Chương : 33
Tự dưng nay vui vui nên đi lấp hố.
(*´∇`*)
- ------
Nghe nói lục trưởng lão của Thanh Sơn Môn năm ấy là thiên tài được cả giới tu chân kính nể.
Tư chất nghịch thiên, không động phàm trần...
Cuối cùng....
Chết không toàn thây...
____________
Tu Vân chân nhân trầm mặc thật lâu giống như không biết nên giải thích với Lăng Vũ thế nào, y không phải loại người thích lấp liếm hay che giấu, nhưng chuyện năm đó quá mức phức tạp, cũng quá đau đớn nó giống như một vết chém vào tận xương không cách nào kết vảy, dù qua biết bao năm tháng chỉ cần chạm nhẹ vào cũng khiến máu ồ ạt trào ra.
Lăng Vũ im lặng nhìn từng biến hoá trong đôi mắt của của sư tôn, hắn không chắc bản thân có đủ kiên trì để nghe hết câu chuyện xa xưa này hay không. Vốn tưởng chỉ là một quyển ngôn tình não tàn nhưng giờ tình tiết ẩn sâu bên trong đó làm hắn bàng hoàng, Cảnh Hoài bị người ta hành hạ sống không ra sống chết không ra chết đã là đả kích rất lớn với hắn.
- Thôi, sư tôn của con chỉ biết chuyện của môn phái còn căn nguyên ngọn nguồn thì vẫn nên để ta kể đi. _ Tứ trưởng lão khẽ thở dài, tấm lưng rộng vững trãi giờ đây thả lỏng xuống cảm giác rất mỏi mệt. Ông nhìn qua Cảnh Hoài đang mê man, lại nhìn thẳng vào Lăng Vũ:
- Chuyện này có liên quan trực tiếp đến con và Hoài nhi...
Nói là năm mươi năm trước không bằng nói là bảy mươi năm trước. Khi ấy Thanh Sơn môn chưa thành lập, bọn ta cả thảy là sáu người cũng không có tên đều là cô nhi được một vị tài đức hơn người đưa về làm đệ tử. Sư phụ của bọn ta là một vị cao thủ đã bước vào Đại thừa trung kỳ nhưng không tu luyện nữa, sư phụ nói độ kiếp thành thần đúng là rất hấp dẫn, nhưng người sợ đau, hơn nữa chỉ có một cái mạng, độ kiếp thất bại sẽ hồn phi phách tán đừng mơ tưởng nhập luân hồi.
Tu Vân chân nhân nhịn không được khẽ cười:
- Sư phụ thật nhát gan.
Sau đó bọn ta nỗ lực tu luyện, ai cũng từng trải qua cơ hàn ăn không no mặc không ấm nên dễ thấu hiểu nhau, tình cảm rất khăng khít. Đến hai năm sau có một kẻ xuất hiện...
Nói đến đây sắc mặt của cả hai vị trưởng bối đều ngưng đọng, Lăng Vũ cũng lờ mờ đoán được.
Tu Chân ngày ấy chỉ có Huyền Nhai Tông tạm coi là nền móng vững chãi, các thế gia giàu có luôn hướng con em mình theo học ở Huyền Nhai, kẻ nào không có tư chất thì gia tộc sẽ dùng 1 số tiền lớn mời danh sĩ khắc nơi về muốn dùng tiền nặn cho bằng được căn cốt của con em họ, đúng là ngu xuẩn. Mà khi ấy một kẻ tự xưng là chi thứ của Diệp gia ở Giang Nam đến cầu cạnh sư phụ bọn ta nhận cháu trai hắn làm đồ đệ, Diệp gia lúc đó cũng là danh gia vọng tộc còn có quan hệ thân thiết với trưởng lão của Huyền Nhai Tông, mà đứa trẻ kia cũng tầm tuổi bọn ta nhưng khí tức của nó làm người khác thấy cực kỳ khó chịu, âm nhu lạnh lùng như một con rắn độc. Ta không biết vì sao sư phụ lại chịu nhận nó, nói nó khó ở chung thì không phải, vì nó đối với bọn ta cũng rất lễ độ, nhưng nếu nói là thân thiết với nhau thì không thể vì nó rất khách khí xa cách, chỉ có duy nhất lão tam khi đó mới dễ dàng tiếp nhận loại tính tình cổ quái ấy.
- Lão tam....?
- Chắc sư tôn của con cũng kể cho con nghe rồi, đó là tam trưởng lã của Thanh Sơn Môn sau này - Nhan Lam Giang.
Nhan Lam Giang a, nói sao nhỉ. Đứa trẻ ấy rất nhu thuận, tính tình lại hào sảng hay cười, chuyện gì cũng không để trong lòng, tâm tư dễ đoán, vô tâm vô phế chính là kiểu người sống vui vẻ nhất..... Tính tình này giống y hệt Cảnh Hoài.
Khi ấy chỉ có mình nó lôi kéo kết thân cùng tên nhóc họ Diệp kia, sư phụ cũng nói để mặc nó. Tính cách của Giang nhi như vậy mới có thể giúp tên nhóc kia hoá giải một phần tâm lý phòng bị xa cách, sau này Giang nhi cũng lôi kéo cả lão lục cùng chơi với họ Diệp
- Lục trưởng lão? _ Lăng Vũ nhíu mày, tuy rằng chuyện của các vị trưởng lão thế nhân hay môn đồ của Thanh Sơn cũng rất ít biết đến nhưng vị lục trưởng lão này ngay cả một tiếng gió cũng không ai nhắc. Chỉ biết lục trưởng lão bị thiếu chủ của ma giáo năm ấy - Phong Vu Thương sát hại.
Tu Vân chân nhân siết chặt nắm tay nhìn Lăng Vũ, ánh mắt dao động không ngừng đầy bất an:
- Y tên Tước Thuần.
Tước Thuần là thiên linh căn, tư chất cực kỳ vượt trội có hơi ngỗ nghịch lại thích trêu đùa người khác. Hợp vào bộ ba kia thật sự quậy đến mức sư tôn tức giận phạt cả đám đi đếm lá trên cây phượng trăm tuổi trước sân, đếm xong mới cho đi ăn cơm. Có lẽ những ký ức ngắn ngủi này rất chân quý cũng rất vui vẻ nên gương mặt của Tứ trưởng lão nhu hoà không ít.
Sau này thằng nhóc họ Diệp kia được người ta đón đi, Giang nhi rất lưu luyến hắn, ta nhớ ngày nào Giang nhi cũng đứng cả buổi chiều ở cổng sơn môn nhìn về xa xăm thi thoảng còn tự hỏi sao lão Diệp không về thăm hắn. Mãi đến khi bọn ta xuất sư, từ biệt nhau mỗi người theo đuổi ước muốn riêng của bản thân chỉ có Giang nhi không màng thế sự hỗn loạn ở lại sư môn bồi sư phụ. Ngày bọn ta trở lại sơn môn cùng Tu Vân, sư phụ đã đi tru du khắp nơi chỉ có Giang nhi. Bọn ta thống nhất lập ra Thanh Sơn Môn, thu nhận đệ tử, cuộc sống cũng coi là bình yên mĩ mãn.
Bất quá...
Tứ trưởng lão uống một ngụm trà, ánh mắt dần dần kết băng.
Bất quá, thế sự vô thường...
(*´∇`*)
- ------
Nghe nói lục trưởng lão của Thanh Sơn Môn năm ấy là thiên tài được cả giới tu chân kính nể.
Tư chất nghịch thiên, không động phàm trần...
Cuối cùng....
Chết không toàn thây...
____________
Tu Vân chân nhân trầm mặc thật lâu giống như không biết nên giải thích với Lăng Vũ thế nào, y không phải loại người thích lấp liếm hay che giấu, nhưng chuyện năm đó quá mức phức tạp, cũng quá đau đớn nó giống như một vết chém vào tận xương không cách nào kết vảy, dù qua biết bao năm tháng chỉ cần chạm nhẹ vào cũng khiến máu ồ ạt trào ra.
Lăng Vũ im lặng nhìn từng biến hoá trong đôi mắt của của sư tôn, hắn không chắc bản thân có đủ kiên trì để nghe hết câu chuyện xa xưa này hay không. Vốn tưởng chỉ là một quyển ngôn tình não tàn nhưng giờ tình tiết ẩn sâu bên trong đó làm hắn bàng hoàng, Cảnh Hoài bị người ta hành hạ sống không ra sống chết không ra chết đã là đả kích rất lớn với hắn.
- Thôi, sư tôn của con chỉ biết chuyện của môn phái còn căn nguyên ngọn nguồn thì vẫn nên để ta kể đi. _ Tứ trưởng lão khẽ thở dài, tấm lưng rộng vững trãi giờ đây thả lỏng xuống cảm giác rất mỏi mệt. Ông nhìn qua Cảnh Hoài đang mê man, lại nhìn thẳng vào Lăng Vũ:
- Chuyện này có liên quan trực tiếp đến con và Hoài nhi...
Nói là năm mươi năm trước không bằng nói là bảy mươi năm trước. Khi ấy Thanh Sơn môn chưa thành lập, bọn ta cả thảy là sáu người cũng không có tên đều là cô nhi được một vị tài đức hơn người đưa về làm đệ tử. Sư phụ của bọn ta là một vị cao thủ đã bước vào Đại thừa trung kỳ nhưng không tu luyện nữa, sư phụ nói độ kiếp thành thần đúng là rất hấp dẫn, nhưng người sợ đau, hơn nữa chỉ có một cái mạng, độ kiếp thất bại sẽ hồn phi phách tán đừng mơ tưởng nhập luân hồi.
Tu Vân chân nhân nhịn không được khẽ cười:
- Sư phụ thật nhát gan.
Sau đó bọn ta nỗ lực tu luyện, ai cũng từng trải qua cơ hàn ăn không no mặc không ấm nên dễ thấu hiểu nhau, tình cảm rất khăng khít. Đến hai năm sau có một kẻ xuất hiện...
Nói đến đây sắc mặt của cả hai vị trưởng bối đều ngưng đọng, Lăng Vũ cũng lờ mờ đoán được.
Tu Chân ngày ấy chỉ có Huyền Nhai Tông tạm coi là nền móng vững chãi, các thế gia giàu có luôn hướng con em mình theo học ở Huyền Nhai, kẻ nào không có tư chất thì gia tộc sẽ dùng 1 số tiền lớn mời danh sĩ khắc nơi về muốn dùng tiền nặn cho bằng được căn cốt của con em họ, đúng là ngu xuẩn. Mà khi ấy một kẻ tự xưng là chi thứ của Diệp gia ở Giang Nam đến cầu cạnh sư phụ bọn ta nhận cháu trai hắn làm đồ đệ, Diệp gia lúc đó cũng là danh gia vọng tộc còn có quan hệ thân thiết với trưởng lão của Huyền Nhai Tông, mà đứa trẻ kia cũng tầm tuổi bọn ta nhưng khí tức của nó làm người khác thấy cực kỳ khó chịu, âm nhu lạnh lùng như một con rắn độc. Ta không biết vì sao sư phụ lại chịu nhận nó, nói nó khó ở chung thì không phải, vì nó đối với bọn ta cũng rất lễ độ, nhưng nếu nói là thân thiết với nhau thì không thể vì nó rất khách khí xa cách, chỉ có duy nhất lão tam khi đó mới dễ dàng tiếp nhận loại tính tình cổ quái ấy.
- Lão tam....?
- Chắc sư tôn của con cũng kể cho con nghe rồi, đó là tam trưởng lã của Thanh Sơn Môn sau này - Nhan Lam Giang.
Nhan Lam Giang a, nói sao nhỉ. Đứa trẻ ấy rất nhu thuận, tính tình lại hào sảng hay cười, chuyện gì cũng không để trong lòng, tâm tư dễ đoán, vô tâm vô phế chính là kiểu người sống vui vẻ nhất..... Tính tình này giống y hệt Cảnh Hoài.
Khi ấy chỉ có mình nó lôi kéo kết thân cùng tên nhóc họ Diệp kia, sư phụ cũng nói để mặc nó. Tính cách của Giang nhi như vậy mới có thể giúp tên nhóc kia hoá giải một phần tâm lý phòng bị xa cách, sau này Giang nhi cũng lôi kéo cả lão lục cùng chơi với họ Diệp
- Lục trưởng lão? _ Lăng Vũ nhíu mày, tuy rằng chuyện của các vị trưởng lão thế nhân hay môn đồ của Thanh Sơn cũng rất ít biết đến nhưng vị lục trưởng lão này ngay cả một tiếng gió cũng không ai nhắc. Chỉ biết lục trưởng lão bị thiếu chủ của ma giáo năm ấy - Phong Vu Thương sát hại.
Tu Vân chân nhân siết chặt nắm tay nhìn Lăng Vũ, ánh mắt dao động không ngừng đầy bất an:
- Y tên Tước Thuần.
Tước Thuần là thiên linh căn, tư chất cực kỳ vượt trội có hơi ngỗ nghịch lại thích trêu đùa người khác. Hợp vào bộ ba kia thật sự quậy đến mức sư tôn tức giận phạt cả đám đi đếm lá trên cây phượng trăm tuổi trước sân, đếm xong mới cho đi ăn cơm. Có lẽ những ký ức ngắn ngủi này rất chân quý cũng rất vui vẻ nên gương mặt của Tứ trưởng lão nhu hoà không ít.
Sau này thằng nhóc họ Diệp kia được người ta đón đi, Giang nhi rất lưu luyến hắn, ta nhớ ngày nào Giang nhi cũng đứng cả buổi chiều ở cổng sơn môn nhìn về xa xăm thi thoảng còn tự hỏi sao lão Diệp không về thăm hắn. Mãi đến khi bọn ta xuất sư, từ biệt nhau mỗi người theo đuổi ước muốn riêng của bản thân chỉ có Giang nhi không màng thế sự hỗn loạn ở lại sư môn bồi sư phụ. Ngày bọn ta trở lại sơn môn cùng Tu Vân, sư phụ đã đi tru du khắp nơi chỉ có Giang nhi. Bọn ta thống nhất lập ra Thanh Sơn Môn, thu nhận đệ tử, cuộc sống cũng coi là bình yên mĩ mãn.
Bất quá...
Tứ trưởng lão uống một ngụm trà, ánh mắt dần dần kết băng.
Bất quá, thế sự vô thường...