Chương 172 : Ích kỷ sao...?
Cuộc sống cứ như vậy, nửa tháng sau, lâu thuyền rốt cuộc đến Bắc Việt tỏa giới, rời khỏi Việt quốc, tiến vào Tống quốc ở phía bắc của Việt Quốc.
Thất Mai lâu thuyền động tĩnh, tuy nhiên không nhỏ, nhưng cũng không lớn, dù sao phía trên thuyền cũng không có quá nhiều tu sĩ, đối với Tống quốc mà nói, xem ra là không có địch ý.
Nhưng lâu thuyền vừa lái vào Tống quốc tỏa giới, lại lập tức kéo đến một đội tu sĩ trấn thủ Nam Tống tỏa giới, sắc mặt cảnh giác như chưa từng có.
Thậm chí có ba tên Kim Đan hậu kỳ lão quái, khi nhận được tu sĩ trú đóng biên cương báo động, lập tức chạy tới tỏa giới, cản Thất Mai lâu thuyền lại.
- Người tới là người nào! Có phải là cùng ‘Hồng hoa lão yêu’ cùng một lộ không?!
Ba tên Kim Đan hậu kỳ lão quái tựa hồ cũng là chánh đạo tu sĩ, vừa cảm thụ đến vtre6n Thất Mai lâu thuyền không phải tầm thường, lập tức mắt lộ ra địch ý.
Mà một vị Ma y lão giả trong đó lại nổi giận xung thiên, cơ hồ muốn trực tiếp công kích đối với lâu thuyền.
- Trong vòng mười tức, chủ thuyền của lâu thuyền không hiện thân ra gặp ta, chớ trách lão phu phá hủy thuyền này!
Ma y lão giả trong mắt mang màu máu đỏ của cừu hận.
Chuyện này khiến Ninh Phàm, Cảnh Chước, và Tố Thu đều vạn phần kinh ngạc.
Tống quốc tựa hồ ở vào thời kỳ phi thường a... Nếu không, cho dù là lâu thuyền nhập cảnh, tuyệt đối cũng sẽ không dẫn đến ba tên Kim Đan hậu kỳ lão quái, ngàn dặm điều điều tới tra hỏi...
- Hai vị đạo hữu hãy nghỉ ngơi đôi chút, chớ có lộ diện, tránh khiến cho những thứ ‘Chim sợ ná’ này càng sợ hãi hơn... Băng Linh, Nguyệt Linh, theo ta đi ra xem một chút, ba cái lão đầu bên ngoài này rốt cuộc là đang định làm cái gì.
Ninh Phàm mỉm cười nói, mang Băng Linh Nguyệt Linh an nhiên bước ra lâu thuyền.
- Ta chính là chủ thuyền, không biết ba vị Tống quốc đạo hữu, vì sao lại ngăn lâu thuyền của tại hạ? Tại hạ cùng với ’Hồng hoa lão yêu’ mà chư vị nói không có nửa điểm quan hệ...
Ninh Phàm chẳng qua là dung linh tu vi, nhưng sau lưng, lại có hai tên Kim Đan nữ tử hộ vệ. Mà hai nữ tử này lại có bộ dáng lấy Ninh Phàm làm chủ, sẵn sàng để được sai khiến.
Thế trận này ngược lại là khiến cho ba vị Tống quốc Kim Đan có chút kinh ngạc.
- Chủ nhân của thuyền này chỉ là một dung linh tiểu bối? Nhưng mà tiểu bối này lai lịch gì mà lại có hai Kim Đan nữ ttử làm thị thiếp thế này...
Thấy Ninh Phàm chỉ là dung linh, ba tên Tống quốc kim đan nhất thời sắc mặt biến đổi.
Lâu thuyền là loại phi hành pháp bảo này thông thường mà nói, đều là kim đan lão quái mới dùng nổi... Vả lại Thất Mai lâu thuyền, toàn bộ thân thuyền lấy “Thái ngọc” chế thành, lấy “ Hồng cương” chế cốt thuyền, lấy “Vân tuyến” đan thành buồm. Pháp bảo của nó có phẩm cấp cơ hồ đạt tới thượng phẩm trung cấp, tốc độ phi độn có thể so với kim đan trung kỳ tu sĩ.
Mà trận văn khắc rõ ràng phía trên lâu thuyền càng làm cho ba tên kim đan âm thầm chắc lưỡi hít hà, sẽ không sai... Phía trên lại có anh cấp hạ phẩm phòng ngự trận, vả lại là thập nhị môn linh súng pháo, tựa hồ cũng trải qua sửa đổi, chỉ một một cái linh pháo, chính là thượng phẩm sơ cấp pháp bảo. Mỗi một đạo pháo binh, đều đủ để uy hiếp tánh mạng của kim đan tu sĩ sơ kỳ...
Lâu thuyền này trước khi rời khỏi Việt quốc bị Ninh Phàm sửa đổi qua một lần. Ma Việt đánh một trận tổng cộng lấy được mười chiếc lâu thuyền, những tiên quáng hiếm thế trong lâu thuyền, tất cả bị Ninh Phàm dùng đến bên trong Thất Mai lâu thuyền, khiến cho Thất Mai lâu thuyền uy lực không tầm thường. Chính là nhân vật cỡ kim đan điên phong lão tổ ngồi lâu thuyền, cũng tuyệt đối lợi hại không qua so với lâu thuyền của Ninh Phàm.
Lâu thuyền lợi hại như vậy, chủ thuyền của nó dù có nói là nguyên anh lão quái tất cả mọi người đều tin... Nhưng mà chủ thuyền lại là Ninh Phàm mới chỉ là một dung linh tu sĩ.
Dung linh tu sĩ có lâu thuyền pháp bảo cường đại, cầm có hai kim đan nữ tu làm cơ thiếp... Bối cảnh của người này sợ rằng không nhỏ.
Trong ba người, ma y lão giả hơi do dự, chợt vỗ vào thu yêu đại, thả ra một đống linh trùng ruồi xanh, vòng quanh Thất Mai lâu thuyền, phi hành ba vòng.
Ruồi xanh, tin đồn loại linh trùng này ngửi qua khí tức, cả đời sẽ không quên mất, thậm chí có thể xuyên thấu qua trận pháp che đậy, lục soát tu sĩ che giấu... Ma y lão giả dường như đang tìm người nào đó...
Rồi sau đó, thấy ruồi xanh linh trùng không phản ứng chút nào, ba tên Tống quốc kim đan chợt nhìn, lắc đầu với nhau, nhưng trong mắt, cảnh giác cùng vẻ cừu hận cũng cắt giảm rất nhiều, truyền âm với nhau bàn tán xì xào.
- Không có ở đây... Người này không liên quan cùng Hồng Hoa lão yêu...
- Ừ, cho hắn đi đi. Người này có lẽ có bối cảnh không nhỏ, vả lại ruồi xanh cảm giác trong lâu thuyền tựa hồ còn cất giấu hai đạo khí tức cực kỳ che giấu, lại lừa gạt được cảm giác của bọn ta... Cũng không phải là nguyên anh, nếu không ruồi xanh cảm giác không ra... Hơn phân nửa là cao thủ cấp lão tổ... Người này tuy là dung linh, nhưng không thể đắc tội...
Mọi người truyền âm, Ninh Phàm cũng không quấy rầy, ngược lại dẫn hai nữ tử Băng Linh Nguyệt Linh đứng ở mũi thuyền, nhìn lên sơn thủy của Tống quốc.
Việt Quốc có nhiều nước, Tống quốc có nhiều núi... Dõi mắt nhìn đều là từng ngọn thanh sơn u tịch.
Chẳng qua là mỗi một ngọn núi, linh khí cũng còn yếu một ít so với Việt quốc. Tống quốc mặc dù cũng là hạ cấp Tu Chân quốc, cùng Việt quốc đồng cấp, nhưng trình độ linh khí, hiển nhiên so với Việt quốc kém hơn một chút, mà cao thủ cũng muốn ít một chút so với Việt quốc.
- Núi tuyệt lắm!
Ninh Phàm khen.
- Linh khí mỏng manh như vậy còn không bằng Việt quốc ta, như thế nào coi là núi tốt chứ?
Nguyệt Linh lập tức nói bác.
- Núi không cao, nước không sâu... Linh khí đầy người, chưa chắc đã là núi tốt, người có tu vi cao chưa chắc đã người hay.
- Công tử cao kiến!
Băng Linh ánh mắt tia sáng kỳ dị chớp động, trong lòng mơ hồ có thêm một tia dĩnh ngộ. Còn Nguyệt Linh cũng lộ ra hơi biểu lộ suy tư, chẳng qua là nàng ngộ tính còn kém Băng Linh một ít, tia dĩnh ngộ đó sợ rằng còn phải mấy ngày mới có thể hiểu.
Ninh Phàm đang mượn bình sơn luận thủy dẫn dắt hai nữ tử... Hai nữ tử tu luyện tới kim đan tu vi, đều do đan dược thúc giục thành, thiếu trui luyện, càng thiếu cảm ngộ... Huyết chiến trui luyện có lẽ không tới phiên hai nữ tử này, nhưng cảm ngộ ư nhiều hơn một chút luôn là tốt.
Nếu nguyện ý làm tỳ nữ cho mình, cả cuộc đời kiến thức như vậy đương nhiên phải đề thăng một ít mới được...
Nào ngờ, hắn nhàn nhạt một lời lại khiến cho năm tên lão quái tại chỗ cũng hơi có chỗ lợi. Cảnh Chước âm thầm kinh ngạc ngôn ngữ của Ninh Phàm. Tố Thu thì hơi kinh ngạc, cảm tưởng đối với Ninh Phàm lại đề thăng một ít.
Thêm vào đó lúc Ninh Phàm nhắc nhớ hai cô gái, ba tên Tống quốc kim đan cũng nghị luận xong. Nghe Ninh Phàm nói vài lời phơn phớt, trong lòng đồng loạt chấn kinh đạo ngộ sâu xa của hắn.
Ít nhất bằng bọn họ mấy trăm năm đạo ngộ, tuyệt đối không nói ra lời nói minh tâm kiến tính như vậy.
Vốn dĩ họ chuẩn bị cho Ninh Phàm đi, giờ phút này đối với hắn càng coi trọng.
Ma y lão giả lúc nãy tuyên bố hủy diệt lâu thuyền, càng là sắc mặt nghiêm một chút, đối với Ninh Phàm cách không liền cung tay nói:
- Trước có nhiều đắc tội, thất lễ... Lão phu Tống Quân, một giới tán tu, hai vị đạo hữu bên người ta, người áo xanh là Trường Xuân tông Lô tông chủ. Người mặc tăng bào chính là Thiên Minh trụ trì Vô Không tự... Dám hỏi tiểu hữu tôn tính đại danh có phải là Việt quốc tu sĩ không?
Tống quân này là một kẻ tán tu, không mượn lực của tông môn lại tu luyện tới kim đan hậu kỳ, hơn nữa sắp tu luyện tới cảnh giới điên phong, tư chất xem thật bất phàm, ngày thường tự có ngạo khí, tính khí cũng bốc lửa. Chớ nói dung linh, chính là kim đan tu sĩ tầm thường cũng không có tư cách cùng ông ta tương xưng đạo hữu.
Nhưng hôm nay, Tống Quân lại đối với Ninh Phàm một giới dung linh khách khí như vậy, lời này làm cho Lô tông chủ cùng Thiên Minh trụ trì bên cạnh đều âm thầm kinh ngạc.
Trừ chủ nhân của lâu thuyền trước mắt, Tống quốc không tìm được một tên dung linh tu sĩ nào có thể khiến cho đường đường Tống quân cung tay thi lễ.
- Tại hạ Ninh Phàm, là Việt quốc Quỷ Tước tông tu sĩ, hôm nay vào Tống, chỉ là đi ngang qua. Không tới ngày liền rời khỏi Tống quốc, đi tới Trịnh quốc phía bắc của Tống quốc. Đối với Tống quốc tu sĩ, tại hạ cũng không có địch ý, ba vị đạo hữu hãy yên tâm.
- Thì ra là bằng hữu của Việt quốc Quỷ Tước tông, thất kính thất kính... Họ Ninh ư? Chẳng lẽ các hạ là hậu bối của ’Ninh Hắc Ma’ đó sao?
- Không sai, Hắc Ma chính là gia tổ...
Ninh Phàm sắc mặt cổ quái bắt đầu đặt điều nói láo ngay.
Vừa nghe Ninh Phàm là hậu bối của Ninh Hắc Ma, đám người Tống quân lập tức sắc mặt biến đổi, cảm thấy kính nể.
Tứ chuyển luyện đan sư, Ninh Hắc Ma! Cho dù ở Tống quốc, danh tiếng kia cũng hơi có tin đồn. Tống quốc cũng có lão quái khát vọng kết anh, nhưng Tống quốc lại không có tứ chuyển luyện đan sư. Nếu đến thời khắc quan trọng bất đắc dĩ, nói không chừng Tống quốc lão quái phải mặt dày đi Việt quốc cầu một viên đan dược.
Khó trách, khó trách Ninh Phàm một giới dung linh tu sĩ lại có lâu thuyền lợi hại như vậy, có kim đan nữ tu hầu hạ... Thì ra lão tổ của hắn rốt cuộc là tứ chuyển luyện đan sư a!
Cũng chỉ có tứ chuyển luyện đan sư mới có tài sản, ban cho hậu bối trọng lễ như vậy...
Đám người Tống Quân nhìn về ánh mắt của Ninh Phàm đều có hâm mộ. Kim đan hậu kỳ lão quái lại hâm mộ dung linh tiểu bối, nói ra cũng khó có người tin tưởng, nhưng chuyện này xác xác thật thật xảy ra.
Nếu bọn họ cũng có một tứ chuyển luyện đan sư trưởng bối, nói không chừng cuộc đời này kết anh đều có hy vọng! Tuy nhiên nếu bọn họ biết, bọn họ nguyện ý phụng chi là trưởng bối Ninh Hắc Ma, chính là Ninh Phàm trước mắt, lại chấn kinh thế nào nữa?
Nếu không phải giờ phút này còn có nhiệm vụ tìm kiếm lão yêu, ba người ngược lại là cực kỳ tình nguyện, cùng Ninh Phàm uống chút trà ngon, lập quan hệ.
- Ai, Ninh đạo hữu đã có chuyện đi Trịnh quốc, như vậy đám người lão phu cũng chỉ không quấy rầy. Lệnh bài này là lão phu làm tin, Ninh đạo hữu cầm nó, dọc theo đường gặp phải Tống quốc tu sĩ, tất cả sẽ không ngăn trở.
Tống Quân trầm ngâm chốc lát, lấy ra một khối ngọc lệnh, nhẹ nhàng ném đi, tặng cho Ninh Phàm.
Ninh Phàm nhận lệnh bài, đáp lễ, cũng không cự tuyệt nó đó. Có lệnh bài này, lâu thuyền của hắn hoành hành Tống quốc, đương nhiên không còn người ngăn trở, có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái.
Mà tâm niệm chuyển một cái, Ninh Phàm hỏi tiếp:
- Dám hỏi Tống đạo hữu, “Hồng Hoa lão yêu” kia là lai lịch ra sao, lại khiến cho đường đường kim đan hậu kỳ tu sĩ cũng kiêng kỵ như vậy... Dĩ nhiên, nếu chuyện này là chuyện liên quan đến bí mật, không tiện nhiều lời, Tống đạo hữu xem như ta chưa hỏi.
Ninh Phàm hỏi lên vấn đề này, ba tên lão quái nhất thời sắc mặt cổ quái, về phần Tống Quân lại lửa giận bốc ba trượng, dĩ nhiên cũng không phải là nổi giận với Ninh Phàm, mà là nhớ lại đại thù với “Hồng Hoa lão yêu”, trong lòng phẫn hận mà thôi.
Chỉ chốc lát sau, Tống Quân mới bình phục lửa giận, đối với Ninh Phàm lộ ra vẻ áy náy:
- Thất lễ rồi, quả thực bởi vì Hồng Hoa lão yêu đó cùng lão phu có đại thù không đội trời chung mới có thể khiến cho lão phu thất thố như vậy... Chuyện này cũng không coi là bí mật, nhưng nói ra không tính là hào quang, có chút mất mặt mũi của bọn ta. Nhưng nếu Ninh đạo hữu hỏi chuyện này, lão phu ngược lại có thể cho biết... Cũng coi là khiến cho Ninh đạo hữu trước khi chạy tới Trịnh quốc, thoáng lưu ý một hai đi.
Tống quân thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Không dối gạt Ninh đạo hữu, Hồng Hoa lão yêu là một kẻ gian hái hoa... Một thân yêu pháp lợi hại phi phàm, ngắn ngủi trong một tháng, bắt đi vô số Tống quốc nữ tu, thu nạp nguyên âm... Lão yêu đó vô sỉ hết sức! Lão phu cùng mấy vị đạo hữu này đều có thê nữ hậu bối bị lão bắt đi, hôm nay không biết còn trong sạch hay không, dĩ nhiên là lòng như lửa đốt... Lão phu hận không được lập tức bắt được lão yêu đó, đem lão bầm thây vạn đoạn! Nhưng thủ đoạn che giấu của lão không phải là so với tầm thường, độn tốc cũng nhanh, thủ đoạn cực cao... Mười ngày trước, lão phu cùng mười mấy vị kim đan hậu kỳ, điên phong đạo hữu, vây quanh lão yêu đó. Tuy khiến lão bị trọng thương, nhưng lại bị lão cướp đường đi, đánh chết ba vị hậu kỳ đạo hữu, trọng thương bốn vị... Lão yêu đó thật là lợi hại, Ninh đạo hữu lâu thuyền không kém, nhưng chớ khinh thường, khiến cho lão yêu thừa dịp cơ hội... Dù sao Ninh đạo hữu dẫn mỹ nhân vào Tống quốc vô cùng có thể chọc cho lão yêu rình rập!
Tống Quân nói xong, cắn răng nghiến lợi, mà hai tên lão quái khác cũng ánh mắt nén giận.
Bọn họ đều có thê nữ bị lão yêu đó bắt đi, hôm nay vô cùng có thể... đã mất trong sạch, bọn họ há có thể không giận!
Ninh Phàm âm thầm kinh ngạc, Tống quốc lại xuất hiện một yêu vật như thế này...
Nếu như vậy, trên đường đúng thật phải cẩn thận một chút... Ninh Phàm không tự đại đến mức cho rằng mình đã vô địch thiên hạ.
Tên Hồng Hoa lão yêu có thể giết ra trùng vây từ trong tay mười mấy lão quái, đáng giá hắn đề phòng một hai.
- Không biết lão yêu đó có tu vi gì?
Ánh mắt của Ninh Phàm hơi chăm chú.
- Lão yêu đó hẳn là nửa bước nguyên anh yêu quái... Dĩ nhiên cũng có thể là nguyên anh lão yêu, bị thương vẫn lạc cảnh giới...
Tống Quân ánh mắt động một cái, ông ta cảm giác Ninh Phàm dường như thấy hứng thú với lão yêu đó... Nếu có thể lôi kéo Ninh Phàm cùng lùng bắt lão yêu, đúng là một món trợ giúp vô cùng lớn.
Tu vi của Ninh Phàm có lẽ không mạnh, nhưng trong lâu thuyền còn cất giấu hai cao thủ cấp lão tổ. Hai vị lão tổ nếu có thể tham dự hàng ngũ đuổi bắt, nắm chặc bắt được lão yêu lại sẽ lớn hơn nhiều.
- Lão phu có một yêu cầu quá đáng, không biết Ninh đạo hữu có thể nguyện ý ở lại Tống quốc, giúp Tống quốc tu sĩ bọn ta lùng bắt lão yêu này hay không. Dĩ nhiên, nếu Ninh đạo hữu xuất lực, thù lao của đám người lão phu tuyệt đối sẽ không nhẹ.
Tống Quân một lời nói ra, hai lão quái khác cũng lộ ra vẻ mong đợi.
Ngay cả trong lâu thuyền, Cảnh Chước cũng rất có ý động. Ông ta cũng là chánh đạo lão tổ, cả đời ghét ác như thù, nếu có thể ở Tống quốc chém chết lão yêu này, đối với ông ta đề thăng tâm cảnh, sẽ có trợ giúp vô cùng lớn. Dù sao trảm yêu trừ ma, vốn là một trong thủ đoạn đề thăng tâm cảnh của chánh đạo tu sĩ.
Còn Tố Thu càng là một bộ tư thái đại bao đại lãm, lập tức truyền âm nói với Ninh Phàm:
- Chúng ta không bằng ở lại Tống quốc, trợ giúp bọn họ một chút đi...
Tố Thu xen vào việc của người khác là nổi danh, nếu không như thế nào đối mặt hai đại Ma Tông công kích, còn chạy đi Ninh thành phò nguy tế khốn...
Chẳng qua là vô luận là Tống Quân thỉnh cầu, hay Tố Thu thỉnh cầu đều không cách nào đánh động tâm ý của Ninh Phàm.
Thời gian của hắn vốn không có nhiều, hắn không muốn ở lại Tống quốc sanh sự, tự tìm phiền toái.
Lão yêu đó nếu dám trắng trợn cướp bắt nữ tu ở Tống quốc, hiển nhiên là hữu thị vô khủng. Ninh Phàm mặc dù lợi hại, nhưng cũng không mười thành nắm chặc nhất định có thể chém chết lão yêu đó.
Đối với sự thỉnh cầu của Tống Quân, hắn chỉ có thể lắc đầu từ chối.
- Xin lỗi, Ninh mỗ có chuyện quan trọng đi lại Tống quốc, không dám trì hoãn, tuy muốn trợ giúp, lại sợ rằng hữu tâm vô lực rồi...
- Như vậy a, ha ha, là yêu cầu của lão phu lỗ mãng, không quấy rầy Ninh đạo hữu, cáo từ...
Ba người Tống Quân khẽ thở dài một cái, nhưng cũng không cách nào. Chuyện không liên quan mấy, treo thật cao, đây là nhân chi thường tình, huống chi là ở Tu Chân giới ’Một bước đi nhầm, bỏ mình diệt tộc’ đây chứ?
Nói thật, nếu không phải vợ mình bị hại, ba người Tống Quân vạn vạn sẽ không biết rõ lão yêu đó lợi hại, còn liều cái mạng già đuổi giết lão.
Nếu Ninh Phàm không muốn trợ giúp, bọn họ tự sẽ không cưỡng cầu, có thể cùng Ninh Phàm kết làm thiện duyên, cùng Ninh Hắc Ma có một tia giao tập đã là một chuyện tốt rồi.
Ba tên lão quái đều cung tay, chợt hóa thành độn quang vội vã rời khỏi. Họ đi tới những địa phương khác lục soát lão yêu.
Mà sau khi ba người đi xa, ánh mắt của Ninh Phàm lóe lên dẫn hai nữ tử Băng Linh Nguyệt Linh trở lại bên trong lâu thuyền.
Trong thuyền phòng, Tố Thu đôi mi thanh tú liếc ngang một cái, đối với hành động “thấy chết mà không cứu” của Ninh Phàm cực kỳ bất mãn.
- Hồng Hoa lão yêu đó ở chỗ này tàn phá, sao ngươi không giúp bọn họ một cái? Ngươi thật là ích kỷ!
- Ích kỷ sao...? Ai bảo ta là ma tu chi. Nàng đừng quên, ta tu luyện là song tu công pháp, sắc bổ nữ nhân, có lẽ không thể ít so với Hồng Hoa lão yêu đó... Ích kỷ... Ha ha, nếu ta yêu người, có thể bình an hỉ nhạc, là ta hèn hạ, ích kỷ, vô sỉ, thì thế nào còn tiếc gì... Vả lại ta quả thật đã nói thật, ta không có thời gian, sống ở chỗ này lãng phí...
Ninh Phàm nhắm mắt cười khổ.
- Ngươi! Ngươi cứ thiếu thời gian như vậy sao!
Tố Thu lộ ra vẻ mặt thất vọng, xoay người chạy trở về phòng.
Nàng biết sự lựa chọn của Ninh Phàm là đúng, là cẩn thận. Nhưng nàng lại âm thầm hi vọng, Ninh Phàm có thể vô tư như nàng vậy, bỏ ích kỷ vì người...
Bản thân mình vì sao lại chỉ trích Ninh Phàm chứ? Vì sao thấy người khác ích kỷ, lạnh lùng, mình thất bình thường, nhưng lúc Ninh Phàm ích kỷ, mình lại phải thất vọng...
Ích kỷ, sai lầm thật rồi sao? Vô tư, thật đúng không?
Vì sao mình không vào lúc sau khi Ninh Phàm từ chối, một mình đi giúp những Tống quốc cao thủ chứ? Bản thân mình vì sao còn muốn ở lại trên Thất Mai lâu thuyền?
Chẳng lẽ vô hình trung, ngay cả mình cũng dính vào một tia ích kỷ sao? Nếu mình đã từng trĩa qua, cho dù chỉ có một người cũng dám quên sống chết...
Sáu trăm năm tu đạo, nàng đã từng đau, đã từng khóc, mệt mỏi qua, nhưng chưa từng như hôm nay như vậy, không biết làm sao.
Ninh Phàm là ích kỷ... Nếu mình gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ ích kỷ như vậy cứu mình sao? Vẫn sẽ mắt lạnh bên cạnh xem chứ?
Giữa ngón tay của Tố Thu, ấn vào trong thịt thật sâu... Thì ra đây mới là nguyên nhân mình bất an ư?
Không hiểu, không biết... Tâm loạn như ma.
- Nhắc tới điều này, vì sao hắn cần thời gian như vậy, nóng lòng đề thăng thực lực như thế...? 19 tuổi, hắn đã là nửa bước kim đan, tốc độ tu luyện này đã đủ để sánh vai Vũ giới nhân vật thiên kiêu rồi... Vả lại chiến lực đủ để... diệt nguyên anh... Thực lực của hắn còn chưa đủ sao...? Ta tựa hồ cho tới bây giờ mình chưa hỏi qua, hắn vì sao đi Vô Tận hải... Hắn tựa hồ, thật rất cần thời gian.
Có cần đi hỏi một chút hay không?
Nhưng hôm nay mới vừa um xùm một trận, giờ phút này đi nói chuyện thì có hợp thời cơ hay không...?!
Tố Thu hơi do dự, rất lâu, rốt cuộc nàng nâng lên ngọc tiêu, đẩy cửa đi ra ngoài, ra lâu thuyền, bước đi về phía mũi thuyền.
Sắc trời đã tối, nắng chiều muốn tắt, Ninh Phàm trong nắng chiều, dưới gió trời, tay áo lung lay, nhưng có chút cô độc.
Dường như hắn đang suy nghĩ chuyện gì, có chút xuất thần, đợi đến Tố Thu đến gần hắn mới cảm giác lập tức bả vai run lên... Loại biểu hiện đó tựa như dã thú sâu trong rừng núi, lúc bị gió thổi cỏ lay kinh động,.
Lòng đề phòng thật sâu... Đây là một loại bản năng, một loại tâm cảnh trong hoàn cảnh hiểm ác, bồi dưỡng được từng bước cẩn thận.
Tố Thu không khỏi có chút hiếu kỳ, trải qua việc gì, cuộc sống ra sao có thể khiến cho Ninh Phàm đối với sự vật ngoài bản thân có lòng đề phòng mạnh như vậy.
Hắn là một điều bí ẩn. Mà Tố Thu phát hiện, sáu trăm năm tu đạo, nàng bình sanh lần đầu tiên có dục vọng theo dõi đối với nội tâm của một người.
- Nàng tấu tiêu cho ta sao? Ta còn tưởng rằng nàng không tới.
Ninh Phàm không xoay người, lời nói lộ vẻ cười, nhưng chẳng biết tại sao, Tố Thu lại cảm thấy, tiếng cười kia có chút giả tạo, cũng không vui vẻ thoải mái.
- Hôm nay không thổi... Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?
Tố Thu bất chợt thấp thỏm, tâm tình đó là tựa như nàng lần đầu tiên nâng kiếm giết người, thấy máu sợ hãi.
- Ừ, chuyện gì?
Ninh Phàm hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng Tố Thu lại là tới khiển trách mình.
- Ngươi vì sao cần thời gian, vì sao... không có cảm giác an toàn như vậy...?
- Vì sao ư? Vấn đề này hỏi rất hay, ta ở Ly Hận sơn, ở Thiên Ly tông, trên núi Hàn Nguyệt, nghe tiếng mưa kia, nghĩ tới vấn đề này, suy nghĩ rất lâu, nhưng rốt cuộc ta cũng không biết ta vì sao phải như vậy...? Vì sao không để ý hết thảy tu đạo. Nhưng cuối cùng ta đã biết...
Ninh Phàm thu nụ cười, vẻ mặt điềm tĩnh.
- Nếu nàng từ nhỏ cuộc sống gian khổ, mà sau lưng còn có cần phải bảo vệ em trai, có lẽ nàng cũng khẩn trương, sợ hãi, vừa có gió thổi cỏ lay, lập tức kéo em trai chạy trốn...
- Nếu nàng có một tên cừu nhân, là sự tồn tại mà đường đường Vũ giới Thần hoàng đều khó khăn địch lại. Hơn nữa cừu nhân đó sau trăm năm, muốn tiêu diệt sư tôn của nàng, nàng cũng không để ý hết thảy đề thăng thực lực...
- Nếu nàng có thói quen hiểu lầm, có lẽ cũng lạnh lùng. Nếu nàng thường thấy mắt lạnh, có lẽ cũng ác độc. Nếu nàng bị mấy trăm người lăng nhục, có lẽ cũng sa vào ma đạo. Nếu nàng có thứ không không thể không bảo vệ, có lẽ... cũng ích kỷ...
- Ma Việt cuộc chiến, ta rất sợ, vô cùng sợ... Nếu ta chết trong tay của hắc thi thì Ninh thành nhất định bị huyết tẩy, Chỉ Hạc cũng chết đi... Hôm nay, ta rốt cuộc hiểu rõ tâm tình của sư tôn đi Kiếm giới... Nàng có biết, lúc ta kết đan khó khăn nhất, không phải đột phá cổ bình, mà là trảm tình! Nàng có biết, tâm ma của ta chính là thê tử của ta, mà ta không đành chém nàng... Không đành, ta không bỏ được... Khi Tư Tư rời khỏi, ta có thể dễ như trở bàn tay bắt lại nàng ấy, lần nữa luyện chế nàng ấy là linh khôi, nhưng ta không đành, không đành...
- Ân đạo hữu, một đời của nàng, có thể có lúc sợ hãi, có thể có lúc không đành, có thể có thời điểm không muốn giết người, không muốn ích kỷ, nhưng không cách nào lui về phía sau...
- Nếu đạo của nàng trái ngược với người mà ngươi yêu quý nhất, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào... Loại đắn đo nên lựa chọn như thế nào này...?
- Rất khó khăn... Chẳng qua là nàng phải hiểu, ta cũng không sợ lão yêu đó, nếu lão dám động người mà ta coi trọng, lão hẳn phải chết!
Thời khắc này hàn mang thoáng hiện trong mắt Ninh Phàm, hướng một nơi đỉnh núi ngoài ngàn dặm phía tây, thần niệm rung mạnh một cái!
Nơi đó, trên một cây hoa trà màu đỏ cực kỳ thông thường, bỗng nhiên cho thấy từng đạo vết máu, cũng từ trong vết thương, lưu lại máu đen quỷ dị!
Mà hoa trà màu đỏ đó lại lộ ra thanh âm như của người vậy, nhu mì mềm nhũn, thật giống như nữ tử, lại có sát ý vô cùng.
- Chính là một tên dung linh, thần niệm sao cường đại như vậy, cơ hồ không kém gì ta... thần niệm của nguyên anh sơ kỳ sao...? Hừ, nhưng mà người này thật giống như mang không ít cực phẩm đỉnh lô nha... Hai tên kim đan sơ kỳ, một tên... kim đan điên phong! Ha ha, tựa hồ rất đẹp đây...
Hoa trà lắc mình một cái, biến thành một nữ tử áo đỏ, sắc mặt cực kỳ xấu xí.
Mà trong túi máu bên hông ả thỉnh thoảng truyền ra từng thanh âm khóc sướt mướt của nữ tử.
Hồng Hoa lão yêu rốt cuộc là cô gái ư?!
...
Truyện Tiên Hiệp - ST Truyện