Chương 275 : Sự 'trong sạch' của Bắc Tiểu Man. (2)
Nguyên anh đỉnh phong trợ trận, tặng một viên ‘Ly Hợp đan’ đề thăng tỷ lệ toái anh hóa thần!
Hóa thần sơ kỳ trợ trận, tặng mười viên ‘Giáp Nguyên đan’ đề thăng sơ kỳ tu vi!
Hóa thần trung kỳ trợ trận, tặng một viên ‘Minh Thần đan’! Uống viên thuốc này, có một thành tỷ lệ, cảm ngộ ra thần ý thuộc về tự thân!
Ngày đó, tên ngũ chuyển đan sư ấy dẫn trăm vị đại tu sĩ, 11 tên Hóa thần sơ kỳ, 3 tên trung kỳ, vây ma tu kia bên trong ma tông, huyết tẩy!
Lục Thanh không rõ sau lưng Ninh Phàm có bao nhiêu năng lượng, nhưng có thể tưởng tượng, nếu tùy tiện đắc tội Ninh Phàm, người này thở một cái, hơn phân nửa sẽ có Hóa thần nguyện ý vì hắn lấy lòng, tru diệt mình...
Như vậy, Lục Thanh trừ phi là kẻ ngu, nếu không vạn vạn sẽ không đi trêu chọc, thậm chí lão còn phải làm một trong những Hóa thần lấy lòng Ninh Phàm!
Nhưng Bắc Tiểu Man lại bất đồng.
Thân phận nàng siêu nhiên, không ưa ai, chính là không ưa. Cho dù ngươi là Hóa thần cũng tốt, Luyện hư cũng được, nàng cũng dám giẫm lên mặt mũi, bất kể ngươi có dễ chịu hay không.
- Tiểu thư chớ quên, lấy thân phận của người, cũng không thể đối với Chu Minh...
Lục Thanh làm một động tác năm ngón tay, còn Bắc Tiểu Man, lập tức mặt đẹp ửng đỏ.
Không sai, không sai...
Hắn là ngũ chuyển luyện đan sư, cho dù là ta cũng được mẹ dặn dò qua, không thể đắc tội hạ giới ngũ chuyển đây...
Thế nhưng Chu Minh, thật sự là quá ghê tởm...
- Chuyện này ta bất kể! Tóm lại, ngươi muốn làm thế nào, thì làm thế đó! Nhưng có một cái, Thanh Loan hỏa, ta tuyệt đối không cho hắn!
Bắc Tiểu Man một cái nhìn ra tâm tư của Lục Thanh, hừ hừ hai tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Ngay vào lúc đó, trong Nam tháp, hai đạo thân ảnh miểu nhiên không tiếng động nhẹ nhàng xuất hiện.
Một nam một nữ, nữ nhân là nữ thi, nam tử là Ninh Phàm!
- Bắc tiểu thư, tựa hồ đối với Chu mỗ rất có câu oán hận a. Nhưng mà Chu mỗ tự hỏi, tựa hồ chưa bao giờ đắc tội qua Bắc tiểu thư, ngược lại thì một lần, Chu mỗ đang sủng hạnh cơ thiếp, lại có tiểu thư cách cửa sổ rình xem, nhìn hết Chu mỗ xuân quang, làm Chu mỗ bị thua thiệt nhiều... Chuyện này, Bắc tiểu thư tựa hồ vẫn chưa bồi thường ta...
- Không! Ai hiếm rình coi ngươi! Ngươi còn thua thiệt, ngươi thân thể nhỏ kia...
Bắc Tiểu Man vừa thấy Ninh Phàm, không biết từ đâu tới liền khí giận công tâm, tức tối phun một cái.
Nào ngờ, nàng một câu nói này lại khiến cho toàn sân Di Thế cung các nguyên lão, đua nhau hít một hơi khí lạnh.
Tiểu thư lại rình xem Chu Minh hành phòng... Chẳng lẽ tiểu thư thích Chu Minh sao?
Đúng, là thỉnh thoảng thấy tiểu thư một mình một người, trong miệng hùng hùng hổ hổ, mắng tất cả đều là Chu Minh...
Không được, lần này không được rồi!
Tứ tiểu thư tôn quý của thượng giới, là kiều nữ có vô số chân tiên theo đuổi, lại tư phàm, yêu hạ giới tu sĩ sao?!
Không, cho dù không yêu, Bắc Tiểu Man lại điềm tĩnh thấy Ninh Phàm trần truồng... Chuyện này, sẽ có thể vô cùng ảnh hưởng sự trong sạch của tiểu thư!
Thân là Di Thế cung Tứ tiểu thư thế lực mạnh nhất của Bắc Minh Tiên giới, Bắc Tiểu Man trong sạch được mất, chính là Lục Thanh lão ta cũng phải rơi đầu!
- Tiểu thư, lời không thể nói lung tung...
- Bổn cung nói cũng đã nói rồi, thì đã sao?! Bổn cung chính là nhìn người này thân thể trần truồng, người này vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ! Bổn cung còn nói không được sao!
Nói không được, dĩ nhiên nói không được a!
Người ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, người ta có thể không biết xấu hổ, nàng không thể không trong sạch a!
Lục Thanh không ngừng kêu khổ, cá tính của Bắc Tiểu Man ngược lại cay cú, đối với trong sạch nhìn không thể không trọng. Nhưng đám người Lục Thanh, nhưng không kham nổi trọng trách này.
Sự mở ra ngoài ý liệu khiến cho Lục Thanh ứng phó không kịp.
Vì giấu giếm chuyện tiểu thư ‘mất đi trong sạch’, phàm là có thể phong bế miệng của Ninh Phàm, chớ nói Thanh Loan hỏa, liền đem trung tháp tháp chủ chắp tay nhường cho Ninh Phàm, Lục Thanh lão ta đều nguyện ý.
Nữ thi mờ mịt, không hiểu người chung quanh vì sao cũng hốt hoảng.
Còn Ninh Phàm thì mép nhếch lên nụ cười khó hiểu.
Hắn cố ý nói như vậy.
- Tiếp theo, Chu mỗ có lời muốn nói một chút với Lục tháp chủ, Bắc tiểu thư. Những người không nhiệm vụ, hãy lui ra, để tránh nghe được lời nói càng không chịu nổi.
- Các ngươi lui ra!
Lục Thanh than thở, sớm biết Ninh Phàm chợt đến, chỉ biết đùa bạo với tin tức ướt át như vậy, lão tuyệt đối không để cho đám người không nhiệm vụ như Mạc Vân lưu lại.
- Ngươi, còn thiếu ta một cái niệm cấm. Đừng quên...
Ninh Phàm chỉ Dư Long một cái, khẽ mỉm cười.
Dư Long lão tổ lập tức cả người giật mình một cái, rợn cả tóc gáy, gật đầu nói phải.
- Lệnh của Minh tôn, Dư Long ta sao dám không tuân, có thể làm người hầu cho Minh tôn, thật là may mắn ba đời... may mắn... Nhưng xin Minh tôn... tha cho ta một cái mạng nhỏ...
Du Long một đời giết người, chưa từng thấp giọng như vậy.
Câu này dùng hết lời nịnh nọt cả đời của lão...
Không có biện pháp, ma uy của Chu Minh quá mức đáng sợ, làm Lục Thanh bất đắc dĩ, làm tiểu thư phiền muộn... Mình cầu cha bảo nãi nãi, chỉ nguyện chớ đắc tội với người này... Thành người hầu thì thành người hầu đi...
Mọi người thối lui, Lục Thanh thấp thỏm khó an, sợ nhất Ninh Phàm lại đùa bỡn bạo chút nữa, khiến cho tiểu thư ngốc ngếch thẹn thùng.
Ngặt một nỗi tiểu thư thật giống như người không sao...
Lão ta rốt cuộc là Hóa thần lão quái, trong lòng tuy lo lắng, sắc mặt bất loạn, khẽ mỉm cười, phất tay áo, đã lấy linh trà ngon mời Ninh Phàm và nữ thi.
- Ha ha, Chu Minh đạo hữu mời dùng trà.
- Trà ngon... Linh vụ làm nước, ‘Bích loa’ vạn năm làm lá, hớp cạn một ngụm, đề thăng nửa năm pháp lực...
Ninh Phàm cẩn thận phẩm đạo, nữ thi lại khẽ nhấp một cái, lập tức cau mày.
- Quang... nóng...
- Không sợ.
Ninh Phàm cong ngón tay, ngón tay sinh thiên sương, trà kia bị khí lạnh vừa chạm vào, lập tức lạnh như băng, nữ thi không cảm thấy nóng nữa.
Một ngón tay này làm cho Lục Thanh thầm kinh hãi.
Nếu lão ta không nhìn lầm, nhất chỉ hàn khí kia hẳn là thiên sương hàn khí Tùng Hàn Tủy, cốt ngục khí tức...
Thiên sương hàn khí, Chu Minh này không ngờ người mang hai loại!
Mà ngũ phẩm hàn khí đường đường ‘Hóa thần khó cầu’, lại bị dùng để thành trà lạnh cho nữ nhân...
Nguyên anh tu sĩ có thể thi triển ngũ hành thuật, đồng thời thôn phệ linh hỏa, hàn khí cũng không gì kỳ quái.
Nhưng thiên sương địa hỏa cũng ngoại lệ, linh hỏa hàn khí đến ngũ phẩm, Nguyên anh tu sĩ muốn thôn phệ, căn bản không thể.
Chính là Hóa thần tu sĩ, thôn phệ một loại cũng phải dè đặt, lấy công pháp khắc chế.
Người này quả nhiên sâu không lường được. Lục Thanh tự hỏi, lão ta tu luyện hóa cấp hỏa hệ công pháp, thôn phệ một loại địa mạch yêu hỏa, không khó, thôn phệ loại thứ hai, nguy hiểm, mà nếu như thôn phệ thiên sương hàn khí, là vạn vạn không làm được...
Về phần Bắc Tiểu Man, lại hừ ngọt một tiếng, hiển nhiên đối với Ninh Phàm ‘làm bộ’ không ưa.
Giả bộ cho ai nhìn nha!
Đường đường Chu Minh chu đại ma đầu, lại ôn nhu đến mức cho nữ nhân trà lạnh... Hừ, bất quá là muốn lừa gạt nữ nhân kia, lấy được sự vui vẻ của nàng. Rồi sau đó lừa gạt đến trên giường, phiên vân phúc vũ.
Vô sỉ, hạ lưu... Chu đại ma đầu ngươi chút tiểu tâm tư này, Bắc Tiểu Man ta liếc mắt một cái thấy ngay, đàn ông cứ như vậy, mẹ đã dạy rồi!
Lục Thanh càng coi trọng Ninh Phàm, Bắc Tiểu Man thì càng coi thường.
Lục Thanh cười một tiếng ha ha, lão ta lần nữa mời hai người uống hết linh trà, thoại phong chợt chuyển.
- Minh nhân bất thuyết ám lời, Chu đạo hữu có thể trừ đi ba người Bắc Hạt, lão phu rất cảm kích... Nghe nói Chu đạo hữu muốn trở thành Di Thế cung khách khanh đan sư ta, chuyện này dễ dàng, thậm chí trở thành ba tháp tháp chủ, chuyện này cũng bất quá một câu nói của Lục mỗ. Đạo hữu phải biết nếu trở thành tháp chủ, sẽ có ưu đãi đãi ngộ bực nào chứ?
- Đương nhiên biết rõ, một khi trở thành tháp chủ, là trong tháp năm ngàn năm linh dược trở xuống tùy ý sử dụng. Chính là vạn năm linh dược, hàng năm cũng có thể được mười cây! Trừ điều này, bên trong Di Thế cung, ngũ chuyển đan phương trở xuống, tùy ý xem, đóng dấu! Nếu có cần đan dược càng có thể trong cung phân phát nhiệm vụ...
Ninh Phàm uống cạn trà xanh, cười nói.
- Nếu không phải đãi ngộ ưu đãi, Chu mỗ cũng không lấy một đấu ba, độc chiếm ba tháp.
Đọc Truyện Online Tại ST Truyện