Chương 118 : Ninh tôn! (1)
Một tia lực ăn mòn đó được đặt tên là Chân dương chi lực, là một loại lực cấm kỵ lấy cảnh giới của Ninh Phàm, thậm chí lấy cảnh giới của Vũ giới thần hoàng đều không cách nào đụng chạm.
Một tia, nhỏ nhặt không đáng kể, sau khi bị Ninh Phàm thôn phệ, bởi vì Ninh Phàm cảnh giới chưa đủ, tức thì trôi qua mất tăm. Dù vậy, nó vẫn trong tâm cảnh của Ninh Phàm, để lại một tia dấu vết, đối với mặt trời lặn, mơ hồ xuất hiện một tia hiểu ra, nhưng không cách nào nhìn thấu.
Mà khiến Ninh Phàm kinh ngạc nhất là Đông Minh chung yên tĩnh không tiếng động trong trữ vật đại, phát ra một tia đạo âm của tim óc trong veo. Chuông vang lên, trong đầu của Ninh Phàm vang vọng lên tiếng chuông!
- Đông Minh, Bắc Minh... Chuông này, có lẽ cùng Bắc Minh khẩu quyết được cô gái thần bí nói có chút liên lạc...
Trong lòng của Ninh Phàm mơ hồ suy đoán, nhưng hắn biết, trong sự liên lạc này, tuyệt không phải mình một tên Dung linh có thể đoán ra.
Tuy không rõ khẩu quyết huyền diệu, cũng không biết huyền cơ của Đông Minh chung, nhưng trong đầu của Ninh Phàm, lại lần đầu tiên nhận định Đông Minh chung bất phàm!
Mà trong đầu của hắn, chẳng biết tại sao nhớ tới một vòng mặt trời to lớn nửa trắng nửa đen, kinh hồng chợt hiện trong Huyền âm giới thiên địa của Âm Dương tỏa.
Băng dương lực, không đả thương được Ninh Phàm nữa. Âm Dương tỏa nữ tử, liền nhân cơ hội thúc giục pháp thuật nào đó của nàng, xuyên thấu qua Âm Dương tỏa, bắt đầu thôn phệ Băng dương trong tứ phẩm hàn khí, Tử yếm băng sương. Thuật này, đối với nàng hao tổn cực lớn, nhưng xem ra Tử yếm băng sương đối với nàng càng trọng yếu hơn.
Người bên trong băng dương, Ninh Phàm cũng không nhàn rỗi, hắn nhắm lại hai mắt, trong đầu như có hiểu ra.
Cảm ngộ, cũng là tâm ma của mình... Trước mắt, chính là thiên uy, dưới thiên uy, tâm ma hết sức rõ ràng. Nó xuyên thấu qua nội tâm, Ninh Phàm mơ hồ thấy, sâu trong nội tâm mình, có một cái xó xỉnh cực kỳ âm lãnh. Nơi đó, có hắn lúc ấu niên khổ nạn, có hắn lúc nhốt ở Hợp Hoan tông không ai giúp, tuyệt vọng, cừu hận, có tiêu diệt Thiên Ly điên cuồng.
Cái xó xỉnh đó, hội tụ tất cả mặt trái háo hức của Ninh Phàm, ngưng tụ hợp nhất, chính là tâm ma. Nhưng Ninh Phàm biết, tâm ma của mình hoàn toàn không chỉ như vậy... So với những mặt trái háo hức này, đáng sợ nhất là tình quan.
Kim đan tu sĩ, cần cắt đứt tình ái, cho nên, rất nhiều lão quái mưu lợi, trước Kim đan sẽ không tìm đạo lữ, sẽ không động tình. Trong lòng của bọn họ, thiếu một ti cảm động, cho nên lúc chém tâm ma, không cần đối mặt tình quan, chỉ chém tới mặt trái háo hức là được.
Trong lòng của bọn họ, chưa từng có giãy giụa, cho nên chém tâm ma đối với bọn họ mà nói, cũng không quá nhiều hiệu quả. Mà trong lòng thiếu cảm động, Kim đan tu vi của bọn họ, đề thăng cực kỳ thảm hại.
Nếu có lựa chọn, Ninh Phàm thà làm trước lúc Kim đan, không nhận biết đám nữ tử Chỉ Hạc, không lưu lại tình tố, như vậy cho dù ít đi cảm động, đột phá tu vi chậm chạp, cũng vẫn tốt hơn so với cắt đứt tình cảm của đám nữ tử Chỉ Hạc.
Đáng tiếc, hắn không còn lựa chọn nào khác. Muốn phá Kim đan, hắn phải một đao cắt đôi với nữ tử đã từng qua lại...
- Ta làm được sao...!?
Giờ khắc này, Ninh Phàm bỗng nhiên mở mắt ra, ánh mắt tự nhiên, nhìn băng dương trước mắt dần dần hư ảo, giãy giụa.
Không phá Kim đan, là trăm năm sau Niết Hoàng đánh tới, tất chết không thể nghi ngờ.
Chém đi tâm ma, là quên mất đám nữ tử Chỉ Hạc, thế mà mình hễ mở miệng ra thì nói yêu thương đám nữ tử Chỉ Hạc, quay đầu lại, vẫn bất quá xem các nàng như đỉnh lô. Là một tia ấm áp bảo vệ Ninh Phàm chống lại Niết Hoàng, thì là cái gì chứ...?
Trong đầu của hắn đang giãy giụa, mà sự giãy giụa này càng khó càng nói rõ, sắp gặp phải Kim đan tâm ma, mạnh mẽ vô cùng!
Niệm khởi giãy giụa trong đầu, một tia khí thế bao la, bay lên trong cơ thể của Ninh Phàm, mà trên trời kiếp vân ngưng tụ. Đây là triệu chứng dẫn hạ thiên kiếp, đột phá Kim đan kỳ!
Một chớp mắt, Ninh Phàm vẻ mặt quét tới mờ mịt, khôi phục rõ ràng, âm thầm khiếp sợ, khiếp sợ mình, suýt nữa vào lúc này nơi đây, bắt đầu dẫn kiếp chém ma, phá Kim đan!
Tỷ lệ thành công chưa kể, nếu ở chỗ này bế quan, là ít nhất cần mười mấy năm cảm ngộ. Đột phá Kim đan, vốn dĩ hắn dự định đi Di Thế cung tu luyện của cô gái thần bí kia nói. Ỷ vào thời gian trôi qua chậm chạp, đem mấy chục năm cảm ngộ, súc giảm đến mấy năm hoàn thành.
Trán của hắn có chút mồ hôi lạnh, tản đi tâm ma cảm ngộ, bầu trời kiếp vân, cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Chẳng qua là Ninh Phàm cũng không biết, cảnh tượng tâm ma của hắn xúc động, dẫn hạ thiên kiếp đã làm cho toàn sân yên tĩnh không nói!
Ninh Phàm xông vào băng dương, hắn vẫn còn sống!
Thậm chí, hắn vẫn trong băng dương, không biết thi triển thủ đoạn gì, không hư hại chút nào, lại bắt tay đột phá Kim đan thiên kiếp!
Hắn kịp thời tản đi thiên kiếp, quả thật cử chỉ sáng suốt, dù sao trên Tử Ngọc không đài, linh khí mỏng manh, ở chỗ này bế quan sẽ khó khăn nặng nề.
Mà các lão quái sở dĩ khiếp sợ, cũng không phải là Ninh Phàm dẫn hạ thiên kiếp bản thân, mà là tốc độ tu luyện của hắn... quá nhanh!
Trước khi nhập tông, Ninh Phàm là Dung linh trung kỳ tu vi, tiến vào Yêu Quỷ lâm một tháng, liền đột phá đến Dung linh hậu kỳ, chờ đến sau nửa năm trận chiến đánh cuộc, hắn đã là Dung linh đỉnh phong... Thêm vào đó trong trận chiến đánh cuộc, càng triệt để hơn tìm tới tâm ma, tùy thời có thể phá kiếp, bế quan kết đan!
Nhanh, quá nhanh... Việt Quốc, ra đời một Kim đan tu sĩ phải mất mấy mươi tuổi!
Đây, đây quả thực là yêu nghiệt tư chất!
Mà hết thảy hạng người tu vi cao thâm, như Quỷ Tước tử, Tùng Phong trưởng lão, càng như tên thanh niên ăn mày kia, vào lúc Ninh Phàm thiên kiếp lay động, mơ hồ nhìn ra trong lòng của hắn giãy giụa. Trong đó, Quỷ Tước tử hiểu sâu nhất đối với Ninh Phàm, ông ta lại khẽ thở dài một cái.
Ông ta biết, Ninh Phàm vì sao giãy giụa... Bởi vì người này, có quá nhiều hồng nhan ràng buộc... Hắn sẽ chọn quên mất họ sao...?
Ninh Phàm từng có giãy giụa, ngày sau đột phá Kim đan, nhất định là cao thủ thủ khuất chỉ một cái, tu vi tốc độ, càng sẽ một ngày ngàn dặm... Nhưng hắn sẽ làm sao lựa chọn, sẽ chọn kết đan sao?
Trên mặt của Quỷ Tước tử lộ ra một vẻ xấu hổ, ngay cả chính ông ta trước khi kết đan, cũng không lưu lại bất kỳ nợ tình, chỉ sau khi kết đan, mới cùng mẹ của Lam Mi kết làm tình tố. Ông ta không dám đụng chạm cửa ải cắt đứt tình ái đó...
Sắc mặt của Bạch Phi Đằng lần nữa âm trầm xuống, mà trong âm trầm, càng sâu hơn chính là sợ hãi.
Băng dương trụy thuật của mình lại hoàn toàn không đả thương được Ninh Phàm, ngược lại còn thúc đẩy hắn hoàn toàn cảm ngộ tâm ma...
Mà không lâu lắm, Bạch Phi Đằng ánh mắt run lên, lão ta phát hiện, băng dương lại bắt đầu hư ảo, thậm chí bể vụn ra!
- Đây chính là thiên uy a!
Bạch Phi Đằng lui về phía sau hai bước, ổn định thân hình, lần nữa đánh ra mấy đạo pháp lực, tụ vào trong băng dương, nhất định vững chắc băng dương. Nhưng lập tức, khóe mắt của ông ta co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.
Lại thấy bên trong băng dương, một chút hắc hỏa mơ hồ dâng lên, ngay tức khắc, cuốn ùa bốn mép, nhất nhất đốt diệt tất cả băng khí.
- Toái!
Nguồn tại http://ST Truyện