Chương 187 : Cấm Chế
Hồ Tâm Nguyệt nhìn Hứa Tiên vài lần, nói:
- Ngươi không phải là... Ghen ghét a?
Hứa Tiên nói:
- Cái gì! Ghen ghét? Ngươi nói ai? Thật sự là chê cười!
Sau đó từ trong ánh mắt của Hồ Tâm Nguyệt nhìn ra được, phản ứng của mình hơi lớn, xấu hổ ho nhẹ hai tiếng.
- Được rồi, ta rất ghen ghét. Nhưng ghen ghét thì thế nào? Nghĩ đến " nếu như đó là ta thì tốt rồi " thì thế nào? Không thể sớm quen biết nàng từ ngàn năm trước đúng là tiếc nuối, nhưng tương lai nhất định sẽ có.
Hồ Tâm Nguyệt sững sờ, cười nói:
- Ngươi đúng là thẳng thắn!
- Ta khác với ngươi, tốt, như vậy thì tạm biệt.
- Đợi một chút, Hứa tướng công.
Hồ Tâm Nguyệt cúi đầu xuống, biểu hiện của nàng lúc này giống như đang làm ra quyết định, dáng người lung linh tao nhã hiện ra, nói:
- Dùng để đổi hai cái đuôi hồ ly hơi có chút chiếm tiện nghi của ngươi, hơn nữa là ta làm sai trước, cho nên, ta sẽ cho ngươi một chút phúc lợi, ngươi cảm thấy thế nào? - Làm cái bộ dạng gì thế? Tỉnh lại đi, đại tỷ!
- Không, lần này khác.
Trên mặt Hồ Tâm Nguyệt xuất hiện nét ngượng ngùng đỏ ửng, nói:
- Lần này không phải mị hoặc ngươi, cũng không có sử dụng ảo thuật, nếu như ngươi không tin, trước tiên có thể phong bế pháp lực của ta...
Hứa Tiên có chút kinh ngạc, rốt cuộc con hồ ly này muốn cái gì? Phải cần phong bế pháp lực, cho dù là mị thuật hay ảo thuật cũng không cách nào thi triển được mà không cần tới pháp lực a. Nhưng điểm này cho dù có phong bế pháp lực cũng làm được gì, bởi vì cần đối phương phối hợp mới được.
Tay của Hồ Tâm Nguyệt đè lên ngực của Hứa Tiên, dùng một loại ngữ điệu mị hoặc, nói:
- Chẳng lẽ Hứa tướng công còn lo lắng ta sao? Ta trước tiên có thể thiết hạ ảo thuật, ngươi ngăn cản pháp lực của ta, nàng sẽ không phát giác, hơn nữa nam nhân tầm hoa vấn liễu không phải rất thông thường sao? Rộng lượng như Bạch Tố Trinh sẽ không để ý, đúng không?
Không biết tại sao, Hứa Tiên chỉ cảm thấy Hồ Tâm Nguyệt lúc này đặc biệt có một loại cảm giác "Tiểu Tam", khó trách tất cả mọi người đem sinh vật này gọi là hồ ly tinh, phối hợp với dung nhan hoàn mỹ của Thường Hi, mỗi cái cau mày, mỉm cười của nàng sẽ lộ ra khí tức mị hoặc tự nhiên không gì ngăn cản được, vô cùng rung động tâm hồn.
Đừng nói là nam nhân tầm hoa vấn liễu chính là chuyện bình thường của thời đại, cho dù là ở hiện đại, sợ rằng cũng không có nam nhân nào chống lại được hấp dẫn thế này.
Hứa Tiên nuốt nước bọt,nói:
- Ta không phải loại người này!
Đầu ngón tay của Hồ Tâm Nguyệt vẽ vòng tròn trên ngực của Hứa Tiên, nói:
- Tuy ta thiện mị thuật, nhưng đều lấy ảo thuật khinh ngươi, kỳ thật, kỳ thật, còn chưa từng làm lần nào. Cảm giác nam nữ hoan ái chân chính chưa biết gì, Hứa công tử ngươi là đầu tiên đấy.
Hứa Tiên cũng cảm thấy tim đập nhanh, lúng túng một chút, đang muốn mở miệng.
Một đạo bóng đen từ trên mái hiên nhảy xuống, phát ra một tiếng kêu thảm.
- Meow, đừng có lấy thân thể của ta làm phúc lợi gì đó.
Nàng ở bên cạnh lắng nghe đã lâu, thời điểm này không nhịn được nữa, nhảy ra.
Hồ Tâm Nguyệt ôm lấy Thường Hi, làm choThường Hi vung vẩy móng vuốt cào nàng.
- Sủng vật đừng nên ảnh hưởng tới chủ nhân, bằng không sẽ bị thất sủng đấy.
Hai mắt Thường Hi đẫm lệ nhìn qua Hứa Tiên, nói:
- Meow, Hứa công tử, ngươi ngàn vạn không thể...
Hứa Tiên nói:
- Hồ cô nương, chúng ta đi vào nhà nói đi!
Toàn thân Thường Hi há to mồm cứng ngắc lại, cảm giác mình phát hiện người tốt đang làm ra âm mưu xấu xa, lập tức bị diệt khẩu.
Hồ Tâm Nguyệt bắn móng tay, dịu dàng quay người đi vào trong phòng, Hứa Tiên theo sát phía sau, sau khi đi vào lập tức quay người đóng cửa phòng.
Thường Hi bất chấp an nguy của tính mạng, kêu to:
- Meow, ta nhất định sẽ nói cho các nàng biết...
Hồ Tâm Nguyệt uốn lượn nằm trên giường lớn, đem Thường Hi ném qua một bên, nói:
- Vậy thì thế nào? Hơn nữa nếu sủng vật không nghe lời, mật báo lung tung. Tương lai cho dù biến thành người, cũng không được sủng ái đâu.
Thường Hi ngốc trệ, nàng xác thực không có tư cách ngăn cản bọn họ, nói:
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà... Đó là ta...
Trơ mắt nhìn thân xác mình và một nam nhân khác hoan ái, trong nội tâm của nàng làm sao chịu nổi.
Hồ Tâm Nguyệt dựng ngón trỏ lên, cười nói:
- Không có sao, sử dụng xong sẽ sửa lại cho ngươi.
Hứa Tiên, Thường Hi nói:
- Này... Có thể sửa lại sao?
Giờ khắc này, Hứa Tiên méo miệng, phục hồi tinh thần lại, tay của hắn đặt lên vai của Hồ Tâm Nguyệt, Hồ Tâm Nguyệt đè tay của Hứa Tiên lại, nói:
- Hứa công tử, ngươi quá gấp rồi.
Hứa Tiên giống như khó dằn nổi, đem linh lực độ nhập vào trong thân thể của Hồ Tâm Nguyệt, nàng cũng không chống cự, ngược lại rộng mở phòng bị, mặc cho linh lực xâm nhập trong cơ thể, thiết hạ một tầng cấm chế, từ đầu đến cuối chỉ cười cười nói nói dịu dàng nhìn qua Hứa Tiên. Vầng sáng màu vàng không ngừng lưu chuyển, giống như nước chảy.
Thường Hi dùng hai cái chân mèo che mắt của mình lại.
Qua trong chốc lát, Hứa Tiên thở ra một hơi, tay rời khỏi vai của Hồ Tâm Nguyệt, trước mặt chính là yêu hồ quỷ mị. Nửa ỷ nửa tựa vào trên mặt giường lớn, vào lúc này không có thi triển mị thuật, nhưng mị lực của nàng không có giảm xuống, giống như mị lực đã dung nhập vào trong thân thể của nàng rồi, dù ai cũng không cách nào phong ấn. Ngược lại bởi vì loại tư thái không còn phòng bị này, đã lộ ra sức hấp dẫn.
Cửu Vĩ Hồ đùa giỡn ngàn vạn nam tử trong lòng bàn tay, giờ phút này đã nằm trong tay của hắn.
Hứa Tiên nhìn qua nàng thật sâu, lộ ra nụ cười thoải mái, nói:
- Bất luận ngươi muốn làm cái gì, hiện tại ngươi chỉ là người bình thường, trong đoạn thời gian này không thể thi triển pháp thuật, thành thành thật thật không làm được gì, đừng gây thêm phiền toái cho chúng ta, chúng ta cũng không làm khó ngươi! Đến lúc đó cái đuôi cũng trả lại cho ngươi. Nếu như ngươi thực sự còn lo lắng về nương tử của ta, ta sẽ giúp các ngươi hòa hảo, đương nhiên, chỉ có thể làm ra loại hòa hảo bình thường.
Thường Hi mở to mắt.
- Meo meo?
Trên mặt Hồ Tâm Nguyệt không có chút nào kinh ngạc nào, giống như đã sớm đoán Hứa Tiên làm như thế, vãn cười nói như cũ:
- Đây là tuyên ngôn của ngươi sao?
Hứa Tiên nói:
- Tùy ngươi nghĩ như thế nào, không nên có tâm hại người, nhưng tâm phòng người vẫn phải có, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!
Sau đó vung tay về phía Thường Hi, Thường Hi tựunhanh chóng nhảy lên bả vai của hắn.
Hồ Tâm Nguyệt nói:
- Vừa rồi là đùa giỡn, diễn không tệ lắm, ngay cả ta thiếu chút nữa đã cho là đúng, bởi vì ngươi vừa rồi đã động sắc tâm!
Hứa Tiên quay mặt nói:
- Không phải diễn kịch, là sắc tâm thật sự, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân. Không thể làm như vậy mà thôi.
Một nữ tử tuyệt sắc yêu mị động lòng người mặc cho ngươi muốn làm gì thì làm, hơn nữa cơ hồ không nói tới nguy hiểm như thế nào. Nếu như tâm thần như mặt nước phẳng lặng, dứt khoát kiên quyết, đó mới là có bệnh. Có câu "Cách mảnh vải nghe thấy tiếng châm rơi, nếu ngươi không động niệm, người này không si tắc bại não." Sau khi biết được Hứa Tiên cũng động sắc tâm, tự nhiên không thể làm cái gì a.
- Thực thẳng thắn, ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi, ta và ngươi ước định, còn hữu hiệu ah!
Hứa Tiên ứng phó nói:
- Tốt, tốt.
Đi ra ngoài cửa.
Bỗng nhiên Hồ Tâm Nguyệt nhảy dựng lên, nói:
- Đợi một chút, gian phòng kia ngươi cũng nên quét sạch một chút.
Dù sao thời gian dài không có người ở, trong phòng cũng có chú bụi mỏng bám lại. Nếu có pháp lực, chỉ cần phất phất tay là giải quyết sạch sẽ, nhưng nàng hiện tại đương nhiên không có cách nào rồi.
Hứa Tiên nói:
- Không phải ngươi muốn nhìn thấy sinh hoạt của chúng ta sao, vậy đừng có dùng pháp lực, chính mình động thủ quét sạch sẻ đi!
Sau đó " phanh " một tiếng, đóng cửa lại, hắn cảm thấy mình nên giảm bớt thời gian gặp con hồ ly này a.
Bộ dáng tươi cười trên mặt Hồ Tâm Nguyệt biến mất không còn lại gì nữa, mang theo vài phần ý vị sâu xa, nói:
- Hứa Tiên?
Thổi nhẹ tro bụi đang bám lên mặt bàn, tro bụi bay lên.
- Hắt xì! Hắt xì!
Hứa Tiên đi ra ngoài cửa. Mưa vẫn rơi như trước, Hứa Tiên hít sâu một ngụm không khí trong lành, rồi sau đó buông lỏng tất cả tạp niệm trong nội tâm, nói: - Nhưng mà, dường như dục vọng trong thời gian gần đây tăng cao a.
Hứa Tiên thì thào lẩm bẩm:
- Đại khái là quá mức chú ý thanh tâm quả dục a, hay nên thuận theo tự nhiên thì tốt!
Trong khoảng thời gian này vì chuẩn bị thiên kiếp, hắn đều sống một mình ở tây hiên, hôm nay bị Hồ Tâm Nguyệt dẫn động tâm niệm, không khỏi "Cười âm hiểm" mấy tiếng, - Đêm nay nên đi tới phòng của Vân Yên a!
Sau đó thấy một thân ảnh phía sau hòn non bộ đi ra, nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Ngươi muốn đi đâu?
Hứa Tiên nói:
- Tiểu Thanh!
Rồi sau đó cười khổ nói:
- Ngươi chịu gặp ta?
Nàng dung nhan như trước. Áo xanh cầm kiếm đứng dưới màn mưa, tóc dài thực sự chứ không còn thắt bím như trước kia nữa, lúc này đã buộc lại thành một túm đuôi ngựa, càng nhiều hơn mấy phần tiêu sái nghiêm nghị. Đưa mắt nhìn giống như một công tử lả lướt hiệp sĩ giúp người trừ bạo, nhưng đôi khuyên tai thanh tú rủ xuống bên tai, đã diệt sạch tất cả thiên cơ.
Sắc mặt Tiểu Thanh hồng lên, nói:
- Ta... Chỉ trùng hợp đi ngang qua!
Hứa Tiên chỉ chỉ vào Truy Tinh Kiếm nàng đang cầm trong tay, sắc mặt quái dị nói:
- Cầm kiếm cũng là trùng hợp sao?
Chẳng lẽ đây là âm mưu của Hồ Tâm Nguyệt, chắc là phát hiện Tiểu Thanh tồn tại nên mới hấp dẫn mình, thật đúng là đáng sợ. Trong nội tâm may mắn, vừa rồi không có vì u mê đầu óc mà làm ra chuyện gì, bằng không thì, có lẽ Bạch Tố Trinh có thể tha thứ hắn. Nhưng Tiểu Thanh trăm phần trăm sẽ xông vào, đến bắt gian tại giường, trực tiếp một kiếm đâm xuyên tim đôi gian phu dâm phụ bọn họ a, cho dù may mắn không chết, nàng cũng không tha thứ cho hắn.
Đây cũng không phải nói năng lực cảm ứng của Hứa Tiên không bằng Hồ Tâm Nguyệt, mà bởi vì ở trong nhà nên hắn không cảnh giác, nếu như đem Thông Thiên Nhãn cùng Thiên Nhĩ Thông toàn bộ triển khai, dù Tiểu Thanh có ẩn nấp như thế nào, cũng không thể lặng yên không tiếng động tới gần hắn. Mà Hồ Tâm Nguyệt vốn là hồ ly, cho nên khứu giác của nàng còn mạnh hơn Hứa Tiên gấp nghìn lần, đây chính là năng lực giúp nàng vượt qua nguy hiểm, chứ không phải chú ý làm ra.
Tiểu Thanh đem Truy Tinh Kiếm thu hồi trong vỏ, nói:
- Hừ, vừa rồi xem như biểu hiện của ngươi không tệ lắm, nhưng đứng cho rằng ta sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi rõ ràng đã đáp ứng tỷ tỷ, thi xong sẽ trở lại, nếu như ngươi lại trở lại kinh thành, ta sẽ...
Hứa Tiên khoát tay, nói:
- Ta cũng bất đắc dĩ, lại nói việc này cũng không phải vì báo ân, cũng vì tỷ tỷ ngươi! Đi thôi, nơi đây không phải chỗ nói chuyện.
Nói xong cũng đi theo hành lang gấp khúc trở về thủy tạ.
- Vậy... Tỷ tỷ của ta?
Tiểu Thanh vội vàng đuổi theo, nói:
- Nói rõ ràng với ta, không được lừa gạt đấy!
Vì vậy hai người. Một đi trên hành lang, một đi trong mưa, cách nhau bảy tám bước, miễn cưỡng xem như sóng vai nhau, Hứa Tiên nói, Tiểu Thanh lắng nghe.
- Tại sao phải trả lại cho hòa thượng kia? Còn không bằng chính mình ăn.
Hứa Tiên lắc đầu, nói:
- Ngươi quá non kém, còn không bằng ngươi đến Linh Ẩn tự đánh với hắn một trận đi.
- Xem thường ta? Đi thì đi, chẳng lẽ ta sẽ sợ hắn?
Tiểu Thanh lập tức chiến ý dâng trào, quay người muốn bay đi.
Nhưng bàn tay đã bị Hứa Tiên bắt được, nói:
- Tốt, tốt, Tiểu Thanh cô nương đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, Pháp Hải hòa thượng nghe ngóng sẽ chuồn đi, ngươi xem hắn là sư phụ của ta đi, tạm thời thả cho hắn một con ngựa.
Mấy tháng không gặp, thì ra tưởng rằng đã thành thục hơn trước kia, kết quả vẫn giống như vậy, không, là trở nên xúc động hơn trước!
Tiểu Thanh thấp giọng nói:
- Buông tay!
Hứa Tiên làm như không nghe thấy, ngược lại tăng lớn khí lực cầm thật chặt bàn tay mềm mại của nang, nói là mềm mại, nhưng không phải là mềm mại không xương, có thể tinh tường cảm giác được cốt cách mềm dẻo, bởi vì dùng khí lực cũng mạnh hơn.
Hứa Tiên dùng sức siết chặt, không cho nàng bỏ chạy, sau đó tiếp tục đi tới. Tiểu Thanh bị hắn kéo vài bước, rốt cục buông tha cho, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt đi theo phía sau hắn. - Trở về rồi à.
Tiểu Thanh không ngừng nhìn chung quanh, nhưng ánh mắt không chịu nhìn lên người của Hứa Tiên, giống như bỏ qua sự thật bị hắn nắm tay, nghe vậy sững sờ trong chốc lát mới phản ánh lại. - À? Tại sao ta lại nghe ngươi? Ít tự cho là đún đi.
Nhưng trong nội tâm của nàng, nói không chừng còn có một chút cao hứng.
Tiểu Thanh thầm nghĩ: nghĩ như vậy, ta trở về. Chẳng lẽ, chẳng lẽ ta không trở về thì hắn buồn sao? Lại nhớ tới từng chuyện từng chuyện khi ở chung với Hứa Tiên, lúc luận vỡ trong hậu hoa viên, trong thường thi Hội...
Trong nội tâm Tiểu Thanh cũng nói thầm: nếu như hắn dám làm như thế, ta nhất định giết hắn!
Hứa Tiên kéo nàng tới trước mặt của mình, nói:
- Thanh nhi, ngươi làm sao thế? Mặt thật là đỏ ah!
- Nói bậy, ai xấu hổ!
Tiểu Thanh ho khan hai tiếng, nói:
- Nếu ngươi đã van cầu bổn cô nương như thế, bổn cô nương sẽ mở lòng từ bi, xem phân thượng của tỷ tỷ, trở về tiểu viện ở vài ngày.
Hứa Tiên cười lắc đầu, nói:
- Nói cả buổi, thì ra không có quan hệ gì tới ta! Vậy cũng tốt, nếu ngươi đáp ứng, thì giúp ta trông chừng con hồ ly kia thật kỹ, trong nội tâm của ta vẫn mang theo chút không yên tâm.
Bỗng nhiên sắc mặt của Tiểu Thanh cải biến, hỏi:
- Ngươi bảo ta trở về đề làm tay sai của ngươi?
- Đúng vậy a, bằng không thì còn vì cái gì? Đương nhiên, cũng vì tỷ tỷ của ngươi.
Tiểu Thanh vốn còn đang phiền muộn vì mình đột nhiên trở về, bỏ qua tay của Hứa Tiên. Rút kiếm liền muốn rời đi.
- Chẳng phải nàng ta bị ngươi phong bế pháp lực sao? Ta đi một kiếm giết nàng, giống như khoảng khắc giết con cóc mà thôi.
Hứa Tiên vội vàng ngăn nàng lại, nói:
- Không giống nhau, nàng đối với tỷ tỷ ngươi mà nói, là người đặc biệt.
- Ta mới mặc kệ!
Hứa Tiên ôm lấy nàng, nói:
- Đột nhiên tức giận vì cái gì?