Chương 181 : Tử phong yêu úy
Hầu Liễm trong lòng bực bội, càng âm thầm mắng thầm trong bụng Ninh Phàm, nhưng trên mặt lại vẫn treo nụ cười trơ tráo, có mỗi một câu cười xòa.
Nhưng thời khắc trận yêu phong dâng lên, tất cả sát cơ phong tỏa trên người Hầu Liễm. lão ta không cười nổi nữa, sắc mặt đại biến.
Nếu những yêu tộc ấy vẫn là vì “Di Thiên xá lợi” mà tới, ông ta đem khó mà tự vệ!
Sau khi ông ta nghĩ cặn kẽ cũng không cho rằng Ninh Phàm loại người lạnh lùng này sẽ xuất thủ giúp mình...
Ánh mắt rơi vào trên Ân Tố Thu, Hầu Liễm ánh mắt chợt lóe.
Cô gái này ngược lại là mềm lòng, lần trước, cũng là cô gái này xuất thủ trước cứu mình, không bằng trước tiên cầu cứu với nàng ấy.
Hầu Liễm quyết định trong lòng, lập tức làm ra biểu tình hơi khẩn trương, vó vẻ cầu khẩn nhìn về Ân Tố Thu.
- Lại, lại tới nữa rồi! Ân, Ân tiên tử, cứu ta!
- Chớ sợ, có ta ở đây, há cho yêu nghiệt tổn thương người!
Ân Tố Thu mặt đẹp nghiêm nghị, không chút do dự cởi xuống vòng tay thủy tinh, muốn tiêu diệt những yêu quái kia. Đối với nàng, trừ ma vệ đạo, cứu tử phù thương, dường như bình thường như cơm bữa.
Đây là một nữ nhân thích xen vào chuyện của người khác, có nàng ở đây, Ninh Phàm vĩnh viễn không thiếu phiền toái...
Nhưng mà lần này nàng lại bị Ninh Phàm bắt lại cổ tay trắng. Lập tức, Ân Tố Thu khuôn mặt đỏ lên, con mắt chứa giận trách, trước mặt mọi người, Ninh Phàm lại dám khinh bạc mình...
- Ngươi... Ngươi làm gì vậy...? Ngươi buông tay ta ra!
- Chờ đã, ta muốn xác nhận một chút, những yêu tộc kia muốn giết ai.
Ánh mắt của Ninh Phàm hơi chăm chú.
Rất kỳ quái, trên Thất Mai lâu thuyền, rõ ràng có rất nhiều cao thủ, nhưng mà chút yêu tộc vừa xuất hiện, lập tức sát cơ đồng loạt phong tỏa thiền tu Hầu Liễm.
Không hợp lý... Nhóm yêu tu kia nếu muốn công kích Thất Mai lâu thuyền, theo lý phong tỏa tu sĩ mạnh nhất, cho dù không nhìn ra mình lợi hại, cũng nên phong tỏa Cảnh Chước hoặc Ân Tố Thu trước... Nhưng mà chút yêu tộc đó lại đồng loạt phong tỏa Hầu Liễm... Chuyện ra khác thường tức là yêu.
Yêu quái đó công kích Hầu Liễm từ động cơ gì?
Nếu không phải những thứ yêu quái đó cùng Hầu Liễm có đại thù sống chết, như vậy, chính là trên người Hầu Liễm có bảo bối khiến cho bọn chúng động tâm!
Lý do thù oán bị Ninh Phàm phủ định. Hầu Liễm gan nhỏ như thế, tu vi thấp kém, có thể sinh ra thù oán gì với kim đan hậu kỳ yêu tộc chứ?
Như vậy, nhất định là Hầu Liễm người mang dị bảo rồi.
Ninh Phàm nhớ lại lời của Hầu Liễm, tựa hồ Hầu Liễm từng nhắc tới, mình cùng tông môn sa di, mang một món bảo vật quy tông.
Nhất thời, ánh mắt của hắn chợt lóe, có bảy thành thành nắm chặc xác định Hầu Liễm người mang bảo vật. Vả lại bảo vật nọ có thể khiến cho yêu tộc điên cuồng đuổi giết...
Lấy tâm trí của Ninh Phàm, đang lúc tâm tư xoay chuyển trăm vòng, liền nhìn thấu lai lịch của Hầu Liễm
Khó trách người này không dám một mình trở về tông môn, ngược lại nương nhờ trên lâu thuyền, người mang bảo vật nhất định hết sức trân quý.
Bảo vật tốt như vậy, lên Thất Mai lâu thuyền, tự nhiên không thể rơi vào trên tay những yêu tộc kia, dĩ nhiên, cũng không khả năng lại thuộc về Hầu Liễm sở hữu.
- Vật đó thuộc về ta!
Ninh Phàm trong lòng nhất quyết, lập tức khẽ mỉm cười với Ân Tố Thu.
- Nàng chớ cứu ông ấy, chuyện kế tiếp giao cho ta!
- Nhưng... Được rồi!
Ân Tố Thu bị Ninh Phàm cầm cổ tay, tâm tư rối loạn. Nàng chỉ mong hắn mau buông tay nàng ra, những chuyện khác, tựa hồ không còn trọng yếu.
Mà dưới Ninh Phàm dung túng, mấy chục yêu quái đua nhau công kích Thất Mai lâu thuyền trận quang, khiến cho lâu thuyền kịch liệt lay động với không trung.
Thêm vào đó những yêu quái kia, một bên công kích đại trận, một bên nghiêm nghị uy hiếp nói:
- Nhân tộc kia! Giao ra “Di Thiên xá lợi”, lưu bọn ngươi toàn thây! Không lâu sau, “Tử Phong yêu úy” sẽ tới đây, cho dù ngươi có hai vị kim đan điên phong, nửa bước nguyên anh cao thủ, cũng chỉ có phải chết!
Vừa nghe nhóm yêu tộc chỉ danh muốn Di Thiên xá lợi, Hầu Liễm lập tức sắc mặt biến đổi.
Mà nghe tên Tử Phong yêu úy, Hầu Liễm trong thời gian ngắn lộ ra vẻ mặt hết sức kinh hãi.
- Tử... Tử Phong yêu úy! Là nguyên anh sơ kỳ Tử Phong yêu úy! Phong nữ nhân ư?! Ả sẽ tới sao?!
Biểu lộ của Hầu Liễm bắt đầu tuyệt vọng. Vốn ông ta tưởng rằng ôm lên bắp đùi, có thể mang xá lợi về tông môn, không ngờ rốt cuộc là phải bị yêu cướp.
Phải biết, vật này là một tông môn tiểu sa di, cơ duyên xảo hợp, ở Ngụy quốc “Thái tổ hoang khâu” lấy được.
Di Thiên xá lợi, tương truyền là trấn quốc chi bảo lúc Ngụy quốc lập quốc! Tên xá lợi dĩ nhiên là Ngụy quốc Thái tổ sau khi chết biến thành, tên Di Thiên là bởi vì nó có hiệu quả che giấu thiên cơ nghịch thiên!
Hạ cấp Tu Chân quốc, cũng bất quá là do con cháu đời sau không có bản lãnh, dẫn đến Ngụy quốc sa sút, nhưng lão tổ của mỗi một nước có thể lập một nước, nhất định đều là nhân vật khuấy động phong vân.
Tương truyền người đeo Di Thiên xá lợi, chính là tinh thông thôi diễn hóa thần điên phong lão quái đều không cách nào tính ra thiên cơ của người đó. Thậm chí, một ít luyện hư cấp lão quái, đều không cách nào thông qua bói thử tính ra hành tung, lai lịch của người đó.
Vật này có thể nói hết sức trân quý... Hôm nay, sợ rằng phải chắp tay tương nhượng. Nhưng khiến cho Hầu Liễm muốn khóc cha mắng mẹ là đám yêu quái kia chẳng lẽ là kẻ ngu sao! Người uy hiếp, lời cũng không nói! Cái gì gọi là giao ra xá lợi, lưu ngươi toàn thây! Toàn thây không toàn thây, còn chưa phải là đều phải chết! Nói như vậy mình giao ra xá lợi, có lợi ích quỷ gì chứ!
Thôi, thôi, gặp phải đám yêu tộc bảo thủ không thông tình lý này, mình cũng coi như là xui hết tám đời rồi, hơn phân nửa là phải chết trên lâu thuyền này rồi.
Cho dù trên lâu thuyền có hai lão tổ cao thủ, nhưng dưới bàn tay của nguyên anh cao thủ, kim đan lão tổ thì làm sao có thể...
- Ai, Di Thiên xá lợi... Ta mang chí bảo này cũng có thể che giấu bất kỳ cao thủ nào thăm dò thiên cơ, vì sao nhóm yêu tộc rốt cuộc có thể tìm được vị trí của ta... Chết chết, lần này sợ là thật thần tiên khó cứu rồi...
Hầu Liễm than thở liên tục, trên lâu thuyền, mọi người cũng sắc mặt khác nhau.
Cảnh Chước cùng Ân Tố Thu nghe bốn chữ “nguyên anh sơ kỳ”, sắc mặt tất cả biến đổi. Tuy nhiên xem ra Ninh Phàm lợi hại, mặc dù kiêng kỵ, nhưng cũng không quá mức hốt hoảng, thầm nghĩ cẩn thận đối phó, hẳn không có gì đáng lo.
Còn Ninh Phàm lúc nghe bốn chữ “che giấu thiên cơ”, lập tức ánh mắt chợt lóe, như có quyết tuyệt.
Thì ra trên người Hầu Liễm mang bảo vật lại là bảo bối nào đó che giấu thiên cơ ư?! Nếu thật như vậy, vật này lại có thể nói là thứ cần nhất với Ninh Phàm.
Hôm nay Ninh Phàm sợ nhất, không phải nguyên anh cao thủ, mà là người tinh thông bói toán. Tựa như Ngô quốc nguyên anh lão quái thần toán lão nhân, thuận tiện lấy bói toán làm thủ đoạn, tính ra thân phận Ninh Hắc Ma của mình, khiến Ninh thành chọc một lần đại kiếp.
Mình lần đi Vô Tận hải, ắt phải đắc tội vô số thế lực, thậm chí vừa vào đại Tấn, liền vô cùng có thể nghiệm bởi vì cất giấu Hoa Yêu, mà cùng Lý Bạn yêu tướng nộp lên tay... Hóa thần lão quái, hôm nay Ninh Phàm vô luận làm sao cũng không cách nào chiến thắng... Nếu hắn gặp phải chỉ có trốn mà thôi!
Nếu có Di Thiên xá lợi che giấu thiên cơ, mình không những không cần lo lắng bị yêu tướng nọ đoán được thân phận, càng không cần lo lắng ngày sau đắc tội thế lực lớn, bị người đuổi giết, thậm chí bị người dưới cơn nóng giận, dính líu Việt quốc...
Bảo bối này Ninh Phàm hắn phải được!
- Hầu Liễm, Di Thiên xá lợi giao cho ta đi.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, kích thích một tia thần tính, nhìn xem từ bi như Phật.
Còn Hầu Liễm cơ hồ cảm động muốn khóc.
Di Thiên xá lợi hôm nay là năng thủ sơn dụ a, cầm trên tay sẽ đắc tội nguyên anh lão yêu, giao cho yêu tộc, lại không thể bảo vệ tánh mạng. Ninh Phàm muốn lấy đi xá lợi, chẳng lẽ là thương tiếc tánh mạng mình, muốn cứu mình chăng?
Tuy nhiên nếu đem xá lợi đưa cho Ninh Phàm, sẽ như thế nào đây?
Thuận thế bát cá nước dơ cho Ninh Phàm, lại nói lần trước yêu tộc, đều là Ninh Phàm giết được, như vậy mình cùng xá lợi, cùng yêu cừu phủi sạch sẽ, hẳn cũng không lại bị yêu vật theo dõi... Cho dù những yêu quái kia, so sánh cũng không phân tán binh lực, đuổi giết mình đi, dù sao hai nhân vật lão tổ trên lâu thuyền cũng đủ bọn chúng uống một bầu. Trướng khi Tử Phong yêu úy đuổi tới, hẳn không có yêu quái nào có năng lực đuổi giết mình...
Mình giao cho Ninh Phàm xá lợi này dường như cũng có một tia cơ hội còn sống, kẻ gây tai họa... Có nên thử một chút hay không? Cầu sống trong cái chết?
Nếu không thành thì chết. Nếu thành thì Ninh Phàm chết, mình sống.
lão ta bất kể, thử một chút! Tu giới này không phải là chết đạo hữu thì không chết bần đạo sao? À không, là bần tăng, a di đà phật...
Đôi mắt ti hí của ông ta xoay tít chuyển một cái, tâm ý nhất quyết, lập tức chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một hộp ngọc màu tím, trong đó chứa là một viên xá lợi phạm âm lũ lũ!
Di Thiên xá lợi!
Đem vật này giao cho Ninh Phàm, Hầu Liễm không đành, nhưng vì bảo vệ tánh mạng, là hết thảy đều không đủ để nói.
- Chu Minh đạo hữu, nếu ngươi cần vật này, vật này liền đưa cho ngươi. Bần tăng còn có chuyện quan trọng, trước hết cáo từ! Cáo từ đi trước...
Hầu Liễm một bộ bộ dáng đại nghĩa lẫm nhiên, đem hộp ngọc màu tím giao cho trên tay Ninh Phàm, chắp hai tay, hô câu phật hiệu, lập tức trốn ra trận quang, hóa cầu vòng rời khỏi.
Lão ta dè đặt, tâm tồn dò xét, nếu ra đại trận, bọn yêu quái còn công kích mình, thì mình lần nữa mặt dầy một lần, lên lầu thuyền tránh một chút đi.
Mà khiến cho Hầu Liễm vui sướng là theo xá lợi giao cho Ninh Phàm, tất cả sát cơ của yêu quái phong tỏa, lập tức từ trên người mình dời đi, chuyển tới trên người Ninh Phàm.
Tốt rồi! Lần này mình thoải mái chạy trốn!
Lão cất lên một đạo độn quang, bay thẳng tới phương xa, không mảy may quản Ninh Phàm cùng mọi người sống chết thế nào.
Đối với Hầu Liễm không trượng nghĩa, Ân Tố Thu đôi mi thanh tú nhíu một cái, thầm nói mình cứu lầm người.
Ngược lại Ninh Phàm không mảy may cổ quái. Cử động của Hầu Liễm, hắn đã sớm một cái nhìn thấu tâm tư của ông ta, cũng đốc định Hầu Liễm sẽ đem xá lợi giao cho mình, vì mong bảo vệ tánh mạng.
Đối với Di Thiên xá lợi, hắn nhất định phải được.
Đối với Tử Phong yêu úy, sau khi hắn nghe ra người này là nguyên anh sơ kỳ, lại là nữ yêu, không những không sợ, ngược lại dâng lên một loại tâm tư khác.
Cô gái này, nếu là nguyên anh nữ yêu, nói không chừng, lại là bạn sinh chi yêu của Lý Bạn đó, hơn phân nửa là một dạng như Trà Hoa Nữ kia vậy.
Có lẽ cô gái này cũng vô cùng xấu xí, nhưng đã có nguyên anh tu vi, thế thì cô gái này nhất định là đỉnh lô thật tốt, xấu xí thì đã sao, có thể sử dụng là tốt rồi... Nếu chính ả đưa tới cửa, Ninh Phàm tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Yêu triều của đại Tấn vốn khiến Ninh Phàm kiêng kỵ, nhưng hôm nay hắn bỗng nhiên dâng lên một loại lớn mật phỏng đoán.
Chẳng lẽ, trong yêu triều của đại Tấn, chủ lực là mười hai tên bạn yêu kia? Mà cái gọi là mười hai tên bạn yêu đều là nữ nhân sao?
Như vậy, mình có nên man thiên quá hải đoạt hết mười hai tên bạn yêu của Lý Bạn yêu tướng hay không?!
Đối với chuyến đi đại Tấn, Ninh Phàm bỗng nhiên dâng lên một loại mong đợi đặc biệt. Mình đột phá “Âm Dương biến “ nói không chừng, phải rơi vào trên chuyến đi đại Tấn này.
Một khắc hắn nhận lấy xá lợi, tất cả yêu tộc đều đưa sát cơ phong tỏa về phía hắn.
Những yêu tộc đó mắt thấy mang ra danh tiếng Tử Phong yêu úy, trước mắt mới chỉ là dung linh tiểu bối, lại vẫn dám cướp đi xá lợi dĩ nhiên là cực kỳ tức giận.
Đối với Hầu Liễm chạy không để trong lòng chút nào. Đó chỉ là kim đan sơ kỳ con kiến hôi, ngày sau lại giết là được, giờ phút này, cướp xá lợi trước đã!
- Nhân tộc kia! Ngươi thật can đảm! Biết rõ bọn ta phải được bảo này, vào hiến Yêu tướng đại nhân, ngươi lại còn dám thiện lấy vật này! Ngươi chết chắc!
- Vậy sao…?
Giờ khắc này, Ninh Phàm thu hồi tất cả nụ cười, nhắm mắt. Lúc khai ích, toàn thân trong thời gian ngắn, dường như hóa thành một khối hàn băng muôn năm không thay đổi.
Hắn ánh mắt lạnh lùng, mà trên má trái, dần dần hiện ra từng đạo văn lộ màu đen yêu dị, sát cơ trôi lơ lửng trong ánh mắt đen nhánh.
Một cổ khí thế tuyệt mạnh đó có thể so với nguyên anh, bay lên quanh thân hắn. Kiếm niệm như mực càn quét ra, mang kiếm minh ác liệt đâm rách tận trời. Ngay lập tức, yêu vân bay, thay vào đó là màu mực che trời cùng với kiếm khí giết tuyệt hết thảy!
Đây là Mặc lưu phân thần thuật!
Kinh biến này có khí thế thật vượt ra ngoài dự liệu của tất cả yêu tộc, không người nhìn ra, Ninh Phàm mới chỉ là dung linh tu vi lại ẩn giấu sâu như vậy. Còn Ninh Phàm căn bản không cho mỗi một yêu tộc bất kỳ cơ hội suy tính nào.
Trong nháy mắt, Ninh Phàm thân hình ung dung bạo tán, trương phềnh một tiếng, biến mất vô ảnh, hóa thành kiếm quang màu mực vô tận, ở trường không chém loạn, bổ đâm, gọt cắt, thắt cổ!
Thật giống như một chút mực đậm, ở quang đãng bát khai. Mà phàm là yêu tộc bị màu mực dính vào lập tức kêu thảm một tiếng, bị kiếm quang chém thành bùn máu!
Bất quá chỉ một cái đối mặt, mấy chục tên yêu tộc, đều hóa thành thịt nát, đổ máu trường không!
Thậm chí kim đan hậu kỳ yêu ma kia vẫn cất giữ biểu lộ phách lối, cũng đã vĩnh viễn định cách, ngay cả sự thật mình đã chết cũng không ý thức được.
Chờ đến lúc y ý thức được, yêu thân đã bị từng miếng cắt, vỡ vụn, yêu hồn đã một tia cắn nát, yêu đan lại từng viên vỡ thành tro bụi, chết thảm trong kiếm quang màu mực!
- Được... Thật là mạnh... So với Tử Phong yêu úy... càng lợi hại hơn...
Đây là yêu tộc, một lần cuối cùng run rẩy suy tính, mang sợ hãi vô ngần!
Mặc lưu phân thần thuật, thuật này là Ninh Phàm quần áo đen hóa thân kết anh lĩnh ngộ, là thần thuật tuyệt mạnh ngay cả Thiên Nhất tử cũng có thể một kích phải chết! Không phải là nguyên anh tu sĩ há có thể ngăn cản, mà tiểu yêu chính là kim đan tu vi, lại hà túc đạo tai!
Lần nữa hóa thân Ninh Phàm xuất hiện, tay bưng hộp ngọc màu tím, mắt lộ ra lạnh lùng.
Di Thiên xá lợi tới tay! Nhưng chuyện vẫn chưa xong!
Ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn về Hầu Liễm đờ đẫn, từng chữ như kiếm:
- Ta để cho ngươi đi rồi sao?!
Thanh âm này lạnh như băng khiến cho Hầu Liễm lạnh run, sắc bén khiến cho Hầu Liễm tâm thần đau nhói.
Hôm nay, chỉ sợ là một ngày kinh hãi nhất trong cả cuộc đời. Bởi vì ông ta thấy một tên ác nhân, nhất thức pháp thuật, tiêu diệt mấy chục tên cao thủ!
Mà Ninh Phàm với khí thế cấp nguyên anh khiến cho Hầu Liễm tâm kinh đảm hàn. Trong kiếm niệm màu mực vô tận kia, ông ta thật giống như đinh đinh ở trường không, không cách nào di động bước chân nữa. Ánh mắt căn bản không dám đối thượng ánh mắt của Ninh Phàm. Sợ, rất sợ! Đó là một loại cảm giác sinh tử không do mình, toàn bằng Ninh Phàm một ý mà quyết!
- Sao chứ... Làm sao có thể! Chu Minh, rốt cuộc... rốt cuộc là nguyên anh cao thủ! Ta lại muốn lừa bịp lão quái này, ta thật là chán sống rồi! Hắn nói không để cho ta đi, có phải muốn giết ta hay không?! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!? Bị nguyên anh lão quái để mắt tới, há có thể chạy mất! Hẳn phải chết, hẳn phải chết a! Nhưng ta không muốn chết...
Hầu Liễm bị Ninh Phàm sát cơ phong tỏa, hoàn toàn mất hết hồn vía.
Giờ khắc này, chỉ cần có thể còn sống, ông ta thậm chí nguyện ý bán đứng tông môn, đổi ân tình Ninh Phàm không giết mình.
Hai đầu gối ông ta mềm nhũn, quỳ xuống trường không, mặt không biết xấu hổ nữa, lặp bà lặp bập cầu xin tha thứ.
Khí tiết ông ta không có, tình cảnh tất nhiên cực kỳ không chịu nổi, khiến cho Ân Tố Thu lộ ra vẻ khinh bỉ.
Chẳng qua là mặc dù khinh bỉ, nàng cũng không muốn Ninh Phàm lại giết người, không muốn... Mà nàng cũng không hiểu, lấy cá tính của Ninh Phàm, đối mặt mấy chục tên yêu tộc, hẳn bằng nhục thân mạnh mẽ, liền đủ để hoành sát, cần gì phải thi triển thuật mạnh nhất?
Nàng hơi cắn răng, có mấy lời có thể nghiệm khiến Ninh Phàm không thích, nhưng nàng vẫn phải nói:
- Ninh Phàm, không nên giết ông ấy... Có thể hạ thủ lưu tình hay không...?
- Giết ông ta ư, ta chưa nói muốn giết ông ta mà... Ta chẳng qua là không thể để cho ông ta rời khỏi dễ dàng như thế thôi.
Văn lộ trên mặt Ninh Phàm biến mất, vẻ lạnh lùng tiêu tán, chợt cười một tiếng. Hắn ngờ tới, Ân Tố Thu sẽ vì người này cầu tha thứ, bởi vì nàng là một nữ nhân thích gây phiền toái.
Tuy nhiên Ninh Phàm vốn chưa từng nghĩ giết Hầu Liễm, chẳng qua là dọa ông ta một chút mà thôi. Hầu Liễm này không cần giết chết, ở lại Ngụy Quốc, còn có hữu dụng không hề nhỏ. Loại người nhát gan này, một khi gieo niệm cấm, thì nhất định là người suốt đời không phản bội.
Không có lý do gì khác, bỡi vì thứ người như vậy rất sợ chết.
Hắn không giết Hầu Liễm, nhưng muốn gieo niệm cấm.
Mà sau đó có lẽ còn có một tràng đại chiến không tính là đại chiến chứ...
Tử Phong yêu úy, cô gái này, có thể chạy ra khỏi bàn tay mình sao? Nếu nàng đi tìm cái chết...
Ninh Phàm một chút thuấn di, thật giống như một cái chấm đen, chợt lóe trên trời, trong thời gian ngắn, đã xách Hầu Liễm trốn nơi xa như con tiểu linh kê vậy trở lại lâu thuyền.
Mặc dù loại thủ đoạn này, đối với Hầu Liễm mà nói, có chút làm nhục, nhưng rốt cuộc, Ninh Phàm không động sát tâm với ông ta. Xác định chuyện này, Ân Tố Thu khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng nhẹ nhàng chấn động.
- Cám ơn...
Nàng nhìn thật sâu Ninh Phàm một cái, xoay người trở lại lâu thuyền.
Nàng cho rằng Ninh Phàm nguyện ý bỏ qua cho Hầu Liễm, chỉ là nhìn thể diện của nàng rồi, trong lòng hơi cảm động, giờ phút này khó mà át chế.
Cảnh Chước, ngược lại là người đứng xem sáng suốt, nhìn thấu tâm tư của Ninh Phàm. Mới vừa rồi ông ta muốn ra tay, nhưng Ninh Phàm lại lấy thủ đoạn kinh khủng nhất diệt chết bầy yêu.
Đại phí chu chương như vậy, dĩ nhiên là muốn uy hiếp Hầu Liễm, uy hiếp Hầu Liễm, dĩ nhiên là muốn thu phục. Thu phục Hầu Liễm, chỉ sợ là muốn chôn thế lực ở Ngụy quốc.
Sợ rằng tông môn của Hầu Liễm là phải đổi chủ rồi.
Mà tiên ngọc của tông môn, tất cả thuộc về Ninh Phàm sở hữu.
Thậm chí, Ninh Phàm vô cùng có thể sau khi nâng đỡ Hầu Liễm, mượn danh nghĩa tông môn của ông ta ở Việt Quốc vơ vét tiên ngọc, thân mình lại mặc kệ chuyện bên ngoài.
Nói cho cùng, Ninh Phàm còn muốn mượn Hầu Liễm hốt bạc a... Dĩ nhiên, nếu không phải nhìn ở mặt mũi của Ân Tố Thu, Ninh Phàm hơn phân nửa sẽ hành hạ Hầu Liễm một chút. Mặt mũi của Ân Tố Thu cũng coi là giúp Hầu Liễm một chuyện nhỏ...
Một chuỗi tâm cơ này cơ hồ thành hình lúc yêu tộc xuất thủ. Cảnh Chước tự hỏi, ông ta cũng muốn lấy thủ đoạn như vậy hốt bạc, nhưng ông ta trăm ngàn năm sinh tử lịch duyệt, mới có tâm trí này.
Nhưng Ninh Phàm lại tu đạo không vượt qua 20 năm, tâm trí đã là yêu...
- Hắn rốt cuộc là tu luyện thế nào! Không tới 20 tuổi, thực lực mạnh như vậy, tâm trí lại giảo hoạt như cáo... khó có thể đối phó. Thứ người như vậy, một khi là địch, sợ rằng một tiếng đều thấy ác mộng... Thật may ngày đó, ta tìm thần toán lão nhân tính quẻ thứ hai, nếu không... ta chính là rơi vào kết quả như Tử Âm...
Cảnh Chước cảm thán thật sâu, cũng vui mừng.
Vui mừng trong cuộc đời mình, quyết định làm sáng suốt nhất là giao hảo Ninh Phàm.
Vui mừng Ninh Phàm ban cho Vân Hoa phu nhân “sinh mạng” lâu hơn, để cho vợ chồng của ông ta có hy vọng trường tương tư thủ.
Trên đời người đáng sợ nhất, không phải tu vi mạnh bao nhiêu, vừa khéo là Ninh Phàm loại người tính cách này đáng sợ nhất, khó đeo bám.
Người này lòng dạ ác độc, gan lớn bằng trời, làm việc quả quyết, lãnh khốc vô tình. Rất mực lại can đảm hơn người, tâm tư kín đáo, ý chí kiên định, giảo hoạt như cáo
Thứ người như vậy cả cuộc đời không thể đắc tội...
Ninh Phàm xách Hầu Liễm xuống Thất Mai lâu thuyền, cùng đám người Ân Tố Thu tạm thời chia ra.
Lấy ánh mắt của Ninh Phàm, liếc mắt thì phải nhìn ra trên hộp ngọc chứa Di Thiên xá lợi bị gieo một tia yêu lực ấn ký yếu ớt. Một đội yêu tộc đó truy lùng Hầu Liễm, hơn phân nửa dựa vào con dấu này.
Cái gọi là Tử Phong yêu úy, hơn phân nửa cũng truy lùng con dấu mà tới... Chờ sau khi bị bắt, liền dẫn Hầu Liễm phản tông môn của ông ta, giúp ông ta thành tông chủ, cũng mượn danh của ông ta, cướp Ngụy quốc tông môn trong mười vạn dặm.. Đây cũng là kế hoạch của Ninh Phàm.
Cử chỉ cướp bóc này ắt phải đắc tội Ngụy Quốc thế lực, dùng Hầu Liễm cùng tông môn của ông ta chịu oan ức, tốt không còn gì bằng.
Lâu thuyền chậm chạp phi hành, chuyện sau này, Ninh Phàm sẽ dựa vào thuấn di thần thông, đuổi theo lâu thuyền, cùng chạy tới đại Tấn.
Hắn đáp xuống trên một nơi cánh đồng rậm rạp. Nơi này ở vào Ngụy quốc Hà Tây chi địa, được đặt tên là Hà Tây nguyên.
Hắn không xóa đi con dấu của hộp ngọc, mà là chờ đợi, chờ đợi Tử Phong tự chui đầu vào lưới! Vì vậy Hà Tây nguyên này liền thành một đất chiến.
Hầu Liễm bên cạnh bị gieo niệm cấm, run lẩy bẩy.
lão ta không phải người ngu, Ninh Phàm tay cầm hộp ngọc, đại đại liệt liệt chờ đợi, trừ chờ cái gọi là Tử Phong yêu úy, còn có thể chờ ai.
- Xong rồi... Chu Minh này là muốn cùng Tử Phong yêu úy đánh một trận... nguyên anh cuộc chiến, vừa khéo ta bị kéo vào trong đó, chỉ mong chớ bị ảnh hưởng đến mới phải...
Lão ta âm thầm thở dài, đối với Ninh Phàm đã sợ vô cùng, thậm chí loại sợ hãi này còn trên cả Tử Phong yêu úy chưa gặp mặt.
Truyện copy tại: https://STTruyen.com/