Chương 90 : Hoán đổi cống hiến, Vô Tự thiên thư?
Nửa năm bế quan, Ninh Phàm không chỉ quyết định đột phá Dung linh đỉnh phong, còn chuẩn bị nhất cử đột phá đến Giả đan cảnh giới.
Bế quan trong thời gian dài như vậy, ắt hắn cần phải chuẩn bị rất nhiều.
Chuẩn bị quan trọng nhất: Luyện đan!
Đột phá Dung linh đỉnh phong, thậm chí Giả đan cảnh giới, cần rất nhiều Cố Linh đan.
Tăng cường thực lực cho Tam Thần quân, tăng cường Ninh thành thực lực, cũng cần Ích Mạch đan. Mà Ninh thành trước mắt thiếu nhất chính là cao thủ.
Thực lực của Tư Vô Tà, tựa hồ có thể tăng lên một chút, lấy Ninh Phàm Kim đan đỉnh phong thần niệm, chủng Linh Khôi cấm, sợ rằng đã không phải là Tư Vô Tà có thể xông phá, cho dù, nàng đột phá Nguyên Anh kỳ! Ninh Phàm cần vì Tư Vô Tà, luyện chế một viên ba chuyển đỉnh phong đan dược —— Tử Kim đan! Hiệu quả, Kim đan hậu kỳ tu sĩ tăng lên một cái cảnh giới nhỏ! Dĩ nhiên, có tỷ lệ thành công trong đó, nhưng cho dù có thất bại, cũng có thể tăng cường pháp lực, tạo cơ sở cho lần đột phá kế.
Lỗ Nam tử, Nam Dương tử. Tu vi hai người này, hôm nay đã không lọt vào trong mắt Ninh Phàm, nhưng hai lão đầu có mạng lưới giao thiệp ở Việt Quốc cũng không tệ lắm. Người trước kinh doanh nhiều năm ở Việt Quốc, thanh danh không kém Lỗ gia, thương đường suông sẻ, ngược lại là có thể ủy phái một ít linh dược, tiên khoáng cho lão mua.
Người sau, lại Thái Hư phái khách khanh trưởng lão, nếu Ninh Phàm muốn hắc bạch thông cật, lợi dụng tốt Nam Dương tử, là điều cần phải có.
Mà Ninh Phàm coi trọng nhất, là ba người Nam Cung, Tư Đồ, Úy Trì. Nam Cung mưu lược, quả quyết, chu đáo, đủ yên tâm để giao cho quản lý Ninh thành, còn Nam Cung, tựa hồ là băng lôi song tu. Lôi linh lực tu luyện đến Kim đan sơ kỳ, Băng Linh lực tu luyện đến Dung linh trung kỳ. Mặc dù lôi mạch đã phế, nhưng Ninh Phàm có biện pháp để cho Nam Cung, trọng tố lôi mạch, mặc dù quá trình sẽ cực kỳ thống khổ.
Một khi thành công, Nam Cung chính là băng lôi song mạch thiên linh tu sĩ!
Nhưng thuộc tính tiên mạch, so với Băng Hỏa Song tu Ninh Phàm, cao hơn một nước!
Nam Cung, có mưu lược, có tư chất, có thể gánh vác đảm nhiệm việc lớn, một khi bồi dưỡng, là cánh tay đắc lực giúp cho Ninh Phàm!
Tư Đồ thì sao, người này một lòng tu kiếm, trong lòng vô cùng, cực vu kiếm, có một viên trái tim cường giả mà Ninh Phàm cũng tự thẹn không bằng. Nhưng thiếu hụt, chính là danh sư chỉ điểm. Có Ninh Phàm điểm bát, cộng thêm sự rèn luyện trong biển máu, người này, là người tài của kiếm đạo!
Về phần Úy Trì... Cái tên kỳ quái biến thái này, Ninh Phàm chỉ có thể cười 'A a'.
Nhưng kỳ quái biến thái cũng có chỗ tốt của kỳ quái biến thái, người bình thường thì sẽ không giao phối cùng heo, tên hàng này lại đi giao phối với heo, sợ rằng trong ba người, tu vi thăng tiến lên nhanh nhất khơi khơi là tên kỳ quái biến thái này. Mặc dù có điểm ghớm ghiếc, nhưng ngày sau Tiểu Trư của Úy Trì kết đan hóa hình, biến thành nữ nhân, phỏng chừng cũng coi như hắn đã tu thành chánh quả.
Úy Trì... Người này thật thà, trung thành, lại tu luyện nghịch thiên công pháp người giao phối heo, đơn giản là tiền đồ vô lượng...
Lần sau trở về, Ninh Phàm không chỉ có cấp thực lực cho ba người, giúp tăng lên một lần cực lớn, càng phải ban cho ba người, Ngọc hoàng đan!
Hắn không dám cấp cho nữ tử mà mình mến yêu uống viên thuốc này, bởi vì viên thuốc này quá mức cuồng bạo, không phải người thường có thể chịu được.
Bất quá Ninh Phàm tin tưởng, với tâm tính của ba người Nam Cung, hẳn đủ để uống viên Ngọc hoàng đan thứ nhất vào.
Thất Mai nếu như có Ngọc hoàng thảo, Bàn ma thảo, nhất định những địa phương khác ở Vũ giới còn có vật này, hắn muốn cho Nam Cung, âm thầm thu mua thuốc này!
Ninh Phàm cần, chỉ là thời gian, nếu cho hắn thời gian mấy trăm năm, hắn có lòng tin, có thể khiến cho Hắc Ma Tam Thần quân cường đại đến mức càn quét Vũ giới, kết trận cường đại tiêu diệt Toái hư!
- Đáng tiếc, ta thiếu nhất chính là thời gian... Trăm năm... Quá gấp rút... Niết Hoàng...
Vừa nghĩ tới Niết Hoàng, trong mắt Ninh Phàm hàn mang lập lòe, nắm chặc quả đấm.
Trừ luyện đan, Ninh Phàm còn cần chuẩn bị những thứ khác. Thí dụ như, tu luyện công pháp, chiếm đoạt Hắc Ma viêm, nhưng mà những thứ này còn là lúc sắp bế quan hoàn thành vậy.
Về phần Huyền Âm Khí... Tìm một cơ hội, trực tiếp tìm Quỷ Tước tử đòi. Dầu gì Quỷ Tước tử cũng coi là danh nghĩa cha vợ của mình, cũng sẽ không keo kiệt như vậy...
Ninh Phàm suy nghĩ một đường, tự rời khỏi Trường Khuynh điện, chạy thẳng một đường tới nội môn Công Đức điện.
Hành động này dĩ nhiên là đem 215 vạn cống hiến kinh khủng ấy đổi toàn bộ thành hiện hóa!
- Không biết, trong Công Đức điện, có thể có thứ tốt cho ta động tâm hay không...
Ninh Phàm hơi có chút mong đợi.
. . .
Công Đức điện từ sau cơn sóng gió do cống hiến của Ninh Phàm rốt cuộc đã trống vắng lạnh tanh trở lại.
Mà chấp chưởng Công Đức điện trưởng lão Mạnh Sở, cũng nhẹ nhẹ thở phào một cái, biết Ninh Phàm công đức không xảy ra vấn đề, chẳng qua là dùng độc giết Kim đan quỷ vật, đây đối với lão mà nói, là tin tức tốt nhất.
Lão không cần gánh vác trách nhiệm công đức bia bị hư hại, tốt biết bao!
Bây giờ đã là sau giờ ngọ, thời gian này, đại đa số đệ tử đều dùng qua ngọ thiện, đang ngồi đả tọa bế quan. Công Đức điện càng lạnh tanh hơn.
Mạnh Sở nhàn nhã ngồi trên ghế xích đu nam đằng, thưởng thức linh trà, nhẹ nhàng hát khúc ca gì đó, lão thích loại cuộc sống nhàn nhã này.
- Tu sĩ, tu chính là cái gì? Trường Sinh? Sai! Trường Sinh là vì cái gì? Vì vui vẻ! Mạnh Sở ta, nếu như hiện tại quá vui vẻ như vậy, cần gì phải Trường Sinh!
Tâm tính của Mạnh Sở, quả nhiên khoát đạt, tâm cảnh này, tu sĩ bình thường không hiểu, thế nhưng tu vi cao thâm hơn chút, như dạng cao thủ như Quỷ Tước tử, đối với Mạnh Sở, thực tế cực kỳ bội phục.
Nghe Mạnh Sở lầm bầm lầu bầu, ngoài Công Đức điện, một đạo tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng truyền tới.
- Lời này của Mạnh trưởng lão sai rồi... Nhất thời vui vẻ, dù sao phải có thực lực để bảo đảm. Ở thế giới này, không có thực lực, vui vẻ ngắn ngủi, cực dễ chọc người ta đỏ con mắt, bị người cướp đi...
Thanh âm này, cực kỳ trẻ tuổi, nhưng giọng nói lại lão khí hoành thu. Lời nói, lại bài xích quan điểm của Mạnh Sở.
Mạnh Sở đặt ly trà xuống, vẻ mặt không vui, thầm nghĩ lại là Ích mạch đệ tử nào, không hiểu cao thâm của mình, ở nơi nào tùy tiện phê bình.
Lời này, dường như cũng nói chút đạo lý, nhưng Mạnh Sở dầu gì cũng là trưởng lão, bị một người học trò bài xích, mặt mũi không còn chút nào.
Nhưng thấy dung mạo người tới, Mạnh Sở lại không dám không vui, thậm chí lập tức liền nặn ra nụ cười, cho dù nụ cười kia, có chút không tình nguyện, cũng không dám chậm trễ chút nào.
Bạch y hắc sưởng, song tu ngọc lệnh... Người vừa tới, là đại danh đỉnh đỉnh 'Dung linh sát thủ' —— Ninh Phàm a!
Mạnh Sở vội vã đứng lên, bước nhanh tới nghênh đón, cười nói theo:
- Hắc hắc, Ninh trưởng lão làm sao có lòng rỗi rãnh, đến Công Đức điện ta, ta ở đây cũng không như Song Tu điện có đỉnh lô tốt cung cấp cho ngươi thái bổ a.
Lời của Mạnh Sở, làm cho Ninh Phàm dở khóc dở cười.
Hóa ra mình ở trong mắt chúng ma tu, chính là ma đầu tàn nhẫn chỉ biết tu luyện thái bổ?
Bạn đang đọc truyện copy tại STTruyện.Com