Chương 174 : Trở Về
Qua trong chốc lát, Hứa Tiên chậm rãi mở ra hai mắt ra.
Trong phòng trúc vắng vẻ tiêu điều, trong phòng yên tĩnh.
Đường trước hoa rơi. Thiên ngoại vân thư.
Hứa Tiên tĩnh tọa thật lâu, nhưng không tìm được pháp của hắn, cho dù tâm tình yên ổn cũng không tìm được điểm đột phá. Nghĩ đến cũng đúng, yên ổn tâm thần chính là thuận theo tự nhiên, bản thân mình hôm nay dũng manh tinh tiến, gia tốc tu thành Thiên Nhĩ Thông, chỉ cần tâm thần yên ổn, không nên vượt mọi chông gai, bài trừ ma chướng, mới có thể bổ ích.
Nhưng bụi gai là vật gì, ma chướng là thứ gì? Ai có thể thấy rõ chứ?
Ma chướng đáng sợ nhất trên đời này, cũng không phải là Tu La Dạ Xoa đáng sợ, hoặc là Thiên Ma mị hoặc vạn vật.
Những ma chướng nay, tuy rất khủng bố, nhưng không phải không thể vượt qua.
Chỉ cần người tu hành có đại nghị luận, đại trí tuệ, có thể dùng lực thủ thắng, dùng tâm khắc chế.
Nhưng nếu không biết thắng thế nào, không biết vào thời khắc nào, thì nên làm gì cho phải đây?
Thứ đáng sợ nhất của ma chướng chính là không thấy được, không sờ được, cho nên thế nhân xưng là bình chướng.
Nếu không vượt qua ma chướng tu vi sẽ ngừng trệ, cho dù tốn hao bao nhiêu thời gian và tâm tư. Cố gắng bằng mọi cách thì tu vi cũng không tiến thêm bước nào, lúc đại nạn buông xuống sẽ đi đời nhà mà, ngao du hoàng tuyền.
Phật môn xưng là Tri Kiến Chướng.
Tri Kiến Chướng, do pháp chấp mà sinh, dùng tham sân si bao gồm mê hoặc, ngu si, mê ám mà thành, hắn phải dùng đại trí tuệ, mới có thể vượt qua, khiến tu vi tiến thêm, cho nên người ta gọi là Tri Kiến Chướng, chính là làm cho đầu óc tối dạ ngu si. (Dịch giả: Tri Kiến Chướng có nghĩa là những thứ mình biết trước biến thành bình chướng ngăn cản bản thân đột phá, bởi vì Hứa Tiên được Pháp Hải nói bốn chữ "Dụng tâm lắng nghe" là mấu chốt đột phá Thiên Nhĩ Thông, nó cũng biến thành rào cản Hứa Tiên) Cho dù là thân thể hay linh hồn cũng chỉ là túi da, chịu tải trong đó, chính là cách nhìn cả đời của người tu hành, cho nên người tu hành đều phải vượt qua tất cả trở ngại, vượt qua bình cảnh, tiếp tục phát triển. Nhưng nếu những thứ mình hiểu biết biến thành chướng ngại thì sao? Người nên làm gì để vượt qua nó đây.
Hứa Tiên giật mình hiểu ra, thì ra ma chướng chính là bản thân mình, hoặc là nói mình có thể nhìn thấy trước các bước phát triển, vào một ít thời điểm, ngược lại biến thành trở ngại lớn nhất.
Nhưng cho dù ý thức được điểm này, cũng không cách nào dễ dàng đột phá tầng ma chướng này, dùng những "Tri Kiến" của mình đánh vỡ "Tri Kiến Chướng", loại chuyện này giống như bản thân mình và trợ thủ đắc lực đánh nhau vậy, hoặc là phải trực tiếp vượt qua, bằng không sẽ đứng lại vĩnh viễn, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa muốn đánh vỡ bình chướng trước mắt, hiểu biết của bản thân chính là cội nguồn của ma chướng.
Nếu như Hứa Tiên thật sự có thể đánh tan Tri Kiến Chướng, đó cũng là lúc hắn bài trừ tất cả chấp niệm, cách thành ngày thành phật không xa.
Nhưng mà, hắn cũng không phải muốn triệt để đánh tan Tri Kiến Chướng. Mà muốn dùng Tri Kiến Chướng mới đánh tan Tri Kiến Chướng cũ. Giống như một người bị nhốt trong tầng tầng nhà giam, hắn không có cách đánh tan toàn bộ nhà giam, nhưng hắn lựa chọn đánh vỡ cái nhà giam hiện đang giam mình. Làm như vậy hắn sẽ thông minh sáng suốt hơn, cũng có không gian sinh hoạt rộng lớn hơn.
Người tu hành chính là những người không ngừng đánh tan nhà giam, cầu không gian sinh hoạt lớn hơn, còn mưu cầu cuối cùng nhất, chính là đánh tan toàn bộ nhà giam đang giam giữ mình, đạt được tự do.
Thắng người phải dùng lực, thắng mình phải mạnh hơn mình.
Người tu hành là được nếu không đoạn cùng mình là địch, không ngừng chiến thắng chính mình cường giả.
Đánh vỡ gông cùm xiềng xích yêu hận tình cừu, đạt tới cảnh giới vong tình. Đánh vỡ trói buộc cực hạn của sinh tử, có thể trường sinh. Tất cả cái này, đều là tự do chân chính.
Hứa Tiên lúc này muốn đánh vỡ, chỉ là một cái nhà giam hiện giờ trước mặt mình, đó chính là hạn chế cao nhất của thính giác, nhưng đây tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, nhưng khi đã hiểu được ma chướn, cũng không còn con đường nào khác để làm.
Hắn chợt nhớ tới vài câu trong Đạo Đức Kinh có ghi:
- Ngũ sắc sử nhân mục manh, ngũ âm lệnh nhân nhĩ lung, ngũ vị lệnh nhân khẩu sảng. (Ngũ sắc làm người ta đui mù, ngũ âm làm tai người ta điếc, ngũ vị làm miệng người ta thoải mái) Trong nội tâm Hứa Tiên mỉm cười:
- Nếu đã dùng "Tâm" nghe, vậy tai dùng để làm gì?
Linh lực trong cơ thể cuồn cuộn, lập tức bị phá vỡ màng tai, hủy bỏ thính lực.
Trong đầu sau khi nghe âm thanh vù vù, một lúc sau lại yên tĩnh.
Cho dù là tiếng gió thổi hay tiếng lá trúc xào xạc. Âm thanh véo von của chim hót trong rừng, đều không thể truyền vào trong tai của hắn, thế giới biến thành một vở kịch câm.
Nếu là phàm nhân, có lẽ sẽ sợ hãi, Hứa Tiên cũng chìm vào trong bóng tối yên tĩnh, sau đó tiếp tục vận dụng pháp môn Thiên Nhĩ Thông.
Bỗng nhiên tai của hắn "Nghe" được âm thanh của thiên nhiên như tiếng nổ, nghe được tiếng mèo kêu nho hòa trên cửa sổ trúc.
Cảm giác lúc này giống như tiếng ồn ào náo nhiệt của khu chợ lấn át tiếng châm rơi, hoàn toàn không nghe thấy, nhưng trong cảm giác này, lại nghe rõ tiếng châm rơi.
Sau đó, hắn lại nghe được âm thanh nhu hòa của nữ tử, khi thì trong giọng nói tràn ngập lo lắng, lo lắng người nào đó quên nàng tồn tại.
Trong nội tâm Hứa Tiên kinh ngạc, chẳng lẽ ta không có luyện thành Thiên Nhĩ Thông, ngược lại là luyện thành Tha Tâm Thông sao? Sau đó cũng hiểu ra, đây là hồn phách con người của Thường Hi đang ở trong thể xác của con mèo, suy nghĩ lộ ra ngoài mà thôi, cũng không phải Tha Tâm Thông chân chính. Trong nội tâm cũng hiểu rõ, Thông Thiên Nhãn cùng Thiên Nhĩ Thông quả nhiên là trụ cột của Tha Tâm Thông.
Hắn thử đem thính lực của mình tràn ra ngoài, đột nhiên lúc này, một thế giới mới hiện ra trước mặt của hắn.
Giống như truyền bá vào không khí, ân thanh tồn tại từ cỏi xa xăm, cũng không phải lỗ tai có thể tiếp nhận. Trong nháy mắt phát ra âm thanh, tất cả âm thanh đều xuất hiện trong tâm của hắn.
Ai từng nghe qua, tiếng lá trúc rơi xuống đụng vào người chứ, nhưng âm thanh vang vọng từ trống rỗng. Ai từng nghe qua, hoa mẫu đơn nở ra trong sơn cốc vào sáng sớm, âm thanh non nớt tươi mới này?
Có lẽ, còn có một con mèo đang lo lắng bên cạnh mình, kêu to!
- Meow, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!
- Meow, xong. Tại sao luôn là Meow ah!
Thật đúng là giết phong tình mà! Trong lòng Hứa Tiên mỉm cười, chậm rãi mở hai mắt ra, vết thương nhỏ trong tai đã khép lại, vết máu cũng bị tinh lọc.
Bộ dáng Thường Hi giương nanh múa vuốt, đột nhiên ngốc trệ.
- Meow, ngươi không có việc gì?
- Cảm ơn quan tâm, đã không có việc gì.
Hứa Tiên vươn tay ôm nàng vào lòng, nói:
- Yên tâm đi, nhất định sẽ trả lại cho ngươi.
- Cái... Meo meo?
Thường Hi có dự cảm không tốt.
- Đương nhiên là thân thể của ngươi.
Lông mao trên đuôi của Thường Hi dựng đứng.
- Meow, ngươi cũng nghe được sao?
Hứa Tiên cảm giác nàng càng ngày càng giống mèo, ngay cả biểu hiện kinh hãi cũng giống.
Hứa Tiên cười cười nói:
- Ta cũng không phải cố ý.
Thường Hi phát ra một tiếng kêu "Meow" đầy kinh hãi, một đầu đưa vào lòng bàn tay của Hứa Tiên, hai bàn tay che mặt lại, đôi tai mèo đã hoàn toàn sụp xuống, cái đuôi cuốn lại, bộ dáng xấu hổ mà uất ức. - Meow, xong, tại sao suy nghĩ e lệ này lại bị nghe thấy chứ, cái gì " hắn sẽ chú ý tới mình nhiều hơn một ít ", cái gì " lập gia đình sanh con ", hắn sẽ không cho rằng mình chỉ là mèo thôi chứ!
Thường Hi ở bên trong Phù Dong Viên, cũng nổi danh ăn nói có ý tứ, mặt lạnh bày ra. Đã từng truyền ra giai thoại "Thiên kim cười cười", nhưng chỉ có cười trước mặt của Vân Yên mà thôi, nhưng đó là bình chướng bảo hộ mình. Một khi mất đi cảnh ngộ trói buộc vốn có, tính tình của nàng từ từ lộ ra, đã không cách nào vãn hồi.
Đương nhiên Hứa Tiên không thể dùng Thiên Nhĩ Thông nghe lén suy nghĩ của nàng rồi, càng không biết phải an ủi như thế nào với con mèo bị tổn thương lòng tự trọng đây. Nhưng mà, động tác nhân tính hóa của nàng thật sự quá đáng yêus!
Trong hai bàn tay mèo của Thường Hi hai xuất hiện khe hở, do dự nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
- Thật sự có thể khiến nàng ta trả thân thể sao?
Hứa Tiên sờ sờ cái mũi, nói:
- Ta làm hết sức mà thôi!
Bỗng nhiên Thường Hi đứng lên như người, dùng một cái vuốt mèo chỉ vào Hứa Tiên, nói:
- Không phải mới vừa nói nhất định sao?
Hứa Tiên thấy nàng làm ra động tác khó như thế thì tán thưởng. Nhưng lại không biết đây là động tác Vân Yên huấn luyện khắc khổ mà thành. Đương nhiên, huấn luyện là Vân Yên, khắc khổ là Thường Hi. - Phải biết rằng, đối phương cũng là yêu quái cường đại giảo hoạt đấy!
Thường Hi ngồi xổm xuống, sau khi cúi đầu, nói:
- Bất kể như thế nào, vẫn đa tạ ngươi.
- Hiện tại, trước hết làm mèo của ngươi đi.
Hứa Tiên mỉm cười nói, vươn tay ra muốn sờ sờ Thường Hi, đồ vật xù lông làm cho người ta có xúc động vuốt ve a, huống chi đây còn là con mèo đáng yêu, nhưng bỗng nhiên ý thức được, theo một ý nào đó mà nói, nàng vẫn là nữ tử, cần phải nam nữ thụ thụ bất thân. Nhưng với tình huống bây giờ, là "Nam mèo thụ thụ bất thân sao?" Bàn tay lớn duỗi ra dừng lại trên không trung, Thường Hi có chút cúi đầu xuống, bàn tay lớn có thể tiếp tục tiến lên, thuận theo tự nhiên xoa thân thể lông xù của nàng, da lông mềm mại, thân thể ấm áp, mơ hồ có thể cảm giác được cốt cách hết sức nhỏ nhắn. - Cho dù như thế nào cũng chỉ là con mèo thôi!
Hứa Tiên cười thầm chính mình quá nhạy cảm, nhưng trong lòng có một tia cảm giác khác thường, bởi vì hiểu, đây không phải là con mèo bình thường a.
Nếu như Hứa Tiên trong nội tâm chỉ có chút ý nghĩ kỳ dị, cái thì trong nội tâm của Thường Hi dùng sóng to gió lớn để hình dung, có chút hối hận vừa rồi không nền làm hành vi phóng túng với nam nhân này, nói không nên lời là ngượng ngùng hay là hối hận, nói không chừng còn có một tia cảm giác thoải mái, đương nhiên, đây chẳng qua là xuất phát từ bản năng của mèo mà thôi, ít nhất Thường Hi cho là như vậy. - Dù sao ta hiện tại chỉ là con mèo mà thôi, bây giờ, trước hết làm mèo a. Meow!
Vân Yên cùng Chung Lê khi trở về, thì mặt trời đã lên cao, dưới ánh mặt trời, Hứa Tiên phất phất tay. Dáng tươi cười sáng lạn, Thường Hi cuộn lấy thân thể ngủ say trên dùi của hắn.
Sau khi mặt trời lên là mặt trời lặn, thời gian một ngày trôi qua tức thì, trong nháy mắt đã là hoàng hôn.
Một ngày qua đi, Hứa Tiên không ngừng quen thuộc với cách dùng Thiên Nhĩ Thông, cùng lúc đó, lĩnh ngộ đối với Thông Thiên Nhãn càng tiến thêm một bậc, Thông Thiên Nhãn cũng có phân chia cảnh giới, chia làm mắt thường, thiên nhãn, pháp nhãn, tuệ nhãn, phật nhãn.
Hắn vốn chỉ dùng mắt thường mà nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn xa nhìn gần, hơi chút xuyên thấu đồ vật mà thôi, chỉ có thể xem như trình độ nhập môn, tác dụng của nó không xứng đáng với thanh danh lục thần thông của phật môn được.
Nhưng hôm nay hắn đã có đột phá Thiên Nhĩ Thông, thì Thông Thiên Nhãn cũng đột phá lên cảnh giới thiên nhãn, hoàn toàn không bị bất cứ chướng ngại nào ngăn cản, cũng không tồn góc chết của thị giác, hoàn toàn đem cảnh vật trong vài dặm thu vào trong tâm, nếu như phối hợp với Thiên Nhĩ Thông, thì trong nội tâm sẽ cấu thành một không gian ba chiều.
Làm cho Hứa Tiên cảm thấy hoài nghi, chẳng lẽ đây chính là tinh thần lực dò xét trong truyền thuyết sao, nhưng xưng hô là gì cũng không sao cả, mấu chốt là, đây là khởi điểm mà thôi.
Hứa Tiên hiếu kỳ, trình độ lúc trước Lữ Động Tân cho mình nhìn thấy thời gian lưu chuyển, nên xem là pháp nhãn hay tuệ nhãn đây? Nhưng nhất định không phải phật nhãn, dù là Lữ Động Tân cũng không có khả năng tu thành phật nhãn, chớ nói chi là minh a.
Phòng trúc sau lưng Hứa Tiên có mùi thơm của đồ ăn phát ra, đáng tiếc không có pháp môn Thiên Tị Thông, đại khái chỉ biết mùi thơm phát ra từ đâu!
Chợt có một đoàn khói đen xâm nhập vào trong "Thế giới" của hắn, đoàn khói đen này có tốc độ cực nhanh, vừa rồi vẫn còn trên đỉnh núi, trong chốc lát đã tiếp cận rừng trúc, xuyên qua rừng trúc, mang theo từng cơn gió mạnh.
Nếu là Hứa Tiên trước đó sẽ không nhìn ra cơn khói này bao phủ cái gì, nhưng thiên nhãn và Thiên Nhĩ Thông scủa hắn có sở thành, hơi chút định thần, đã nhìn thấy cảnh tượng trong khói đen.
Trong khói đen cuồn cuộn, một thân áo bào đỏ, ác quỷ dữ tợn lưng đeo thiết kiếm. Tuy là ác quỷ, toàn thân lại không mang theo chút khí tức âm tà nào, khí tức trong cơ thể mang theo hương vị bất khuất, sát khí thông thiên triệt địa.
Trừ Thần Chung Quỳ còn có thể là ai!
Ngoại ô phía nam thành Trường An, Từ Ân Tự.
Tây viện phù đồ. Đại Nhạn tháp.
Hàng năm sau khoa cử, sẽ có tân tiến sĩ của khoa mới, tốp năm tốp ba đến đây du ngoạn một phen. Hoặc du lãm ngôi chùa cổ, quan sát thắng cảnh. Cũng có thể du ngoạn sơn thuỷ, dựa vào lan can của tháp cao, quan sát Trường An.
Trong trường hợp đó, trọng yếu nhất vẫn là đề danh lên tháp.
Người đậu tiến sĩ có thể đề danh của mình lên Đại Nhạn tháp, không biết quy củ này bắt nguồn từ đâu, nhưng đề tên lên tháp, sau đó du lãm đã là một tục lệ rồi.
Có câu nói "Tên đề Nhạn tháp truyện bảng, đại hiển cổng và sân thiên hạ dương!"
Phan Ngọc đứng trên tầng thứ bảy của Đại Nhạn tháp, dựa vào lan can nhìn ra phía nam xa xa. Gió thổi vạt áo, bên người lại không có bất cứ người nào.
Những tiến sĩ khác cũng vô cùng vui vẻ quan sát thành Trường An, nhìn thấy dãy núi ba la mờ mịt ở gần đó.
Nhưng có người nhanh chóng chú ý tới sự tồn tại của nàng, tiến lên phía trước nói một tiếng Phan công tử, hoặc là Phan đại nhân!
Nàng cũng thuận tiện dung nhập vào trong đám người, chỉ điểm di tích chùa cổ cho mọi người xem. Hoặc là đón ý nói hùa, hoặc là khen ngợi.
Nàng thong dong ứng đối, trong lúc lơ đản, ngoái đầu nhìn lại. Dãy núi mịt mù mịt mù, không thấy hồng nhạn.
Đi xuống tháp tăng lữ trong chùa đã sớm chuẩn bị tốt giấy mực, cung cấp cho tiến sĩ đề danh.