Chương : 21
- A! Lãnh ma quân! Chúng ta từ từ nói chuyện được không!? Ngươi, ngươi mau buông ra!! Đừng có xé, vải đắt tiền lắm đó!!
Lăng Vũ nhìn kẻ đang gấp gáp xé y sam bên ngoài của mình khóc không ra nước mắt trong lòng chửi ầm lên
Vì cái gì con mẹ nó số ta xui xẻo như vậy?! Bị coi là phân nửa có bệnh thì cũng thôi đi! Bị lệ quỷ truy đuổi thì cũng thôi đi! Vì cái gì con mẹ nó ngay cả đất diễn của nữ chính cũng ném cho ta?!
Đúng vậy! Trong nguyên tác của “Nữ chủ! lại dẫn về một người!” thì nữ chính của chúng ta sau khi lăn giường cùng vị thần y kia vài ngày thì đi quanh quẩn dạo chơi sau đó bị lạc đường, nàng bèn vào một hang động muốn trú qua đêm và cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn chính là Lãnh Vô Hàn thân bị người ta hãm hại, tẩu hoả nhập ma đang ở trong động. Lúc đầu Lăng Vũ nghĩ có khi nào đại nam chính lại cùng nữ chính lăn giường không? Chẳng lẽ thế giới này ngay cả một người đàn ông sạch cũng không có?
Nhưng sau đó hắn nhận ra mình sai rồi! Lãnh Vô Hàn rất lạnh lùng rất thẳng thừng rất kiên định ban cho nữ chính một chưởng phong thật mạnh khiến nàng hoa lệ bay ra ngoài cửa động sau đó mới nhận ra mình đánh là một nữ nhi mới mang nàng về chỗ hắn chữa trị! Lăng Vũ lúc đọc xong thật muốn nhào vào trong truyện ôm Lãnh Vô Hàn một cái!
Bất quá hiện tại người thật việc thật ở trước mắt nhưng ý niệm duy nhất của Lăng Vũ chính là...
Ngươi con mẹ nó không xé được thì đừng có xé nữa được không?!!
Loại vải làm ra y phục của Lăng Vũ là loại đặc chế, Lãnh Vô Hàn lúc này tẩu hoả nhập ma tuy có chút điên cuồng nhưng linh lực bất ổn, y xé được ngoại bào của Lăng Vũ bởi lúc nãy linh lực đột ngột lưu chuyển mạnh nhưng cũng vì thế mà rất nhanh yếu đi, hiện tại sức lực thuần tuý lại không đủ xé rách tử y bên trong
Lãnh Vô Hàn giống như cực kỳ buồn bực, mày liễu nhíu lại thành một đường như đang suy nghĩ. Lăng Vũ than một tiếng rồi bị một cánh tay hữu lực vòng qua thắt lưng ôm dậy khiến hắn ngồi trên đùi Lãnh Vô Hàn, mặt đối diện với y.
Lăng Vũ nhìn y con ngươi màu đỏ rực trong bóng đêm phát ra ánh sáng so với lúc nãy bình tĩnh hơn một chút, giống như đang nghiêm túc đánh giá hắn. Lăng Vũ bị y nhìn đến mức da gà nổi lên, mở miệng định nói thì cằm bị chế trụ, Lãnh Vô Hàn hung hăng hướng đến môi hoa đào của hắn hôn lên
- ưm....
Con mẹ nó nụ hôn đầu của lão tử như thế nhưng bị một tên ma quân cướp mất!! Mà cái này không quan trọng! Quan trọng là cúc hoa của lão tử cũng sắp bị ngắt xuống rồi!! Nương! Người mau cứu ta!!!
----------
Tại Thanh Sơn Môn, phòng trưởng môn
- Ngươi sao thế? Mơ ác mộng?_ Âu Dương Vân đang an ổn chìm vào mộng thấy người trong lòng mình bỗng nhiên động không an ổn bèn hỏi
- Ta hình như nghe thấy tiếng Vũ nhi...!_ Tu Vân chân nhân miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, muốn tìm y phục của mình, mái tóc trắng mượt như tuyết đông xoã tán loạn rơi xuống hai bên vai còn vô tình hữu ý che đi vài vệt hồng ngân khả nghi vô cùng chói mắt trên phần xương quai xanh trắng nõn. Âu Dương Vân nhìn thành quả của mình lưu lại lập tức hít một hơi nhắm chặt mắt niệm 100 lần Tĩnh Tâm Pháp mới tạm thời ổn định được ngọn lửa muốn bùng lên trong lòng, kéo người kia trở lại ôm chặt nói:
- Là ngươi nghe nhầm thôi! Muộn rồi, ngủ đi!
- Nhưng ta cảm thấy không an tâm!_ Tu Vân lại muốn ngồi dậy
- Nếu ngươi sức lực dồi dào như vậy chúng ta làm thêm một hiệp đi!
“...” Tu Vân chân nhân lại trở về thành thật nằm xuống giường
----------
Bên kia “cha mẹ” ngọt ngào nằm cùng một chỗ, bên này thằng con khóc không ra nước mắt
- Ngươi...dừng..a..
Lãnh Vô Hàn không quá thanh tỉnh nhưng tuyệt nhiên không ngốc, thấy không xé được cũng không cố chấp, tay mò xuống hai ba cái liền giật được dây lưng của Lăng Vũ. Y phục của hắn liền không chống đỡ được tuột xuống khuỷu tay, Lăng Vũ thân hình không quá gầy rất cân xứng cộng thêm việc quanh năm bị gói trong đạo bào tầng tầng lớp lớp của Thanh Sơn Môn mà làn da trắng đến loá mắt, khuân ngực với hai điểm nhũ thủ hồng nhạt hiện tại vì khí lạnh mà đứng thẳng. Lãnh Vô Hàn không nói hai lời hung hăng cắn xuống
Vâng! Chính là cắn! Hơn nữa cắn vô cùng dùng sức! Lúc hắn nhả ra còn in rõ dấu răng lốm đốm, bất quá nhưng không chảy máu!?
Lăng Vũ đau đến kêu to một tiếng liền cực kỳ căm phẫn tại bạc thần của vị Lãnh ma quân kia căn một cái thật mạnh, lần này đổi thành Lãnh Vô Hàn môi bị cắn đến rách chảy máu. Lăng Vũ kì thật rất nhỏ nhem, ngươi đối ta một ta trả ngươi mười, đây là chân lý sống của hắn. Ngươi muốn chơi! Ta chơi với ngươi!
Lãnh Vô Hàn bị cắn một cái liền ngây ngẩn, nếm được vị sắt gỉ mằn mặn ánh mắt vừa thanh tỉnh một chút lại tối xuống vài phần, điệu bộ muốn hướng đến đôi môi vừa gây hoạ còn vương lại máu đỏ thắm của kẻ kia trừng phạt
- Aaaaaaaaa!!
Một tiếng hét với đề xi ben cao vút doạ chim chóc ban đêm bay toán loạn, Lăng Vũ bị tiếng hét này làm cho định thần lại mới nhận ra
Ta vừa rồi đã làm cái gì?! Lãnh Vô Hàn tẩu hoả nhập ma không nói, ta còn đi phát điên cùng hắn?! Ta đây chính là tự tắm rửa sạch sẽ dâng lên miệng người khác sao??!
Lăng Vũ đẩy Lãnh Vô Hàn ra, lảo đảo hướng ra ngoài cửa động chạy, tiếng hét vừa rồi rõ ràng của một nữ nhân, không cần duy đoán cũng biết người tới là nữ chính Mary Sue nhảy vực cũng gặp mỹ nam nhà chúng ta, dù sao đây cũng là đất diễn của nàng mà. Lăng Vũ chưa từng nghĩ đến sẽ cảm kích Nhược Y Tuyết như hiện tại
Đáng tiếc chạy được hai bước lại lập tức bị bắt lại, Lãnh Vô Hàn đẩy mạnh một cái lưng của Lăng Vũ tiếp xúc với tường đá, cảm giác đau nhức truyền đến khiến hắn nhăn mặt, Lãnh Vô Hàn không để ý đến hắn, cúi xuống như trừng phạt cắn một cái trên xương quai xanh tinh xảo, hai tay cũng không thành thật luồn vào trong vạt áo mở rộng ôm lấy thắt lưng của hắn kéo hắn sát vào người mình, cảm xúc trên tay trơn mịn khiến y yêu thích vuốt hai cái
- Hừ...
Lăng Vũ cảm thấy thân nhiệt của mình đột nhiên tăng lên, đầu óc có chút mông lung khoé mắt liếc qua mười mấy cỗ thi thể trên mặt đất đang trừng mắt giống như nhìn về phía này liền khó chịu ra mặt, vô thức vỗ vai kẻ đang làm loạn kia:
- Ta không muốn diễn phim đen trước mặt người chết, đổi địa điểm!
Lăng Vũ nói xong câu này liền tự vả vào mặt mình một cái! Ta đây là đang nói cái gì?! Đây chẳng phải là chấp nhận bị tên này đè sao?!!?
Lãnh Vô Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ kia loé lên ý cười, khoé miện nhếch cao thật sự cười ra tiếng
Cười cười cười! Còn dám cười?!
Lăng Vũ thẹn quá hoá giận, một chưởng phong đánh tới. Theo lí mà nói thì đối với Lãnh Vô Hàn không đủ để gãi ngứa, bất quá Lăng Vũ quên mất y đang tẩu hoả nhập ma, linh lực bất ổn, một chưởng này đánh xuống, Lãnh Vô Hàn không hề phòng bị liền bị đánh văng ra xa mấy thước, hộc một búng máu, nhíu mày ngất xỉu
Lăng Vũ hoàn toàn không lường trước được việc này sẽ phát sinh, ngốc lăn ra nhìn bàn tay mình
Ta ta ta như thế nhưng một chưởng làm Ma Quân Minh giới bất tỉnh nhân sự rồi?!
Ta giỏi quá đi! Mau đến khen ta!!
Bất quá, chiếu theo tâm lí có phải ta nên bỏ chạy rồi không??
- Cứu với!!
Tiếng hét chói tai lần nữa vang lên, sau đó là tiếng gió như cuồng phong thật lớn, Lăng Vũ đợi một lúc liền thấy từ cửa động đi vào một cái cục bông màu trắng lớn thiệt lớn a, bự thiệt bự a, hình như đây là vật cưỡi của Lãnh Vô Hàn thì phải
Lăng Vũ nhìn con tuyết điêu kia, nó cũng nhìn chằm chằm hắn, hình như không cảm thấy có địch ý liền nhìn sang Lãnh Vô Hàn đang nằm sõng soài trên đất cái mỏ liền há ra thật lớn kinh ngạc, hoa quả ngậm trong mỏ cũng luân phiên rớt bịch xuống đất
Lăng Vũ xấu hổ vuốt mũi, hình như tuyết điêu này hiểu ra gì đó rồi!
Tuyết điêu này có linh tính, nó dĩ nhiên hiểu được, trong lòng chỉ có một ý nghĩ
Ta đây là đang nhìn thấy cái gì...
NỬA ĐÊM TRỞ VỀ THẤY CHỦ NHÂN BỊ NAM NHÂN “ĐÈ” ĐẾN NGẤT XỈU!?!
---------
Khụ, đầu tiên cho ta xin lỗi về phần xôi thịt của các nàng, chuyển mùa thời tiết không ổn định, chưa có thịt nên các nàng húp nước thịt đỡ nhá
Còn có cảm ơn Băng Nguyễn với kịch bản rất... của nàng, nhưng ta chưa có ý định áp dụng đâu, dù sao cũng cảm ơn kịch bản rất cẩu huyết rất ngược công của nàng, mặc dù nàng có ý định đốt nhà ta nhưng không sao đến đây *ôm ôm*
Lăng Vũ nhìn kẻ đang gấp gáp xé y sam bên ngoài của mình khóc không ra nước mắt trong lòng chửi ầm lên
Vì cái gì con mẹ nó số ta xui xẻo như vậy?! Bị coi là phân nửa có bệnh thì cũng thôi đi! Bị lệ quỷ truy đuổi thì cũng thôi đi! Vì cái gì con mẹ nó ngay cả đất diễn của nữ chính cũng ném cho ta?!
Đúng vậy! Trong nguyên tác của “Nữ chủ! lại dẫn về một người!” thì nữ chính của chúng ta sau khi lăn giường cùng vị thần y kia vài ngày thì đi quanh quẩn dạo chơi sau đó bị lạc đường, nàng bèn vào một hang động muốn trú qua đêm và cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn chính là Lãnh Vô Hàn thân bị người ta hãm hại, tẩu hoả nhập ma đang ở trong động. Lúc đầu Lăng Vũ nghĩ có khi nào đại nam chính lại cùng nữ chính lăn giường không? Chẳng lẽ thế giới này ngay cả một người đàn ông sạch cũng không có?
Nhưng sau đó hắn nhận ra mình sai rồi! Lãnh Vô Hàn rất lạnh lùng rất thẳng thừng rất kiên định ban cho nữ chính một chưởng phong thật mạnh khiến nàng hoa lệ bay ra ngoài cửa động sau đó mới nhận ra mình đánh là một nữ nhi mới mang nàng về chỗ hắn chữa trị! Lăng Vũ lúc đọc xong thật muốn nhào vào trong truyện ôm Lãnh Vô Hàn một cái!
Bất quá hiện tại người thật việc thật ở trước mắt nhưng ý niệm duy nhất của Lăng Vũ chính là...
Ngươi con mẹ nó không xé được thì đừng có xé nữa được không?!!
Loại vải làm ra y phục của Lăng Vũ là loại đặc chế, Lãnh Vô Hàn lúc này tẩu hoả nhập ma tuy có chút điên cuồng nhưng linh lực bất ổn, y xé được ngoại bào của Lăng Vũ bởi lúc nãy linh lực đột ngột lưu chuyển mạnh nhưng cũng vì thế mà rất nhanh yếu đi, hiện tại sức lực thuần tuý lại không đủ xé rách tử y bên trong
Lãnh Vô Hàn giống như cực kỳ buồn bực, mày liễu nhíu lại thành một đường như đang suy nghĩ. Lăng Vũ than một tiếng rồi bị một cánh tay hữu lực vòng qua thắt lưng ôm dậy khiến hắn ngồi trên đùi Lãnh Vô Hàn, mặt đối diện với y.
Lăng Vũ nhìn y con ngươi màu đỏ rực trong bóng đêm phát ra ánh sáng so với lúc nãy bình tĩnh hơn một chút, giống như đang nghiêm túc đánh giá hắn. Lăng Vũ bị y nhìn đến mức da gà nổi lên, mở miệng định nói thì cằm bị chế trụ, Lãnh Vô Hàn hung hăng hướng đến môi hoa đào của hắn hôn lên
- ưm....
Con mẹ nó nụ hôn đầu của lão tử như thế nhưng bị một tên ma quân cướp mất!! Mà cái này không quan trọng! Quan trọng là cúc hoa của lão tử cũng sắp bị ngắt xuống rồi!! Nương! Người mau cứu ta!!!
----------
Tại Thanh Sơn Môn, phòng trưởng môn
- Ngươi sao thế? Mơ ác mộng?_ Âu Dương Vân đang an ổn chìm vào mộng thấy người trong lòng mình bỗng nhiên động không an ổn bèn hỏi
- Ta hình như nghe thấy tiếng Vũ nhi...!_ Tu Vân chân nhân miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, muốn tìm y phục của mình, mái tóc trắng mượt như tuyết đông xoã tán loạn rơi xuống hai bên vai còn vô tình hữu ý che đi vài vệt hồng ngân khả nghi vô cùng chói mắt trên phần xương quai xanh trắng nõn. Âu Dương Vân nhìn thành quả của mình lưu lại lập tức hít một hơi nhắm chặt mắt niệm 100 lần Tĩnh Tâm Pháp mới tạm thời ổn định được ngọn lửa muốn bùng lên trong lòng, kéo người kia trở lại ôm chặt nói:
- Là ngươi nghe nhầm thôi! Muộn rồi, ngủ đi!
- Nhưng ta cảm thấy không an tâm!_ Tu Vân lại muốn ngồi dậy
- Nếu ngươi sức lực dồi dào như vậy chúng ta làm thêm một hiệp đi!
“...” Tu Vân chân nhân lại trở về thành thật nằm xuống giường
----------
Bên kia “cha mẹ” ngọt ngào nằm cùng một chỗ, bên này thằng con khóc không ra nước mắt
- Ngươi...dừng..a..
Lãnh Vô Hàn không quá thanh tỉnh nhưng tuyệt nhiên không ngốc, thấy không xé được cũng không cố chấp, tay mò xuống hai ba cái liền giật được dây lưng của Lăng Vũ. Y phục của hắn liền không chống đỡ được tuột xuống khuỷu tay, Lăng Vũ thân hình không quá gầy rất cân xứng cộng thêm việc quanh năm bị gói trong đạo bào tầng tầng lớp lớp của Thanh Sơn Môn mà làn da trắng đến loá mắt, khuân ngực với hai điểm nhũ thủ hồng nhạt hiện tại vì khí lạnh mà đứng thẳng. Lãnh Vô Hàn không nói hai lời hung hăng cắn xuống
Vâng! Chính là cắn! Hơn nữa cắn vô cùng dùng sức! Lúc hắn nhả ra còn in rõ dấu răng lốm đốm, bất quá nhưng không chảy máu!?
Lăng Vũ đau đến kêu to một tiếng liền cực kỳ căm phẫn tại bạc thần của vị Lãnh ma quân kia căn một cái thật mạnh, lần này đổi thành Lãnh Vô Hàn môi bị cắn đến rách chảy máu. Lăng Vũ kì thật rất nhỏ nhem, ngươi đối ta một ta trả ngươi mười, đây là chân lý sống của hắn. Ngươi muốn chơi! Ta chơi với ngươi!
Lãnh Vô Hàn bị cắn một cái liền ngây ngẩn, nếm được vị sắt gỉ mằn mặn ánh mắt vừa thanh tỉnh một chút lại tối xuống vài phần, điệu bộ muốn hướng đến đôi môi vừa gây hoạ còn vương lại máu đỏ thắm của kẻ kia trừng phạt
- Aaaaaaaaa!!
Một tiếng hét với đề xi ben cao vút doạ chim chóc ban đêm bay toán loạn, Lăng Vũ bị tiếng hét này làm cho định thần lại mới nhận ra
Ta vừa rồi đã làm cái gì?! Lãnh Vô Hàn tẩu hoả nhập ma không nói, ta còn đi phát điên cùng hắn?! Ta đây chính là tự tắm rửa sạch sẽ dâng lên miệng người khác sao??!
Lăng Vũ đẩy Lãnh Vô Hàn ra, lảo đảo hướng ra ngoài cửa động chạy, tiếng hét vừa rồi rõ ràng của một nữ nhân, không cần duy đoán cũng biết người tới là nữ chính Mary Sue nhảy vực cũng gặp mỹ nam nhà chúng ta, dù sao đây cũng là đất diễn của nàng mà. Lăng Vũ chưa từng nghĩ đến sẽ cảm kích Nhược Y Tuyết như hiện tại
Đáng tiếc chạy được hai bước lại lập tức bị bắt lại, Lãnh Vô Hàn đẩy mạnh một cái lưng của Lăng Vũ tiếp xúc với tường đá, cảm giác đau nhức truyền đến khiến hắn nhăn mặt, Lãnh Vô Hàn không để ý đến hắn, cúi xuống như trừng phạt cắn một cái trên xương quai xanh tinh xảo, hai tay cũng không thành thật luồn vào trong vạt áo mở rộng ôm lấy thắt lưng của hắn kéo hắn sát vào người mình, cảm xúc trên tay trơn mịn khiến y yêu thích vuốt hai cái
- Hừ...
Lăng Vũ cảm thấy thân nhiệt của mình đột nhiên tăng lên, đầu óc có chút mông lung khoé mắt liếc qua mười mấy cỗ thi thể trên mặt đất đang trừng mắt giống như nhìn về phía này liền khó chịu ra mặt, vô thức vỗ vai kẻ đang làm loạn kia:
- Ta không muốn diễn phim đen trước mặt người chết, đổi địa điểm!
Lăng Vũ nói xong câu này liền tự vả vào mặt mình một cái! Ta đây là đang nói cái gì?! Đây chẳng phải là chấp nhận bị tên này đè sao?!!?
Lãnh Vô Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ kia loé lên ý cười, khoé miện nhếch cao thật sự cười ra tiếng
Cười cười cười! Còn dám cười?!
Lăng Vũ thẹn quá hoá giận, một chưởng phong đánh tới. Theo lí mà nói thì đối với Lãnh Vô Hàn không đủ để gãi ngứa, bất quá Lăng Vũ quên mất y đang tẩu hoả nhập ma, linh lực bất ổn, một chưởng này đánh xuống, Lãnh Vô Hàn không hề phòng bị liền bị đánh văng ra xa mấy thước, hộc một búng máu, nhíu mày ngất xỉu
Lăng Vũ hoàn toàn không lường trước được việc này sẽ phát sinh, ngốc lăn ra nhìn bàn tay mình
Ta ta ta như thế nhưng một chưởng làm Ma Quân Minh giới bất tỉnh nhân sự rồi?!
Ta giỏi quá đi! Mau đến khen ta!!
Bất quá, chiếu theo tâm lí có phải ta nên bỏ chạy rồi không??
- Cứu với!!
Tiếng hét chói tai lần nữa vang lên, sau đó là tiếng gió như cuồng phong thật lớn, Lăng Vũ đợi một lúc liền thấy từ cửa động đi vào một cái cục bông màu trắng lớn thiệt lớn a, bự thiệt bự a, hình như đây là vật cưỡi của Lãnh Vô Hàn thì phải
Lăng Vũ nhìn con tuyết điêu kia, nó cũng nhìn chằm chằm hắn, hình như không cảm thấy có địch ý liền nhìn sang Lãnh Vô Hàn đang nằm sõng soài trên đất cái mỏ liền há ra thật lớn kinh ngạc, hoa quả ngậm trong mỏ cũng luân phiên rớt bịch xuống đất
Lăng Vũ xấu hổ vuốt mũi, hình như tuyết điêu này hiểu ra gì đó rồi!
Tuyết điêu này có linh tính, nó dĩ nhiên hiểu được, trong lòng chỉ có một ý nghĩ
Ta đây là đang nhìn thấy cái gì...
NỬA ĐÊM TRỞ VỀ THẤY CHỦ NHÂN BỊ NAM NHÂN “ĐÈ” ĐẾN NGẤT XỈU!?!
---------
Khụ, đầu tiên cho ta xin lỗi về phần xôi thịt của các nàng, chuyển mùa thời tiết không ổn định, chưa có thịt nên các nàng húp nước thịt đỡ nhá
Còn có cảm ơn Băng Nguyễn với kịch bản rất... của nàng, nhưng ta chưa có ý định áp dụng đâu, dù sao cũng cảm ơn kịch bản rất cẩu huyết rất ngược công của nàng, mặc dù nàng có ý định đốt nhà ta nhưng không sao đến đây *ôm ôm*