Chương 1
1.
Gia nhân đưa đến một chiếc váy hoa đỏ thẫm bằng lụa, chiếc váy này được thêu dệt từ những sợi vàng chỉ bạc trông rất đẹp mắt, phù hợp với áo choàng vàng tơ của ta. Trang phục này mặc đi du xuân thì không còn gì bằng.
Hôm nay Chiêu An quận chúa mượn đất trong cung thiết đãi tiệc rượu tại Nguyệt Đài, tất cả mệnh phụ trong triều, phi tần hậu cung đều nhận được thiếp mời.
Tổ phụ của Tiêu Phồn chỉ là con vợ lẽ ở Tiêu Gia, sớm đã sống trong phủ riêng. Hiện giờ thời thế thay đổi, Tiêu Phồn đăng cơ khiến cho dòng chính Tiêu gia có chút gượng gạo. Chiêu An quận chúa là đích nữ Tiêu gia, Tiêu Phồn phải gọi nàng là đường tỷ.
Tuy cùng huyết thống nhưng mối quan hệ lại không mấy thân thiết nên chỉ phong cho nàng làm quận chúa.
Chiêu An là một người rất biết cách đối nhân xử thế, thường xuyên tổ chức tiệc tùng vui chơi. Trong lòng mọi người đều biết rõ, nàng lấy thân phận của mình để tạo ra sân chơi cho các phu nhân, tiểu thư thế gia gặp gỡ xã giao là rất hợp lý.
Ta nghiêng đầu dựa lưng vào kiệu, từng lớp màn che màu trắng khiến cho tầm mắt trở nên mờ ảo. Cung nhân nhanh chóng tản ra hai bên đường mà quỳ xuống hành lễ, đợi kiệu của ta đi qua mới dám đứng dậy.
Đây hiển nhiên là đãi ngộ mà ta được hưởng, cũng là ân sủng mà Tiêu Phồn đã dành cho ta. Mặc dù chỉ được phong quý phi nhưng tất cả đồ dùng đều chiếu theo chức vị của hoàng quý phi, có thể nói là sánh ngang phó hậu.
Vừa định nhắm mắt lại thì cỗ kiệu lắc lư thật mạnh rồi hạ xuống: "Có chuyện gì?".
Thị vệ Tiểu Hoàng Môn vội đáp: "Bẩm nương nương, phía trước là hoàng hậu nên mới ngừng kiệu".
Ta vươn tay khều màn che, quả nhiên phụng liễn của nàng đang ở phía trước. Sắc đỏ của phượng hoàng thật chói mắt, ta kéo rèm xuống: "Đưa bổn cung đến đó đi".
Tiểu Hoàng Môn dường như do dự, "Còn không mau lên? Nếu trễ giờ thì cẩn thận cái đầu của các ngươi!".
Dứt lời kiệu lập tức được khiêng lên, ta đã nói đến nước đó bọn họ cũng không dám chậm trễ, trong thoáng chốc phụng liễn của Nhan Chỉ đã ở ngay trước mắt.
"Nương nương?". Ta vén một góc màn che, cười nói một cách thản nhiên: "Tỷ tỷ đợi ta...".
"Là quý phi muội muội sao?". Âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng này không phải Nhan Chỉ thì là ai?
"Tỷ tỷ, là ta đây. Xin tỷ tỷ dừng bước".
Nhan Chỉ xốc màn che, cười nói: "Muội muội?".
Tiểu Hoàng Môn đỡ ta hành lễ: "Tỷ tỷ cai quản lục cung nên dạy dỗ thuộc hạ cho thật tốt. Mấy kẻ điên này làm ta nhức đầu c h ế t đi được".
"Tỷ tỷ nếu không ngại có thể cho muội ngồi chung kiệu được không? Từ đây đến Nguyệt Đài còn rất xa, ta sợ đau chân". Ta khẽ nâng làn váy đung đưa làm lộ ra chiếc giày thêu đính một viên chân trâu sáng rực rỡ.
"Quý phi nương nương, người làm vậy không hợp quy củ", đại cung nữ bên cạnh Nhan Chỉ lên tiếng trách móc "Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao có thể ngồi cùng kiệu với người khác?".
Ta miễn cưỡng giương mắt nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, môi cong nhẹ.
"Không được vô lễ". Nhan Chỉ quát lớn. "Nếu muội muội muốn đi cùng thì mau lên đây".
"Vậy đa tạ tỷ tỷ".
Hai chúng ta ngồi chung phụng liễn thu hút được rất nhiều ánh mắt, ắt hẳn bọn họ có thể so sánh ra được người nào tốt hơn. Đây mới chính là mục đích thật sự của ta. Hoàng hậu xuất thân bần hàn, bản chất nhút nhát nên cũng không nói nhiều, dù nàng có mặc phượng bào cũng không toát lên được khí chất vốn có của chủ nhân lục cung, nét mặt khắc khổ, y phục qua loa.
Trong cả bữa tiệc, hoàng hậu tuy là chủ nhưng trò chuyện lại câu nệ không khác gì khách nhân. Thân phận của các phu nhân, tiểu thư ở đây e là không hợp với nàng, chứ đừng nói đến đoán được sở thích của bọn họ. Chiêu An quận chúa mấy lần bắt chuyện mà nàng cũng không tiếp lời được, cứ sợ hãi rụt rè khiến ta phải xấu hổ thay.
Hiện giờ Tiêu Phồn không còn là thiếu niên áo vải như xưa nữa. Nàng thân là hoàng hậu nên mỗi cử chỉ hành động đều phải chuẩn mực, uy nghiêm, nên học hỏi nhiều hơn nữa, như này trông thật nông cạn quá.
Gia nhân đưa đến một chiếc váy hoa đỏ thẫm bằng lụa, chiếc váy này được thêu dệt từ những sợi vàng chỉ bạc trông rất đẹp mắt, phù hợp với áo choàng vàng tơ của ta. Trang phục này mặc đi du xuân thì không còn gì bằng.
Hôm nay Chiêu An quận chúa mượn đất trong cung thiết đãi tiệc rượu tại Nguyệt Đài, tất cả mệnh phụ trong triều, phi tần hậu cung đều nhận được thiếp mời.
Tổ phụ của Tiêu Phồn chỉ là con vợ lẽ ở Tiêu Gia, sớm đã sống trong phủ riêng. Hiện giờ thời thế thay đổi, Tiêu Phồn đăng cơ khiến cho dòng chính Tiêu gia có chút gượng gạo. Chiêu An quận chúa là đích nữ Tiêu gia, Tiêu Phồn phải gọi nàng là đường tỷ.
Tuy cùng huyết thống nhưng mối quan hệ lại không mấy thân thiết nên chỉ phong cho nàng làm quận chúa.
Chiêu An là một người rất biết cách đối nhân xử thế, thường xuyên tổ chức tiệc tùng vui chơi. Trong lòng mọi người đều biết rõ, nàng lấy thân phận của mình để tạo ra sân chơi cho các phu nhân, tiểu thư thế gia gặp gỡ xã giao là rất hợp lý.
Ta nghiêng đầu dựa lưng vào kiệu, từng lớp màn che màu trắng khiến cho tầm mắt trở nên mờ ảo. Cung nhân nhanh chóng tản ra hai bên đường mà quỳ xuống hành lễ, đợi kiệu của ta đi qua mới dám đứng dậy.
Đây hiển nhiên là đãi ngộ mà ta được hưởng, cũng là ân sủng mà Tiêu Phồn đã dành cho ta. Mặc dù chỉ được phong quý phi nhưng tất cả đồ dùng đều chiếu theo chức vị của hoàng quý phi, có thể nói là sánh ngang phó hậu.
Vừa định nhắm mắt lại thì cỗ kiệu lắc lư thật mạnh rồi hạ xuống: "Có chuyện gì?".
Thị vệ Tiểu Hoàng Môn vội đáp: "Bẩm nương nương, phía trước là hoàng hậu nên mới ngừng kiệu".
Ta vươn tay khều màn che, quả nhiên phụng liễn của nàng đang ở phía trước. Sắc đỏ của phượng hoàng thật chói mắt, ta kéo rèm xuống: "Đưa bổn cung đến đó đi".
Tiểu Hoàng Môn dường như do dự, "Còn không mau lên? Nếu trễ giờ thì cẩn thận cái đầu của các ngươi!".
Dứt lời kiệu lập tức được khiêng lên, ta đã nói đến nước đó bọn họ cũng không dám chậm trễ, trong thoáng chốc phụng liễn của Nhan Chỉ đã ở ngay trước mắt.
"Nương nương?". Ta vén một góc màn che, cười nói một cách thản nhiên: "Tỷ tỷ đợi ta...".
"Là quý phi muội muội sao?". Âm thanh nhỏ nhẹ dịu dàng này không phải Nhan Chỉ thì là ai?
"Tỷ tỷ, là ta đây. Xin tỷ tỷ dừng bước".
Nhan Chỉ xốc màn che, cười nói: "Muội muội?".
Tiểu Hoàng Môn đỡ ta hành lễ: "Tỷ tỷ cai quản lục cung nên dạy dỗ thuộc hạ cho thật tốt. Mấy kẻ điên này làm ta nhức đầu c h ế t đi được".
"Tỷ tỷ nếu không ngại có thể cho muội ngồi chung kiệu được không? Từ đây đến Nguyệt Đài còn rất xa, ta sợ đau chân". Ta khẽ nâng làn váy đung đưa làm lộ ra chiếc giày thêu đính một viên chân trâu sáng rực rỡ.
"Quý phi nương nương, người làm vậy không hợp quy củ", đại cung nữ bên cạnh Nhan Chỉ lên tiếng trách móc "Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao có thể ngồi cùng kiệu với người khác?".
Ta miễn cưỡng giương mắt nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, môi cong nhẹ.
"Không được vô lễ". Nhan Chỉ quát lớn. "Nếu muội muội muốn đi cùng thì mau lên đây".
"Vậy đa tạ tỷ tỷ".
Hai chúng ta ngồi chung phụng liễn thu hút được rất nhiều ánh mắt, ắt hẳn bọn họ có thể so sánh ra được người nào tốt hơn. Đây mới chính là mục đích thật sự của ta. Hoàng hậu xuất thân bần hàn, bản chất nhút nhát nên cũng không nói nhiều, dù nàng có mặc phượng bào cũng không toát lên được khí chất vốn có của chủ nhân lục cung, nét mặt khắc khổ, y phục qua loa.
Trong cả bữa tiệc, hoàng hậu tuy là chủ nhưng trò chuyện lại câu nệ không khác gì khách nhân. Thân phận của các phu nhân, tiểu thư ở đây e là không hợp với nàng, chứ đừng nói đến đoán được sở thích của bọn họ. Chiêu An quận chúa mấy lần bắt chuyện mà nàng cũng không tiếp lời được, cứ sợ hãi rụt rè khiến ta phải xấu hổ thay.
Hiện giờ Tiêu Phồn không còn là thiếu niên áo vải như xưa nữa. Nàng thân là hoàng hậu nên mỗi cử chỉ hành động đều phải chuẩn mực, uy nghiêm, nên học hỏi nhiều hơn nữa, như này trông thật nông cạn quá.