói đến chủ đề chính.
"Đúng thế, là kết hôn, anh không nhìn nhầm, em cũng điên!" Hứa Giai Kỳ gãi gãi da đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên giường, mềm mại như rong biển.
Hà Tích lại nói thêm, Hứa Giai Kỳ cười cười, giải thích: "Em không giấu anh, không lâu lắm, chuyện này mới xảy ra vào tháng trước."
"Hai người quen biết như thế nào? Này, em đừng giả ngu, lần trước anh gọi điện thoại cho em, em nói sau khi anh trai em đi rồi, hy vọng có người chăm sóc tốt cho anh, đúng lúc ấy anh ta theo đuổi anh. Lần đó, anh cảm thấy lời em nói cũng có ý đúng, cho nên thử đồng ý."
Hứa Giai Kỳ duỗi eo vặn khớp: "Yên tâm đi, em không phải một phút bốc đồng. Em suy nghĩ thông suốt rồi, em không còn trẻ, không đợi được, em đã đợi năm sáu năm rồi vẫn không có chút hy vọng nào, khoảng chừng hai năm nữa, em sẽ thành gái quá thì không ai muốn lấy."
Hà Tích nghe cô líu ríu kể lể, điệu bộ tựa như có chừng mực, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, cậu sống hơn hai mươi năm cho đến bây giờ chưa từng nghe người khác lảm nhảm nhiều như ngày hôm nay.
"Ừm, em nói vậy anh cũng yên tâm. Nhưng hôn nhân là chuyện lớn, phải suy nghĩ kỹ xem người đó có xứng đáng hay không, không thể qua loa được."
Hà Tích vắt óc suy nghĩ, khuyên bảo Hứa Giai Kỳ hết nước hết cái rằng hôn nhân là việc lớn, không phải trò đùa.
Mối tình đầu của cậu còn nói đến sinh ly tử biệt, khóc đến kêu cha gọi mẹ, rối tinh rối mù, EQ cậu cũng không cao, hiện tại cậu lại giống như chuyên gia tình yêu, giúp Hứa Giai Kỳ phân tích ưu và nhược điểm một cách rõ ràng.
Điển hình của một người nghĩ lớn nhưng lại không dám hành động.
Hứa Giai Kỳ buồn chán vùi trong chăn, vẫn chưa tỉnh ngủ, phát ra một chút giọng mũi, cô ừ một tiếng à một tiếng qua loa, hiển nhiên là không lọt vào tai.
Hà Tích nhận ra, cậu ngừng tự chuốc nhục vào thân, chỉ nói ngắn gọn.
Hứa Giai Kỳ dụi mắt, rời giường, mở rèm cửa. Hôm nay thời tiết đẹp, không ẩm cũng không khô, rất thích hợp cùng người yêu ra ngoài đi chơi.
"Anh yên tâm đi, anh ấy đối xử với em rất tốt, cũng rất yêu em."
—Ít ra hơn anh yêu em.
Không ở thành phố rất bất tiện, có việc cũng chỉ liên hệ được qua điện thoại, không nhìn thấy cũng không sờ được. Mặc cho Hứa Giai Kỳ liên tục khẳng định, Hà Tích vẫn lo lắng cuộc hôn nhân chóng vánh của cô với người khác, vì vậy cậu lập tức đặt vé máy bay, định đích thân đi kiểm tra.
Cậu không nói chuyện này với Hứa Giai Kỳ, muốn tập kích bất ngờ, chỉ có như vậy, cậu mới có thể nhìn ra nhân phẩm của người đàn ông kia.
Nhưng không thông báo cho Hứa Giai Kỳ, việc ăn ngủ ở đâu lại là một vấn đề khác. Cậu có chút bệnh sạch sẽ, không quen sống trong khách sạn, sau khi suy tính xem có thể làm phiền ai, liền gọi cho Phó Nhất Trác.
Khi máy bay hạ cánh đã là 6 giờ chiều, sắc trời đã gần tối. Hà Tích vừa ra khỏi cửa kiểm tra an ninh, đã nghe thấy có người gọi mình, vừa quay đầu lại, Phó Nhất Trác đã đi tới.
TBC