Chương : 18
(Kịch tình cần, tiết tuyết rơi chương trước nhắc tới đổi thành mười ngày sau)
“Ai ~ vẫn là kinh thành tốt, rượu ngon, đồ ăn ngon, người cũng ngon ~”
“Quân sư, lúc nói câu người cũng ngon, ngươi tốt nhất là nhìn sang phía những nữ tử độc thân bên cạnh không có nam tử, miễn cho…” Vị phó quan sắp làm phò mã nào đó thật cẩn thận nhìn xung quanh, hắn vừa về đến là lập tức đi gặp biểu muội thân ái của mình, ai biết biểu muội công chúa của hắn vừa nhìn thấy người câu nói đầu tiên không phải lời ngon tiếng ngọt, không phải hỗ tố tương tư, không phải thề non hẹn biển, cũng không phải cái gì chia tay ly biệt, mà là…[Gần đây kinh đô giới nghiêm, ta thích xem náo nhiệt, nhưng là không thích trong náo nhiệt có ngươi! Bên cạnh ngươi đứng bao nhiêu nữ nhân ta mặc kệ, nhưng là không cho phép có bất cứ nam nhân nào!]
Thật cẩn thận kéo kéo ghế dựa ra phía sau, tụ hội hôm nay hắn chính là phải báo trước ba ngày mới được phê chuẩn, thân ái nhà hắn còn cẩn thận dặn riêng, phải đề phòng tất cả những người bán báo mà cổ áo có thêu hoa cúc trên đường, không cho phép tiếp cận bất cứ sản nghiệp nào của Lý gia cùng Lâm gia. Hết thảy đều là vì…vì trong sạch trước khi kết hôn của hắn…
Lệ…Đây gọi là chuyện gì a…
“Tiểu Mã?” Lý Mộ nghi hoặc nhìn phó quan đầy mặt bi thương, hắn từng nghe nói nữ nhân trước khi sinh hài tử sẽ nôn nóng bất an hỉ nộ vô thường, nam nhân này trước khi kết hôn cũng như vậy? (đây là tri thức lúc tức phụ hắn sinh Lý Duệ bị buộc học bổ túc…)
“Không có gì…Đầu (cách gọi người đứng đầu, đại loại như đại ca, thủ lĩnh)…” Có thể có cái gì chứ, đều là thế cục mà muội muội ngươi bố trí ra, ai dám nói nửa câu không phải…
“Tiểu Mã, ta đã nói công chúa không dễ cưới đi? Ngươi nhìn ngươi mà xem, còn chưa mang được người ta vào cửa đâu, đã ủy khuất như mình mới là tiểu tức phụ…” Quân sư xem hết mỹ nữ xong quay đầu lại trách cứ phò mã gia tương lai, thực sự là hận sắt không rèn thành thép.
“Không, Đồng nhi tốt lắm, nàng chịu lấy thân phận công chúa gả cho ta là phúc khí của ta, nàng cũng thực sự dịu dàng, chính là…” Do dự nhìn thoáng qua Lý Mộ, lại thương hại nhìn quân sư, quân sư không phải nhân sĩ kinh thành, trong nhà cũng không có bối cảnh hoàn toàn là dựa vào sự thưởng thức của Lý Mộ mới được đề bạt lên, đến kinh đô lại vào ở nhà hắn, trừ bỏ được xem một tràng hôn lễ nam nam ra, bởi vì sợ lạnh không thích ra ngoài cho nên cũng không có ai nói cho hắn biết bầu không khí mới hiện tại, dù sao một mỹ nam độc thân từ xa mới đến bản thân đã là mục tiêu bị tập trung mãnh liệt (nô tài nhà bọn họ toàn bộ đã bị Cảnh Đồng bịt miệng rồi, công chúa muốn xem náo nhiệt): “Thôi vậy, dù sao Đồng nhi cũng là vì tốt cho ta, ngươi cẩn thận một chút là được.”
“Lại nói…gần đây không khí có chút kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao? Kinh đô trị an hẳn là phải không sai mới đúng.” Quân sư được lời quỷ dị của hảo hữu nhắc nhở, mở chế độ máy dò, quét khắp xung quanh.
“Dưới chân thiên tử.” Đương nhiên không sai. Lý Mộ dùng ánh mắt ngươi nói vô nghĩa đảo mắt xem thường Đô Văn Ca.
“Vậy tại sao ta lại có thể cảm giác được sát khí…” Nghi hoặc hình dung một chút bất an của mình: “Gần đây vẫn có, từ lúc đến kinh đô đã cảm thấy không thích hợp. Trên chiến trường ta cũng chưa từng bất an như vậy…”
“Làm một quân sư, ngươi bình thường đều ở trong quân trướng…” Phò mã tương lai cúi đầu khẽ nói, không chút khách khí hủy bộ tịch của người nào đó, luận quan giai, bọn họ ngang nhau.
“Ta cũng có lúc ra chiến trường!”
“Là lúc duyệt binh hay là lúc diễn trò?” Tiểu Mã phó quan theo bản năng hỏi: “Hay là nói cái chiến dịch ba vạn quân ta bao vây tiễu trừ ba ngàn quân địch kia?”
Tân binh luyện tập chiến đấu, quân sư nào đó cứng rắn đòi đi, mục đích vô cùng đáng giá tìm tòi nghiên cứu.
“Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến trực giác của ta…” Đô Văn Ca nhìn về phía đầu lĩnh có trực giác tốt nhất của mình.
“Đúng vậy.”
“Xem đi, ta đã nói kinh đô thực sự quỷ dị.”
“Nếu ngươi vừa rồi không phải đang nhìn mỹ nữ mà nói, người sẽ nghe rõ ta chính là đã nhắc nhở ngươi kinh đô thực sự quỷ dị…”
“Tiểu Mã, lá gan lớn a ~”
“Nhà có hiền thê.” Lão bà hắn lợi hại.
“Hừ, ngươi lại không có khả năng ở kinh đô cả đời, chờ đến quân doanh…hừ hừ ~” Ngươi đã quên giáo huấn trước kia? Trong quân doanh của bọn họ, trừ bỏ đầu ra có ai là chưa từng rơi vào thủ đoạn hiểm độc của hắn?
“Đồng Nhi rất gần gũi với hoàng hậu.” Đây mới chỗ lợi hại của lão bà hắn.
“Hoàng hậu?”
Công chúa hoàng hậu gần gũi là bình thường thôi? Đô Văn Ca nhận thấy được câu nói của người này có hàm ý khác, quyết tâm phải nghiêm túc thu thập tình báo, làm một đầu não, hắn không cho phép bản thân bị vây trong sương mù.
“Tiết tuyết rơi, đi không?” Đây mới là nguyên nhân chủ yếu hắn kéo bọn hắn đến.
“Đi a, Đồng Nhi cũng đi.” Nam nữ trước khi thành thân muốn gặp nhau quả thực là khó như gặp mặt thủ lĩnh địch quốc, cơ hội khó có được hắn đương nhiên sẽ không buông tha cho một lần có thể quang minh chính đại hẹn hò với vị hôn thê rồi.
“Ta cũng đi.” Quân sư vốn không quen với tiết trời rét lạnh lười biếng di chuyển nhớ ra quyết định vừa rồi của mình, còn có dịp nào thuận tiện hơn một hồi tụ hội mà toàn bộ thành viên thượng tầng của Cẩm quốc đều tới, nhất là căn cứ lời nhắc nhở vừa rồi của Tiểu Mã, nhân vật mấu chốt là hoàng hậu cũng sẽ có mặt.
“Phồn Đạt cũng đi.”
“???” Hai người dấu chấm hỏi đầy đầu.
Lý Mộ đặt chén rượu xuống, ánh mắt lạnh như băng liếc phó quan của mình một cái làm cho hắn sợ run cả người như rớt xuống hầm băng, đại não vận chuyển hết công suất, cố gắng tìm tòi danh từ này. Nghe như là người ngoại quốc… người ngoại quốc ở kinh đô…
“Là tù binh kia?” Hỏi thử, kết quả ánh mắt thoáng mang hàn khí biến thành thoáng mang sát khí.
“Đầu, đầu, đầu! Ta sai rồi! Ta sai rồi!”
“Sai ở nơi nào?” Quân sư cười hì hì hỏi.
“Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta.” Mặc kệ thế nào hắn chính là nhận sai, đừng nhìn hắn như vậy nữa, hắn là người lập tức sẽ cưới được tức phụ a ~ “Ta chính là không nên trói người mang về.” Nghĩ nghĩ, đầu hẳn là vì không biết nên xử lý tù binh như thế nào mà bị phức tạp đi? Kết quả…sát khí càng đậm.
Thần a ~ giết ta đi…
Đô Văn Ca ngồi bên cạnh cũng kinh ngạc, Lý Mộ tựa hồ thật sự có chút tức giận, đây là làm sao vậy?
“Đầu, mọi người huynh đệ mười mấy năm…” Nhiệt độ không khí dần dần ấm lại: “Ta tự nhận là thực dễ dàng có thể hiểu được ý tứ của ngươi, nhưng là dù sao lòng người cách cái bụng, ngươi rốt cuộc muốn nói gì? Ngươi đang tức giận cái gì? Lúc Tiểu Mã trói người mang về ngươi cũng không nói gì, sao hiện tại lại tức giận? Chuyện gì xảy ra?”
“Không có gì…” Kỳ thật sau khi Đô Văn Ca mở miệng cảm xúc của Lý Mộ liền khôi phục bình thường, nhưng là cảm xúc khôi phục, nỗi lòng lại rối loạn: “Ba ngày sau gặp.” Tự chuốc xuống một chén rượu, đứng dậy đi khỏi.
“Đầu làm sao vậy?”
“Có thể hay không là bởi vì chuyện đại tẩu hòa ly? Dù sao có một người chuẩn bị thành thân ở nơi này thực sự dễ dàng kích thích người ta.”
“Không thể nào…Chuyện đại tẩu còn sớm hơn chuyện Phồn Đạt, sao hiện tại mới bùng nổ? Nhất định là vấn đề ở cái tên Phồn Đạt kia, bằng không hắn sẽ không lúc nhắc tới tù binh mới trừng ta.”
“Tiểu tử Khiết Đan kia ở phủ thừa tướng gây phiền toái cho đầu nhi?” Quân sư ánh mắt chuyển chuyển một chút, nếu dám làm cho bọn họ khó chịu, hắn sẽ làm cho tiểu tử kia muốn sống cũng không được.
“Không thể nào…Đầu, thừa tướng, hoàng hậu đều ở đó, hắn một tiểu tử phiên bang có thể khuấy được gợn sóng nào?” Tiểu Mã không tin lắc đầu: “Bọn họ đều là người trên địa vị cao, có ai là đèn cạn dầu?”
“Nên biết chúng ta rồi sẽ biết.”
Đô Văn Ca bình tĩnh buông chén rượu trong tay xuống: “Ta hiện tại lại phát hiện một chuyện khác cần phải chú ý.”
“Gì?”
“Đầu không trả tiền.”
“…”
…
Lý Mộ một mình chậm rãi trở về, hắn hẹn mấy người bọn họ ra cũng chỉ là do cảm thấy trong lòng phiền muộn, nhưng là bản thân hắn cũng không biết mình đang phiền muộn cái gì.
Vốn hắn dự định nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng nên trở về vì chuyện Tú Ninh hòa ly rồi tái giá, tuy rằng giữa hắn cùng Tú Ninh quan hệ có chút phức tạp, còn có một nhi tử gắn ở giữa, nhưng là bọn hắn quả thật chỉ là tình huynh muội. Tình cảm của hắn đối với Tú Ninh là cảm kích, cảm kích nàng nguyện ý vì Lý gia để lại hậu duệ, cảm kích nàng trả giá mười năm thanh xuân, tuy rằng Tú Ninh lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại nàng đây chỉ là báo đáp sự thu lưu cùng dung túng của Lý gia…
Ha ha, dù sao chuyện này trong mắt người khác cũng là một chuyện rất mất mặt, nhưng toàn bộ cao tầng Cẩm quốc đều biết, Lý gia bọn họ thật sự xem nó như một hồi chuyện vui để giải quyết.
Có thể trở về sớm, là bởi vì thiệp mời của Lâm Ích Hàn cùng Cảnh Tu. Bọn họ một thế hệ này bởi vì tuổi tác xấp xỉ, quan hệ vẫn tốt lắm, ba vương tử lại đều là loại hình bình dị gần gũi. Năm đó khi còn cùng nhau luyện võ, mỗi lần hắn ra tay với Cảnh Tu, Lâm Ích Hàn luôn trăm phương nghìn kế dẫn tai họa lên đầu người khác, tất cả mọi người đều nhìn ra được Lâm Ích Hàn cùng Cảnh Tu quan hệ tốt nhất, còn tốt hơn thân huynh đệ. Nhớ rõ mình có một lần chuyển mục tiêu sang Cảnh Diễn, Cảnh Diễn bất đắc dĩ oán giận vì cái gì thân đệ đệ không giúp hắn, đại cữu tử tương lai là Lý Mộ lại còn bỏ đá xuống giếng.
Ai cũng biết bọn hắn quan hệ rất tốt, ai cũng biết bọn hắn đi lại gần gũi, ai cũng biết bọn hắn là chân chính sinh tử chi giao, nhưng là ai cũng không biết bọn hắn thế nhưng cuối cùng lại đến với nhau, không phải huynh đệ, không phải bằng hữu, mà là bạn lữ, là phu thê…
Hôn sự của hai công chúa với Lâm Ích Hàn là vấn đề khó khăn không nhỏ của Cẩm quốc, Đô Văn Ca từng còn vì chuyện này mở ra bàn đánh cược, đáng tiếc kéo quá lâu, không giải quyết được gì. Tất cả mọi người đều không nghĩ đến bọn hắn thế nhưng lại là một đôi, càng không nghĩ đến chính là…chuyện điên khùng này còn thành được.
[Ngọc bội tổ truyền làm chứng, ngày sau Lý gia có việc, Lâm Ích Hàn muôn chết không từ.] Lâm Ích Hàn mang theo vương gia đi hưởng tuần trăng mật uỷ thác người mang đến một phong thư, còn có một khối ngọc bội.
“Nếu như hâm mộ, ngươi cũng tìm một trở về đi, một người có thể cùng ngươi, nam nữ bất kể.” Còn nhớ lúc nhìn thấy thư, cha chẳng biết tại sao lại nói một câu như vậy, lúc ấy mình còn cảm thán thế giới biến hóa quá nhanh nữa mà.
“Cái gọi là tình cảm, chính là phải tìm một người làm cho mình tâm động, ở bên cạnh hắn thì thư thái, nhìn thấy hắn liền thoả mãn, nhà chúng ta yêu cầu phóng khoáng, là người là được, thiên hạ này sẽ không có ai làm ngươi vừa lòng? Cho dù ngươi ưa mắt Cảnh Diễn cũng dễ thương lượng a ~” Muội muội, ta đã biết ngươi là làm thế nào mà hoàn thành được chuyện Lâm Ích Hàn…
“Ai…”
Phụ thân cùng muội muội giựt giây không phải không làm cho hắn tâm động, muốn một người có thể hợp với tâm ý của mình, chiếu theo yêu cầu của hắn thì nữ tử đích xác có chút khó khăn, như vậy nếu là nam tử…
Lần thứ n suy xét vấn đề này, hiện lên trong đầu vẫn như trước chính là thân ảnh hiếu động vàng kim rực rỡ gần đây rất làm cho mình đau đầu kia ~
Nhìn hắn quấn quít lấy mình luận võ, nghe hắn lải nhải phong cảnh đại mạc Khiết Đan đồ sộ, nhìn hắn ngạc nhiên thưởng thức cảnh tuyết, chạy lên nhảy xuống đắp người tuyết, nghe hắn vừa cố gắng uống canh gừng chống lạnh vừa lải nhải nếu trời rơi tuyết vào giữa mùa hè thì tốt rồi, nhìn hắn cố gắng vẽ tranh, vẽ ra có thể xem hiểu cũng chỉ có mặt trời ngôi sao cùng ánh trăng, nghe hắn nói xạo trong tranh của mình ẩn giấu thiên cơ, nhìn hắn không ngừng luyện võ, nghe hắn tuyên bố hào hùng một ngày nào đó sẽ đánh thắng mình…
Che chở hắn không bị cung nữ của Phượng Tê đùa giỡn, che chở hắn không bị trù nương trong nhà đuổi giết…(con mèo nào đó trộm đồ ăn a ~)
“Mấy ngày nữa chính là tiết tuyết rơi của các ngươi, hoàng hậu cũng mời ta đi xem, ngươi dẫn ta đi!” Đúng lý hợp tình nhìn mình trừng trừng, đôi mắt màu xanh biếc sạch sẽ đầy chăm chú, ánh lên suy nghĩ của hắn…[Không mang ta đi, lão tử cắn chết ngươi!]
“Có thể, thủ lễ.” Tựa hồ mình chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của hắn, từ lúc mới gặp cho đến bây giờ…
“Ha ha ha ~ ta đây không phải là giúp trù nương nhà các ngươi vận động vận động sao ~ nàng rất béo.” Phồn Đạt bị tầm mắt của Lý Mộ nhìn cả người không được tự nhiên, vội giấu gà quay trong tay ra sau lưng.
“Cho nên trù nghệ xuất chúng.”
Không chút bất ngờ nhìn hắn bắt đầu rối rắm giữa hai lựa chọn khó khăn: mình trộm đồ ăn = trù nương trù nghệ lui bước, buồn cười sờ sờ tóc hắn: “Không sao, đừng quá phận.” Trù nương đúng là cũng nên vận động vận động một chút.
“Thật sự?” Phồn Đạt kích động nhảy dựng lên ôm lấy Lý Mộ: “Hoàng hậu nói đúng, ngươi thật đúng là không sai…”
[Ngươi thật đúng là không sai…] Chỉ một câu như vậy đã khiến cho mình tinh thần không yên, kéo thuộc hạ ra dùng bữa, cho dù mình có theo lời Phượng Tê lựa chọn một nam tử, cũng nên là một trong số huynh đệ của mình a. Hắn tìm Đô Văn Ca bọn họ chính là để làm cho mình nhớ đến các huynh đệ vẫn cùng mình vào sinh ra tử, xem trong lòng mình có người nào yêu mến bị ẩn tàng hay không (nhìn trời, ngươi nếu có yêu thích ai thì còn cần ra sức suy nghĩ sao…)
Kết quả…
“Đã trở lại!” Nghe tiếng gọi quen thuộc, theo phản xạ nhận lấy thanh kiếm bị ném tới, nhìn mái tóc vàng kim thần thái phi dương kia, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh biếc đầy nghiêm túc kia…
“Lại đến một hồi, lần này ta sẽ thắng!” Khí thế cường thịnh rút ra loan đao dọn xong tư thế chờ mình công kích…
Nỗi lòng một khắc trước còn đang rối loạn lập tức bị vui sướng cùng chiến ý thay thế…
Mình…là bắt đầu từ khi nào, trái tim, vì hắn mà loạn?