Chương 257 : Âm dương tầng hai, Thiết Ngôn thuật! (1)
Thạch Binh kinh hãi khó tin!
Cho dù là Thần Ma truyền nhân, trước khi toái hư cũng tuyệt đối ngưng tụ không ra hóa thân!
Chu Minh này có lai lịch ra sao! Lại vào lúc nguyên anh thì đã có... hóa thân!
- Như vậy không sợ thân thể bạo giải rồi... Đâm đi!
Ninh Phàm hóa thân áo đen ánh mắt lạnh lùng, từng chữ phun ra như băng, nhưng có một tia uy nghiêm không thể bức thị.
- Dạ!
Thạch Binh cắn răng một cái, một bút cuối cùng đâm xuống!
Vào giờ khắc này, vết xăm trên lưng Ninh Phàm hoàn toàn lành lặn, trên một cái đồ đằng của thượng cổ ma phong, tản ra ma khí thao thiên!
Mà thân thể căn bản không thể nào chịu đựng chỗ đau đó... Ngọc Hoàng đan hao hết, một kích đau nhất này phải tự mình chống nổi!
Niệm phách thân, cơ hồ vừa đối mặt liền nát bấy thành hắc vụ. Mà sự đau nhức đó nhắm thẳng vào tâm thần, bức bách Ninh Phàm, làm thần thức muốn bể!
Nếu thức bể thì niệm băng, đạo tiêu người mất, là hết thảy nhẫn nại đều hủy trong chốc lát!
- Ngưng cho ta! Ngưng! Ngưng!
Ánh mắt điên cuồng, hắc vụ trọng ngưng!
Một khắc Niệm phách hóa thân trọng ngưng, khí thế của Ninh Phàm trầm ổn như núi!
Bước đầu tiên, hắn tổng cộng đâm xuống... 99 châm!
Đây trừ người sáng lập Thạch Binh ma văn ra, hắn là người đầu tiên nhịn xuống đau nhức, đem binh cấp ma văn này, thẳng thừng tấn thăng làm người thứ hai của tướng cấp!
- Thành! Thành rồi!
Thạch Binh bật cười ha hả, có thể khắc ra ma văn thất lạc, nó vì Ninh Phàm khắc ma văn, thật là khắc đúng rồi!
- Không, vẫn chưa thành! Hòa bí huyết... kích hoạt ma văn!
...
Thời gian lẳng lặng trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng.
Bí huyết dung nhập vào ma văn được xăm ra, khiến cho hắc vân hắc sơn đó xuất hiện thêm một tia đỏ nhạt.
Mà một tháng kích phát, tâm thần của Ninh Phàm từ đầu đến cuối đắm chìm trong một nơi ma vụ mờ ảo.
Chỗ thiên địa đó, ma vụ tràn ngập, dưới chân là ma uyên nhìn không thấu, bầu trời là một tòa hắc sơn trấn áp ma uyên. Còn hắn đứng trên hắc sơn, định chinh phục hắc sơn!
- Ta là Cổ Ma uyên trấn uyên ma sơn chi sơn hồn... Tiểu bối, ngươi không xứng đứng ở trên đầu của ta, cút đi!
- Hừ! Bổn tôn không chỉ có muốn đứng trên đầu ngươi, còn phải chinh phục ngươi! Kích hoạt ma văn của ngươi!
Một tháng sau, Ninh Phàm đột nhiên giương đôi mắt, bỗng nhiên đứng lên, tóc dài bay lượn!
Một thân luyện thể cảnh giới đột nhiên đề thăng! Ma khí bay vọt quanh thân của hắn!
- Bước thứ ba, thành công rồi!
Luyện thể cảnh giới, đề thăng!
Ngân cốt cảnh thứ hai, cảnh thứ ba... cảnh thứ tư... đỉnh phong!
Khoảng cách ngọc mệnh cảnh thân thể lực địch Hóa thần lão quái... chỉ có cách một bước không xa!
Lực của một quyền chính là đại tu sĩ đều khó địch!
- Giờ phút này ta giết Hạng Liêu, chỉ cần... ba quyền!
Ninh Phàm mắt lộ phách ý!
Hắn từ từ giải tán uy thế.
Mà mắt phải của hắn chỉ có một khắc thổ tinh màu đen hoàn toàn ngưng tụ!
Thần tinh đệ nhất tinh, là ngự lôi tinh!
Ma tinh đệ nhất tinh, là ti thổ tinh!
Chân đạp đất đai ở Bồng Lai, trong lòng của Ninh Phàm như có một loại cảm giác kỳ dị...
Nếu hắn nguyện ý có thể rút ra đảo hồn của Bồng Lai tiên đảo này!
Vạn vật đều có hồn, núi có hồn, nước có hồn, tinh không cũng có hồn!
Mà rút hồn... chính là bí thuật mà số ít Toái hư lão quái mới có thể thi triển, vả lại cho dù rút ra, cũng bất quá rút ra chút hồn của núi nhỏ sông nhỏ, dùng để đề thăng pháp lực...
Thế nhưng Ninh Phàm lại dâng lên một loại ảo giác... Hắn có biện pháp dựa vào ti thổ tinh, rút ra đảo hồn của khắp Bồng Lai tiên đảo, gia trì với thân!
Nếu như vậy, một thân thổ chi pháp lực, đem đề thăng tới một cảnh giới kinh khủng...
Nhưng tiếc là, thân thể của mình cho dù ngọc mệnh cũng không chịu nổi sự đảo hồn của cả tòa tiên đảo...
Giải tán tạp tư, mắt phải của hắn thổ tinh chợt lóe, đưa tay chộp một cái, bắt xuống dưới.
Rút ra không được đảo hồn, thì rút ra đại địa chi hồn của ngàn dặm ốc đảo ở Mạc Nam thành!
Một trảo đó kéo một cái, linh khí ngàn dặm khắp Mạc Nam lập tức tan vỡ!
Trong tay Ninh Phàm thật giống như bắt thứ gì, tản ra một tia khí tức phong phú, mênh mông. Hắn há mồm nuốt một cái, một thân pháp lực cơ hồ trong nháy mắt, ung dung thi triển bí pháp vậy, điên cuồng đề thăng, cơ hồ trong nháy mắt đề thăng 2000 giáp, đã xem như là... Nguyên anh đỉnh phong!
Mà mắt thần lại lãnh đạm, tang thương, thật giống như hóa thân thành đất đai, mãi mãi tồn tại!
- Bí thuật thật huyền diệu... Dựa vào thuật này, lúc pháp lực của ta chưa đủ, nhưng tùy ý rút hồn mượn pháp...
Tản đi đại địa chi hồn, Mạc Nam ngàn dặm linh khí dần dần khôi phục bình thường.
Ninh Phàm thở ra thật sâu ngụm trọc khí, vẻ mặt sáng sủa.
- Sau khi thoáng điều tức, liền bắt đầu... sắc bổ Trà Hoa nữ yêu, Phong Tín nữ yêu đó! Không biết các nàng thấy tu vi của ta hiện giờ sẽ là biểu tình bực nào...?!
...
Mạc Nam đại địa, linh khí tiêu tán, nhưng chốc lát khôi phục.
Bên ngoài thạch quan, Tiêu Vạn La chắp tay đi lại, sắc mặt không kiên nhẫn.
Lão ta đã chờ hai tháng bên ngoài thạch quan. Chu Minh, tên này thật là lớn. Mình dầu gì cũng coi là nửa bước đại tu sĩ, chính là Hóa thần cũng nên khách khí nửa câu. Thế mà Chu Minh hắn lại lạnh nhạt thờ ơ với mình, thật là hạng người cuồng vọng!
- Hạng người cuồng vọng, ở trên đường tu chân, có thể đi không xa!
Lão ta mắng thầm trong bụng. Nếu không phải còn trông cậy vào mượn ma uy của Ninh Phàm chấn nhiếp ngoại hải thế lực lớn, lão ta sẽ không thấp giọng xuống nước như vậy, thật giống như người làm, chờ Ninh Phàm ngoài thạch quan như thế này.
Nhưng lúc linh khí dị biến, Tiêu Vạn La lão sợ ngây người!
Lão ta là Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ khoảng cách thạch quan gần nhất, chỉ sợ là một người duy nhất của Bồng Lai cảm giác được người làm ra nguyên nhân linh khí dị biến!
Vào một khắc linh khí tiêu tán, lão ta rõ ràng cảm thấy, đất đai dưới chân thật giống như chết đi vậy, mất hồn rồi!
Tiêu Vạn La khoảng cách thạch quan quá gần, lại dâng lên một loại cảm giác cực kỳ hoang đường, thật giống như hồn phách của mình bởi vì chân đạp đất, mà phải bị thẳng thừng rút đi!
Ngay lập tức, tất cả bất mãn của lão cũng hóa thành... chấn động!
- Đây, đây là... ‘Trừu hồn chi thuật’ của Toái hư lão quái! Chu Minh này lại đang bế quan, nghiên cứu Toái hư thần thông! Người này, người này... tu giới truyền thuyết, nếu có tu sĩ có thể trước khi toái hư, hiểu ra trừu hồn, khống hư, hóa thân một trong ba bí thuật này thì cuộc đời này... tất vào toái hư! Vả lại chính là thành tiên cũng có tỷ lệ cao hơn so với thường nhân!
Tiêu Vạn La chấn kinh đến nói không ra lời!
Nhưng trong lòng lão ta lại gắt gao nhận định, cho dù Đan Đỉnh môn không có nguy hiểm, Tiêu Vạn La lão ta đời này, cũng nhất định phải ôm chặt bắp đùi của Chu Minh!
Hiểu ra trừu hồn... người này hiểu ra một trong ba bí thuật, có hy vọng toái hư nha!
Có triển vọng thành tiên nha!
Mà nếu Tiêu Vạn La biết được, Ninh Phàm lại ngưng tụ hóa thân, đều đã nắm giữ hai trong ba bí thuật... Sợ rằng không chỉ là ôm bắp đùi, Tiêu Vạn La này tâm cao khí ngạo nhận Ninh Phàm là cha, cũng có thể lắm...
Đọc Truyện Online Tại STTruyện.Com