Chương 160 : Say (1)
Hứa Tiên cũng theo đó mà nhìn lại, lại phát hiện là một thanh niên có chút xa lạ, đang mặc hoa phục, tướng mạo coi như là anh tuấn, thoạt nhìn cũng giống như là quý tộc công tử. Lúc này đang vẻ mặt oán giận mà nhìn mình, vẻ mặt kia quả thực là đại nghĩa lẫm nhiên tới cực điểm.
Hắn không khỏi buồn bực, bây giờ mình giao hảo Phan Ngọc, lại giao tình cùng Duẫn Hồng Tụ cũng không phải là nông cạn, hiện tại lại được Hoàng đế ân sủng, phía sau đài cứng rắn gần chết! Ở Đại Hạ Triều này, tuy không nói có thể đi ngang, đi vòng vẫns là không thành vấn đề, làm sao còn có người dám lớn tiếng nói chuyện như vậy cùng chính mình, còn khắp nơi nhằm vào mình.
Phan Ngọc đứng lên nói:
- Lời này của Lương công tử sai rồi! Phụ tá thánh quân, lúc này lấy nhân nghĩa vì hoài, khoan mẫn vi yếu, mới có lời ''Đại Xá Thiên Hạ''. Có câu là hình ngục không tốt, hôm này là ngày vui, lại nói cái gì liên luỵ tam tộc, là muốn đưa thánh quân vào bất nghĩa sao?
Phan Ngọc nói năng như đao, không thể thấp hơn Lương công tử kia. nguồn TruyenFull.vn
Một người nói Hứa Tiên thật xin lỗi đại ân bệ hạ, một người lại nói Lương công tử muốn đưa Thánh hoàng vào bất nghĩa, vô luận cái nào cũng là là họa ngập đầu!
Hứa Tiên nhất thời nhớ tới người trẻ tuổi kia là ai, chẳng phải là Lương Liên Lương công tử đã lâu không gặp sao? Cái này khó trách, hắn sẽ nhảy ra vào lúc này.
Lương Liên cái này tại trong nguyên bản cuốn truyện, là nhân vật phản diện siêu cấp lớn mà Hứa Tiên đâm xương tỳ bà, phải chết đi sống lại, trước mắt, đã sớm bị Hứa Tiên vứt vào nơi hẻo lánh quên đi rồi. Dựa vào cuộn tranh nguyền rủa Hứa Tiên mà sống rồi, có thể coi như là nhân vật phản diện bi ai nhất.
Lương Liên cười lạnh nói:
- Phan Minh Ngọc, ai chẳng biết ngươi giao hảo cùng Hứa Tiên, hôm nay chỉ sợ cũng vì tình riêng ma bao che nhau, nhưng người quên đi quốc pháp gia quy.
Có câu là cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, khi Lương Vương Phủ gặp khó khăn, Lương vương gia bị bệnh, Phan gia nhân cơ hội tập hợp lại, lần nữa cùng Lương vương gia đấu thành một đoàn, hôm nay lại vẫn tăng thêm một bậc, như thế nào không để cho hắn phẫn hận. Mà Hứa Tiên nhưng lại được ân sủng như thế, càng làm cho hắn ghen ghét không dứt, càng cảm thấy một loại nguy cơ, cho nên mới lên tiếng công kích Hứa Tiên.
Phan Ngọc cũng là không chút nào yếu thế, hai người đánh võ mồm, mãnh liệt cải cọ ngay trọng điện.
Mấy người ở trong điện, lúc này cũng chia thành hai phái mà rối rít nghị luận, có nói hẳn là đặc xá Chung Quỳ, ban cho hậu táng, có nói Chung Quỳ loại đồ đệ ngỗ nghịch như vậy chết không có gì đáng tiếc, duy trì Lương Liên lại nhiều hơn một chút, nhưng ai cũng sẽ không đứng ra biểu đạt ý kiến của mình vào lúc này. Kẹp ở giữa hai tên quý công tử này, cũng không phải là chuyện đùa.
Hứa Tiên cũng không nói chuyện, tránh cho làm cho người ta cảm giác mình lấy đông hiếp yếu, ngược lại là tốt quá hoá hư. Hắn cũng không phải kẻ ngu, có thể cảm giác được, có không ít người trên điện này mang lòng ghen tỵ đối với hắn, mình nói thêm nữa chỉ có thể đưa đến hiệu quả ngược lại. Hơn nữa, hôm nay đã nói đến không chỉ là một vấn đề Chung Quỳ, mà là hai đảng Phan Lương tranh đấu, bên trong sợ là còn có Đế Vương Tâm Thuật của Hoàng đế, hôm nay chỉ có yên lặng theo dõi kỳ biến, nhìn vị Hoàng đế bệ hạ này quyết định như thế nào.
Gia Ngự hoàng đế vuốt vuốt chén ngọc trong tay, mặt hàm men say, tựa hồ không vì tranh đấu trước mắt mà thay đổi, làm cho người ta thấy không rõ tâm tư chân chính của hắn, đợi đến lúc Phan Ngọc cùng Lương Liên tranh giành đến mức không thể tách ra, mới vừa đưa tay phất một cái.
Hai người lập tức dừng cải cọ, cùng kêu lên nói:
Mời bệ hạ định đoạt!
Gia Ngự hoàng đế lại hỏi:
- Tàng Kiếm, ngươi cảm thấy thế nào?
Trình gia là quan lại thế gia nổi danh tại Đại Hạ. Trình ngự sử được cho là cận thần bên cạnh Hoàng đế. Ban đầu lúc Trình Tàng Kiếm đầy tháng, Gia Ngự hoàng đế còn từng tự mình đến chúc, cho nên Trình Tàng Kiếm mới có thể sớm gia nhập vào trong Kim Ngô Vệ để lịch lãm, cũng không sợ quyền thế hai nhà Phan - Lương.
Tiến sĩ không dám tham dự đến trong tranh chấp của hai vị này công tử, Hứa Tiên lại không thể thiên vị Phan Ngọc. Trong đại điện, có tư cách phát biểu về cái nhìn đối với chuyện này chỉ có một người hắn mà thôi.
Trình Tàng Kiếm lại lâm vào trong suy tư kịch liệt, hắn cũng cảm thấy hành động Chung Quỳ rất quá đáng, nhưng cũng không có nghĩa là bên Hứa Tiên nói quá đáng. Hắn và Phan Ngọc được cho bạn tốt, lại cùng Hứa Tiên là sư huynh đệ đồng môn, mà phụ thân của hắn Ngự Sử Đại Phu cùng Lương tướng quốc vừa luôn luôn là đối phó, cùng công cùng tư, về tình về lý cũng nên đứng ở bên Phan Ngọc này.
Nhưng hiện tại, đầu tiên hắn suy nghĩ không phải ai có đạo lý, thậm chí không phải là đối với Phan Ngọc cùng Lương Liên bất đồng lý luận. Mà là ý nghĩ chân chính của vị Chí tôn sau ngọc án kia, cùng với lựa chọn của mình có dẫn phát hậu quả gì không. Nếu mình duy trì Phan Ngọc, sẽ hay không để cho bệ hạ cảm giác mình cũng có thiên vị giống như Lương Liên nói.
Mà duy trì Lương Liên, lại đem cách nhìn của hắn phân tích ra, không thưởng không phạt như vậy mới đúng là công chính. Đúng rồi, đây là phương pháp xử lí ổn thỏa nhất rồi, nói vậy chắc Phan Ngọc cũng có thể hiểu.
Trước mắt bao người, Trình Tàng Kiếm theo bản năng tránh đi ánh mắt Phan Ngọc, ngẩng đầu nói:
- Bệ hạ. Vi thần cho là, cách làm của Chung Quỳ tuy là không được đúng, nhưng cũng đáng cảm thông, cho nên đem an táng như vậy là đủ rồi.
Hứa Tiên có chút ngoài ý muốn, hắn còn tưởng rằng Trình Tàng Kiếm sẽ chọn duy trì Phan Ngọc, lại không nghĩ rằng hắn có đánh loại Thái Cực quyền này, thậm chí là biến tướng duy trì Lương Liên.
Nhưng trong lòng Phan Ngọc thì không có chút nào ngoài ý muốn, thế gia công tử trước hết suy nghĩ luôn là một chữ Lợi, ích lợi gia tộc lợi ích của mình, mà không phải là bận tâm tư tình. Giao hảo lẫn nhau mặc dù không phải là vô dụng, nhưng muốn hắn không để ý cái gì, đều nghiêng về mình, đó là không có khả năng.
Gia Ngự hoàng đế gật đầu nói:
- Tàng Kiếm không hổ là xuất thân Ngự sử thế gia, lão luyện thành thục!
Như vậy đã là đánh giá rất cao rồi.
Trình Tàng Kiếm nói:
- Tạ ơn bệ hạ!
Mặc dù đạt được mục đích, nhưng trong lòng mơ hồ có chút bất an, cảm thấy có chút thật xin lỗi Phan Ngọc, nhưng ngay sau đó liền đem ý nghĩ cổ quái này ném ra khỏi đầu, có lẽ nàng có thể đủ hiểu sao! - Lại nói, đêm qua trẫm mơ một giấc mơ kỳ lạ!
Mọi người nghe Gia Ngự hoàng đế êm tai nói tới cảnh trong mơ kia, lúc này mới hiểu được vì sao hắn đột nhiên nhắc tới Chung Quỳ, bây giờ sợ là sẽ phong thưởng đối với Chung Quỳ đã chết.
Trong lòng Lương Liên đại hận, thế nhưng lại để cho Hứa Tiên đoán đúng ý nghĩ của Hoàng đế rồi, đối với vận khí tốt của hắn lại càng ghen ghét không thôi, hắn như thế nào có thể nghĩ đến chuyện này lại trải qua khúc chiết như thế! Không chịu nổi nói: