Chương 182 : Quên Đi
Một âm thanh lười biếng truyền tới, nói:
- Không phải bảo hắn không tới sao?
Tú bà lau lau mồ hôi trên đầu, nói:
- Nhưng... Hắn vẫn tới.
Gần đây trong kinh thành ai không biết, lăn lộn bụi hoa, phong lưu không cố kỵ như tam hoàng tử say mê Thường Hi công nương của Phù Dong Viên chứ, hắn cũng bị mẫu thân của mình răn dạy một phen.
Con dòng cháu giống không có không chơi nữ nhân, chuyện này không coi là đại sự gì. Bầu không khí đương thời vô cùng cởi mở, quý tộc sinh hoạt càng ngày càng thối nát, đi thanh lâu chơi gái, người trong nhà cũng không quản được, nhưng những kẻ như thế cũng được xem là chính nhân quân tử. Nhưng không được say mê đấm chím vào trong đó, càng không thể chung tình với nữ tử, do đó hoang phế chính sự, bằng không sẽ bị người ta chế nhạo. Huống chi tam hoàng tử đã luân lạc tới mức bị nữ nhân chơi, thì càng không cần phải nói.
Hồ Tâm Nguyệt không yên lòng bấm ngón tay, nói:
- Vậy hãy cho hắn chờ xem! Ta là ca cơ nho nhỏ, sao dám vi phạm ý chỉ của quý phi nương nương không được gặp hắn chứ? Nhưng bởi vì hắn có một tấm chân tình, nói không chừng còn có thể ghi vào trong kịch đấy! Hì hì.
Một tiếng cười mà quyến rũ rung động tâm hồn.
Sau phẩm hội hoa xuân không lâu, bỗng nhiên ông chủ giao toàn bộ sinh ý của Phù Dong Viên cho "Thường Hi" quản lý, nghe nói nguyên nhân là do nàng đã nắm giữ tam hoàng tử. Ông chủ Phù Dong Viên cũng họ Doãn, là người bổn gia của hoàng hậu, đương nhiên đi theo thái tử đảng, đối với hoàng tử khác, đặc biệt là tam hoàng tử có thế lực hùng hậu, đã ấn định là địch nhân, hôm nay có thể dễ dàng cầm xuống một đại địch, đương nhiên là chuyện tốt.
Nhưng tú bà cảm giác, cảm thấy trong chuyện này còn có ngụ ý khác, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng xác nhận cáo lui.
Hồ Tâm Nguyệt nằm lăn qua lăn lại trên giường, nhẹ giọng cười nói: yên tâm đi, sẽ không dễ dàng chơi đùa chết ngươi, còn phải mượn ngươi chơi trò lấy thiên hạ đấy!
Bỗng nhiên nàng nhíu mày, vẫy lui vũ cơ và vũ sư bên cạnh, bỗng nhiên một đạo cuồng phong mở tung cửa sổ, màn lụa tung bay, một thân ảnh đen kịt tiến vào bên trong, ngay cả ngọn đèn sáng ngời trên tường cũng ảm đạm xuống.
Thân ảnh này, âm thanh không ra nam, không ra nữ, nói:
- Ngươi buông tha sao?
Hồ Tâm Nguyệt đứng dậy, nheo mắt lại nói:
- Vậy thì sao?
- Vậy thì sao? Là ngươi vứt bỏ hai cái đuôi mà không phải là ta. Hứa Tiên, lúc này sắp độ thiên kiếp. Nếu hắn trở thành Địa Tiên, ngươi ở trước mặt của hắn không có chút sức hoàn thủ.
Hồ Tâm Nguyệt nói ra từng chữ một:
- Vậy - thì - sao - chứ?
Ngọn đèn sắp bị dập tắt lúc này đã bùng cháy mạnh lên, giống như ngọn lửa bốc lên cao. Đem bóng dáng của Hồ Tâm Nguyệt in lên bức tường, cũng không phải bóng người, mà là hồ ảnh, mấy cái đuôi vung vẩy qua lại.
Bóng đen trầm mặc.
Hồ Tâm Nguyệt hỏi:
- Rốt cuộc Hứa Tiên là người nào? Đáng giá cho ngươi để ý như vậy, với đạo hạnh của ngươi, chỉ cần động động ngón tay là có thể khiến hắn vạn kiếp bất phục, vì sao không dám tự mình ra tay?
Bóng đen cũng không trả lời, mà thản nhiên nói:
- Hiện tại, Bạch Tố Trinh đang ở bên cạnh hắn, hơn nữa, nàng vĩnh viễn cũng không muốn đi Dao Trì!
Thân thể Hồ Tâm Nguyệt cứng đờ, nói:
- Ngươi biết mấy thứ gì sao?
Nhưng bóng đen đã rời khỏi căn phòng này, đột nhiên Hồ Tâm Nguyệt mở to hai mắt ra, đã thấy vũ cơ đang nhẹ nhàng nhảy múa, âm nhạc vang lên như trước, ngọn đèn dầu như trước, ngay cả cửa sổ cũng đóng chặt lại. Những chuyện vừa rồi giống như cơn ác mộng, mà nàng trong bất tri bất giác lâm vào trong mộng cảnh.
Hồ Tâm Nguyệt sờ sờ bơ mông của mình, oán hận nói:
- Chỉ thiếu đi hai cái đuôi mà thôi!
Nghiến răng nghiến lợi, biểu lộ dần dần trở nên phức tạp, bỗng nhiên trong tai vang lên một âm thanh, đã bị vứt bỏ trong vô số năm tháng trước đó, cho rằng đã sớm quên đi. - Cùng đi Dao Trì nhé!
...
Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời phổ chiếu, bãi cỏ xanh tươi ướt át đang có vài đóa hoa dại mọc lên, trên nụ hoa có bướm bay qua lại, thỉnh thoảng dừng lại trên một cánh hoa nào đó.
Phần lớn đều là màu vàng nhạt, cũng có những nụ hoa xinh đẹp có sắc hồng, ong bướm bay lượn.
Một con mèo nhỏ đáng yêu đang đuổi theo những con bướm, giống như đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thân xác của mèo, khiến tâm tình của người ta sung sướng trong nắng sớm!
Nhưng mà, đột nhiên sau lưng của con mèo xuất hiện một thân ảnh to lớn, chợt mở to miệng cắn xuống, sau đó một ngụm nuốt con bướm vào miệng.
Thân thể Thường Hi cứng đờ, chậm rãi quay đầu, đã nhìn thấy sau lưng có con bạch hổ to lớn, phát ra một tiếng "Meow" tức giận.
- Úc Lôi! Ngươi đang làm gì đó? Meo meo?
Úc Lôi thưởng thức một phen, sau đó níu mày, chữ "Vương" chữ nổi lên.
- Khó ăn!
- Đây không phải là cho ngươi ăn, Meow, ai, tính toán Meow! Chúng ta bay đi nào!
Thường Hi nhảy mạnh lên, nhảy lên đầu của Úc Lôi. Bộ dáng nhẹ nhàng vô tư, giống như nàng vốn là mèo vậy, mà hoàn toàn quên đi thân phận vốn có.
...
Một ngàn bảy trăm năm trước, trong một khu rừng rậm.
- Tiểu Nguyệt, ngươi đoán hôm nay ta gặp được cái gì?
- Không đoán!
- Được người cứu ah, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là mất mạng rồi.
- Cái gì?! Chuyện gì xảy ra?
... Chính là như vậy!
- Người xấu nhất, nếu như bị bắt, ta cũng không cứu được ngươi.
- Tiểu Nguyệt nhất định sẽ tới cứu ta.
- Mới không cứu! Ai, chúng ta quá yếu, chờ chúng ta biến lợi hại, sẽ ăn sạch bọn chúng! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.vn - Chắc không đâu, ta cũng được người cứu rồi.
- Nếu như không bị bắt, thì làm sao được cứu, hơn nữa đó không tính là cứu, còn không phải ngươi thừa cơ trốn đi sao...
- Đợi ta biến lợi hại, nhất định phải báo đáp hắn!
- Hãy nghe ta nói đi! Tính toán, dù sao ngươi rất nhanh quên chuyện này đi.
- Không biết.
- Nhất định sẽ, rắn ngốc.
- Ân ~, đầu ngươi thì tốt hơn sao, nếu như ta quên, ngươi sẽ nhắc nhở ta.
- Không đề cập tới!
- Nhất định phải nhắc nhở, chúng ta đã nói!
- Nhất định không đề cập tới, ai nói với ngươi tốt...
- Tốt, đi tìm thức ăn đây.
- Hãy nghe ta nói đi! Rắn ngốc! Rắn ngốc! Rắn ngốc!
...
Nhất định sẽ không quên.
Nhưng đã quên đi, nói ra những lời tâm tình lúc đó.
Sau đó đã triệt để quên mất, không tồn tại, không có phát sinh qua.
Nhưng xác thực đã xảy ra, hơn nữa còn lưu lại dấu tích trong nội tâm.
Trong một tiểu lâu có màn che cách đó không xa. Vẫn còn lâm vào lơ mờ, yên tĩnh lộ ra chút u mật.
Có lẽ thời tiết trở nên ấm áp, hoặc là hai người vốn không sợ lạnh, một cái chăn tơ màu tím hơi mỏng, đang che đậy thân thể đang ôm nhau của hai người.
Bạch Tố Trinh chậm rãi mở hai mắt ra, nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Quan nhân, nên rời giường!
Lông mi Hứa Tiên rung rung vài cái, cũng không có mở mắt ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, thật sự làm cho người ta mê muội a.
Mùi hương thơm ngát? Dáng người mềm mại không xương? Mái tóc đen nhánh mê người? Tấm lưng bóng loáng mị hoặc?