Chương 14: Hợp đồng hôn nhân
Nhã Hân cầm tờ giấy anh đưa lên đọc là “HỢP ĐÔNG HÔN NHÂN” khuôn mặt cô vẫn rất bình tĩnh đọc từng nội dung bên trong bản hợp đồng đó.
Bên A là Thương Ngạn Thần và bên B là cô. Sau 1 năm thì sẽ đường ai nấy đi, trong vòng thời gian 1 năm hai người sẽ giả làm vợ chồng này cô và Thương Ngạn Thần sẽ diễn một vai là cặp vợ chồng hạnh phúc để qua mắt gia đình anh, rồi sau đấy anh sẽ tìm đại một lý do là không hợp lên ly hôn. Đối phương không được quan thiệp vào chuyện riêng của nhau ( kiểu thân ai thì nấy lo không liên quan đến nhau, gặp nhau ở bên ngoài thì cũng làm như không quen biết). Và nếu để gia đình người nhà của anh biết chuyện này thì cô sẽ làm người hầu mặc cho anh hành hạ cô đến suốt đời. Mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh nếu chống đối thì Đường gia cũng không tồn tại được ở cái thành phố Lạc Thành này đâu.
Ngoài ra nếu vi phạm hợp đồng thì sẽ phải phạt 1 triệu USD.
Nhã Hân mắt chữ A mồm chữ O “Cái gì? 1 triệu USD” anh ta xem ra cũng quá là tự luyến rồi đi
“Nhưng trước khi ký tôi có một yêu cầu”
Thương Ngạn Thần không nặng không nhẹ âm thanh phát ra một chữ “Nói!”
Giọng nói của anh rất nhạt đúng là tích chữ như tích vàng đã thế anh lại rất khó ở, nếu kết thúc sớm với anh cô nghĩ mình cũng không thiệt thòi gì nhiều.
“Tôi muốn anh giúp đỡ công ty của Đường gia” Nhã Hân nhìn anh nói.
Thương Ngạn Thần lướt nhẹ ánh mắt về phía cô “Hừ! Thì ra đấy là mục đích thật sự của cô…” giọng của anh có chút mỉa mai châm biếm mà vô cùng sắc nhọn
Nhã Hân nghe được những ý tứ của anh vô cùng thô lỗ nhưng cô cố gắng an ủi bản thân mình rằng anh đã nói vậy thì nếu cô ngoan ngoãn làm theo hợp đồng thì chắc chắn Thương Ngạn Thần sẽ giúp đỡ mình.
Đọc xong bản hợp đồng một lần nữa cô nói đồng ý ký vào bản hợp đồng rồi đưa lại cho Thương Ngạn Thần.
Nhã Hân nhỏ giọng nói “Tôi có thể đến trường học không?” Cô muốn hỏi Thương Ngạn Thần xem anh có đồng ý không, vì dù sao cô cũng đang sống ở nhà anh và dưới danh nghĩa thiếu phu nhân của Thương Thị.
Thương Ngạn Thần cũng chẳng quan tâm cô muốn làm cái gì anh cũng không thèm quan tâm tuỳ ý trả lời “Tuỳ!”
Nhã Hân nghe được câu trả lời thì vô cùng cảm kích thật ra anh cũng không giống ác ma như cô nghĩ “Cảm ơn anh” cô ngước mặt lên ý cười lộ rõ đập thẳng vào mắt Thương Ngạn Thần.
Nụ cười của cô là thật nó rất khác với những tiểu thư khuê các luôn dùng nụ cười thương nghiệp giả tạo để lấy lòng muốn ham vinh phú quý. Nhưng nụ cười
của Nhã Hân anh lại không nhận ra được có bao nhiêu phần là giả tạo, bao nhiêu phần là thật lòng. Vì không biết nụ cười đó của cô mang hàm chứa hay ý nghĩa gì nhưng bây giờ đối với Thương Ngạn Thần thì nụ cười đó cũng chẳng khác gì mấy người phụ nữ dơ bẩn kia.
Trong lòng anh thầm cười kinh bỉ rồi uống cạn cốc cafe còn dở rồi nhanh chóng lái chiếc xe Rolls Royce Boat Tail màu đen yêu thích của mình rời đi.
Lái xe đến tập đoàn Thương Thị là một toà nhà với bảy mươi ba tầng bên ngoài được lát bằng gạch kính trông vô cùng sang trọng. Đây là tập đoàn được coi là thành công nhất và nổi tiếng nhất Trung Quốc mang tên tập đoàn quốc gia Thương Thị do Tổng giám đốc Thương Ngạn Thần điều hành.
Khi Thương Ngạn Thần bước chân vào sảnh tập đoàn đi theo sau là Thẩm Huy, mọi nhân viên điều nhìn thấy anh thì liền lập tức cúi đầu chào anh và coi Thương Ngạn Thần như một hình mẫu lý tưởng cho chính bản thân mình khi tổng tài của họ “tài sắc vẹn toàn - văn võ song toàn”. Anh đi thẳng một mạch đến thang máy dành riêng cho tổng tài rồi nhấn đi lên tầng cao nhất.
Thương Ngạn Thần bắt đầu ngồi vào vị trí tổng tài làm việc, căn phòng anh làm việc rất yên tĩnh vì phòng dành riêng cho anh được cách âm rất tốt. Đang làm thì bỗng chuông điện thoại của anh rung lên
“Rèm…rèm…rèm”
Anh nhấn nghe đầu dây bên kia liền nói “Con trai cuối tuần dẫn vợ con về nhà chính ăn cơm với gia đình chúng ta đi”
“…”
Thấy anh im lặng không trả lời bà Cẩn Tuyết Như còn tưởng anh đã cúp rồi thì nhìn lại, nó vẫn đang nghe mà “Alo! Con có nghe thấy mẹ nói gì không?”
Thương Ngạn Thần khàn khàn đáp lại một tiếng “Vâng” rồi sau đó anh tắt máy luôn và tập trung làm việc.
Nhã Hân cả ngày ở nhà cô chuẩn bị tất tần tật đồ dùng học tập. Cô đi ra ngoài mua một chút sách vở, dù sao cô cũng chuẩn bị đi học đại học lại nên có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè và chờ đợi kết quả trúng tuyển đại học, chỉ còn mấy tuần nữa là kết thúc và cô bắt đầu quay trở lại trường học.
Nhã Hân rất chăm chỉ học hành nên thành tích của cô cũng rất xuất sắc, cô may mắn đỗ vào một ngôi trường nổi tiếng của thành phố Lạc Thành. Nhã Hân nghĩ đi học rồi cô cũng phải kiếm một công việc làm thêm để trả tiền học phí, cô không muốn xin mượn tiền của Thương Ngạn Thần. Anh đã ghét cô sẵn rồi cô lại càng không muốn dây dưa dính dáng gì tới anh.
Bên A là Thương Ngạn Thần và bên B là cô. Sau 1 năm thì sẽ đường ai nấy đi, trong vòng thời gian 1 năm hai người sẽ giả làm vợ chồng này cô và Thương Ngạn Thần sẽ diễn một vai là cặp vợ chồng hạnh phúc để qua mắt gia đình anh, rồi sau đấy anh sẽ tìm đại một lý do là không hợp lên ly hôn. Đối phương không được quan thiệp vào chuyện riêng của nhau ( kiểu thân ai thì nấy lo không liên quan đến nhau, gặp nhau ở bên ngoài thì cũng làm như không quen biết). Và nếu để gia đình người nhà của anh biết chuyện này thì cô sẽ làm người hầu mặc cho anh hành hạ cô đến suốt đời. Mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh nếu chống đối thì Đường gia cũng không tồn tại được ở cái thành phố Lạc Thành này đâu.
Ngoài ra nếu vi phạm hợp đồng thì sẽ phải phạt 1 triệu USD.
Nhã Hân mắt chữ A mồm chữ O “Cái gì? 1 triệu USD” anh ta xem ra cũng quá là tự luyến rồi đi
“Nhưng trước khi ký tôi có một yêu cầu”
Thương Ngạn Thần không nặng không nhẹ âm thanh phát ra một chữ “Nói!”
Giọng nói của anh rất nhạt đúng là tích chữ như tích vàng đã thế anh lại rất khó ở, nếu kết thúc sớm với anh cô nghĩ mình cũng không thiệt thòi gì nhiều.
“Tôi muốn anh giúp đỡ công ty của Đường gia” Nhã Hân nhìn anh nói.
Thương Ngạn Thần lướt nhẹ ánh mắt về phía cô “Hừ! Thì ra đấy là mục đích thật sự của cô…” giọng của anh có chút mỉa mai châm biếm mà vô cùng sắc nhọn
Nhã Hân nghe được những ý tứ của anh vô cùng thô lỗ nhưng cô cố gắng an ủi bản thân mình rằng anh đã nói vậy thì nếu cô ngoan ngoãn làm theo hợp đồng thì chắc chắn Thương Ngạn Thần sẽ giúp đỡ mình.
Đọc xong bản hợp đồng một lần nữa cô nói đồng ý ký vào bản hợp đồng rồi đưa lại cho Thương Ngạn Thần.
Nhã Hân nhỏ giọng nói “Tôi có thể đến trường học không?” Cô muốn hỏi Thương Ngạn Thần xem anh có đồng ý không, vì dù sao cô cũng đang sống ở nhà anh và dưới danh nghĩa thiếu phu nhân của Thương Thị.
Thương Ngạn Thần cũng chẳng quan tâm cô muốn làm cái gì anh cũng không thèm quan tâm tuỳ ý trả lời “Tuỳ!”
Nhã Hân nghe được câu trả lời thì vô cùng cảm kích thật ra anh cũng không giống ác ma như cô nghĩ “Cảm ơn anh” cô ngước mặt lên ý cười lộ rõ đập thẳng vào mắt Thương Ngạn Thần.
Nụ cười của cô là thật nó rất khác với những tiểu thư khuê các luôn dùng nụ cười thương nghiệp giả tạo để lấy lòng muốn ham vinh phú quý. Nhưng nụ cười
của Nhã Hân anh lại không nhận ra được có bao nhiêu phần là giả tạo, bao nhiêu phần là thật lòng. Vì không biết nụ cười đó của cô mang hàm chứa hay ý nghĩa gì nhưng bây giờ đối với Thương Ngạn Thần thì nụ cười đó cũng chẳng khác gì mấy người phụ nữ dơ bẩn kia.
Trong lòng anh thầm cười kinh bỉ rồi uống cạn cốc cafe còn dở rồi nhanh chóng lái chiếc xe Rolls Royce Boat Tail màu đen yêu thích của mình rời đi.
Lái xe đến tập đoàn Thương Thị là một toà nhà với bảy mươi ba tầng bên ngoài được lát bằng gạch kính trông vô cùng sang trọng. Đây là tập đoàn được coi là thành công nhất và nổi tiếng nhất Trung Quốc mang tên tập đoàn quốc gia Thương Thị do Tổng giám đốc Thương Ngạn Thần điều hành.
Khi Thương Ngạn Thần bước chân vào sảnh tập đoàn đi theo sau là Thẩm Huy, mọi nhân viên điều nhìn thấy anh thì liền lập tức cúi đầu chào anh và coi Thương Ngạn Thần như một hình mẫu lý tưởng cho chính bản thân mình khi tổng tài của họ “tài sắc vẹn toàn - văn võ song toàn”. Anh đi thẳng một mạch đến thang máy dành riêng cho tổng tài rồi nhấn đi lên tầng cao nhất.
Thương Ngạn Thần bắt đầu ngồi vào vị trí tổng tài làm việc, căn phòng anh làm việc rất yên tĩnh vì phòng dành riêng cho anh được cách âm rất tốt. Đang làm thì bỗng chuông điện thoại của anh rung lên
“Rèm…rèm…rèm”
Anh nhấn nghe đầu dây bên kia liền nói “Con trai cuối tuần dẫn vợ con về nhà chính ăn cơm với gia đình chúng ta đi”
“…”
Thấy anh im lặng không trả lời bà Cẩn Tuyết Như còn tưởng anh đã cúp rồi thì nhìn lại, nó vẫn đang nghe mà “Alo! Con có nghe thấy mẹ nói gì không?”
Thương Ngạn Thần khàn khàn đáp lại một tiếng “Vâng” rồi sau đó anh tắt máy luôn và tập trung làm việc.
Nhã Hân cả ngày ở nhà cô chuẩn bị tất tần tật đồ dùng học tập. Cô đi ra ngoài mua một chút sách vở, dù sao cô cũng chuẩn bị đi học đại học lại nên có rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị. Bây giờ đang là thời gian nghỉ hè và chờ đợi kết quả trúng tuyển đại học, chỉ còn mấy tuần nữa là kết thúc và cô bắt đầu quay trở lại trường học.
Nhã Hân rất chăm chỉ học hành nên thành tích của cô cũng rất xuất sắc, cô may mắn đỗ vào một ngôi trường nổi tiếng của thành phố Lạc Thành. Nhã Hân nghĩ đi học rồi cô cũng phải kiếm một công việc làm thêm để trả tiền học phí, cô không muốn xin mượn tiền của Thương Ngạn Thần. Anh đã ghét cô sẵn rồi cô lại càng không muốn dây dưa dính dáng gì tới anh.