Chương 184 : Khúc Mắc
Pháp môn Tinh Túc Hải có quan hệ tới thiên thời, thái dương chi lực vào những ngày nắng ráo là sinh động và dày đặc nhất, cho nên tây bắc Trường An so với Giang Nam càng thích hợp độ kiếp hơn cả. - Đợi qua một thời gian nữa, mưa sẽ ít đi. Đến lúc đó ta cùng Ngao Ly liên thủ, làm thời tiết trong phạm vi ngàn dặm không có mưa.
- Vậy đa tạ nương tử.
Thu thập thỏa đáng, Bạch Tố Trinh cùng Hứa Tiên đi ra ngoài, bước xuống lầu.
Úc Lôi vẫy đuôi của mình, nhào tới bên cạnh bọn họ.
Ngao Ly lườm Hứa Tiên, sau đó quay đầu đi chỗ khác, mân mê miệng, khoanh tay lại, bộ dáng vẫn còn hờn dỗi, thẳng đến khi Hứa Tiên đi tới gần cũng không liếc hắn một cái.
Hứa Tiên cũng không vì nàng lạnh nhạt mà cảm thấy nhụt chí, vươn tay xoa xoa tóc nàng, cười nói:
- Thật có lỗi ngày hôm qua trở về muộn, nói đi, buổi trưa hôm nay muốn ăn cái gì?
Ngao Ly lui ra phía sau một bước, quát:
- Đừng tùy tiện sờ đầu ta, ta đã không còn là tiểu hài tử.
Thường Hi thầm nghĩ: trong nháy mắt vừa rồi còn lộ ra thần sắc vô cùng thoải mái a, nhưng nàng đã không có thời gian suy nghĩ tới chuyện này, bởi vì có một thân ảnh khác chạy tới trước mặt của nàng.
Hứa Tiên sửa lời:
- Được rồi, Long Vương đại nhân cao quý thành thục, xin hỏi ngài có yêu cầu gì với tiểu yếu trưa nay?
- Nếu ngươi đã cầu ta như thế, ta cũng cố mà đáp ứng ngươi vậy.
Bạch Tố Trinh ngồi xổm người xuống nâng Thường Hi trong lòng bàn tay lên, mỉm cười nói:
- Ngươi chính là Thường Hi cô nương a, ta nghe quan nhân nhắc tới ngươi trong thư, ta có thể sờ sờ ngươi không?
- Có thể... Meow!
Trong nội tâm Thường Hi rung chuyển, quả nhiên, quả nhiên, đây mới thực sự là Bạch Tố Trinh, vừa rồi xem tiểu cô nương kia thành Bạch Tố Trinh, là sai lầm bực nào a.
Được Bạch Tố Trinh vuốt ve nhu hòa, Thường Hi phát ra âm thanh sung sướng kêu meo meo.
Hứa Tiên nói:
- Lại nói tiếp, ngươi càng ngày càng giống mèo hơn rồi đấy.
Thân thể Thường Hi cứng đờ, thất lạc cúi đầu xuống, nàng cũng đã ý thức được chuyện này.
Bạch Tố Trinh than nhẹ một tiếng, nói:
- Đây cũng khó tránh khỏi, mặc du pháp môn của phật môn xem thân thể là xác thối, muốn cải tạo Kim Thân. Đạo gia cũng có thế, thành tựu thân thể thiên nhân, tóm lại đều dùng linh lực tạo thân thể, nhưng người đều có thất tình lục dục. Đều tương quan, sao có thể không ảnh hưởng bởi thân thể chứ? Người bình thường linh tính vốn nông cạn, cho nên càng dễ dàng bị ảnh hưởng. Người bình thường không tu luyện, một khi linh hồn rời khỏi thân thể sẽ biến thành đần độn, chính là đạo lý như vậy.
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vuốt vuốt sợi tóc nhíu mày. Chẳng lẽ khác thường trên người của mình, cũng là nguyên nhân này sao?
Trong nội tâm Hứa Tiên suy nghĩ, dùng não của mèo suy nghĩ, dùng tim mèo để cảm nhận, sao không bị tập tính của mèo ảnh hưởng đây? Đành phải an ủi.
- Yên tâm đi, Thường Hi cô nương, nhất định sẽ giúp ngươi tìm thân thể trở lại.
Bạch Tố Trinh lại nói:
- Quan nhân, không thể nói như vậy!
Thần sắc có chút phức tạp nói:
- Thường Hi cô nương, bị người nọ lấy thân thể đi, chỉ sợ... Chỉ sợ rất khó trả lại, ngươi phải có loại chuẩn bị này.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Chúng ta chế trụ con hồ ly kia, chẳng phải được sao?
Hắn cũng biết con hồ ly kia khó đối phó như thế nào, nếu như có lực lượng của Bạch Tố Trinh tương trợ, càng dễ như trở bàn tay.
Nàng gần đây ôn nhu, tại sao nói ra những lời tàn khốc thế này?
Bạch Tố Trinh cau mày giải thích nói:
- Ta biết rõ quan nhân ngươi muốn nói cái gì. Tâm Nguyệt Hồ sở trường chính là ảo thuật và mê hoặc, nếu tâm trí không kiên định, không thể chống cự được, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không làm gì nàng được, mặc cho nàng thao túng và đầu độc. Nhưng đối với người có thể chống cự, cũng không có tác dụng gì, muốn bắt nàng cũng cần không ít trắc trở, nhưng đó cũng không phải việc khó.
Thấy Hứa Tiên há miệng muốn nói, nàng nói tiếp:
- Nhưng mà...
- Như vậy thì không được, thân thể đó là Thường Hi chủ động cho nàng, với tư cách báo thù cùng trao đổi tánh mạng, cũng chưa từng ước định thời gian trả lại. Nếu như chúng ta đoạt lấy, chúng ta đánh vỡ ước định, mà nàng tới từ Dao Trì Tiên Cung, làm thuộc hạ của Vương Mẫu nương nương. Mà nàng xuống trần lần này, cũng được Vương Mẫu nương nương đồng ý.
Hứa Tiên minh bạch nàng ý tứ, hỏi:
- Chẳng lẽ Vương Mẫu nương nương cũng bảo nàng đi hại ta?
Bạch Tố Trinh nói:
- Đương nhiên sẽ không, đây là việc nàng tự làm thôi.
Do dự một chút, nghiêng đầu tránh né ánh mắt sáng quắc của Hứa Tiên, thần sắc có chút phức tạp nói:
- Nói không chừng. Cũng bởi vì ta.
- Sau đó thì sao? Nàng có thể trở về thỉnh cầu giúp đỡ ta được hay không?
Hứa Tiên cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hắn và Hồ Tâm Nguyệt đã nói chuyện với nhau mấy lần, có thể biết được Hồ Tâm Nguyệt quen biết Bạch Tố Trinh, ở trong thư của Bạch Tố Trinh cũng có ghi những hiểu biết về Hồ Tâm Nguyệt, cho nên không cần nói cũng hiểu trong đó có vấn đề.
Nếu như nàng không muốn nói, hắn cũng không nhiều hỏi, thời gian một ngàn bảy trăm năm trước, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện xảy ra, nếu như truy cứu từng chuyện, chẳng phải làm khó xử lẫn nhau hay sao?
Bạch Tố Trinh ôn nhu nhìn hắn, nói:
- Nếu như chỉ là ân oán cá nhân, Dao Trì Tiên Cung cũng không tham dự vào, nhưng dù vậy, ngươi cũng ngàn vạn lần không được thương tổn tính mạng của nàng.
Hứa Tiên nói:
- Vậy chẳng phải nói, thân thể Thường Hi không lấy được sao?
Thường Hi cúi thấp đầu xuống tận đất, có chút gian nan nói:
- Hứa công tử, Bạch tỷ tỷ, cám ơn các ngươi, không cần làm phiền, chuyện này vốn là ta sai, hơn nữa... Hơn nữa ta cũng không trách nàng.
Bỗng nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Hơn nữa làm mèo cũng không có gì không tốt, gần đây không biết cao hứng biết bao nhiêu, trong cuộc đời này của ta, chưa từng cao hứng như thế này!
Trong nháy mắt giống như khôi phục lại nét thành thục của con người, ngay cả âm thanh "Meow" cũng biến mất, nhưng chuyện này cũng khó làm Hứa Tiên cảm thấy vui mừng, nhất thời không biết phải an ủi nàng như thế nào mới tốt.
Bạch Tố Trinh nói:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp.
Trong mắt của nàng tràn ngập nghiêm túc, giống như đang tự an ủi hư ảo của chính mình vậy. Đây cũng là lời hứa hẹn chân thành.
- Meo meo?
- Thường Hi cô nương, những lời này chỉ muốn ngươi chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù không tìm được thân thể cho ngươi, muốn khôi phục thân người cũng không phải không có biện pháp, chỉ cần cố gắng tu hành, sớm muộn gì cũng có thể hóa thành hình người. Vừa rồi ta đã giúp ngươi kiểm tra, thân thể cùng hồn phách dung hợp tương đối xảo diệu, không ảnh hưởng ngươi tu hành, ngươi nguyện ý học cùng ta chứ?
Đem hồn phách của con người dung hợp hoàn mỹ vào thể xác của mèo, tuyệt đối không phải chuyện dễ, thời gian ngắn khá tốt, thời điểm linh nhục không kết hợp với nhau. Ở trong đó cần rất nhiều kỹ thuật cao minh, cần am hiểu thao túng nhân tâm, Tâm Nguyệt Hồ tuyệt đối là người nổi bật nhất trong vấn đề này. Đương nhiên, vận khí cũng không kém, vận khí của Thường Hi không tệ lắm.
Trong nội tâm Thường Hi cũng dấy lên hi vọng, làm sao không muốn chứ:
- Meow, Bạch tỷ tỷ, thỉnh ngươi dạy cho ta!
Bạch Tố Trinh điểm lên trán của nàng, lộ ra nụ cười, nói:
- Nhưng mà, cũng không còn thời gian để bắt bướm đâu nhé, phải biết rằng, tuổi thọ của mèo vô cùng ngắn ngủi, không quý trọng thì không làm được.
Thường Hi vừa cảm kích vừa xấu hổ, cam đoan nói:
- Ta sẽ cố gắng, Meow!
Bạch Tố Trinh nói:
- Úc Lôi ngươi đã quen rồi, hiện tại nàng ta đã hóa thành hình người.
Hứa Tiên cười nói:
- Vừa vặn, ta còn chưa thấy đấy!
Bạch Tố Trinh vẫy tay một cái, nói:
- Úc Lôi, đến!
Vành tai của Úc Lôi đang nằm sắp vãnh lên, dáng người cao cộng thêm đôi cánh trắng trên lưng, thể hiện uy phong lẫm lẫm của bách thú vi vương. Đi đến bên cạnh Bạch Tố Trinh, rất là nhu thuận cúi đầu xuống, Bạch Tố Trinh sờ sờ đầu của nàng, mang nàng vào trong phòng.
Thường Hi nhảy lên đầu vai của Bạch Tố Trinh, Ngao Ly cũng đi vào theo, Hứa Tiên cũng muốn đi vào, Ngao Ly lại "Cạch" một tiếng đóng cửa trước mặt của hắn.
Hứa Tiên nói:
- Làm gì? Nói trở lại, biến hóa ở chỗ này không được sao?
Ngao Ly liếc hắn, nói:
- Nghĩ thật đẹp!
Bạch Tố Trinh giải thích:
- Quan nhân, Úc Lôi là nữ hài tử! Hiện tại biến hóa còn rất miễn cưỡng, không biến được quần áo.
Hứa Tiên cũng chỉ có thể cười khổ dừng lại, thật sự rất khó liên hệ lão hổ to lớn cùng một tiểu nữ hài, nhưng nghĩ lại, ngày hôm qua không phải mới thấy chân thân của Ngao Ly sao? Đây chính là một con cự long dài hơn mười trượng, biến thành bộ dáng của nhân loại cũng không phải là tiểu hài tử sao?
Nhưng trong lòng hắn lại rất hiều kỳ, sẽ biến thành bộ dáng gì đây? Nhưng từ thời gian Úc Lôi sinh ra tới bây giờ chỉ mới một năm, dù hóa thành hình người, cũng chỉ là tiểu hài tử!
Thời điểm này, trong phòng có ánh sáng lóng lánh. Cuồng phong vờn quanh.
- Úc Lôi, phải thu đuôi lại mới được!
Sau đó lại có ánh sáng lóng lánh, cuồng phong nổi lên bốn phía.
- Lỗ tai còn ở bên ngoài này!
Không biết trải qua mấy lần như thế.
- Vậy được rồi.
Sau đó là âm thanh mặc quần áo sột soạt vang lên, Thường Hi hưng phấn kêu "Meo meo", cùng Úc Lôi bất mãn "NGAO...OOO" một tiếng.
Kết quả thời gian mặc quần áo còn dài hơn cả thời gian biến hóa.
Bạch Tố Trinh hỏi:
- Các ngươi cảm thấy cái này thế nào?
Sau đó truyền tới âm thanh dọ dự của Thường Hi:
- Meow, Bạch tỷ tỷ, ta cảm thấy kiện này còn đẹp hơn một chút!
Ngao Ly ho khan vài tiếng, sau đó dùng âm thanh của lão thành, nói:
- Ân, ta cảm thấy cái này rất đúng, cái này!
Thường Hi lập tức nói:
- Tiểu hài tử không hiểu.
- Con mèo chết tiệt, ngươi nói ai là tiểu hài tử!
Sau đó là âm thanh điều đình của Bạch Tố Trinh.
- Vậy đều thử chúng xem.
Bởi vì ý kiến hoàn toàn bất đồng với nhau, rốt cục áp dụng phương thức như vậy.
Kết quả, qua trong chốc lát, tranh chấp lại tăng lên.
Bạch Tố Trinh nói:
- Quả nhiên không cái nào so sánh được với cái này.
Thường Hi lập tức phản đối.
- Meo meo Meow, không không không, cho dù là Bạch tỷ tỷ nói như vậy, thì cái này còn đẹp hơn đấy!
Chỉ có âm thanh phản kháng vô lực của Úc Lôi mà thôi, làm cho Hứa Tiên cũng bận tâm cho tình trạng của nàng.
Không biết qua bao lâu, Hứa Tiên đã cảm thấy hơi buồn ngủ, dứt khoát nằm xuống bãi cỏ. Ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh lam, trên trời có vài đám mây trắng, tin tưởng không lâu sau, mưa sẽ rơi xuống lần nữa.
Bỗng nhiên cánh cửa mở rộng ra, cuồng phong xuất hiện.
Một thân ảnh nhỏ nhắn chân trần xuất hiện, lộ ra một chút chật vật không được tự nhiên, nhưng cánh chim thanh thuần mở ra, thân thể lại linh mẫn như trước kia, hóa thành một trận gió.
Một trận gió tiến vào trong ngực của mình, đó là một tiểu nữ hài, có gương mặt lạ lẫm mà đáng yêu. Đôi mắt của nàng đỏ hồng to tròn, giống như hai viên hồng bảo thạch.
Bộ dáng sáng ngời hữu thần, vào lúc này làm ra vẻ đáng thương, khóe mắt dường như có nước mắt chớp động, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn giống như chịu ủy khuất cực lớn.
Mà điểm đặc biệt chính là đôi cánh chim nhỏ nhắn sau lưng của nàng, làm cho nội tâm của Hứa Tiên xuất hiện hai chữ "Thiên sứ" trong đầu.
- Úc Lôi!
- Quan nhân, quan nhân, ngươi cảm thấy bộ quần áo này thế nào?
Nhưng Hứa Tiên còn chưa kịp nhìn kỹ, trên người của Hứa tiên xuất hiện vầng sáng, "Hoa tường vi" lại biến thành mãnh hổ!
- Chuyện gì xảy ra?
- Úc Lôi còn chưa thành thục, tối đa chỉ có thể biến nửa canh giờ mà thôi.
Hứa Tiên thầm nghĩ: toàn bộ thời gian đã bị lãng phí! Nếu như không có chuyện đó, thì có thể duy trì một giờ cũng không chừng.
...
Thời gian nhu hòa như một cơn gió mát, mùi hoa nở, thổi cành non lay động theo gió.
Kỳ thật thực sự không phải là bất tri bất giác, mà thời gian chính là như vậy, lần lượt nghĩ đến, nếu như lúc trước tốt như thế này. Chỉ tiếc nếu không có như vậy, chỉ có lúc trước, không cách nào trải qua, cũng khó đạt tới hoàn mỹ.
Ngoài cửa sổ có mưa dầm không dứt, Bạch Tố Trinh ngồi dựa vào cửa sổ, cúi đầu chăm chú thêu thùa.
Một đám tóc xanh từ trên đầu nàng bay lên, cây kim lại đâm vài vải. Mũi kim đã đâm vào ngón tay của nàng, một hạt huyết châu tinh tế hiện ra, ngưng trên cây kim, trong nháy mắt đã vết thương đã khôi phục, biến mất không thấy gì nữa, nhưng trên đầu kim vẫn còn mang theo một giọt máu tươi.
Nàng nhíu mày, giống như đau đớn không hiểu, khóe miệng lại xuất ra nụ cười ôn nhu yếu ớt, lại tiếp tục thêu, làm những động tác lặp đi lặp lại.
Thêu thùa đã hoàn thành non nửa, cũng không phải uyên ương hay hồ điệp tranh hoa điểu sơn thủy, mà là một trang sức phong cách cổ xưa, dùng phương thức vô cùng phức tạp quấn vào nhau.
Lúc này nàng không ngẩn đầu lên, nói:
- Thanh nhi, sao ngươi không chịu đi gặp hắn?
Tiểu Thanh theo cột trụ hành lang sau đi ra, oán hận nói:
- Nói không thấy tựu không thấy. Loại này nói không giữ lời gia hỏa!
Chú ý tới động tác của Bạch Tố Trinh, kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ, ngươi đang làm cái gì?
Bạch Tố Trinh cười giải thích nói: xem tại TruyenFull.vn
- Đây là pháp thuật Vu Sơn Phái, quan nhân sắp độ kiếp, cho nên cần chuẩn bị không ít, nhưng chúng ta lại không có pháp bảo gì để dùng, ta nghĩ kỹ, cũng chỉ có những thứ này mới giúp được hắn, ân, nhất định phải giúp hắn mới được.
Trên mặt có vài phần tự hào.
Tiểu Thanh hỏi:
- Đây là cái gì?
- Thiên thiên tâm kết, dùng để hộ thân.
Tiểu Thanh nhíu mày, nói:
- Ngươi vì hắn làm ra thứ đồ vật này sao? Đây là thứ rất hao phí đạo hạnh a.
Cho dù khó hiểu môn đạo trong đó, cũng có thể cảm giác được.
- Không có gì, ngươi đừng có nói cho hắn biết!
Tiểu Thanh ngồi trên khung cửa sổ, nói:
- Ta thấy cũng không gặp hắn, thì làm sao nói cho hắn biết.
Thần sắc Bạch Tố Trinh quá mức bình thường, làm cho Tiểu Thanh càng chú ý tới tư cách của nàng.
Lúc này, một đạo kim quang xuyên qua tầng mây, hạ xuống phủ.
Tiểu Thanh nói:
- Lúc này hắn lại đi tới kinh thành, thiên kiếp sắp tới, tỷ tỷ lại hao tổn tâm trí với hắn, hắn vẫn không quên...
- Thanh nhi, đừng có lại nói.