Chương 168 : An Ủi
Chung Lê giờ mới hiểu được, thì ra chính là dung mạo của nàng mua lấy tai họa, dù sao nàng sống trong núi, tâm tư tuy nhanh nhạy, nhưng cũng không hiểu những tâm tư thiên kỳ bách quái của người bên ngoài.
Tên khách thương giải dụa muốn giải thích, nhưng lại bị hai tên đại hán một trái một phải đè đầu xuống mặt đất, trong miệng chỉ còn lại đất cát, không nói ra được câu nào.
Hứa Tiên nghe một lần, tuy biết trong đó không phải toàn bộ sự thật, nhưng cũng hiểu được dụng tâm hiểm ác của tên khách thương này, những dân trấn trì độn nơi đây vốn không có ý kiến vì với Chung Lệ. Cũng tuyệt đối không có biểu hiện thế này nhanh như vậy, rõ ràng là tên khách thương này châm ngòi thổi gió, không khỏi giận dữ, nếu như mình tới chậm một bước, chẳng phải tên này đã thành công rồi sao.
Hứa Tiên cầm roi ngựa, "Ba" một tiếng, quất lên lưng của tên khách thương, lập tức đánh quần áo của tên khách thương rách nát, da tróc thịt bong, lạnh giọng nói: - Hôm nay ta còn nhiều chuyện cần phải làm, không có thời giân để ý tới tiểu nhân như ngươi, một roi này trước cho ngươi ghi nhớ, nếu như còn làm chuyện thương thiên hại lý thế này, sẽ bị trời phạt!
Sau đó phất phất tay, cho dân trấn buông tên khách thương ra.
- Ngươi đi đi!
Khách thương như được đại xá, dập đầu liên tiếp vài đầu, nói:
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.
Cũng không phủi bụi đất trên người, chạy ra khỏi tiểu viện. Thân phận của hai người chênh lệch nhau quá lớn, nhưng cả tâm tư oán hận và trả thù cũng không có, chỉ tự nhận là mình không may. Có câu là: "Dân không đấu với quan", huống chi còn là đại quan.
Hứa Tiên nhìn dân chúng trong trấn, nói: Truyện được copy tại Truyện FULL
- Các ngươi đứng lên đi.s
Sau đó hắn chủ trì tang lễ của Thần Chung Quỳ, cũng không phải làm đại hình gì cả.
Dân chúng hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao.
Tộc trưởng từ trên mặt đất đứng lên, lên tiếng nói:
- Đại nhân cho các ngươi đứng, các ngươi đứng lên đi!
Nhưng hắn là người đứng lên trước tiên, tâm của hắn đã đặt trên cổ họng. Chỉ sợ roi ngựa tiếp theo sẽ đánh lên người của mình, nhưng lúc này cũng thở ra một hơi Hứa Tiên nhìn tộc trưởng, nói:
- Ta phụng chỉ ban sai, phải giúp Thần Chung Quỳ phát tang kiến miếu! Ngươi đi chuẩn bị vải trắng, bảo huyện lệnh của bổn huyện đi tới đây!
Tang lễ thời cổ đại là một chuyện vô cùng phiền toái, chuyển chú, nghênh tài, nhập trần, đốt tiền vân vân và vân vân, những trình tự này, một cái cũng không thể thiếu. Chẳng những phải chuẩn bị quan tài, áo liệm và tiến giấy, còn phải tìm hòa thượng tụng kinh, đội ngũ kiêng trống, chuẩn bị tiệc rượu. Nhiều công tác cần làm, Hứa Tiên bận không qua nổi, cho nên không cần bận tâm hắn làm. Hắn hiện tại xem như phụng chỉ làm việc, cho nên có thể động dụng nhân lực vật lực của địa phương, cho gọi tên huyện lệnh tới, cho hắn tiến hành là được.
Hứa Tiên cũng muốn cúi đầu trong chốc lát, hơn mười ánh mắt lẳng lặng nhìn qua hắn, giống như con cừu non ngoan ngoãn, cho dù lúc này bị một đao, cũng yên lặng thừa nhận, dân chi sợ quan, cũng không có giống người người ngang hàng thời hiện đại, nhưng dù thế cũng phân giai cấp. Chớ nói chi là thời cổ đại cực kỳ chú trọng giai cấp. Không thể không nói. Chính vì loại thái độ này, tạo nên không ít quan lại như hổ báo, xem dân như thịt cá.
Mà những địa phương xa xôi hẻo lánh, mặc dù có tiếng xấu "Điêu dân vùng khỉ ho cò gáy", nhưng quan lại không một tên nào dám xằng bậy. Làm ra chuyện khiến dân chúng bực mình, quản ngươi cái gì Huyện lệnh Tri phủ, cho ngươi một đao tiễn vào quan tài là xong chuyện, đến lúc đó chỉ tới gặp Diêm Vương Gia nói lý lẽ mà thôi. Dân ngoan thì mặc cho người chém, điêu dân ngang ngược vô lý thì chẳng ai dám quản, ai ưu ai kém, trong lòng sẽ tự có chừng mực. Sợ nhất chính là người không muốn làm dân ngoan, mà biến thành điêu dân.
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, đúng là không có việc khác, hơn mười cái đầu kia cúi thấp xuống, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Hứa Tiên phất phất tay nói:
- Ta chỉ nói chuyện này cho các ngươi rõ thôi. Ân, đều tán đi!
Dân trấn ở đây cũng không nhiều, đều rời khỏi tiểu viện, tộc trưởng muốn lôi kéo làm quen với Hứa Tiên, do dự trong chốc lát, vẫn lựa chọn thoái lui ra ngoài như những người khác.
Đột nhiên trong tiểu viện vắng lặng, chỉ còn lại có Hứa Tiên cùng Chung Lê hai người.
Trời đã ngã về tây, trúc ảnh vắng lặng.
Hứa Tiên xoay người sang chỗ khác, muốn bước lên nói cái gì đó.
Chung Lê vội vàng lui ra phía sau một bước, hai tay chăm chú xoắn cùng một chỗ. Cô nam quả nữ, rất khó ở chung. Nhưng nghĩ tới nam tử trước mắt này, từ trên trời giáng xuống, giúp nàng thoát khỏi ván cục, lại muốn chủ trì tang lễ của Thần Chung Quỳ, trong nội tâm luôn có cảm kích.
Nhưng từ tình hình xem ra, hắn cũng không phải quan nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên dùng loại thái độ nào đối mặt với hắn, ân nhân, bằng hữu của ca ca, lại còn là thượng quan đại nhân. Huống chi câu "Ca ca ngươi bảo ta chiếu cố ngươi", nàng rất để ý tới câu này.
Mặc dù Chung Lê có rất nhiều chuyện muốn hỏi Hứa Tiên, nhưng bản năng của thiếu nữ mang theo rụt rè và đề phòng, không thể dễ dàng mở miệng.
Trong nội tâm của Hứa Tiên lẩm bẩm, tại sao Vân Yên lại tới chậm như vậy? Mở miệng nói:
- Không biết tôn tính đại danh của cô nương?
Chung Lê vội hỏi:
- Tiểu nữ tử tên là Chung Lê, xin hỏi... Tôn tính đại danh của công tử!
Nàng vốn định khen Hứa Tiên, nhưng thật sự không cách nào đem hình tượng của Hứa Tiên bây giờ họp lại với quan đại lão gia được a, cho nên vẫn gọi là công tử, cẩn thận nhìn qua Hứa Tiên. - Chắc hẳn hắn không giận đâu?
Hứa Tiên nói:
- Ta họ Hứa tên Tiên, chữ Hán Văn.
Chung Lê khẽ giật mình, Hứa Tiên Hứa Hán Văn? Dường như đã nghe qua ở đâu rồi. Nhưng hiện giờ đầu óc của nàng loạn thành một đoàn, căn bản không rảnh suy nghĩ những chuyện như vậy. Mà là vội vàng hỏi: - Ca ca ta, ca ca ta hắn, thực đã...
Hứa Tiên trầm trọng gật gật đầu, sau đó lấy một cái tiểu đàn nhỏ trên bọc bên hông ngựa, nói:
- Đây là tro cốt của hắn!
Hắn có cảm giác thật quái dị, bởi vì hắn biết rõ Thần Chung Quỳ hiện tại đang tồn tại thật tốt trên đời này, nhưng đối với phương thức như thế, còn tự tại hơn con người gấp nhiều lần. Còn tro cốt trong tay chẳng qua chỉ là thành phần các bon mà thôi, chẳng có gì khác cả. Nhưng đối với người sống, đây là một loại ký thác tinh thần thật sự trọng yếu.
Hai tay Chung Lê run rẩy tiếp nhận sứ đàn ôm vào trong ngực, nước mắt óng ánh trong mắt, nhưng không chịu cho nước mắt rơi xuống. Bỗng nhiên chạy vào trong phòng trúc, sau đó là tiếng khóc lóc không kiềm nén nổi vang lên.
Hứa Tiên không biết nên nói cái gì mới tốt, nếu như Thần Chung Quỳ thật sự chế đi. Hắn vào lúc này sẽ mặc cho Chung Lê khóc thống khoái, nhưng hắn lại biết rõ Thần Chung Quỳ căn bản "Không chết ", cho nên khóc lóc cũng chẳng là gì. Nhưng nữ tử khuê phòng, hắn không thể tùy tiện xông vào, đi ra ngoài tiểu viện nhìn con đường mòn, vẫn không thấy Vân Yên đi tới.
Hứa Tiên lắc đầu, đi vào trong phòng.