Chương 251 : Hoành hành Mạc Nam! (3)
Chu Minh! Người này vô cùng lợi hại! Cho dù không giết chết Hạng Liêu, nhưng chỉ dựa vào bị thương nửa bước Hóa thần, chém lấy được 16 Nguyên anh mà xét, người này ngang dọc ngoại hải, dư sức có thừa!
Ba tên đại tu sĩ trong sương phòng chữ Thiên tâm triều khó dằn! Bọn họ tự cho rằng không đánh giá thấp thực lực của người này, nhưng hôm nay xem ra, thủ đoạn của Chu Minh vẫn trên dự liệu của bọn họ. Pháp lực của ba người hùng hậu kém xa Hạng Liêu, thủ đoạn cũng yếu rất nhiều so với lão ta. Nếu thiết thân xử địa, đổi lại bọn họ, bị Ninh Phàm lôi tiên rút ra nguyên anh, định kiếm họa tâm... Trong ba người, cũng chỉ có vị đại tu sĩ hơi mạnh kia có thể tựa như Hạng Liêu tự tổn ‘chạy thoát thân’, hai người khác hẳn phải chết!
Dĩ nhiên, nếu bọn họ biết được, Ninh Phàm sớm phái ra Thạch Binh truy kích Hạng Liêu, sợ rằng càng sợ hãi. Hóa thần khôi lỗi là vật hoàn toàn không phải bọn họ có thể tưởng tượng! Một tên tu sĩ có Hóa thần khôi lỗi, đủ khiến cho mười tông không dám đắc tội!
Mà Thanh Hoa Tử trước đó vì nguyên anh đạo quả, cơ hồ muốn rút kiếm chỉ thẳng Ninh Phàm, giờ phút này sau lưng đã mồ hôi lạnh đầm đìa, kiếm bào ướt mồ hôi.
Bí ẩn! Thật là bí ẩn! Nếu không phải Hạng gia đám người chết thế kia vừa khéo tới đánh tràng này, mình đã không kềm chế được, rút kiếm cùng Ninh Phàm liều mạng.
Mà kết quả của mình, hơn phân nửa cùng nhóm Nguyên anh sơ kỳ, Nguyên anh trung kỳ tu sĩ chết thảm của Hạng gia, trong tay Ninh Phàm không còn sức đánh trả chút nào...
Lăng quỷ khóc cũng âm thầm chấn kinh. Như Ninh Phàm nói, lão ta chính là Khốc tôn trong Quỷ tước tứ tôn, mất tích nhiều năm! Vào lúc Ninh Phàm nói rõ thân phận của lão, lão âm thầm phỏng đoán, Ninh Phàm hơn phân nửa cũng xuất thân ở Việt quốc. Hơn nữa hắn cùng Quỷ Tước tông rất có sâu xa, cho nên xuất thủ cứu lão một lần. Lão vốn tưởng rằng, mình Nguyên anh trung kỳ tu vi, đã là nhân vật vạn năm gặp một lần trong Việt quốc tu sĩ. Nhưng lão ta thấy Ninh Phàm mới ý thức tới mình chút đạo hạnh nhỏ nhoi này căn bản không coi là cái gì trước mặt hắn... Mà lão ta thấy qua Ninh Phàm tiêu diệt Hạng gia, lão không cách nào tưởng tượng, nếu Ninh Phàm trở về Việt quốc, thì Việt quốc nói không chừng một bước trở thành thượng cấp tu chân quốc!
Chẳng qua là lão không hiểu... Ninh Phàm rõ ràng có cốt linh 340 tuổi, 300 năm trước, lão ta vẫn ở Việt quốc, Việt quốc tựa hồ không xuất hiện một nhân vật thiên kiêu, gọi là ‘Chu Minh’ đây...
Những thứ này, không phải lão ta có thể suy đoán.
Cho dù Hạng gia không đến gây chuyện, buổi đấu giá này cũng bởi vì Ninh Phàm một người độc đoán, mà kết thúc trước thời hạn. Sau khi Hạng gia vô số tử thương, chuyện Ninh Phàm độc bá Nguyên anh đỉnh lô, đạo quả, không còn có bất người nào không có mắt, mở miệng nghi ngờ.
- Buổi đấu giá đã kết thúc, người không liên quan lập tức rời khỏi Mạc Nam thành! Bổn tôn Chu Minh ở chỗ này bế quan, phàm là Nguyên anh lưu lại, tất cả xem như đồng đảng của Hạng gia! Nhất luật tru diệt! Hắc giáp, giết người!
Giờ khắc này, kiếm niệm của Ninh Phàm càn quét! Hắn cũng thả ra hắc giáp luyện thi!
Giờ khắc này, trong Mạc Nam thành, Hạng gia Kim đan, Dung linh bảo vệ bên ngoài đua nhau vẫn lạc trong kiếm niệm mặc ảnh! Tên nào may mắn không chết, cũng bị hắc giáp luyện thi, lột da ăn sống!
Ha! ‘Chu Minh’ này lại còn có kiếm niệm! Còn có nguyên anh khôi lỗi!
Hắn muốn đuổi người! Nhóm người mình mau rời khỏi thì tốt hơn!
Từng tên Nguyên anh lão quái, nào dám nghi ngờ Ninh Phàm ra lệnh... Dứt khoát đấu giá cũng kết thúc, bọn họ cho dù là một chút lợi ích không mò, giẫy sạch một lần, nhưng có thể kiến thức đại tu sĩ tử đấu, cũng coi là mở rộng tầm mắt... Từng tên lão quái ra khỏi sương phòng, sắc mặt tươi cười, cung tay với Ninh Phàm, rời khỏi!
Ở Vô Tận hải, cường giả đáng được tôn trọng!
Nhất là ba vị đại tu sĩ, sau khi rời khỏi sương phòng, lập tức thu hồi mặt đầy phức tạp, trơ tráo cười khách sáo một phen, kết làm ‘thiện duyên’ với Ninh Phàm, lúc đó mới rời khỏi.
- Chu Minh đạo hữu, thủ đoạn kinh người! Lão phu ngoại hải tán tu Lưu Uy, nếu đạo hữu có thời gian, không bằng đến Phương Không đảo uống ly linh trà.
- Bội phục, bội phục! Bần đạo Huyền cơ tử, trước mắt thêm là ‘Thập tông’ Vấn Thiên tông khách khanh, nếu đạo hữu tới Vấn Thiên tiên đảo, nhớ thông báo bần đạo, bần đạo nhất định sớm chào đón!
- Ha ha, Chu đạo hữu thật là bản lãnh! Lão phu Lâm Tố Sơn, người của nội hải Lâm gia, nếu đạo hữu ngày khác tới nội hải, nhất định phải viếng thăm một hai...
Đối với ba người khách sáo, Ninh Phàm chỉ thoáng gật đầu.
Như vậy, ngắn ngủi sau mười mấy khí tức, cả tòa Mạc Nam thành đã một mảnh quang đãng, không còn một tên ngoại lai tu sĩ lưu lại, chỉ còn dư lại đám tu sĩ của Đan Đỉnh môn, cùng với... vô số tàn thi của Hạng gia tu sĩ.
Lăng quỷ khóc tràn đầy nghi vấn, muốn cùng Ninh Phàm nói chuyện, nhưng Ninh Phàm lại không nghi ngờ gì nữa nói:
- Lăng đạo hữu nhanh chóng chuẩn bị một nơi yên ổn cho Chu mỗ. Chu mỗ có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi cho tốt một phen.
- Cái này... Dạ!
Lăng quỷ khóc nào dám nhiều lời.
Nghỉ ngơi là giả, bức ra ngân châm là thật... Ngân châm ấy là cây kim may, tuy nhất thời nửa khắc bị Âm Dương tỏa trấn áp, nhưng nếu không bức ra, vẫn là tai họa ngầm...
Thủ đoạn của đại tu sĩ quả nhiên không thể khinh thường, nếu không phải có Thạch Binh trong người, Ninh Phàm cho dù bại Hạng Liêu, cũng tuyệt đối không cách nào bắt giết lão.
Nếu không có Âm Dương tỏa hộ anh, mình thậm chí đã trọng thương dưới ngân châm của Hạng Liêu đánh lén.
Nhưng vừa khéo, Ninh Phàm có Thạch Binh tương trợ, thế thì Hạng Liêu cũng đừng mơ tưởng bỏ chạy.
Ninh Phàm không trắng trợn vận dụng Thạch Binh, nguyên nhân ư, dĩ nhiên là không muốn đưa tới Di Thế cung chú ý. Nếu để cho Di Thế cung biết, Thạch Binh mất tích có liên quan với mình, hắn tuy không sợ, nhưng không thiếu được sẽ đưa tới nhiều phong ba.
Hắn không thích phiền toái.
Chuyến đi Mạc Nam lần này, tuy có trắc trở, nhưng tổng thể coi như kết quả không tệ.
Đỉnh lô tới tay, đạo quả tới tay. Đợi Thạch Binh trở lại, mình điều tức đến trạng thái đỉnh phong, là được ở chỗ này sắc bổ đỉnh lô mới mua, đột phá Nguyên anh trung kỳ!
- Nguyên anh trung kỳ! Không ngờ ta sẽ có thể đi tới bước này nhanh như vậy!
Tinh quang trong mắt Ninh Phàm chợt lóe, nhưng trong lòng, cũng hơi có chút lo âu.
Tốc độ tu vi thăng tiến lên dường như cũng chút nhanh, tâm cảnh hơi có vẻ theo không kịp... Tâm cảnh đề thăng, vẫn là phiền toái.
Tâm cảnh... Nếu có Minh La quả thì tuyệt rồi... Minh La quả... Cũng không biết Minh Tước tiểu nha đầu kia ra sao nữa..
...
Trong Doanh quốc, một cô bé chân đạp tứ phẩm tiên vân, ôm trong ngực một quả cầu nhỏ màu bạc lông xù, bên người đi theo mấy con vũ thú cấp Nguyên anh.
Lúc Ninh Phàm nhớ tới nàng, nàng không biết, hắt hơi một cái.
- Ai nha nha, nhất định là a công lại đang mắng ta... Hừ hừ! Tuy nhiên không cần lo lắng! A công không thể rời khỏi Minh phần, không đuổi kịp ta! Không thể đánh cái mông ta! Ta có nhiều vũ bảo bảo bảo vệ như vậy, không việc gì. Ta phải đi tới cái ‘Đảo đảo’ trong mộng đó, ta muốn hiểu rõ, ‘Tư Thương’ là cái gì chứ, ăn có ngon hay không...? Tại sao ta ngày ngày ta mộng thấy nàng chứ...?!
Bạn đang đọc truyện được lấy tại ST Truyện chấm cơm