Chương 227 : Thải Vân
Nàng lại không biết, những tài học này không phải là thiên phú, mà là công lao của chín năm giáo dục bắt buộc!
Nếu như xem khiêu chiến này mà nói, như vậy kế tiếp sẽ do Hứa Tiên đưa ra đề mục, Bùi Văn Uyên trả lời.
Nhưng Bùi Văn Uyên địa vị bất phàm, cũng không phải là người chẳng có chân tài thực học, cho dù là thắng hay bại thì bù không được mất, cho nên ngay từ đầu cũng nói rõ đây không phải khiêu chiến, thậm chí không phải chỉ giáo, mà là hỏi hắn mấy câu.
Hứa Tiên cũng biết điểm đến là dừng, hôm nay thừa dịp mọi người ở đây bị văn chương này chấn trụ, thống thống khoái khoái kết thúc việc này là xong, chắp tay nói: - Bùi công nghĩ như thế nào?
Bùi Văn Uyên tinh tế đọc qua một lần, khen:
- Quả nhiên là một chữ ngàn vàng, có thể thiên cổ lưu danh. Lần này ta tới đây, vốn lo lắng ngươi tuổi trẻ thành danh, khó tránh khỏi hết sức lông bông, làm lỡ một thân tài hoa, cũng cô phụ thánh thượng khen ngợi. Muốn khuyên ngươi không nên kiêu ngạo, hôm nay xem ra là lão phu lo lắng quá nhiều rồi.
Những lời này làm cho người bên dưới tán thưởng, quả nhiên là khí độ tông sư, ý chí rộng lớn.
Doãn Hồng Tụ thầm nghĩ: nếu như hắn thật sự bị hỏi khó, sợ rằng không phải mấy chữ "Khích lệ" là xong, rõ ràng là giết uy phong của Hứa Tiên. Nhưng cũng biết, chuyện này có lợi nhất là Hứa Tiên, những trận tỷ thí hôm nay, những chính kiến bất đồng với Hứa Tiên đã bị dập tắt hơn phân nửa.
Hứa Tiên cũng mỉm cười, chắp tay nói:
- Đa tạ Bùi công lo lắng, tại hạ nhất định không cô phụ thánh ân của hoàng thượng!
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đài là một bộ dạng già trẻ hài hòa, toàn bộ không có chuyện đánh võ mồm như trước.
Lần đại hội này, dùng phương thức kịch liệt nhất bắt đầu nên, lại bằng tình cảnh ôn hòa mà chấm dứt, làm cho người xem sợ hãi thán phục không thôi.
Bùi Văn Uyên run ống tay áo lên, quay người muốn xuống đài.
Bỗng nhiên Hứa Tiên ở sau lưng nói:
- Bùi công, ta có một lời, không biết có nên nói hay không?
Bùi Văn Uyên tiêu sái quay người lại, nói:
- Nói đi.
- Có phải sọ của ngài thường xuyên bị đau đớn từng cơn? Gió lạnh trời mưa ẩm thấp, càng tăng thêm?
Bùi Văn Uyên khẽ giật mình, nói:
- Làm sao ngươi biết?
Với tuổi tác của hắn, cũng không hề khỏe mạnh giống như bề ngoài, có chút ốm đau cũng khó tránh khỏi. Bệnh đau nhức này của hắn cũng không quá nghiêm trọng, ít có người biết, nhưng thường xuyên là bất an trong lòng của hắn, âm thầm tìm danh y nhưng không trị liệu được, hôm nay bị Hứa Tiên một câu nói toạc ra. Trong nội tâm của hắn rùng mình.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Bùi công quên sao? Tại hạ còn biên qua một bản sách thuốc.
Trong nội tâm của Bùi Văn Uyên chấn động, nhớ tới, Hứa Tiên biên quyển sách thuốc kia rất có nghề đấy, nhưng hắn không phải là người trong đạo, cho nên không thể nghiên cứu. Nhưng có không ít danh y tán thưởng không thôi. Hôm nay nghĩ đến, Hứa Tiên không chỉ là tài tử, nói không chừng còn là thần y.
Hôm nay hắn liếc nhìn đã khám phá bệnh kín lâu nay của mình, bộ dáng thong dong như vậy, chắc là có phương pháp trị liệu! Nhưng ở trên đài cao thế này, cũng không dễ dàng hạ mình thỉnh giáo hắn được, có chút gật đầu, muốn xuống đài, nghĩ tới tìm lúc nào đó nên đi tìm hắn bái phỏng. - Bệnh này không nắm chặt thời gian trị liệu, chậm trễ một khắc, là nguy hiểm hơn một khắc, không biết khi nào đột nhiên phát tác.
Hứa Tiên nói ra một câu nhẹ nhàng như vậy, nhưng toàn thân của Bùi Văn Uyên cứng đờ.
Người dưới đài không nghe rõ Hứa Tiên nhẹ giọng nói cái gì, chỉ thấy Bùi Văn Uyên đi vài bước lộ ra thần sắc đại biến, đều có chút không hiểu thấu, nghị luận nhao nhao.
Đường Minh Hiên buồn bực nói:
- Viện thủ, ngươi như thế nào? Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Bùi Văn Uyên trải qua một phen giãy dụa trong nội tâm. Muốn chờ Hứa Tiên chữa bệnh cho hắn, nhưng Hứa Tiên hiển nhiên không có ý tứ này, cho nên hắn thật sự không chờ thêm được nữa. Hắn đành phải chậm rãi xoay người sang chỗ khác, thong dong trên mặt đã biến mất không thấy gì nữa, tiến lên trước mặt Hứa Tiên, thấp giọng nói: - Tiểu tử, ngươi thật sự trị được?
Hứa Tiên chắp tay, rung đùi đắc ý nói:
- Đúng vậy!
Bùi Văn Uyên vén ống tay áo lên, vươn tay ra, thấp giọng nói:
- Lão phu đã lớn tuổi thế này, tiểu tử ngươi cũng nên cho một chút mặt mũi chứ.
Nói chuyện cũng khách khí hơn nhiều, đúng là lão nhân sợ bác sĩ.
Hứa Tiên cười nói:
- Ngài gian lận bài bạc, còn ở xa tới tìm ta gây phiền toái, ta còn giúp chữa bệnh, còn không tính là nể tình sao?
Mọi người thấy Bùi Văn Uyên bộ dáng khí vũ hiên ngang, nhưng khi tiến tới trước mặt của Hứa Tiên, đang nói cái gì đó, trên mặt lo lắng xen lẫn một tia cam chịu. Ngược lại Hứa Tiên mỉm cười thong dong, đột nhiên thân phận của cả hai biến đổi.
Bùi Văn Uyên vội la lên:
- Còn không mau bắt mạch cho ta!
Hứa Tiên nhìn hắn tươi cười rạng rỡ, nói:
- Cũng không vội trong nhất thời.
Bùi Văn Uyên dựng râu trừng mắt, nhưng không cách nào làm gì được hắn.
Doãn Hồng Tụ ở một bên nhìn mà cười trộm không thôi, thì ra hắn còn có biện pháp này, nếu như Bùi Văn Uyên thực sujkw hùng hổ dọa người, hắn mượn chuyện này ra đòn sát thủ, không tin hắn không cúi người.
Thời điểm đi xuống đài, bỗng nhiên Hứa Tiên thấp giọng nói:
- Cảm ơn!
Doãn Hồng Tụ nghe được như vậy, cười ngạo nghễ nói:
- Ta chỉ muốn nhìn thấy tác phẩm xuất sắc của ngươi trước tiên mà thôi.!
Nhưng vui mừng say lòng người đã hiện ra trên bờ mi cong vút của nàng, mà gò má của nàng lúc này hơi đỏ ửng lên, càng lộ ra nét đẹp khả nhân.
Hứa Tiên cũng không khỏi dừng bước lại, nàng lại lắc nhẹ mông, đi xuống dưới. Bỗng nhiên quay đầu lại nói:
- Hơn nữa chúng ta không phải là bằng hữu sao?
Hứa Tiên gật gật đầu, nói:
- Bằng hữu.
Giờ ngọ bày yến hợp thành phong lâu, Bùi Văn Uyên cùng Hứa Tiên đương nhiên là nhân vật chính.
Hứa Tiên bắt mạch cho Bùi Văn Uyên, sau đó viết một đơn thuốc. Trọng yếu nhất thời điểm bắt mạch, dùng Thiên Nhãn Thiên Nhĩ Thông trực tiếp nhìn thấy bệnh hoạn của Bùi Văn Uyên, độ nhập một cổ linh khí tiến vào, trong lúc lơ đãng làm tiểu phẫu một lần, đại phu bình thường không chữa hết bệnh, nhưng với hắn mà nói chỉ là chuyện ăn sáng mà thôi.
Lão đầu lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần, vui vẻ ra mặt, nhìn Hứa Tiên càng thêm thuận mắt, nghiễm nhiên là muốn đem hắn làm bạn vong niên. Tri phủ đại nhân thậm chí là thân sĩ cũng trợn mắt há hốc mồm, không rõ vì sao Hứa Tiên lại có mị lực lớn như thế, bọn họ trăm phương ngàn kế nịnh bợ nhân vật lớn để thượng vị, dăm ba câu đi nịn bợ hắn.
Bùi Văn Uyên cũng có mưu tính của mình, một lão nhân có bệnh nặng trong người, đánh quan hệ tốt với một vị "Thần y" là tốt như thế nào, nói không chừng mình lại có thể sống lâu thêm được vài năm.
Hứa Tiên cũng không cự tuyệt những thiện duyên này, cũng "Nổi điên" cho một dấu chấm tròn viên mãn.
...
Xuyên thấu qua phù quang nhộn nhạo của mặt nước Tây Hồ yên tĩnh.
Ánh mặt trời thanh tịnh chiếu xuống làn nước trong xanh, nương theo đó là tiếng nước ầm ầm không bao giờ thanh tĩnh.