Chương : 7
Thường nghe rượu tốt uống say tỉnh lại sẽ không đau đầu…
Cảnh Tu hiện tại dám dùng đầu óc của mình thề, những lời này khẳng định có vấn đề, hoặc là bản thân những lời này chính là do đám bán rượu bịa đặt ra, hoặc là nữ nhân chết tiệt kia chuốc cho hắn bằng loại rượu kém cỏi. Đúng, nhất định là lỗi của nữ nhân kia, thế nhưng lại vì trả thù hắn nói nàng ta không thích hợp làm hoàng hậu mà đặc biệt trộm nhập trái phép rượu loại kém từ ngoài cung vào (sức tưởng tượng của vương gia thật không sai).
“Tỉnh rồi?”
Là thanh âm ôn nhu quen thuộc đã bao nhiêu năm làm bạn.
“Ích?” Vội vàng ngồi dậy: “Ai u…” Lại nhanh chóng ngã xuống.
“Ha ha ha ~”
Nghe tiếng cười vui vẻ bên tai, quay đầu lại nhìn thân ảnh ấm áp đang ngồi bên cạnh mình: “Ngươi không tức giận nữa?” Thật cẩn thận hỏi.
“Ta đã có khi nào chân chính giận ngươi?”
“Lần này thì khác, tuy rằng nữ nhân kia thiếu đạo đức một chút,…” Dùng rượu thấp kém chuốc say hắn: “Nhưng là lời nàng ta nói vẫn rất có đạo lý.” Nếu cứ không thèm để ý, cứ chắc chắc rằng Ích sẽ tha thứ cho mình, như vậy đợi đến lúc chân chính mất đi bản thân e rằng hối hận cũng đã không còn kịp nữa.
“Nàng là hoàng hậu.” Lâm Ích Hàn cảm thấy mình sửa sai lời nói cũng như việc làm của người này đã sắp thành bản năng rồi: “Ngươi còn nhớ rõ lời hoàng hậu nói không?”
“Nhớ một phần…” Đầu vô cùng đau đớn, Cảnh Tu đang gõ trán mình, một đôi tay hơi lạnh đã đặt lên huyệt Thái Dương của hắn, có chừng mực xoa ấn, tựa như chủ nhân của đôi tay này, vẫn tao nhã trước sau như một, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng tuyệt đối sẽ không làm cho người khác cảm thấy không tốt đẹp.
Khí tức thư quyển (phong độ của người trí thức) trong mỗi động tác giơ tay nhấc chân của Ích luôn có thể làm cho hắn tỉnh táo lại, hảo hữu của hắn bẩm sinh đã mang theo hơi thở làm cho hắn an bình.
Hít sâu một hơi, hơi thở quanh quẩn xung quanh này làm cho Cảnh Tu cảm thấy vô cùng thỏa mãn, bằng hữu tốt như vậy nếu vì nói lỡ lời mà mất đi thì hắn cũng quá chẳng ra làm sao.
“Ích, ta đã xin lỗi chưa?”
“Rồi.” Nghĩ đến đây ánh mắt của Lâm Ích Hàn lại dâng lên ý cười: “Ngươi còn nhớ rõ mình đã nói cái gì sao?”
“Không…” Cảnh Tu cố gắng hồi tưởng: “Tựa hồ sau khi nữ…được rồi, sau khi hoàng hậu nói ngươi về sau thấy ta sẽ như người xa lạ, sẽ quỳ xuống hành lễ với ta thì ta đã không quá rõ ràng nữa rồi…” Tâm tình khủng hoảng lại thêm mấy chén rượu mạnh, chính là cọng rơm cuối cùng có thể đè chết lạc đà.
Ngón tay đang xoa bóp thoáng dừng một chút, sau đó lại tiếp tục giảm bớt sự đau nhức cho Cảnh Tu: “Vậy thì thật sự là đáng tiếc, màn biểu diễn của của ngươi…thế nhưng còn khá là phấn khích đâu ~”
“A?” Ngẩng đầu, nhìn hảo hữu đầy mặt ý cười, quên luôn cơn đau đầu cùng xoa bóp cấp đế vương đang được hưởng thụ, xẹt một cái nhảy dựng lên.
Vương gia biết rõ mình là mặt hàng gì, thanh âm thoáng mang theo run rẩy, ngập tràn hi vọng nhìn hảo hữu: “Ta không làm chuyện gì mất mặt đi…”
“Không có.” Trả lời rất nhanh, buồn cười nhìn bộ dạng thở ra nhẹ nhõm một hơi của người kia: “Chỉ là ôm ta vừa khóc vừa gọi, nói cái gì không cần vứt bỏ ta linh tinh gì đó mà thôi.”
Cảnh Tu thân thể cứng đờ, cứng ngắc quay đầu từng 10 độ lại, nhìn hảo hữu vẫn đang cười đến phong khinh vân đạm làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân của mình: “Cái này gọi là không có?” Người này thật là Ích của hắn?
“Ta cảm thấy rất khả ái, quen ngươi lâu thế rồi mà vẫn không biết ngươi còn có những lúc như vậy.” Đều do Cảnh Tu tửu lượng quá tốt.
“Ôi trời ạ ~” Hô to một tiếng, kết quả đầu càng đau, tiếng hô kia càng như dùng búa gõ vào đầu óc hắn, kết quả vương gia anh tuấn tiêu sái nhất Cẩm quốc (tự nhận là đẹp trai hơn nhị ca hắn một chút) ngã xuống nằm ngay đơ, may mắn hảo hữu phía sau nhanh tay lẹ mắt tiếp được, làm cho hắn miễn được kết cục đầu nhào xuống hôn…tay vịn cứng ngắc của nhuyễn tháp: “Ích, hình tượng của ta…”
“Không có bao nhiêu người thấy…”
“Có ai?” Hắn muốn diệt khẩu.
“Ta…”
Người này thì thôi quên đi.
“Cha nương ta…”
Mấy người này cũng đành bỏ qua.
“Lão gia cùng tiểu thư Trình gia nhà bên cạnh…”
Nhà giàu nhất nước không thể trêu vào.
“Mấy gia đinh nhà ta, mấy tùy tùng bên Trình gia, mấy tùy tùng của ngươi, còn có ba nội thị hoàng hậu phái đến hộ tống ngươi…”
Lâm Ích Hàn rất không phúc hậu tổng kết: “Không quá hai mươi người. Nếu như ngươi muốn diệt khẩu, xin cân nhắc luôn hai mươi người này trong một ngày một đêm lúc ngươi mê man còn tiếp xúc thêm bao nhiêu người nữa…”
“Ích…” Cảnh Tu vẻ mặt cầu xin dựa vào ngực hảo hữu, lôi kéo tay áo, một bộ làm nũng, tuy rằng bản thân hắn không hề phát hiện, nhưng là Lâm thị lang thực hiển nhiên là phi thường vừa lòng với trạng thái hiện tại.
“Không sao, ngươi lúc đó say.”
“Có sao! Hoàng huynh khẳng định sẽ dạy bảo ta.” Vẻ mặt bi phẫn: “Còn có cái đám đại thần kia, nhất là mấy người Cát lão đầu bọn họ…” Chính là mấy lão thái phó từng dạy bọn hắn đọc sách.
“Đế hậu liên tiếp mở tiệc chiêu đãi, đây là chuyện ngoài ý muốn.” Ý ngoài lời của Lâm Ích Hàn lập tức được tử đảng từ nhỏ của hắn, chính là vị vương gia đầu óc vốn luôn không dùng ở việc đứng đắn kia hiểu được, [toàn bộ cứ đổ lên đầu hoàng hậu, đoán chừng đám cổ hủ kia cũng không dám tìm hoàng hậu gây phiền toái.]
“Ngôn từ cẩn thận.” Đừng đang nói lại buột miệng lung tung.
“Hiểu được!”
“Đúng rồi, Tu, an bài cho ta gặp mặt hoàng hậu nương nương.”
“Chuyện gì?”
“Thay ngươi giải quyết hậu quả, vạn nhất ngươi là ở nơi nào đắc tội nàng, lần quá chén này chỉ là một bắt đầu thì sao?”
“Ta đây liền đi gặp hoàng huynh xin phép, Ích, ngươi nhất định phải giúp ta.”
“Đây là tự nhiên.”
Cười đáp lại Cảnh Tu, khóe miệng Lâm Ích Hàn lại cất giấu chua xót, hắn đi gặp hoàng hậu còn có chính sự, chính là cái chính sự đã làm cho hắn vừa bất đắc dĩ vừa thống khổ kia…
…
“Hôm trước nương nương phái người hộ tống Cảnh Tu, Ích Hàn lần này đến thay Cảnh Tu tạ ơn người.”
“Không cần, dù sao người cũng là do ta quá chén.”
“…” Tạm dừng một chút, tiếp tục mở miệng: “Không biết Tu hắn đắc tội nương nương ở nơi nào? Ích Hàn ở đây bồi tội.”
“Nếu hắn thật sự đắc tội ta, sẽ không chỉ là mấy bình rượu mạnh rót xuống rồi đá văng đi là xong.” Biểu tình của Phượng Tê thực sự lưu manh: “Chỉ là thái hậu đã căn dặn bản cung phải liên lạc tình cảm thân thuộc nhiều hơn một chút, ta lúc đối mặt với hắn lại nhìn hắn thực sự không vừa mắt, vả lại hắn đối với bản cung cũng không phải…cung kính cho lắm.”
Thái hậu trong Khánh Duyên Điện hắt hơi một cái, mấy nô tài đã bị hoàng hậu giáo huấn lập tức vội vàng hoảng hốt chạy đi mời thái y.
Lâm Ích Hàn ý vị thâm trường nhìn hoàng hậu, cứ cảm thấy nụ cười của nàng có thâm ý khác. Nàng đây là…đã phát hiện cái gì?
Không, không có khả năng, nam tử mến nhau nhân thế không dung. Hoàng hậu tuy rằng điêu ngoa tùy hứng, nhưng vẫn là người nghiêm với lễ pháp. Nghĩ như thế, Lâm Ích Hàn cũng đè nghi vấn ‘vì sao lại dạy Cảnh Tu những lời dễ làm cho người ta hiểu lầm như vậy’ xuống đáy lòng.
Có lẽ chỉ là mình lòng có vọng niệm mới có thể nghĩ nhiều như vậy, hoàng hậu chỉ là muốn làm cho Cảnh Tu nói mấy lời đùa giỡn nữ tử để hắn phải xấu mặt, mà Tu thì nhớ kỹ phải xin lỗi mình, cho nên mới thuận tay đưa đến trước mặt mình…
Ai…Rõ ràng là phỏng đoán hợp tình hợp lý nhất, nhưng là đáy lòng vẫn luôn có một tia ảo tưởng, lúc nghe được lời ‘tỏ tình’ mà mình luôn mong đợi, tham lam tựa như mầm cây nấp trong một góc âm u đột nhiên được ánh mặt trời chiếu sáng, sinh trưởng tràn lan không thể nào che giấu được nữa.
Muốn…muốn có được trân bảo mang tên Cảnh Tu kia, phần trân bảo mà đã định trước là mình không thể ôm vào trong ngực.
“Lâm thị lang lần này đến, hẳn không chỉ là muốn ‘khởi binh vấn tội’ đi?” Phượng Tê vừa lòng nhìn Lâm Ích Hàn thất thần, mặc dù Tiểu Hạo chỉ hồi báo một nửa, nhưng cũng nhìn ra được phần tiếp sau tương đương phấn khích, vị Ninh vương gia kia thật đúng là một báu vật.
Có JQ phát triển, Phượng Tê sao có thể tính toán chuyện đối phương ‘quân’ tiền thất nghi đâu…
“Nương nương minh giám.” Lâm Ích Hàn cảm kích nhìn thoáng qua Phượng Tê, hai má hơi hơi ửng đỏ, có vẻ có chút hổ thẹn. Bộ dạng đỏ mặt của nam tử hoàn mỹ mà hai vị công chúa Cẩm quốc tranh đoạt đã nhiều năm có bao nhiêu lực sát thương? Cứ nhìn đám nô tài đang tập thể dại ra bên cạnh Phượng Tê trong phòng thì sẽ biết.
Mỹ sắc như thế mà chỉ có nữ nhân phải lòng, nam nhân Cẩm quốc đều mắt mù hết cả rồi hay sao? Phượng Tê oán niệm đã lớn đến sắp thành oán linh. Nếu không nhờ có nghi thái hoàng hậu đã khắc vào xương cốt trong thân thể này áp chế, nàng giờ phút này không biết đã xé nát bao nhiêu khăn tay rồi.
“Ích Hàn lần này tiến cung là muốn hỏi một chút, nương nương đối với hôn sự của Thất công chúa cùng Bát công chúa có ý kiến gì không.” Ngươi muốn ta lấy người nào?
“Nga?” Phượng Tê ngoài ý muốn nhìn thoáng qua vị thị lang phong độ phiên phiên trước mắt, hắn thật đúng là đủ nhẫn tâm, một khắc trước còn ôm vương gia hương ngọc đầy cõi lòng, giờ khắc này đã lo lắng đến chuyện lấy công chúa nào?
“Thị lang đại nhân nên biết, hậu cung không được tham gia vào chính sự, hôn sự của Cảnh Huyên, Cảnh Đồng liên lụy quá lớn, đã không phải là việc mà Phượng Tê có thể quản. Từ mấy năm trước, hoàng thượng đã ám chỉ qua Phượng Tê không được tùy tiện chỉ hôn cho hai vị công chúa.” Phượng Tê nghĩ ý tứ của hắn chính là tìm nàng hỗ trợ lách khe hở pháp luật, phối cả hai công chúa đi thật xa, sau đó hắn có thể tiếp tục về ôm vương gia nhà hắn.
Thực sự hiển nhiên, thiết tưởng của Phượng Tê quá mức siêu việt rồi.
“Trước kia đúng là vậy, bất quá hiện tại hôn sự của Ích Hàn cùng các công chúa trì hoãn đã lâu, hoàng thượng rất có thể dưới áp lực của khắp nơi sẽ giao sự tình cho nương nương trước vẫn không quan tâm định đoạt, lấy đó cho thấy công bằng. Ích Hàn cũng chỉ là đến nói trước với nương nương một tiếng thuận tiện thăm dò ý tứ người mà thôi.”
Cái gì? Chuyện phiền phức toàn bộ ném cho ta? Phượng Tê dáng vẻ ngàn vạn uống nước, não bổ Mãn Thanh thập đại khổ hình cho lão công trên danh nghĩa của mình xong, bắt buộc lực chú ý quay về lại với mỹ nam trước mặt: “Thị lang đại nhân, ngươi càng vừa ý Cảnh Huyên hay là Cảnh Đồng?”
“Hai vị công chúa đều thực vĩ đại.”
“Ở trong lòng Lâm thị lang, hai vị công chúa là mỗi người một chén nước lưng lửng? Hay cả hai đều là chén không?”
“Nương nương nói đùa.” Nâng chén trà, một ngụm uống cạn, tương đương không phù hợp lễ nghi, nhưng tuyệt đối tỏ rõ cõi lòng.
“Người quang minh chính đại không cần ám chỉ, thị lang đại nhân, Cảnh Huyên, Cảnh Đồng là hai công chúa chưa xuất giá còn sót lại của hoàng gia, tiếp tục kéo dài quả thật là chuyện chê cười, nếu thị lang đại nhân trong lòng đã có người khác…” Phượng Tê mắt sắc, Tiểu Ny trời sinh ý thức bát quái mạnh mẽ, còn có Tiểu Hạo truyền thống gia đình lâu đời đều thấy được Lâm Ích Hàn cứng ngắc người: “Đừng ngại nói thẳng, mẫu gia của bản cung vẫn có chút thế lực.”
“Đa tạ ý tốt của nương nương, Ích Hàn…không có nữ tử nào trong lòng.” Khom người hành đại lễ với hoàng hậu, che dấu bên trong đôi mắt là tất cả cảm xúc trái ngược khó có thể khắc chế.
Thiết ~
Tiểu Hạo như có điều cảm thấy đảo mắt xem thường, cứ nhìn dáng vẻ cao hứng của nương nương thì sẽ biết, trò chơi văn tự đơn giản như vậy mà còn bày ra, không có nữ tử trong lòng, nhưng là có nam tử.
Tiểu Ny cũng hiểu được có điểm gì là lạ, nhưng nha đầu này hiển nhiên không to gan lớn mật như tiểu quỷ Tiểu Hạo, đã nghĩ ra, nhưng vẫn còn kém một bức màn sa mỏng, chọc cái mới rách được.
Những người khác thì chỉ cảm thấy chủ tử nhà mình cùng Lâm thị lang đều trong lời còn có ý khác.
“Vậy thì phiền toái rồi, hai công chúa địa vị tương đương, đều lấy không được, chọn một cũng không xong, đều không lấy lại càng không phải. Cũng may ngươi không có nữ tử trong lòng, nếu không, trong Cẩm quốc này thật đúng là không còn tồn tại nào cao quý hơn so với công chúa.”
Nếu hắn yêu nữ hài tử khác thì chính là không nể mặt hoàng gia. Ngoại quốc lại càng không thể, Lâm Ích Hàn nhân tài như vậy trước không nói không thể cho ngoại quốc thông đồng, công chúa Cẩm quốc ta còn phải tranh đoạt, dựa vào cái gì tiện nghi đám nước ngoài?
“Nương nương lời nói cực kỳ chính xác…” Lần đối thoại này thật sự là càng lúc càng thống khổ. Nếu Lâm Ích Hàn không phải tâm tư quá nhiều, hắn sẽ phát hiện ánh mắt Phượng Tê nhìn hắn là càng lúc càng vừa lòng, tươi cười bên khóe miệng cũng càng lúc càng gian trá.
Sau một hồi ông nói gà bà nói vịt, hiểu được mình không thể thăm dò ra chút tình báo nào ở chỗ hoàng hậu bên này Lâm Ích Hàn đành cáo lui về nhà. Nhưng mới bước vào cửa, nghênh đón hắn chính là phụ thân cùng một đống tư liệu lớn.
“Cha…đây là…?”
“So sánh thế lực của Thất công chúa cùng Bát công chúa, chúng ta phân tích lại từ đầu, tính toán cho cẩn thận.” Tuy rằng nhà bọn họ đã từng tính toán rất nhiều lần.
“Sao phải gấp gáp như vậy?”
“Hừ ~ ngày mai lên triều hoàng thượng sẽ ngợi khen ngươi lần này trị thủy có công, sau đó thuận thế đề thân, hoàng thượng đã phái người đến ám chỉ ta. Lần này hai vị công chúa đều đã không kịp đợi nữa, không muốn cho ngươi kéo dài thêm nữa, đều phái người ám chỉ hoàng thượng nhanh chóng tứ hôn!”
“Cha…ngươi là nói…”
“Ngày mai!”