Chương 179 : Vũ chi yêu huyết
Rất lâu, Lạc U thu pháp thuật, hơi suy tư, cười nói.
- Bên trong cơ thể ngươi thật sự có một tia yêu tộc huyết mạch, nhưng cực kỳ mỏng manh... Huyết mạch mỏng manh như vậy, trên Tứ thiên căn bản không hề phán xét cấp bậc, thậm chí đối với yêu tộc khác mà nói, có thể không cách nào tu luyện. Nhưng ngươi bất đồng, ngươi người mang là Âm Dương ma mạch đây... Có tỷ tỷ trợ giúp, ngươi kích thích một tia yêu lực, xem ra không khó, mà nếu thành công... mặc dù ngươi thần tính nông cạn, yêu lực yếu ớt, nhưng xác xác thật thật là nhân vật thần yêu ma đồng tu... Ba tộc đồng tu, tỷ tỷ không biết cảnh giới của ngươi rốt cuộc có thể tu luyện tới đâu. Nhưng ta có thể tin chắc là, dựa vào lực lượng của ba tộc đồng tu trong cùng cấp, ngươi hiếm có địch thủ, cho dù là trên Tứ thiên.
Lạc U giọng nói mang vẻ kích động, nàng cùng Âm Dương tỏa lỡ mất dịp may, nhưng Ninh Phàm lại coi như là đền bù sự tiếc nuối của nàng.
Mà đối với Ninh Phàm vì sao người mang yêu tộc huyết mạch, Lạc U cũng không để ý, về phần Ninh Phàm tự mình cũng không để trong lòng.
Hắn không cha không mẹ, biết được nguồn gốc huyết mạch thì đã sao? Nhận tổ quy tông chăng?
Hắn để ý không phải nguồn gốc huyết mạch, chẳng qua là có khả năng kích thích yêu lực hay không.
- Tiếp theo làm gì?
- Chị cũng không phải là yêu tộc, cũng không quen thuộc yêu công tu luyện, nhưng đối với phương pháp kích thích huyết mạch, còn có biết một hai... Phương pháp này được đặt tên là “Phí huyết cảm mạch”...
...
Kích thích yêu tộc huyết mạch, là một sự khổ sở. Bên trong yêu tộc tộc quần, càng còn tấm bé kích thích huyết mạch chi yêu, có huyết mạch nhất định càng dày đặc, thiên phú cũng càng cao.
Mà đại đa số yêu tộc, đều trước khi dung linh, hoàn thành huyết mạch giác tỉnh, tựa như Ninh Phàm vậy, đã sắp kết đan, mới vừa cảm mạch, thật sự là người đầu tiên. Vả lại yêu huyết của hắn hết sức mỏng manh, độ khó cũng cực lớn.
Phí huyết cảm mạch, danh như ý nghĩa, lấy bí pháp đặc thù kích thích huyết dịch, khiến cho huyết dịch ở vào trạng thái chưng phí, cũng dựa vào trong huyết dịch đó, cảm giác yêu tộc huyết mạch ẩn giấu sâu đậm.
Phí huyết đau đớn thật giống như ngũ nội câu phần, không phải người thường có thể kiên nhẫn, nhưng đau đớn đối với Ninh Phàm không đáng để lo.
Cái đau này còn không bằng “Cự Cốt quyết”, lại càng không như Ngọc Hoàng đan.
Thời gian mà Lạc U cho Ninh Phàm là mười ngày, trong vòng mười ngày, không thể cảm giác ra huyết mạch thì phải nghỉ ngơi dài mấy tháng, mới có thể lần nữa phí huyết cảm mạch.
Nếu kéo dài phí huyết, vô cùng có thể sinh ra bị thương nặng đối với bản thân tu sĩ.
Một ngày, không kết quả.
Năm ngày, không kết quả.
Mười ngày, Ninh Phàm vẫn không cảm giác đảm nhiệm huyết mạch ra sao, lời này làm cho Lạc U rất khẩn trương.
- Không nên miễn cưỡng!
Nàng khuyên nhủ. Nàng rời khỏi Âm Dương tỏa, còn cần Ninh Phàm tương trợ, không muốn Ninh Phàm xảy ra chuyện.
- Không sao!
Ninh Phàm trán rỉ mồ hôi, bắp thịt co quắp, lại cười một tiếng.
Người thường phí huyết chống đỡ mười ngày, hắn lại chống đỡ lâu hơn. Không chỉ có bởi vì hắn luyện thể mạnh mẽ, càng bởi vì hắn có thể kiên nhẫn.
Hắn không có thời gian mấy tháng, chờ đợi lần thứ hai sôi máu, nhất định phải một lần thành công!
Như vậy, chỉ có một chữ nhẫn! Mười ngày không thành thì hai mươi ngày, hai mươi ngày không thành thì ba mươi ngày, tóm lại hắn không đợi!
Ngày thứ mười lăm, hắn từ trong huyết mạch cảm giác được một tia huyết mạch, nhưng quá mơ hồ, không hoàn toàn hiểu ra.
Ngày thứ mười chín, hắn lần thứ hai cảm giác được huyết mạch. Lần này, hắn cơ hồ cảm ngộ thành công, nhưng đáng tiếc là thời điểm sắp thành công, một tia huyết mạch đó lại bị bốc hơi tiêu tán... Đáng tiếc!
Nếu tu sĩ bình thường, chống chọi nổi đau vô biên, lại thất bại hai lần, hơn phân nửa đã nản chí từ bỏ. Ngay cả là Ninh Phàm, thất bại hai lần, nội tâm cũng hơi dao động, nhưng hắn lập tức cắn răng một cái, bình phục tất cả tâm tư, bắt đầu lần thứ ba cảm mạch.
Suốt năm ngày, tâm thần hắn đắm chìm trong huyết mạch, ngay cả đau đớn dường như cũng quên mất.
Ngày thứ hai mươi bốn, hắn ở chỗ này bắt được một tia yêu tộc huyết mạch, ngay tức khắc, đem toàn bộ tâm thần xâm nhập trong huyết mạch, kích thích nó!
Một thoáng, khí tức quanh người hắn nhất thời đại biến, chỗ hư ảo sau lưng sinh ra một đôi cánh lớn màu đen, trên mặt cũng xuất hiện yêu văn, một đầu tóc đen, không có dây cột tóc, trở nên dài như yêu vậy, ở trong yêu khí, cuồng loạn bay lượn.
- Thành rồi!
Trong ánh mắt hắn mang một tia thần quang yêu dị, loại ánh mắt này trước khi kích thích yêu lực hắn không có.
Đó là ánh mắt yêu dị thuộc về yêu tộc.
Mà cảm giác được Ninh Phàm dị biến, Lạc U cũng thở dài sâu kín, lắc đầu một cái, như có thất vọng,
- Đây là Vũ tộc sao? Yêu tộc rất bình thường... Ta còn tưởng rằng ngươi có khí vận mạnh như vậy, nói không chừng sẽ người mang “Chân Linh huyết mạch” chứ...
- Ách, Chân Linh huyết mạch, nàng là quá để mắt ta hay không... Thân ta là nhân tộc, có thể người mang một đạo yêu tộc huyết mạch, đều cực kỳ hiếm thấy rồi.
Ninh Phàm cười khổ.
Nhân tộc người mang một tia yêu tộc huyết mạch, cũng không có gì kỳ quái, ai có thể bảo đảm mình vô số đại diện tổ tiên trước đó, không cùng yêu tộc kết hợp thì sao?
Chân Linh huyết mạch như Thái Cổ Lôi Long, Thái Cổ Hỏa Phượng, lại như Thái Cổ Minh Tước, không một yêu tộc huyết mạch nào không hết sức trân quý, mình làm sao có loại huyết mạch đó...
Vũ tộc là một chủng tộc cực kỳ to lớn, phần lớn sinh tồn với yêu giới, ở Vũ giới cũng có một ít, thuộc về yêu tộc cực kỳ tầm thường. Yêu tộc như vậy mới khiến Ninh Phàm cảm thấy, mình người mang yêu huyết là hợp lý.
Vũ tộc có mạnh có yếu, lời đồn đãi trong yêu giới, cũng có Vũ tộc toái hư cao thủ, tộc này vô cùng coi trọng huyết mạch, dựa vào huyết mạch, kích thích đôi cánh, tăng tiến tốc độ phi độn. Lấy Ninh Phàm với huyết mạch mỏng manh, có lẽ ngay cả một ít ích mạch tầng hai ba Vũ yêu cũng so ra kém. Đôi cánh đen mà hắn thôi sanh lại hư ảo thành hình chốc lát, liền lập tức tiêu tán. Dung mạo yêu dị của hắn cũng bắt đầu khôi phục bình thường.
Ngưng tụ huyết mạch như vậy, đối với yêu tộc hắn mà nói không chút công dụng. Tuy nhiên đối với Ninh Phàm cũng là một bước tiến bộ thời đại.
Đến đây, cổ thần, cổ yêu, cổ ma, hắn coi như tu luyện xong hoàn toàn.
Hắn ở chỗ này bắt pháp quyết, thi triển tiểu yêu thuật độc huyết thuật, lập tức buông lỏng rất nhiều, một tia cách mô trong đó không còn gì tồn tại.
Ba cuốn yêu huyết quyển trục, tin tức trong đó, lập tức bị Ninh Phàm lấy độc huyết thuật nắm giữ.
Quyển thứ nhất ghi chép năm trăm loại yêu thuật nhỏ, là thuật vỡ lòng của yêu tộc thuật tu, bao gồm độc huyết thuật, cũng bao gồm hỏa niệm thuật, thủy niệm thuật cùng thần niệm hóa vật thuật cơ sở nhất.
Quyển thứ hai là yêu công công pháp của Hồng Hoa nữ yêu, được đặt tên là “Sơn trà kinh”, là một loại yêu công tà mị lấy sắc bổ làm chủ, đối với Ninh Phàm mà nói, vừa khéo có thể làm tu luyện yêu lực quyển thứ nhất công pháp. Không vì lý do nào khác, đó là bỡi vì sắc bổ yêu công, cùng “Âm Dương biến” bài xích nhỏ nhất.
Quyển thứ ba là anh cấp trung phẩm yêu thuật, được đặt tên là “Yêu tinh trụy”, chính là yêu thuật mà ngày đó nữ yêu từ ngoài ngàn dặm, phá vỡ lâu thuyền đại trận. Thuật này mượn một tia tinh quang chi lực, cực kỳ bất phàm, sợ là thuật đứng đầu trong anh cấp trung phẩm.
Ba cuốn này, cơ hồ đặt con đường yêu tu của Ninh Phàm, mặc dù còn rất non nớt, nhưng thần yêu ma tập trung vào một thân, lấy thần làm pháp, lấy ma làm thể, lấy yêu là niệm, con đường tu luyện của hắn nhất định bất phàm.
Thu hồi tất cả quyển trục, Ninh Phàm không rời khỏi bắt đầu tu luyện yêu thuật. Tu luyện yêu thuật, hắn không có bất kỳ căn cơ, cực kỳ hao tốn thời gian.
Trước khi Ninh Phàm tu luyện, hắn còn làm một ít những chuyện khác cho tốt, chiến lợi phẩm vẫn chưa xong!
- Được rồi, tỷ tỷ ngủ một hồi nữa... Lần này thi triển Vấn tiên thuật, đối với tỷ tỷ tiêu hao không nhỏ đây...
Lạc U nhẹ nhàng ngáp một cái, giọng mang mỏi mệt.
- Đa tạ, nàng lại giúp ta một lần.
- Ừ, ngươi không quên tỷ tỷ là tốt rồi, tỷ tỷ đủ hài lòng rồi...!
...
Chiến lợi phẩm lớn nhất chính là nữ yêu.
Ninh Phàm ở bên trong mật thất bày trận quang, lấy sách vạn toàn, rồi sau đó mới gọi ra nữ yêu từ trong Đỉnh Lô hoàn.
Thái Âm chỉ phệ thể, trong Đỉnh Lô hoàn lại có hồng vụ đầu độc, khiến cho nữ yêu vẫn là trạng thái thần trí mơ hồ.
Chuyện như vậy ngược lại tiết kiệm Ninh Phàm. Sau khi hắn cẩn thận tường tận mi tâm phù văn của nữ yêu, lấy ra một cái ngọc giản màu xanh chuẩn bị trước đó, lấy pháp lực, cẩn thận đóng dấu xuống mi tâm phù văn của nữ yêu.
Yêu tướng ý niệm trong phù văn bị Ninh Phàm chém chết, hôm nay còn dư lại chỉ là một kích lực của yêu tướng.
Phù văn lực thu vào trong ngọc giản, ngọc giản màu xanh lập tức hóa thành một cái ngọc giản màu đỏ, cũng cho thấy huyết quang.
Mà trong đó, truyền ra cảm giác nguy cơ mênh mông, chính là Ninh Phàm cũng hơi cảm giác rợn cả tóc gáy.
Đây là hóa thần một kích! Dưới một kích này, chính là nguyên anh điên phong đại tu sĩ đều phải tạm lánh phong mang! Về phần nguyên anh hậu kỳ, dựa vào ngọc giản này Ninh Phàm làm trọng thương một lần, còn nguyên anh trung kỳ tu sĩ, dưới ngọc giản này là hẳn phải chết!
- Lá bài tẩy, ta lại được thêm một cái... Lần đi Vô Tận hải cứng rắn thoáng an toàn chút ít.
Thu hồi nữ yêu, Ninh Phàm tâm tư chợt động, từ trong trữ vật đại, lấy một ra một cỗ hắc thi khét không chịu nổi.
Hắc thi này nếu lấy “Thi ma biến” luyện thi phương pháp tế luyện, cũng là một cánh tay trợ giúp không nhỏ.
Lấy sự mạnh mẽ của hắc thi này, nếu tế luyện thành công, dựa vào luyện thi lực địch nguyên anh tầm thường bất bại.
- Khai lò, luyện thi!
...
Mười ngày sau, trong mật thất, bên người Ninh Phàm xuất hiện thêm một hắc giáp nam tử.
Nam tử nọ từ đầu đến ngón chân đều bị hắc giáp bao lấy, thậm chí hai mắt, cũng không lộ ra. Hắc giáp nọ bất phàm, nó là thượng phẩm linh giáp, mà hắc giáp nam tử thì càng bất phàm.
Quanh thân hắn không chút sinh cơ, rõ ràng là một cỗ luyện thi, nhưng theo Ninh Phàm thần niệm chợt động, luyện thi lập tức nhận được mệnh lệnh, một quyền hời hợt, đánh vào trên thử kiếm thạch ở mật thất.
Cả tòa lâu thuyền nặng nề hoảng động một cái, khiến cho đám người Tố Thu cũng thầm giật mình.
Thử kiếm thạch... nát bấy!
Thậm chí quyền lực không giảm, cơ hồ nổ ầm đan cấp điên phong đại trận mà Ninh Phàm bày ra bên trong mật thất!
Nhưng mà đấy chỉ là một quyền cực kỳ bình thường của luyện thi.
- Dựa vào luyện thi này đánh một trận nguyên anh sơ kỳ, cho dù là nguyên anh trung kỳ cao thủ cũng chưa chắc có thể hủy đi luyện thi chút nào... Luyện thi có phòng ngự có thể nói vô song, nhưng hắn chỉ là nửa bước thi ma, khoảng cách chân chính thi ma còn kém một ít... Không biết chân chính thi ma, có nhiều lợi hại... cần xem một chút hay không?
Ánh mắt của hắn chợt lóe, vẫy Đỉnh Lô hoàn một cái, từ trong vòng lấy ra một cái thanh quan.
Trong thanh quan, truyền ra thanh âm của nữ thi cọ sát vào nắp quan tài, khiến Ninh Phàm hơi da đầu tê dại...
Nhưng nhớ tới nữ thi có dung mạo giống như Mộ Vi Lương, sự kiêng kỵ đối với nữ thi lại ít một chút.
- Bí mật của ngươi cho ta dọ thám biết một hai, đắc tội...
Ninh Phàm xa xa chỉ một cái, vén lên nắp quan tài.
Vào chớp mắt nắp quan tài vén lên, một cổ sát cơ tĩnh mịch truyền ra từ trong quan tài, khiến cho tu sĩ cả tòa lâu thuyền đồng loạt dâng lên cảm giác rợn cả tóc gáy.
- Ngươi... nên... chết đi...!
Nữ thi có dung mạo tàn ác tựa như Mộ Vi Lương chớp mắt hiện thân, lập tức đem toàn bộ sát cơ phong tỏa Ninh Phàm!
Nàng trở thành thi ma rồi!
- Hắc giáp, động thủ!
Ánh mắt của Ninh Phàm rét một cái, ra lệnh một tiếng, nửa bước thi ma hắc giáp luyện thi lập tức hắc quang chợt lóe, đánh ra một quyền cùng nữ thi một trảo đụng nhau.
Nhưng đối với kết quả đụng nhau lại thật vượt ra ngoài dự liệu của Ninh Phàm. Hắc thi bất diệt trong lục chuyển long hỏa lại bị nữ thi hời hợt một trảo bóp vỡ chỉ một cái, nếu không phải hắc thi lui nhanh hơn, bị nữ thi tùy tiện xé thành mảnh vụn, cũng vô cùng có thể.
Đối với nữ thi sau khi trở thành thi ma mạnh mẽ, Ninh Phàm xem như có một nhận biết rõ ràng, chỉ sợ hóa thần tầm thường tu sĩ đều không phải là đối thủ của nữ thi này...
Đây vẫn chỉ là thi ma vừa mới thành hình, nếu khiến cho thi ma này tu luyện mấy vạn năm, há chẳng phải là ngay cả toái hư lão quái, đều phải tránh lui chín mươi dặm?!
Vào chớp mắt hắc thi ngăn trở nữ thi, Ninh Phàm lập tức chạy tới mật thất đại trận, khóa lại hai chân của nữ thi. Mà chính hắn một cái thuấn di, xuất hiện sau thi thể của nữ thi, điểm mạnh xuống mấy đạo Thái Âm chỉ lực.
Sau lưng nữ thi, vốn đã bị Ninh Phàm lấy bí thuật biến thành mềm, nhưng hôm nay, lại cứng rắn như sắt. Lấy Ninh Phàm luyện thể thuật, chỉ điểm một chút sau lưng nữ thi, lại cảm giác xương ngón tay đau như muốn bể vậy.
Như vậy, Thái Âm chỉ lực căn bản không thể nào vào trong cơ thể của nữ thi...
Bị Ninh Phàm dựa vào mị thuật đánh lén, trong con ngươi mờ mịt của nữ thi càng giận dữ.
Nàng mơ hồ nhớ lại là thanh niên thon gầy trước mắt phá đi trong sạch của thi thể mình. Hận, thật hận!
Một trảo dò xuống, nguy cơ hẳn phải chết nổi lên cả người, khiến Ninh Phàm không chút do dự, quát một tiếng:
- Hắc giáp!
Hắc thi được vời tới, lập tức xuất hiện trước người Ninh Phàm, ngăn trở một kích phải giết.
Nữ nhân chộp một cái, xuyên thủng hắc giáp, sắp xuyên thủng ngực của hắc thi. Dứt khoát hắc thi không phải là người sống, nếu bị một trảo đó không chết cũng bị thương.
Trong mắt Ninh Phàm thoáng qua vẻ than thở, lần nữa quên dung mạo của nữ thi một cái, không do dự nữa, một chưởng vỗ bên hông nữ thi, đem nàng vào thanh quan, lập tức khép lại nắp quan tài.
Quan tài này, tựa hồ rất có hiệu quả trấn áp đối với nữ thi, vô luận nàng cọ sát như thế nào cũng không cách nào rời khỏi quan tài này.
- Vi Lương... Nàng cùng thi ma này rốt cuộc có quan hệ gì...?
Ninh Phàm lắc đầu một cái, trừ phi hắn có thực lực vượt qua nữ thi, nếu không không dám dọ thám biết lai lịch của nữ thi.
Thu hồi thanh quan, nhìn hắc giáp luyện thi vừa mới luyện xong, liền hư hại không chịu nổi, Ninh Phàm cười khổ.
Như vậy, chỉ có luyện chế một hai lần nữa.
Nhưng mà điều hắc giáp luyện thi quả thật là hết sức hữu dụng, nếu không thi ma này tự bản thân Ninh Phàm cũng không dám khai nắp quan tài ra.
Luyện thi là nhục thuẫn tuyệt hảo...
Nếu hắc thi kia hiểu rằng sau khi chết, thân thể bị Ninh Phàm dùng làm tấm thuẫn không biết ý tưởng ra sao.
Bên ngoài mật thất, Ân Tố Thu cùng Cảnh Chước tụ tập ngoài cửa, tất nhiên bị kinh biến vừa rồi đưa tới.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ân Tố Thu hơi có chút lo âu. Nàng biết Ninh Phàm lợi hại, nhưng mới vừa rồi sát cơ rợn cả tóc gáy, đã không phải là nguyên anh tu sĩ có... Đó là thứ gì...?
- Không có gì, một chút chuyện nhỏ thôi...
Ninh Phàm thu hồi hắc thi, khẽ mỉm cười, ra mật thất.
Thấy Ninh Phàm không việc gì, Ân Tố Thu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút cổ quái.
Hôm nay Ninh Phàm dường như cũng có chút bất đồng, so với trước trong ánh mắt xuất hiện thêm một tia khí tức yêu dị.
Trong con mắt bên trái của hắn có một tia tinh quang nhỏ không thể tra hơi chợt lóe.
Có một ngày, tinh quang đó có lẽ có thể ngưng tụ ra một viên yêu tinh, giao phó cho Ninh Phàm một loại thần thông mới!
- Đi thôi, mấy ngày không nghe tiếng tiêu, chắc hẳn nàng đợi lâu rồi.
Ninh Phàm cười trêu nói.
- Ai đợi lâu!
Ân Tố Thu lặng lẽ đem ngọc tiêu giấu sau lưng, có chút âm thầm xấu hổ nào đó.
Nàng đúng là chờ đợi vì Ninh Phàm tấu tiêu, nhưng mà loại tâm tư ấy nàng không hiểu, cũng không muốn bị hắn biết được.
Nắng chiều sắp xuống, tiếng tiêu lại nổi lên, cảnh vật ở Trịnh quốc âm thầm chuyển đổi.
Bốn tháng rưỡi trôi qua, rời khỏi Ninh thành, đã chín tháng rồi...
xem tại STTruyen.Com