Chương 281 : Nguyên anh hậu kỳ! (1)
Trái tim của Bắc Tiểu Man nhảy loạn ùm ùm, nửa tức, nửa mắc cở.
Mình bị Ninh Phàm nhìn sờ hết, còn chưa xong sao...
Người này ngay cả Nguyên Dao ngọc cũng lấy đi...
Chuyện này nếu bị mẹ biết được, mình há chẳng phải là không thể không gả cho hắn!
Làm sao bây giờ...?! Làm sao bây giờ...?!
- Được rồi, nàng mau thay quần áo, chúng ta đi ra ngoài đi, nếu không đi ra, Lục Thanh, sợ rằng sắp vội vã xông vào... Chúng ta ‘nói chuyện’ hương diễm này, dường như hơi lâu...
- Cái, cái gì...?
Bắc Tiểu Man vừa nghĩ tới Lục Thanh xông vào, đụng phải mình cùng Ninh Phàm người trần truồng tương đối lúng túng, da đầu nàng tê dại.
Sự trong sạch của mình không thể hủy trên tay của Ninh Phàm!
Toàn thân nàng rúc lại trong chăn mỏng, chỉ lộ ra một cái đầu với tóc may tán loạn, đang thay quần áo.
- Đúng rồi, chân của nàng, nhìn rất đẹp, cảm giác cũng không tệ...
Ninh Phàm bỗng nhiên lên tiếng. Hắn nhớ mang máng, Mạc Vân đã từng nói qua, ngôn ngữ như vậy tựa hồ có thể khiến Bắc Tiểu Man cao hứng.
- Hừ! Vô sỉ!
Bắc Tiểu Man ngoài miệng mắng chửi, nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý.
Hừ hừ, coi như Chu đại ma đầu nhà người thật tinh mắt, chân của Bổn cung xinh đẹp nhất! Mặc dù ngực bằng phẳng...
...
Rất lâu, Ninh Phàm được Bắc Tiểu Man đồng ý đã lấy đi Thanh Loan hỏa.
Họ xuống tháp điện, bên trong hạ cung, Lục Thanh đang lo âu chờ đợi, thầm nói tiểu thư cùng Chu Minh, nói chuyện không khỏi quá lâu...
Trong miệng lão ta thưởng thức trà thơm, nơi cổ họng lại hoàn toàn không có mùi vị.
Lão ta xem ra, sự an nguy của tiểu thư có Thạch Binh khôi lỗi ở đó, sẽ không nguy hiểm.
Nhưng nếu tiểu thư thật sự thích Chu Minh, có lòng phàm trần rồi, ở trong phòng cùng Chu Minh phát sinh chút chuyện gì đó... Thế thì Lục Thanh lão ta chỉ sợ là phải rơi đầu rồi.
- Cũng không phải vậy chứ... Tiểu thư có lẽ có hảo cảm với Chu Minh, nhưng lấy tính cách của người, vạn vạn sẽ không cùng Chu Minh hương khâm noãn chẩm, mây mưa hoan hảo... Là ta quá lo lắng thôi...
Lục Thanh tự giễu cười một tiếng. Tiểu thư nhà mình đức hạnh ra sao, lão còn không biết ư.
Chớ nói cùng nam tử hoan hảo, chính là bị đàn ông liếc mắt nhìn nhiều cũng muốn giết người...
Lúc lão ta đang uống trà, lại thấy Ninh Phàm, nữ thi, Bắc Tiểu Man ba người xuống tháp đi tới.
Thấy tiểu thư không việc gì, Lục Thanh trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau một khắc, sắc mặt ngẩn ra, rồi sau đó, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Khí sắc của tiểu thư đỏ thắm sáng bóng, trong ánh mắt vẫn có một tia xuân ý không tan còn sót lại, là tựa như, sau khi nữ nhân vừa mới hành phòng, đạt được thỏa mãn cực lớn... Thêm vào đó, mặc dù thái độ của tiểu thư đối với Ninh Phàm vẫn là lạnh lùng, nhưng cung thuận rất nhiều, lại thật giống như bị cưỡng ép tuần phục...
- Chẳng lẽ, tiểu thư bị Chu Minh này... Không, không thể nào, nhất định là ta suy nghĩ nhiều... Phốc!
Khi ánh mắt của Lục Thanh rơi vào trên ban chỉ màu huyết ngọc ở tay phải của Ninh Phàm, lập tức, suýt nữa bị nước trà sặc chết.
Nguyên Dao ngọc!
Vật định thân của tiểu thư!
Sao nó rơi vào trên tay Chu Minh này?!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ... mấy canh giờ, thật sự xảy ra tình huống không thể dự đoán hay sao?!
- Tiểu thư, người cùng Chu Minh...
Lục Thanh dè đặt hỏi.
- To gan! Bổn cung cùng Chu Minh, cái gì cũng không làm!
Bắc Tiểu Man tựa như xúc động trong lòng co thắt lại, lập tức trách mắng.
Nàng bị Ninh Phàm khi dễ cũng đã đành đi, bây giờ ngay cả Lục Thanh cũng dám lên mũi lên mặt... đáng ghét!
Lục Thanh nghe một tiếng nổ, ngũ lôi nổ ầm ở đầu, trong lòng trời long đất lỡ.
Cái gì cũng không làm... Đó chính là... làm rồi?!
Xong rồi... Tiểu thư bị Chu Minh ăn rồi... Chuyện này nếu khiến cho Di Thế cung tôn chủ biết được, Lục Thanh lão ta chết chắc!
Giam quản bất lực, giam quản bất lực a!
Lấy ngọc giản lưu ảnh uy hiếp, có thất chính đạo.
Bàn về ma đạo cũng coi như là hành vi vô lại.
Nhưng chính không thể thực hiện, lại nghịch đoạt! Cương không thể thực hiện, thì nhu được! Dương không thể thực hiện, lại âm được!
Quá trình có thể lơ là, kết quả mới là tuyệt đối.
Nếu không cách nào thành mục đích, hết thảy đều nói không.
Lão ma không dạy cho Ninh Phàm quá nhiều, chỉ giáo hội bốn chữ... Không chừa thủ đoạn!
Ninh Phàm vét sạch dược khố, đan phương của Đông, Tây, Bắc ba tháp. Tứ chuyển đan dược, hắn tổng cộng lấy đi 470 viên.
Tứ chuyển thượng cấp, Địa Nguyên đan, một viên đề thăng nguyên anh trung kỳ tu sĩ 1 giáp pháp lực, 70 viên. Tứ chuyển đỉnh phong, Thiên Nguyên đan, một viên có thể đề thăng nguyên anh hậu kỳ tu sĩ 1 giáp pháp lực, 110 viên.
Tứ chuyển đỉnh phong, Huyền Nguyên đan, một viên đề thăng nguyên anh đỉnh phong tu sĩ 1 giáp pháp lực, 290 viên.
Những đan dược này đều là tứ chuyển, nếu Ninh Phàm luyện chế, mặc dù có ngũ chuyển luyện đan thuật, cũng ít nhất cần một năm thậm chí mấy năm luyện chế. Hơn nữa cần ngàn năm linh dược, có thể nói số lượng kinh khủng. Những đan dược này là Di Thế cung trăm ngàn năm chứa đựng, trị giá mười ức tiên ngọc, bị một người Ninh Phàm lấy sạch sẽ.
Mười ức tiên ngọc... Chính là luyện hư tu sĩ cũng chưa chắc có nhiều tiên ngọc như vậy.
Mười ức tiên ngọc, chính là chân chính bày ra đại trận cấp ‘Phàm hư’, núi sông nghịch động cũng dư sức có thừa...
Dĩ nhiên, đan dược này thì không cách nào được trả ngay, vì dù sao bản thân Di Thế cung cũng không có mười ức tiên ngọc. Di Thế tháp thu vào to lớn, hao tổn không nhỏ, mà Ninh Phàm cũng không có tâm tư mua bán đan dược.
Hắn đạt được cự lượng đan dược như vậy, một chuyến đi Di Thế cung là tới đúng chỗ rồi.
Ninh Phàm lấy đi số lớn đan dược, Lục Thanh không phản đối... Lão ta chỉ cầu Ninh Phàm một chuyện... Trước khi chưa thành tiên, chớ tiết lộ quan hệ giữa mình cùng Bắc Tiểu Man.
Chuyện này, được Ninh Phàm cười một tiếng đáp ứng. Hắn cùng Bắc Tiểu Man, vẫn xem là thật sự chưa phát sinh quan hệ...
Trừ những đan dược đó, hắn càng thêm quét một cái sạch sẽ ngũ chuyển đan phương của Di Thế cung!
Không hỗ là Tứ thiên đại thế lực, cho dù là hạ giới một ngân tháp nho nhỏ, dự trữ đan phương cũng có không ít vật thượng cổ hiếm thế.
Những thứ đan phương này đương nhiên bị Ninh Phàm in dấu lại không sót một cái, như vậy, ngũ chuyển luyện đan thuật của hắn ngược lại có đất dụng võ.
Ngàn năm, vạn năm linh dược, lấy đi một ít, không lấy quá nhiều.
Dù sao thì Ninh Phàm tu luyện cũng thời gian khẩn trương, chuyện luyện đan hắn không quá mức để ý, ngũ chuyển sơ cấp luyện đan thuật, nhìn trước mắt ngược lại
đủ dùng rồi.
Pháp bảo, linh trang, Ninh Phàm lấy một ít, nhưng không quá xem trọng.
Hắn ngược lại coi trọng thái cổ thần binh huyết tiên của Bắc Tiểu Man. Nhưng không biết sao huyết tiên này đã bị Bắc Tiểu Man dùng tâm thần luyện hóa, trừ phi tổn thương nàng, cướp đoạt nó, nếu không vật này không cách nào vào tay.
Dứt khoát hắn đã có hai món thái cổ thần binh, tội gì cướp pháp bảo của đỉnh lô mình.
Không sai, chính là đỉnh lô... Bắc Tiểu Man, đời này cũng trốn không thoát ma chưởng.
...
Bóng đêm trước khi không.
Nữ thi nghe lời nằm trên giường, tuân theo Ninh Phàm phân phó ‘nghỉ ngơi’, mặc dù nàng là thi ma, không cần giấc ngủ.
Còn Ninh Phàm thì ngồi ngay ngắn ở bồ đoàn trước cửa sổ, ánh trăng mộc mạc, luyện hóa dược lực của Địa Nguyên đan.
Địa Nguyên đan, Thiên Nguyên đan, Huyền Nguyên đan, chỉ có quy định cảnh giới mới có thể uống.
Như vậy, hai loại đan dược sau cũng gác lại chờ cho tới ngày sau đột phá hậu kỳ, đỉnh phong, luyện hóa lại.
Dược lực của đan dược tứ chuyển vô cùng khổng lồ.
Nguyên anh tu sĩ tầm thường muốn luyện hóa một viên, chí ít cũng nhiều đến mấy tháng thậm chí mấy năm.
Nhưng Ninh Phàm luyện hóa dược lực chỉ nửa ngày là luyện hóa được một viên.
Suốt một tháng, hắn cũng không bước chân ra khỏi nhà, ở Bắc tháp luyện hóa dược lực.
Lục Thanh thỉnh thoảng viếng thăm, biết hắn bế quan, cũng không quấy rầy.
Còn Bắc Tiểu Man thật giống như cố ý lẩn tránh Ninh Phàm, dần dần không tới quấy rầy.
Nữ thi an tĩnh đan thêu, một châm một đường, thêu ra hình vẽ không chê vào đâu được.
Bạn đang đọc truyện lấy tại ST Truyện