Chương 156 : Xuôi Gió (2)
Mặc dù hắn đọc nhiều thi thư, nhưng khó tránh khỏi sinh ra ý niệm như vậy, nhưng đời này, hắn hoàn toàn không tin quỷ thần, một cũng không tin.
Nhưng hắn lại không biết, tuyệt đối này Hứa Tiên đã biết rõ từ sớm. Mà hồ nước cây liễu, cảnh trí như vậy trong kinh thành nhiều vô số kể, không chỉ có Hàn Lâm Viện, cho dù Lễ Bộ Lại Bộ bên cạnh cũng có. Đại gia giàu có, trong hậu viện nhà ai không có hồ nước, trồng chút ít cây liễu càng nhiều. Cho nên trùng hợp như thế không tính là thần kỳ.
Phan Ngọc đong đưa quạt xếp, cười cười, những lời vừa rồi là nàng truyền âm dạy Hứa Tiên nói ra. Bởi như vậy, sẽ làm cho đám Hàn Lâm biết khó mà lui, nhưng cũng không đắc tội ai, ngược lại còn làm cho nội tâm của bọn họ sinh ra ý cảm kích. Cũng không làm tổn hại danh dự của mình. Dù sao nói đến chân trời, đây là tuyệt đối do Hứa Tiên nghĩ ra, trong Hàn Lâm Viện không ai chống được cũng là sự thật. Hàn Lâm Viện ngươi khảo sát không thành, bị làm khó, chuyện còn lại càng dễ nói.
Phan Ngọc kéo ống tay áo của Hứa Tiên, nói:
- Hán Văn, chúng ta vào đi thôi!
Hứa Tiên gật gật đầu, sau đó cùng với nàng đi ra khỏi Văn Uyển Đường.
Đám Hàn Lâm còn có công sự, cũng lập tức tán đi, cũng chỉ có ngũ tiến sĩ dẫn đám tiến sĩ mới đi thăm Hàn Lâm Viện một phen, đám Hàn Lâm trước kia có lưu lại bản vẽ đẹp, đương nhiên, đều là Hàn Lâm nổi danh. Cho dù là rời khỏi Hàn Lâm, hay là lưu lại, trong đầu khó tránh khỏi lần lượt nghĩ ra những câu tuyệt đối, đều có chút không yên lòng.
Tuyệt cú như thế, đối với người đọc sách như bọn họ mà nói, thật sự giống như một đề toán số học cần phải giải, cũng là một loại nghiên cứu sức mạnh, nếu như không có loại sức mạnh, bọn họ cũng khó mà bước tới bước này, huống chi còn có cái danh "Đệ nhất thiên hạ" hấp dẫn.
Bộ dạng này tuyệt đối giống như mùi xăng trong không khí, lan truyền nhanh chóng. Truyền khắp thiên hạ. Làm cho những người đọc sách trong thiên hạ nhanh chóng trần chọc không ngủ được, cũng không ít người đại tài nhanh chóng phân tích ra quy tắc của câu đối, nhưng không có một ai không công nhận nó hoàn mỹ, rốt cục biến thành tuyệt cú.
Còn lý do Hứa Tiên nói ra, lại bị khoác lên một tầng hào quang thần bí, phải biết rằng đại học sĩ lớn như vậy cũng tâm tư như thế, chớ nói chi là dân chúng bình thường.
Vì vậy chuyện này truyền đi, biến thành đám Hàn Lâm khảo sát Hứa Tiên, tiên hiền của Hàn Lâm Viện hiển linh, biết Hứa Tiên tài tình thái thịnh, không phải phàm nhân có thể khảo thí. Cho nên tự thân xuất mã dẫn Hứa Tiên tới bên cạnh ao, đưa khảo đề, khó xử đại tài tử nổi tiếng thiên hạ này. Loại câu chuyện mang sắc thái truyền kỳ này càng ngày càng oanh động, sinh ra khẩu chiến trong lúc trà dư tửu hậu không dứt, cho nên càng lưu truyền xuống, trải qua diễn dịch gia công chút ít, biến thành câu chuyện, biến thành tiểu thuyết, thậm chí có một ngày sẽ biến thành điện ảnh trên TV. Cái gọi là thần thoại, nói chung rất nổi tiếng!
Mọi người đang thưởng thức tranh phong thủy của một đại tài tử tiền triều, bỗng nhiên ngũ kinh tiến sĩ quay đầu lại nói:
- Hứa đại nhân không ngại đem câu đối lưu lại trên bức họa này đi, cấp cho hậu nhân tham tường, nói không chừng có người có thể phá được câu đối này đấy.
Sau đó sai người mang bút mực tới.
Hứa Tiên không từ chối được, tiếp nhận bút lông sói và tờ giấy trắng, viết lên năm chữ to "Yên tỏa trì đường liễu". Sau khi viết chữ liền đóng ấn xuống, khắc thành tấm bia đá, đứng bên cạnh hồ nước, trở thành điểm du lịch của hậu nhân, đây đều là nói sau.
Sau khi tham quang hoàn tất, thời điểm đã không còn sớm.
Phan Ngọc có thiết yến hội, mời tất cả tiến sĩ tham dự yến ẩm, bởi vì buổi tối có quỳnh lâm yến, không ai muốn chủ quan, cho nên không có uống rượu, cho nên ngồi cùng nhau, nghị luận thời điểm tham gia quỳnh lâm yến.
Có người nói:
- Quỳnh lâm yến năm nay thiết hja ở Đại Minh Cung, không phải ở quỳnh lâm uyển a!
Cũng có người hỏi:
- Ta ở trong khách sạn nghe chủ quan nói, chẳng phải Đại Minh Cung còn chưa xây xong sao?
Những tiến sĩ này đại đa số không ở kinh thành, nhiều nhất chỉ là tin vỉa hè, cho nên không biết tình huống thực sự.
Trình Tàng Kiếm cũng để đũa xuống, giới thiệu nói:
- Hoàng cung hôm nay, chỗ trũng, vừa đến mùa hạ nên rất ẩm ướt, mà bệ hạ vừa mới xây dựng Đại Minh Cung! Kỳ thật chủ điện đã hoàn thành xong rồi, từ năm trước đã bắt đầu dùng. Khuyết lâu cùng thiên điện cho tới hôm nay xem như xây xong rồi, đám thợ thủ công vẫn còn sửa chữa, không tính chính thức xong việc. Nghe nói chỗ cao nhất trong đó, cao tới trăm xích, xây từ chân núi lên, cho nên cao tới ngàn thước. Tử Vân Lâu của Phù Dong Viên so sánh với nó. Chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thật, có lẽ có cơ hội chúng ta nên đi xem!
Đám tiến sĩ vui mừng và sợ hãi,
- Vậy đúng là quá vinh hạnh rồi.
Cao ốc cao tới trăm xích, đối với người thời đại này, chính là thứ không tưởng tượng nổi.
Phan Ngọc cũng nói:
- Nghe nói về sau triều hội cũng biến thành nơi đó, chư quân cố gắng nhiều hơn, sau quỳnh lâm yến, nói không chừng còn có cơ hội tương kiến a.
Một câu nói làm tất cả sĩ tử hưng phấn, triều hội chỉ có quan viên cấp bậc cao nhất mới có thể tham dự.
- Vậy tạ cát ngôn của Phan huynh.
Hứa Tiên thuận miệng cười nói:
Triêu vi điền xá lang
Mộ đăng thiên tử đường
Tướng tướng ban vô chủng
Nam nhi đương tự cường.
Dịch:
Sáng làm con nhà nông,
Chiều lên chầu thiên tử
Làm tướng không tự có
Nam nhi phải tự cường.
- Thơ hay! Thơ hay! Tốt một " Làm tướng không tự có, nam nhi phải tự cường! ".
Âm thanh tán dương của mọi người, cũng vô cùng hâm mộ thi tài của Hứa Tiên.
Bài thơ này từ trong Ấu Học Ngũ Ngôn, rất dễ hiểu, cho nên hào khí dâng trào, kích người tiến tới. Khuyên mọi người cố gắng phong hầu bái tướng, giống như phát biểu khoái ý trong nội tâm, cho nên đang lúc yến tiệc, có hơi men trong lòng, vui vẻ cũng trào dâng.
Sau yến hội, Phan Ngọc là trung tâm điều hòa, Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm cam nguyện cổ động, mặc dù không rượu vui cười, ngược lại cũng ăn tận hứng, hẹn buổi chiều gặp lại, sau đó đi về chỗ ở của mình. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn Vào lúc hoàng hôn, đám tiến sĩ lại gặp nhau lần nữa, xếp thành hàng, được thái giám dẫn đi, Đại Minh Cung nằm ở cửa nam, từ Đan Phượng môn tiến vào Đại Minh Cung, Đan Phượng Môn cao hơn mười trượng, sau cửa thành chính là đình đài lầu các, uy nghiêm mà hoa lệ, có người dẫn vào cửa, giống như đang đứng dưới chân người lớn.
Tiến vào trong cửa, có một quảng trường duyệt binh rộng hơn nửa dặm, điểm cuối của quảng trường, có một kiến trúc to lớn tọa lạc, dưới ánh nắng của hoàng hôn, vô cùng tráng lệ. So với cung điện trong hoàng cung vừa thấy, càng tốt hơn.
Đi qua ngọc kiều, tiến vào quảng trường, đi theo long đạo tiến về một cung điện xa hoa, lại tiến vào sâu trong nội cung, tới địa phương cao nhất của Đại Minh Cung.
Yến hội, đã bắt đầu.
Chúng Tiến sĩ đi bước bao nhiêu là đền đài cùng lầu các. Chỉ lo thưởng thức điêu lan ngọc thế tinh mỹ kia, bỗng nhiên quay đầu, mới phát giác Trường An đã ở dưới chân.