Chương 162 : Kim Bài (1)
Mặc dù đến cuối cùng, Hoàng đế vẫn phong thưởng cho Chung Quỳ, nhưng đối với hắn mà nói. Mục đích đã đạt được. Hướng Hoàng đế biểu đạt lập trường công chính của mình, cũng nhận được Hoàng đế tán thành. Biểu hiện như vậy, là có thể để cho cha hài lòng. Nhưng trong lòng cũng lưu lại một khúc mắc nho nhỏ.
Phan Ngọc ra vẻ không giải thích được nói:
- Trình huynh nói chuyện gì? Ta trách ngươi cái gì?
Trình Tàng Kiếm thản lời nói:
- Mới vừa rồi ở trên điện, ta chưa từng giúp ngươi nói chuyện!
Phan Ngọc lắc đầu cười nói:
- Quân tử quần nhi bất đảng, tiểu nhân đảng nhi bất quần. Trình huynh nếu là làm trái tâm ý của mình mà tới duy trì ta, ngược lại làm cho ta coi thường, hơn nữa chúng ta đều chuyện mà có thể nói mà không nói, có thể làm mà không làm.
Trình Tàng Kiếm nhất thời giải khai tâm kết, thở dài nói:
- Minh Ngọc thật là tri kỷ của ta!
Lựa chọn vừa rồi quả nhiên là chính xác, mà mình vẫn không đủ thành thục.
Phan Ngọc vẫn mỉm cười, bất trí khả phủ. Trong lòng đồng dạng là khẽ cảm khái, đồng dạng xuất thân thế gia như nàng, quả thật có thể hiểu được bất đắc dĩ của hắn, cho nên cũng không trách hắn lựa chọn như vậy. Đồ mà họ mang trên lưng cũng nhiều lắm, đều không thể không đứng ở trên lập trường của mình. Vô luận là uống bao nhiêu rượu, ngâm bao nhiêu thơ, cuối cùng cũng không thể đem khoảng cách này gần hơn một bước, ngay cả bằng hữu thân mật chân chính cũng làm không được, chỉ có thể làm Quân tử chi gian đạm như thủy mà thôi.
Tàn cuộc yến, rượu đầy ca đủ.
Các vị Tiến sĩ rối rít rời điện.
Chỉ có Phan Ngọc vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn quanh hồi lâu.
Hứa Tiên mới trở lại trong điện, trong tay đã nhiều hơn một kim bài nho nhỏ cùng một cuộn tranh thật dài.
Hứa Tiên được Tiểu Thái Giám kia dẫn vào hậu điện, đứng ngoài một toàn noãn các. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Gia Ngự hoàng đế cúi đầu đứng ở phía trước cửa sổ. Dựa vào ánh trăng non trên trời cao, ở mông lung trong sương mù có thể đem bốn phương tám hướng thành Trường An thu hết trong mắt. - Bệ hạ, Hứa Tiên đến!
- Để cho hắn vào đi!
- Thần Hứa Tiên, ra mắt Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Gia Ngự hoàng đế xoay đầu lại.
- Miễn lễ!
Rồi sau đó phất tay để cho tất cả mọi người đều lui ra.
Hứa Tiên liền xuôi tay đứng ở tại chỗ, hôm nay là lần đầu tiên có thể quan sát vị Cửu Ngũ Chí Tôn này ở khoảng cách gần như vậy.
Giờ phút này, Gia Ngự hoàng đế cũng không có mặc Minh Hoàng Long bào đẹp đẽ quý giá kia, mà là trang phục bình thường. Nếu không phải với khí thế không giận tự uy này, hoa râm đầu tóc cùng râu mép như hắn, thoạt nhìn cùng lão giả bình thường cũng không có khác nhau gì nhiều.
Vẻ mặt Gia Ngự hoàng đế ôn hoà nói:
- Hứa Tiên, ngươi có biết vì sao trẫm gọi ngươi tới không?
- Là bởi vì chuyện luyện đan?
Gia Ngự hoàng đế không nghĩ tới hắn thẳng thắn như thế.
- Xem ra ngươi đã gặp sư phó của ngươi rồi.
Hứa Tiên thản nhiên nói:
- Dạ, gặp rồi!
Gia Ngự hoàng đế bất động thanh sắc hỏi:
- Hắn có từng dặn dò ngươi chuyện gì không?
- Sư phụ muốn luyện Long Hổ Kim Đan, để cho thần lấy hai vị dược vật cần thiết cho luyện đan, một vị tên là Tử Vận Long vương sâm, đang ở quê quán Hàng Châu của thần. Một vị tên là Thất Minh Chi, ở chỗ sâu trong biển! - Tốt, tốt!
Gia Ngự hoàng đế lộ vẻ vẻ kích động, vân vê râu mép, vòng vo trong phòng mấy bước! Bỗng lộ ra vẻ nghi ngờ.
- Trẫm nghe thấy chỗ sâu trong biển rộng kia, cho dù là người đánh cá mạnh nhất cũng lặn không xuống, ngươi muốn đi lấy, sợ là sẽ không quá dễ dàng?
- Đạo pháp của thần cũng có chút thành tựu. Trong biển cũng qua được. Chẳng qua là sư phụ nói lúc đó có dặn dò khác, sở dĩ phải về trước Tiền Đường, lấy Tử Vận Long vương sâm kia, đến lúc đó sẽ hỏi lại sư phụ, rồi mới đi ra biển lấy dược liệu!
Gia Ngự hoàng đế nói:
- Tốt, ngươi có thể lấy được hai thứ này, trẫm sẽ có ban thưởng! cho dù là quan tước, trẫm cũng không tiếc rẻ. Chẳng qua là trẫm muốn hỏi ngươi một chút, ngươi bắt đầu tu hành từ lúc nào, hôm nay đã tu thành đến trình độ gì, có thể, có thể Trường Sinh hay không?
Trong lòng Hứa Tiên một trận cười cảm thán, mới vừa ở trên điện còn nói quan tước không thể đơn giản mà nhận được, hiện tại đã biến thành không tiếc rẻ rồi. Nhưng là có thể hiểu tâm tình của một lão nhân, chế độ điều lệ gì cũng là giả hết, có thể sống lâu mấy năm mới là thật. Hoàng đế không để binh đói, ban thưởng hôm nay chỉ coi như là ngon ngọt, tương lai luyện ra đan dược, đó mới là đại phú quý tới tay.
Công danh lợi lộc, hắn mặc dù không để ý lắm, nhưng dĩ nhiên cũng sẽ không cảm thấy chán ghét, thôi thì tiện tay mượn gió bẻ măng là được rồi, ước nguyện ban đầu của hắn chung quy vẫn là muốn báo đáp ân tình Thái Âm chân nhân, Thái Âm chân nhân luyện đan dược cấp cho người nào ăn, quả thật không có quan hệ gì đến hắn.
Hắn liền nói với Gia Ngự hoàng đế chuyện lúc mình gặp được Thái Âm chân nhân, được hắn truyền thụ đạo pháp, dĩ nhiên trong đó lược bỏ không ít chi tiết. Hơn nữa nói nhiều về trọng điểm tu hành hung hiểm, tránh cho Gia Ngự hoàng đế gặp phải sai lầm, cứ nghĩ tu hành là chuyện đơn giản. Cuối cùng nói:
Thần cách Trường Sinh còn kém xa lắm, cũng chính là có hơn trăm năm tuổi thọ mà thôi!
Hắn nhận được Long Tộc Tu Luyện Chi Pháp, mặc dù tự tin có thể một hơi sống mấy trăm tuổi, nhưng cũng không thể đem lời nói quá đầy đủ.
Gia Ngự hoàng đế nghe xong, hai mắt tỏa sáng, đối với một lão nhân gần đất xa trời mà nói, còn có cái gì hấp dẫn hơn so với trăm năm tuổi thọ. Trọng yếu hơn là, hắn thấy một ví dụ chân thật trước mắt, một người bình thường đạt được sinh mệnh lâu dài. Giống như một người bệnh nghe thầy thuốc đàm luận cũng còn không quá yên tâm, nhưng có thể những người bệnh khác có thể dựa vào thầy thuốc này trị liệu mà khỏi hẳn, lập tức, lòng tin liền trở nên gấp trăm lần.
Gia Ngự hoàng đế không sợ làm phiền người khác, hỏi đến chi tiết trong đó, Hứa Tiên tất cả cũng bất ti bất kháng, nhất nhất giải đáp. Cuối cùng lại càng lộ ra mấy tay, cho thấy mình có bản chất siêu nhân mang quần lót ở ngoài, nhưng đối với Gia Ngự hoàng đế cũng bảo lưu tôn trọng đầy đủ, dù sao ở nhân gian, vẫn có quân thần danh phận.
Hứa Tiên cũng không phải là cuồng sĩ đạp công khanh khinh vương hầu, đối với những thứ cuồng sĩ kia mà nói, công khanh vương hầu kia thực vẫn là đặc biệt, đáng giá bọn họ qua đạp qua khinh, là cách tốt nhất để lấy danh tiếng. Nhưng đối với Hứa Tiên mà nói. Cũng là giống nhau, Hoàng đế cũng tốt bình dân cũng tốt, đầu tiên cũng chỉ là một người sống. Không có đặc biệt miệt thị, cũng không có đặc biệt ngưỡng mộ, không ngại bình đẳng như nhau.
Ở kiếp trước của Hứa Tiên từng truyền lưu quá một câu nói, muốn làm gia gia trước làm cháu! Nhưng hắn thường cảm thấy nghi ngờ, không làm cháu cũng không làm gia gia không được sao? Nếu không đem cháu này lập tức qua làm gia gia thì sao? Trước tiên, người này trước mặt vênh váo tự đắc hét ba hô bốn, sau đó, lại khúm núm a dua nịnh hót tại trước mặt một người khác, kết quả là người nào có tôn nghiêm chân chính có thể nói đâu?