Chương : 12
“Bây giờ em sẽ cho người bí mật bắt Hàm Kỳ, còn anh cứ coi như không biết nha anh hai.” Hồng Thủy nhỏ giọng
”Thế anh làm gì.” Vũ chen vào,chẳng lẽ người có phép thuật cao như mình lại phải ngồi chơi.
”Việc của anh là chờ tới ngày Tử Dương và Ỷ Lan đính hôn đóng giả phó tướng tới cứu Hàm Kỳ ra.”
”Tại sao lại là anh, cậu ta để làm gì?” Vũ chỉ sang Phong
”Tất nhiên là tới tham dự lễ đính hôn của em vợ rồi.”
”Hả?” Hai người đàn ông tròn mắt nhìn Thủy như nhìn quỷ.
”Không cần dùng ánh mắt đấy để nhìn em. Mà Tử Vũ này, khi anh cứu Hàm Kỳ nhớ nói hắn đi tìm quốc vương Hỏa quốc và tuyệt đối phải để cho hắn chạy một mình, không được đi cùng hắn.” Hồng Thủy bĩu môi nói
.......................
Đêm ngày hôm sau tại nhà Hàm Kỳ
”Các người là ai?” Hàm Kỳ khuôn mặt căng thẳng nhìn một loạt những kẻ áo đen xuất hiện trong phòng mình.
”Bọn ta là ai ngươi không cần biết.” Một trong số người áo đen nói
”Các người muốn gì?”
”Muốn ngươi đi theo bọn ta. Bắt hắn lại.”
”Các người nghĩ có thể bắt được ta sao?” Hàm Kỳ nhếch môi cười nhạt, hắn định sử dụng phép thuật nhưng lại cảm thấy thân mình không thể cử động.
”Ngươi cũng quá xem thường chúng ta rồi, chỉ có chút thực lực như vậy mà cũng muốn đánh với ta, đợi kiếp sau đi. Bắt hắn về.”
..................
Trở về vườn hoa ban của Hồng Thủy, có ba người mặc áo đen đang cởi áo trên người. Sau khi cởi áo lộ ra ba khuôn mặt có thể nói là vô cùng yêu nghiệt.
”Mệt quá đi, tại sao đi bắt người mà chúng ta phải bịt kín mít như vậy chứ?” Phong thở dài
”Thế anh muốn để tất cả mọi người biết việc chúng ta làm à?” Thủy trả lời
”Cũng đúng, thế trong thời gian chờ đợi chúng ta nên làm gì đây?” Tử Vũ lên tiếng
”Chúng ta sẽ.....tới rồi à.” Hồng Thủy đang nói đột nhiên quay lại phía sau lưng dang tay ra.
Không biết từ đâu xuất hiện hai con hổ con nhào vào lòng cô. Một con hổ lông vàng, một con thì lông trắng, hai con hổ này phải nói là siêu dễ thương.
”Chúng ta sẽ dắt mi mi và san san đi chơi.” Hồng Thủy ôm cả hai con hổ quay người lại.
”Đây có phải là giống hổ ven trong truyền thuyết không? Chẳng lẽ chúng thực sự tồn tại sao?” Cả Vũ và Phong đều trố mắt nhìn hai con hổ mà hỏi
”Đúng đấy.”
”Hổ van là giống hổ vô cùng quý giá, vừa sinh ra đã mang trong mình sức mạnh cực lớn, cả thân thể mãi mãi giữ hình dạng là hổ con nhìn rất dễ thương, chỉ khác với hổ thường là trên người phát ra sức mạnh nên trở thành vua của muôn thú. Nếu như nó trở thành sủng vật của bất kỳ người nào, người đó có thể ký kết định ước để trở thành chủ nhân của nó, là chủ nhân của nó cũng sẽ làm chủ được muôn thú. Em đừng nói với bọn anh là em đã ký định ước với cả hai đứa nó rồi nhé.” Vũ và Phong hai miệng cùng một lời mà nói.
”Em cũng đâu có muốn, là chúng nó ép em ký đấy chứ.” Hồng Thủy trả lời một cách ngây thơ.
”Ặc....” Lần này Vũ và Phong choáng hẳn luôn, trên đời có biết bao người muốn nhìn thấy loài hổ này một lần còn Hồng Thủy được làm chủ nhân của chúng lại bị miễn cưỡng. Trời ơi sao ông lại có thể như vậy chứ? Hai người bày ra khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ với lời nói của Hồng Thủy
”Nếu hai người thích thì em sẽ tặng chúng cho....” Hồng Thủy với bộ dạng không có gì cả mà nói, còn chưa nói xong đã thấy hai con hổ cắt ngang
”Không được.” Chúng ôm chặt lấy Thủy như sợ bị bỏ rơi, hai đôi mắt đã ngập nước nhìn rất đáng thương
”Thôi được rồi, ta sẽ không bỏ chúng mày, đừng có bày ra bộ mặt đáng thương như vậy được không?” Hồng Thủy thở dài mà trấn an mi mi và san san
”Anh hai à, mai em muốn đi thăm cha mẹ.” Chợt nhớ ra là từ lúc trở về mình còn chưa đi thăm cha mẹ nên Thủy nói
”Ừ. Mai anh bảo Mộc Lan và Mộc Trâm đưa em đi.” Phong nhìn thấy tâm trạng không vui của em gái liền nhẹ giọng nói
”Không cần đâu, để mình đưa Thủy đi.” Vũ nhìn thấy trong mắt Thủy có một nỗi đau rất lớn khiến tâm cậu như bị người ta hung hăng đánh một cái, trái tim chợt nhói đau.
”Vậy cậu giúp mình đưa con bé đi nhé.”
”Thôi được rồi, đi về ngủ thôi em buồn ngủ lắm rồi.” Hồng Thủy quay nhanh người đi, lén lau giọt nước mắt. Nhưng hành động này lại không lọt qua mắt hai người đứng cạnh khiến họ không khỏi đau lòng.
”Thế anh làm gì.” Vũ chen vào,chẳng lẽ người có phép thuật cao như mình lại phải ngồi chơi.
”Việc của anh là chờ tới ngày Tử Dương và Ỷ Lan đính hôn đóng giả phó tướng tới cứu Hàm Kỳ ra.”
”Tại sao lại là anh, cậu ta để làm gì?” Vũ chỉ sang Phong
”Tất nhiên là tới tham dự lễ đính hôn của em vợ rồi.”
”Hả?” Hai người đàn ông tròn mắt nhìn Thủy như nhìn quỷ.
”Không cần dùng ánh mắt đấy để nhìn em. Mà Tử Vũ này, khi anh cứu Hàm Kỳ nhớ nói hắn đi tìm quốc vương Hỏa quốc và tuyệt đối phải để cho hắn chạy một mình, không được đi cùng hắn.” Hồng Thủy bĩu môi nói
.......................
Đêm ngày hôm sau tại nhà Hàm Kỳ
”Các người là ai?” Hàm Kỳ khuôn mặt căng thẳng nhìn một loạt những kẻ áo đen xuất hiện trong phòng mình.
”Bọn ta là ai ngươi không cần biết.” Một trong số người áo đen nói
”Các người muốn gì?”
”Muốn ngươi đi theo bọn ta. Bắt hắn lại.”
”Các người nghĩ có thể bắt được ta sao?” Hàm Kỳ nhếch môi cười nhạt, hắn định sử dụng phép thuật nhưng lại cảm thấy thân mình không thể cử động.
”Ngươi cũng quá xem thường chúng ta rồi, chỉ có chút thực lực như vậy mà cũng muốn đánh với ta, đợi kiếp sau đi. Bắt hắn về.”
..................
Trở về vườn hoa ban của Hồng Thủy, có ba người mặc áo đen đang cởi áo trên người. Sau khi cởi áo lộ ra ba khuôn mặt có thể nói là vô cùng yêu nghiệt.
”Mệt quá đi, tại sao đi bắt người mà chúng ta phải bịt kín mít như vậy chứ?” Phong thở dài
”Thế anh muốn để tất cả mọi người biết việc chúng ta làm à?” Thủy trả lời
”Cũng đúng, thế trong thời gian chờ đợi chúng ta nên làm gì đây?” Tử Vũ lên tiếng
”Chúng ta sẽ.....tới rồi à.” Hồng Thủy đang nói đột nhiên quay lại phía sau lưng dang tay ra.
Không biết từ đâu xuất hiện hai con hổ con nhào vào lòng cô. Một con hổ lông vàng, một con thì lông trắng, hai con hổ này phải nói là siêu dễ thương.
”Chúng ta sẽ dắt mi mi và san san đi chơi.” Hồng Thủy ôm cả hai con hổ quay người lại.
”Đây có phải là giống hổ ven trong truyền thuyết không? Chẳng lẽ chúng thực sự tồn tại sao?” Cả Vũ và Phong đều trố mắt nhìn hai con hổ mà hỏi
”Đúng đấy.”
”Hổ van là giống hổ vô cùng quý giá, vừa sinh ra đã mang trong mình sức mạnh cực lớn, cả thân thể mãi mãi giữ hình dạng là hổ con nhìn rất dễ thương, chỉ khác với hổ thường là trên người phát ra sức mạnh nên trở thành vua của muôn thú. Nếu như nó trở thành sủng vật của bất kỳ người nào, người đó có thể ký kết định ước để trở thành chủ nhân của nó, là chủ nhân của nó cũng sẽ làm chủ được muôn thú. Em đừng nói với bọn anh là em đã ký định ước với cả hai đứa nó rồi nhé.” Vũ và Phong hai miệng cùng một lời mà nói.
”Em cũng đâu có muốn, là chúng nó ép em ký đấy chứ.” Hồng Thủy trả lời một cách ngây thơ.
”Ặc....” Lần này Vũ và Phong choáng hẳn luôn, trên đời có biết bao người muốn nhìn thấy loài hổ này một lần còn Hồng Thủy được làm chủ nhân của chúng lại bị miễn cưỡng. Trời ơi sao ông lại có thể như vậy chứ? Hai người bày ra khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ với lời nói của Hồng Thủy
”Nếu hai người thích thì em sẽ tặng chúng cho....” Hồng Thủy với bộ dạng không có gì cả mà nói, còn chưa nói xong đã thấy hai con hổ cắt ngang
”Không được.” Chúng ôm chặt lấy Thủy như sợ bị bỏ rơi, hai đôi mắt đã ngập nước nhìn rất đáng thương
”Thôi được rồi, ta sẽ không bỏ chúng mày, đừng có bày ra bộ mặt đáng thương như vậy được không?” Hồng Thủy thở dài mà trấn an mi mi và san san
”Anh hai à, mai em muốn đi thăm cha mẹ.” Chợt nhớ ra là từ lúc trở về mình còn chưa đi thăm cha mẹ nên Thủy nói
”Ừ. Mai anh bảo Mộc Lan và Mộc Trâm đưa em đi.” Phong nhìn thấy tâm trạng không vui của em gái liền nhẹ giọng nói
”Không cần đâu, để mình đưa Thủy đi.” Vũ nhìn thấy trong mắt Thủy có một nỗi đau rất lớn khiến tâm cậu như bị người ta hung hăng đánh một cái, trái tim chợt nhói đau.
”Vậy cậu giúp mình đưa con bé đi nhé.”
”Thôi được rồi, đi về ngủ thôi em buồn ngủ lắm rồi.” Hồng Thủy quay nhanh người đi, lén lau giọt nước mắt. Nhưng hành động này lại không lọt qua mắt hai người đứng cạnh khiến họ không khỏi đau lòng.