Chương 240 : Đạo tâm liệt, Thạch Binh hiện! (1)
Bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Linh cực kỳ ra sức, một cái tay khác bắt đầu xoa bóp hai ngực của mình, mắt sáng long lanh dần dần mê ly.
- Chủ nhân, nô tỳ sờ không ra, có thể ngửi một cái dáng vẻ của nguyên anh hay không...?
Nguyệt Linh đã không biết gì nữa rồi.
- Có thể.
Ninh Phàm không cự tuyệt, đây đúng là một chuyện cực kỳ hưởng thụ.
To gan, Nguyệt Linh ngồi xổm người xuống, độn đầu dưới bàn, đem cái đầu xinh xinh xích lại gần giữa hai đùi Ninh Phàm, lấy dũng khí cởi ra áo khoác!
Nàng vuốt sợi tóc, một miệng ngậm lấy cây hỏa nhiệt kia.
- A!
Một chớp mắt, hai cô gái đồng thời kêu lên kinh sợ. Băng Linh hâm mộ. Còn Bắc Tiểu Man cách vách không hảo ý, chính là kêu thảm thiết.
- Sao, sao như vậy! Thật là ghê tởm! Thật là ghê tởm! Nữ nhân tại sao có thể cùng đàn ông... làm như vậy?!
Mẹ nàng không nói cho nàng, nữ nhân vốn phải cùng đàn ông làm như vậy!
Mỹ nhân cuốn bức rèm, ngồi xuống nhăn mày, nhưng thấy nước mắt ướt, không biết lòng hận ai.
Khóe mắt của Nguyệt Linh, nước mắt chưa khô, nhưng ánh mắt lại mê ly mà thẹn thùng vui vẻ.
Theo một đạo hô nhẹ nặng nề, 320 năm tích góp, ở một chớp mắt này phun ra!
Trên gương mặt đỏ ửng của Nguyệt Linh, tràn đầy màu trắng sữa, nàng thở nhẹ ‘ô ô’, một tia màu trắng sữa rỉ ra từ trong miệng.
Ánh mắt quyến rũ như tơ, chứa tình nhìn chằm chằm, nàng hương tân chợt nuốt, nuốt xuống.
- Chủ nhân, thoải mái chứ?
Trong mắt nàng tràn đầy khao khát.
Sự tự tin của rất nhiều nam nhân xuất phát từ hùng phong đại chấn trên giường, khiến cho vợ được thỏa mãn. Nữ nhân cũng như vậy, có thể nhìn thấy nam tử mà mình
yêu thương chiều chuộng thỏa mãn mình, là chuyện vô cùng hạnh phúc.
- Ừ, rất thoải mái, uống ngon không...?
Ninh Phàm xoa xoa mái tóc của Nguyệt Linh, tỏ vẻ tán thưởng.
320 năm trong tháp tu luyện tích lũy, giờ phút này tràn đầy phun ra trong cái miệng nhỏ của Nguyệt Linh. Lấy Ninh Phàm ma công thành tựu, những thứ dương tinh này đối với Nguyệt Linh đều là đồ cực kỳ bồi bổ, so với tam chuyển đan dược cũng được dược lực dư thừa.
- Uống ngon... Tuy nhiên những thứ trên mặt của Nguyệt Linh, đầu lưỡi với không tới, sẽ lãng phí đây... Không bằng, tỷ tỷ ngươi tới hỗ trợ, giúp Nguyệt Linh liếm sạch được chứ.
- A! Ta, ta....
Tỷ tỷ luôn luôn uy thế, rốt cuộc lần đầu tiên bị muội muội đổi khách thành chủ.
- Chẳng lẽ ngươi không thích chủ nhân sao?
- Không, không phải... Nhưng...
Băng Linh da thịt trắng noãn, lộ ra đỏ bừng, Nguyệt Linh lớn mật, nàng không học được.
- Vậy sao, tỷ tỷ cứ nhìn được rồi, muội muội muốn ‘bước kế tiếp’...
- Cái, cái gì?! Bước kế tiếp, ở chỗ này...
Trong ánh mắt không thể tin của Băng Linh Nguyệt Linh bắt đầu rút đi quần sam, lại tận lực lưu lại chút vải yếm mềm, tiết khố không cởi.
Nàng không cởi, để lại cho Ninh Phàm cởi, cái này gọi là gợi cảm.
- Chủ nhân, Nguyệt Linh mềm yếu mất sức, xin chủ nhân tương trợ...
Nhất là áo quần nửa cởi sẽ xuân tình động lòng người.
Còn Ninh Phàm thông suốt đứng dậy, bàn tay vung lên sinh gió, đem rượu và thức ăn vén đi, bế ngang Nguyệt Linh lên, để xuống trên bàn bát tiên.
Ly rượu bể. Quế hoa cao, canh lá sen, đua nhau tán lạc đầy đất...
Trong mắt Ninh Phàm chợt lóe một tia ma quang bá đạo!
Ma niệm kẹp trong thần niệm, làm tình cảnh này vô cùng ướt át, cuốn ùa vách ngăn cách!
Vào giờ khắc này, trong vách ngăn mái hiên, rõ ràng truyền tới một đạo tiếng kêu rên của thiếu nữ!
- A, xin chủ nhân thương tiếc...
Nguyệt Linh áo quần nửa cởi, lấy tay che ngực.
- Ừ, người cản trở đã phải báo ứng. Tiếp theo, từ từ hưởng thụ, chịu đau được không...
- Phá thân đau đớn, không ngại... A...
Một tia máu làm thanh tuyền chậm rãi rỉ ra từ chỗ giao hợp.
Cho dù sớm có chuẩn bị, Nguyệt Linh vẫn đau đến mắt sáng long lanh nhắm chặc, nước mắt rơi xuống.
- Xin... Chủ nhân... thương tiếc... tỷ tỷ cũng tới... hỗ trợ... hôn chủ nhân...
- Ta. Ta không...
Băng Linh lời chưa xong, đã bị cánh tay phải của Ninh Phàm nắm ở khuỷu tay, đôi môi chạm nhau, lập tức cả người mềm nhũn, nghênh đón.
Tay trái biến hóa hợp hoan bí thuật, hoạt động ở thân thể mềm mại của Nguyệt Linh, giúp nàng vui thích, cánh tay phải là lại kéo nàng vào trong ngực, miệng lưỡi đụng nhau.
Đỉnh động, lửa nóng, dồn chặc, trơn nhẵn, quấn quít không dứt...
Hôm nay hai nữ tử, tất cả đều sẽ bị hái hoa diệt sắc!
...
Cách vách mái hiên, ầm ầm rung một cái, một đạo độn
quang màu đỏ hoảng hốt mang tiếng mắng, phá cửa sổ đi.
- Vô sỉ, vô sỉ... vô sỉ!
Một mặt bỏ chạy, Bắc Tiểu Man vừa mắng, hóa thành một đạo hồng quang, rời khỏi từ chỗ vỡ vụn, bắn nhanh quay về nam tháp.
Mắt sáng long lanh nhìn quanh, hồng mang lập lòe, nổi lên sát cơ khó mà ách chế.
Sát cơ đó là sự báo trước của quý tinh sát khí mất khống chế.
- Chu Minh đáng giận, lại cho ta nhìn loại vật đáng ghét đó! Vô sỉ! Hạ lưu!
Thật giống như một đạo âm thanh bể tan tành, Bắc Tiểu Man thon nhỏ, ngực lép bình thường vỡ vụn.
Mà tiếp theo một chớp mắt, khóe miệng của nàng tràn ra một tia máu.
Đạo tâm xuất hiện vết rách...
- Đúng rồi, hắn nhất định là phát hiện Bổn cung theo dõi rồi, hắn cố ý! Rốt cuộc là hắn cố ý thả ra ma niệm đó!
Sát lục đạo của nàng bị hợp hoan đạo của Ninh Phàm xâm nhập...
Trong Huyền Vũ thành, cơ hồ không thể giết người, nhưng sát cơ của Bắc Tiểu Man lại bởi vì sát khí mất khống chế, hóa thành đỏ thẫm lập lòe.
Trên mi tâm của nàng, từ từ có thể thấy xuất hiện một ngôi sao phấn hồng bị che giấu.
Đây là viên thần tinh thứ nhất Quý Âm Sát Tinh mà nàng khổ khổ tu luyện!
Nhưng mà quý tinh lại kèm theo đạo tâm vỡ vụn, quang hoa chợt lóe, bể ra một vết...
- Chu Minh, ngươi vô sỉ! Vô sỉ! Bắc Tiểu Man ta nhất định phải đem ngươi ‘cắt’, ‘cắt’!
Dọc theo đường, Bắc Tiểu Man thật giống như sát tinh phụ thể, thấy tu sĩ cản đường, vô luận là ai, tu vi gì, nhất luật... tiêu diệt!
Chỉ có huyết tinh kia mới có thể làm cho nàng thoáng khí huyết yên lặng.
Máu người, rất tươi...
...
Bóng đêm rơi xuống.
Tần lâu mái hiên, trên giường nhỏ, hai tỷ muội mê mang mệt mỏi bên người Ninh Phàm, yên lặng không nói.
Bàn tay mơn trớn lọn tóc măng của hai nữ tử, mang tâm tình phức tạp.
- Bắc Tiểu Man đó biết được lần này lợi hại, trong thời gian ngắn sẽ không chọc ta... Như vậy, ta sau khi mua sắm đỉnh lô trong Đan Đỉnh môn sẽ đột phá Nguyên anh trung kỳ. Chẳng qua không biết trong Đan Đỉnh môn, có đầy đủ Nguyên anh đỉnh lô hay không...?!
Nguyên anh đỉnh lô, không phải là thứ rẻ tiền như củ cải trắng, cho dù Đan Đỉnh môn hết lòng đào tạo, cũng không quá nhiều.
Cùng hai nữ song tu, lòng hắn không lay động.
Mua đỉnh lô, cũng không dao động.
Làm bị thương Bắc Tiểu Man, vẫn không dao động.
Giờ khắc này Ninh Phàm, không còn là thiếu niên, lòng đã nhập ma.
Lòng của hắn thật giống như biến thành đêm tối nhuộm màu mực, trong bầu trời đêm, một mảnh đen nhánh, chỉ có số ít ánh sao đáng coi trọng. Còn dư lại đều có thể giết!
Mà Băng Nguyệt tỷ muội hẳn là tiểu tinh tinh không lớn trong đám sao đó.
Bắc Tiểu Man không phải!
- Ừ, chủ nhân...
Dưới ánh trăng, hai nữ thỉnh thoảng anh ninh một tiếng, mang thẹn thùng ngọt ngào, thỉnh thoảng xoay mình, đưa tới hạ thân đau như xé.
Cũng không phải là sắc bổ, mà là song tu, hai nàng qua lần mây mưa đầu tiên này, thu hoạch không nhỏ. Ninh Phàm là Nguyên anh, hai nữ tử là Kim đan trung kỳ, song tu này ít nhất đề thăng mấy chục năm pháp lực của hai nàng.
Nếu cùng Ninh Phàm song tu, hai nữ tử trong mấy chục năm kết anh đều không khó khăn. Dù sao thì Ninh Phàm đối với các nàng mà nói, coi là vô thượng đỉnh lô rồi.
Truyện Tiên Hiệp - ST Truyện