Chương 152 : Sử Quan (2)
Đương nhiên Hứa Tiên cũng không có tranh luận làm gì. Nửa hống nửa khuyên nhủ:
- Lúc ấy ta muốn biên soạn sách thuốc, không có đủ tiền, cho nên viết tiểu thuyết để bán! Theo ta thấy, sách thuốc quan hệ tới nhân mạng, cần phải làm cho thật tốt, không thể có nửa điểm sai sót. Con tiểu thuyết, chỉ là giải trí mà thôi, không nên xem là thật.
Biên soạn sách thuốc? Lão Hàn Lâm bình tâm nhớ lại, khi đó Hứa Tiên có làm ra một quyển sách thuốc, nhưng hắn không quá quan tâm những tạp học này, hơn nữa Bản Thảo Cương Mục không có làm hắn phát cáu như Tam Quốc Diễn Nghĩa. Không nghĩ tới Hứa Tiên kiếm tiền vì làm chuyện như thế này, nóng giận trong nội tâm cũng tiêu đi vài phần, có chút thở ra, nói: - Ngươi biên sách thuốc cũng là chuyện tốt! Nhưng quân tử làm việc, xả thân lấy nghĩa, không nên mang chữ lợi ở trên miệng, nhiễm một thân mùi tiền, thẹn với thánh nhân dạy bảo, sở học trong bụng.
Hứa Tiên cười nói:
- Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo, có gì xấu hổ chứ?
Lão Hàn Lâm lập tức bị chấn trụ. Sau đó lộ ra thần sắc suy tư.
- Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo!
Đây là thành ngữ của đời sau, hôm nay bị Hứa Tiên thuận miệng nói ra, nhưng cũng có chút tuyên truyền giác ngộ.
- Ngươi, lời này của ngươi ngược lại có lý!
Hứa Tiên thấy lão hán này cũng không phải là thế hệ không thông tình lý, cậy già lên mặt, ngoan cố đến chết.
- Lão đại người cảm thấy bản Tam Quốc Diễn Nghĩa của ta ghi không tốt sao? Trước mắt ta không có viết bao nhiêu tiểu thuyết, cũng không hiểu thời tam quốc bao nhiêu, ngài có gì dạy bảo không?
Sau khi sức nóng của Tam Quốc Diễn Nghĩa qua đi, đương nhiên có không ít phong ba.
Lão Hàn Lâm đẩy tay của Hứa Tiên ra, lấy một quyển sách đang mở trên bàn lên, đây chính là Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hứa Tiên vừa rồi không có chú ý, thì ra lão Hàn Lâm đang xem quyển sách này, lại nghe hắn thở dài nói: - Ai, không phải không tốt, mà là quá tốt. Những diễn nghĩa mà ngươi nói, ta đều thông lãm một lần, đều thối không ngửi được, xa xa không kịp quyển sách của ngươi, nhưng đây lại là chuyện không tốt.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Chuyện không tốt?
Nhưng cũng có chút hiểu được ý của lão Hàn Lâm.
Lão Hàn Lâm vịn góc bàn, xúc động thở dài nói:
- Diễn nghĩa của bọn họ chỉ mê hoặc được nhất thời, thậm chí còn làm trò cười cho người trong nghề. Mà diễn nghĩa của ngươi lại lưu danh thiên cổ, sau này hậu nhân chỉ biết Tam Quốc Diễn Nghĩa của ngươi, nhưng không biết tới Tam Quốc Chí, lầm rồi, lầm quá rồi!
Hứa Tiên có chút bội phục ánh mắt của lão Hàn Lâm, không hổ là ghi sử. Trong lịch sử Trung Quốc không thiếu hụt diễn nghĩa, không biết có bao nhiêu người muốn noi theo sự tích của tiền nhân. Nhưng truyền lưu hậu thế chỉ có vài bản, còn tác phẩm nổi tiếng chân chính chỉ có một quyển sách này mà thôi.
Chính quyển sách Tam Quốc Diễn Nghĩa này khiến cho người trong nước có tình cảm đặc biệt với thời tam quốc, nếu không có cuốn sách này, thì đoạn lịch sử này không khắc sâu như vậy, giống như nếu không có Thế Đạo Tân Ngữ của Diệu Bút Sinh Hoa, hậu nhân cũng khó có thể cảm nhận được phong thái kẻ sĩ thời Ngụy Tấn. Nhưng lịch sử chân thật sẽ ị vặn vẹo, bị sửa. Người bình thường không hiểu ý nghĩa chân chính của lịch sử là gì, nhớ tới tam quốc, cũng chỉ nhớ rõ "Kết nghĩa đào viên ", "Cưỡi ngựa đi ngàn dặm".
Những chuyện như thế khiến cho lão Hàn Lâm cũng phải cảm khái, thậm chí là bất bình đấy! truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hứa Tiên khuyên nhủ:
- Ngài cũng không cần lo lắng quá mức, có cái gì đâu chứ? Cho dù là Tam Quốc Chí cũng chưa chắc là thật, chẳng phải mọi người chúng ta đều nói, lịch sử có một nửa là giả, lịch sử là người thắng ghi lên!
Lão Hàn Lâm thoáng cái nhảy dựng từ trên ghế lên.
- Ai nói?
Đương nhiên Hứa Tiên không thể nói rõ, đây là Mao thái tổ nói, nguyên lời nói là: "Một bộ nhị thập tứ sử hơn phân nửa là giả, cái gọi là thực lục các loại cũng hơn phân nữa là giả!" Chỉ có thể nói: - Ngài bất kể ai nói, nếu là chuyện của thời điểm Tam Hoàng Ngũ Đế, cách thời điểm này cả mấy ngàn năm, thời điểm đó không có văn tự, Tư Mã Thiên làm sao biết được, hơn phân nửa là đoán mò. Hơn nữa từ một ít đồn đại mà ghi lại, sau đó các người viết sử của triều đại sau ghi theo.
Lão Hàn Lâm cũng không còn phát hỏa với Hứa Tiên nữa, mà chậm rãi ngồi xuống, trong mắt bắn tinh quang, nhìn thẳng Hứa Tiên nói:
- Chuyện lão phu tận mắt nhìn thấy, cũng không phải là giả a!
Hứa Tiên bị hắn nhìn toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.
- Tận mắt nhìn thấy? Thấy cái gì?
Lão Hàn Lâm mỉm cười, nói:
- Hôm nay lão phu cho ngươi nhìn thấy, cái gì gọi là sử bút như sắt!
Nói xong đẩy tất cả sách trên bàn ra, lưu lại một đống hỗn độn, nhưng đều là giấy trắng. Phất ống tay áo, lấy bút lông dính mực, sau đó viết lên giấy:
- Hứa Tiên, chữ Hán Văn, người Tiền Đường. Bởi vì mẫu thân nằm mộng gặp tiên nhân, cho nên đặt tên như thế.
Màu mực đen hiện rõ trên giấy trắng.
- Này uy uy, ngươi làm cái gì vậy?
Lão Hàn Lâm rung đùi đắc ý nói:
- Đương nhiên là ghi sử rồi.
- Cho ta? Ta tuổi còn trẻ, viết sử làm cái gì! Hơn nữa mẫu thân của ta làm gì có chuyện nằm mồng thấy tiên nhân.
Lão Hàn Lâm kinh ngạc nói:
- Không có sao?
- Ta làm sao biết!
Lão Hàn Lâm không quan tâm nói:
- Gia công thêm một chút là được rồi.
- Ngươi thật sự là sử quan sao?
Lão Hàn Lâm không nói, tiếp tục viết:
- Hắn thiên phú dị bẩm, thân cao tám thước có thừa, là dị chủng trong người đường thời. Khi đọc thi thư, đã đọc qua là không quên được.
- Còn " là dị chủng trong người đường thời ", ta làm sao cao như vậy chứ, ai, thật sự là sợ ngươi, ngài nên chơi đi, ta đi trước!
Hứa Tiên không thể làm gì khoát khoát tay rời đi.
Lão Hàn Lâm đặt bút lông xuống, liếc Hứa Tiên, nói:
- Đi? Ngươi đang tự tìm đường chết đấy.
Hứa Tiên vừa sải bước ra ngoài cửa, nghe vậy quay đầu lại nói:
- Cái gì đường chết? Còn nữa, đừng lấy trộm lời kịch của ta.
Lão Hàn Lâm cũng không thèm nhìn hắn, lúc này chỉ lo mút bút thành văn, chăm chú xen lẫn vài phần cuồng nhiệt. Hứa Tiên nghĩ tới cảnh hắn ghi mình, hơn nữa chuẩn bị đem những thứ ghi được lưu truyền cho đời sau, cảm thấy nổi gai ốc hết toàn thân. - Ngươi thanh danh thái thịnh, tên tuổi " đệ nhất thiên hạ " chính là tối kỵ của văn đàn! Đám Hàn Lâm khác đang tụ tập bố trận, chỉ chờ ngã chén làm hiệu, năm mươi tên đao phủ từ phía sau bình phong đi ra, lấy đầu trên cổ của ngươi.
Cho dù tố chất của Hứa Tiên vượt qua thử thách, nghe lời này cũng há hốc mồm.
- Ngươi, ngươi nói bọn họ muốn giết ta?
Không nói đến tên tuổi "Đệ nhất thiên hạ" không phải tự phong, cho dù thật sự là tự phong, cũng phạm vào tối kỵ của văn đàn, nếu không diệt trừ đi thì chẳng ai ngoi lên được, xem ra Hàn Lâm Viện giống như cái ổ xã hội đen a!
Lão Hàn Lâm dừng bút lại trong chốc lát, nói:
- Ồ, nói sai rồi, ta xem Tam Quốc Diễn Nghĩa của ngươi quá nhiều nên bị nhiễm!