Chương : 17
“Nói đến đây,” Từ Hách Quân đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Hôm trước Hạo Hạo tròn một tuổi, bố anh còn đánh riêng một cái dây chuyền vàng cho nó, ý của mẹ anh là bố anh hết giận rồi, nhân lúc này quay về, anh muốn chính thức giới thiệu em với người nhà của anh, hơn nữa, anh cũng có một số việc muốn em biết.”
“Chuyện gì?”
Ha ha! “Đến lúc đó rồi hay, anh sợ em sẽ giận anh.”
“Nói gì vậy!” Hoàng Thượng Dung đẩy đẩy hắn. “Sao em lại giận anh?” Nào có chuyện gì đáng giận hơn việc cô sinh Hạo Hạo xong còn ném con cho hắn nuôi chứ? Chỉ cần hắn đến lúc đấy đừng phát điên là được.
Hách Quân bình thường rất tốt, tính tình cũng tốt, nhưng quen biết lâu, sẽ biết hắn không phải dễ trêu chọc, hắn, nói thật ra thì cũng có chút không đàng hoàng gì, luôn thích chơi ngầm, người rớt phải bẫy hắn còn hoàn toàn ngơ ngác không biết mình bị ai trêu chọc, nhưng cô thấy, lại như nhìn ác nhân có ác báo vô cùng vui vẻ.
“Đã nói là sẽ không giận nhé!” Hắn đưa ngón tay bắt cô ngoắc.
“…Anh cũng không được giận đâu!”
“Ha ha, em đừng giận đến đòi chia tay anh, mới là quan trọng.”
“Em mới sợ anh giận ấy!”
Cuối cùng là ai định giận ai đây? Hai người nhìn nhau, xì một cái, bật cười.
Dù sao, Hách Quân cũng không có chuyện lớn gì gạt cô đâu! Hoàng Thượng Dung thông minh tiên phát chế nhân.
“Được, em sẽ không giận anh, anh cũng không được giận em.”
“Đây là em nói nhé!”
Hôm sau, Từ Hách Quân cho con trai mặc quần áo mũ nón chỉnh tề xong, Hoàng Thượng Dung vào bãi đỗ xe bật máy sưởi chuẩn bị, rồi đem Từ Hạo đặt lên ghế sơ sinh, thắt chặt dây an toàn, Từ Hách Quân vòng qua ghế điều khiển, rút chìa của cô.
“Anh lái xe nhé! Dù sao cũng là đi nhà anh, em không quen đường mà!”
Được rồi, đây đúng là lý do rất hay để hắn lái xe…
Hả? Hoàng Thượng Dung sửng sốt, “Em không biết anh biết lái xe.”
“Anh cũng không nói là anh không biết,” hắn nói lại. “Anh chỉ không quen thôi.”
Đúng! Khác nhau đấy!
Cô đành để cho hắn lái xe. Nhưng khi xe rời khỏi bãi, Từ Hách Quân lưu loát đổi số, lùi xe, xem gương chiếu hậu nhìn phía sau, thuần thục đánh vô lăng, Hoàng Thượng Dung không nhìn được nghĩ, đàn ông lái xe thực sự rất đẹp trai…
À nhầm, sao hắn lại thành thạo thế?
“Về Đài Loan lâu như vậy cũng bắt đầu quen lái xe bên trái.”
Hoàng Thượng Dung quay đầu nhìn hắn, hắn nói vậy là ý gì…
“Trước đây anh học ở Anh, quen ngồi bên phải lái xe.”
“Anh từng học ở Anh?” Giọng cô liền cao lên một quãng tám.
“Anh là du học sinh.”
“Cuối cùng thì anh đã giấu em cái gì?”
“Anh không giấu em gì cả, chỉ là anh chọn một cuộc sống không có người bình thường nào nghĩ đến.”
“Anh…”
“…Đã nói là không tức giận.” Thấy cô sắc mặt bất thường, Từ Hách Quân nghiêm túc nói.
“Em không tức giận.” Cô chỉ rất nghi ngờ mà thôi.
Kỳ quái, kỳ quái, thực sự là quá kì quái! Hoàng Thượng Dung dần dần nghĩ, chuyện có điểm gì không đúng, càng nghĩ càng bất an, nhưng vẫn không tìm ra được chỗ nào kì quái.
Hắn có tiền đi du học, nhưng lại không có tiền ăn hơn một chút, dùng hơn một chút?
Hay là mỗi người có cách sử dụng tiền khác nhau, cuộc sống có thể khổ một chút, nhưng học hành tri thức thì không thể thiếu.
Quên đi, nói chuyện khác.
“Nhà anh ở đâu? Xa lắm sao?”
“Lái xe đại khái hơn hai mươi phút!”
“Huyện Đài Bắc sao?”
“Không phải.”
“…Thành phố Đài Bắc?” Cách nhà cô hai mươi phút đi xe, trừ vùng ngoại thành là huyện Đài Bắc, chỉ có khu vực trung tâm thành phố.
“… Khu Đại An.”
Tốt, cô không muốn hỏi nữa.
Chỗ nào không phải cũng đều là khu nhà có điều kiện sao! Có khả năng, nhà hắn vừa hay là vùng ven, hoặc là nhà cũ từ bốn mươi năm mươi năm trước.
Thế nhưng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, chuyện không đơn giản như thế, chỉ là, cô không có thói quen dựa vào giác qua thứ sáu để phán đoán, nên chỉ rất bất an. Trong khi hắn đỗ xe chờ đèn đỏ, cô chuyển ôm Hạo Hạo ở phía trước mình, để con áp mặt vào ngực.
“Em muốn ôm cái gì đó,” nét mặt của cô càng khó coi. “Em thấy anh có chút xa lạ.”
“Bảo bối,” hắn thấp giọng xuống, cô biết, đây là cách hắn nói khi hắn nghiêm túc nhất, “Anh vẫn là anh, vẫn là Từ Hách Quân em biết, anh vẫn là như thế, không có điều kiện bên ngoài của anh có thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta.”
“Rốt cuộc anh giấu em cái gì vậy?”
“… Em nói em không tức giận.” Hắn nhắc.
“Em. Không. Tức. Giận.” Lần này, giọng nói của cô có chút miễn cưỡng, từng tiếng cố gắng cường điệu mình rất độ lượng.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí gượng gạo giữa bố mẹ, Từ Hạo đột nhiên bất an giãy giụa, nức nức nở nở nhăn mặt lại, Hoàng Thượng Dung bị con trai chuyển sự chú ý, vội vàng dỗ dành thằng bé, nhất thời quên hết tức giận.
Oh, cô không có giận đâu.
Xe càng lúc càng tới gần nội thành, mà sắc mặt Hoàng Thượng Dung cũng càng lúc càng khó coi, bóng cây xanh rậm rì và gió hiu hiu cũng không khiến cô cảm thấy khá hơn, nhất là lúc xe dừng lại trước tầng hầm của một khối kiến trúc rất lớn rất hoa lệ, cô gần như hét lên.
“Anh ở Đế Bảo?”
“… Em nói em không tức giận.” Hắn lại nhắc.
“Em, không, tức, giận!” Lần này giọng đã cao lên.
Đây là tình huống gì? Được rồi! Từ Hách Quân cô vốn tưởng là một cậu nhân viên nhà nghèo rớt, hóa ra rất có điều kiện, có điều kiện đến mức có thể ở trong khu nhà cực kỳ cao cấp trong số những khu nhà cao cấp thế này.
Vậy cô được tức giận không? Vị hôn phu rất có tiền, tốt, vấn đề kinh tế được giải quyết, tốt, vậy sao cô không hề thấy vui vẻ gì cả?
Hai bên có bốn nhân viên quản lý mở cửa xe cho họ, Từ Hách Quân mở cốp sau, để cho nhân viên cầm hành lý cho họ, nhìn hắn thuần thục chỉ đạo mọi việc, cô lại càng tức giận.
Vào thang máy xong, hắn nói: “Hạo Hạo để anh bế!”
Thấy cô sắc mặt âm u, tuy rằng hổ dữ không ăn thịt con, chắc chắn cô sẽ làm cái gì ảnh hưởng không tốt đến con rứt ruột đẻ ra đâu, có điều, phụ nữ tức giận, chuyện gì mà không làm được… Hắn cứ cẩn thận một chút.
“Không được!” Hoàng Thượng Dung nói: “Hiện tại em không tức giận, chỉ là hơi khó chịu, chờ chút nữa, em vẫn cho anh đủ mặt mũi, có điều, về nhà… Tốt nhất anh phải cho em một lời giải thích.”
Dạ dạ dạ! Từ Hách Quân gật đầu lia lịa, tại thời điểm quan trọng như vậy, lão bà đại nhân nói gì cũng đúng.
Chỉnh lại tư thế của Hạo Hạo lần nữa, cô quyết định, tạm thời không để ý đến tên kia, chỉ tập trung vào con trai…
Từ Hạo kéo tóc mẹ, Hoàng Thượng Dung bắt lại tay nó, không để nó nghịch nữa, cùng lúc, cô phát hiện một cái vòng trang sức vàng lấp lánh trên tay con trai… Rồi tiếp theo cô phát hiện, không chỉ tay phải, cả tay trái cũng có, hơn nữa không chỉ có hai tay, mà cả hai chân… Trừ tay chân ra, còn cả cổ thằng bé…
“Đây là cái gì?”
Cô kinh hãi hét lên, cuối cùng nhìn thấy bảng tên cho chó, à không bảng tên bằng vàng trên cổ con trai, khắc rồng bay phượng múa rất sống động, lộng lẫy xa hoa, nhưng nằm chính giữa một đồ hình chúng tinh củng nguyệt có khắc một chữ lối giáp cốt – Từ.
Đây không phải bảng vàng cô nhìn thấy ở phòng làm việc của tổng giám đốc lần trước sao?
“Vòng tay và dây chuyền bố anh đặt làm cho Hạo Hạo đấy.”
Bố hắn? Cùng một kiểu dáng, một kiểu chữ, lại ở Đế Bảo – cô nhớ rõ tổng giám đốc cũng ở đây. Trời đất! Không lẽ…
Còn chưa kịp để cô nghĩ được rõ ràng, cửa thang máy đã mở ra. Cửa vừa mới mở, hành lang đã xếp hai hàng quản gia và nữ giúp việc rất khoa trương – “Chào mừng thiếu gia, thiếu phu nhân, tôn thiếu gia về nhà.”
“Chuyện gì?”
Ha ha! “Đến lúc đó rồi hay, anh sợ em sẽ giận anh.”
“Nói gì vậy!” Hoàng Thượng Dung đẩy đẩy hắn. “Sao em lại giận anh?” Nào có chuyện gì đáng giận hơn việc cô sinh Hạo Hạo xong còn ném con cho hắn nuôi chứ? Chỉ cần hắn đến lúc đấy đừng phát điên là được.
Hách Quân bình thường rất tốt, tính tình cũng tốt, nhưng quen biết lâu, sẽ biết hắn không phải dễ trêu chọc, hắn, nói thật ra thì cũng có chút không đàng hoàng gì, luôn thích chơi ngầm, người rớt phải bẫy hắn còn hoàn toàn ngơ ngác không biết mình bị ai trêu chọc, nhưng cô thấy, lại như nhìn ác nhân có ác báo vô cùng vui vẻ.
“Đã nói là sẽ không giận nhé!” Hắn đưa ngón tay bắt cô ngoắc.
“…Anh cũng không được giận đâu!”
“Ha ha, em đừng giận đến đòi chia tay anh, mới là quan trọng.”
“Em mới sợ anh giận ấy!”
Cuối cùng là ai định giận ai đây? Hai người nhìn nhau, xì một cái, bật cười.
Dù sao, Hách Quân cũng không có chuyện lớn gì gạt cô đâu! Hoàng Thượng Dung thông minh tiên phát chế nhân.
“Được, em sẽ không giận anh, anh cũng không được giận em.”
“Đây là em nói nhé!”
Hôm sau, Từ Hách Quân cho con trai mặc quần áo mũ nón chỉnh tề xong, Hoàng Thượng Dung vào bãi đỗ xe bật máy sưởi chuẩn bị, rồi đem Từ Hạo đặt lên ghế sơ sinh, thắt chặt dây an toàn, Từ Hách Quân vòng qua ghế điều khiển, rút chìa của cô.
“Anh lái xe nhé! Dù sao cũng là đi nhà anh, em không quen đường mà!”
Được rồi, đây đúng là lý do rất hay để hắn lái xe…
Hả? Hoàng Thượng Dung sửng sốt, “Em không biết anh biết lái xe.”
“Anh cũng không nói là anh không biết,” hắn nói lại. “Anh chỉ không quen thôi.”
Đúng! Khác nhau đấy!
Cô đành để cho hắn lái xe. Nhưng khi xe rời khỏi bãi, Từ Hách Quân lưu loát đổi số, lùi xe, xem gương chiếu hậu nhìn phía sau, thuần thục đánh vô lăng, Hoàng Thượng Dung không nhìn được nghĩ, đàn ông lái xe thực sự rất đẹp trai…
À nhầm, sao hắn lại thành thạo thế?
“Về Đài Loan lâu như vậy cũng bắt đầu quen lái xe bên trái.”
Hoàng Thượng Dung quay đầu nhìn hắn, hắn nói vậy là ý gì…
“Trước đây anh học ở Anh, quen ngồi bên phải lái xe.”
“Anh từng học ở Anh?” Giọng cô liền cao lên một quãng tám.
“Anh là du học sinh.”
“Cuối cùng thì anh đã giấu em cái gì?”
“Anh không giấu em gì cả, chỉ là anh chọn một cuộc sống không có người bình thường nào nghĩ đến.”
“Anh…”
“…Đã nói là không tức giận.” Thấy cô sắc mặt bất thường, Từ Hách Quân nghiêm túc nói.
“Em không tức giận.” Cô chỉ rất nghi ngờ mà thôi.
Kỳ quái, kỳ quái, thực sự là quá kì quái! Hoàng Thượng Dung dần dần nghĩ, chuyện có điểm gì không đúng, càng nghĩ càng bất an, nhưng vẫn không tìm ra được chỗ nào kì quái.
Hắn có tiền đi du học, nhưng lại không có tiền ăn hơn một chút, dùng hơn một chút?
Hay là mỗi người có cách sử dụng tiền khác nhau, cuộc sống có thể khổ một chút, nhưng học hành tri thức thì không thể thiếu.
Quên đi, nói chuyện khác.
“Nhà anh ở đâu? Xa lắm sao?”
“Lái xe đại khái hơn hai mươi phút!”
“Huyện Đài Bắc sao?”
“Không phải.”
“…Thành phố Đài Bắc?” Cách nhà cô hai mươi phút đi xe, trừ vùng ngoại thành là huyện Đài Bắc, chỉ có khu vực trung tâm thành phố.
“… Khu Đại An.”
Tốt, cô không muốn hỏi nữa.
Chỗ nào không phải cũng đều là khu nhà có điều kiện sao! Có khả năng, nhà hắn vừa hay là vùng ven, hoặc là nhà cũ từ bốn mươi năm mươi năm trước.
Thế nhưng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, chuyện không đơn giản như thế, chỉ là, cô không có thói quen dựa vào giác qua thứ sáu để phán đoán, nên chỉ rất bất an. Trong khi hắn đỗ xe chờ đèn đỏ, cô chuyển ôm Hạo Hạo ở phía trước mình, để con áp mặt vào ngực.
“Em muốn ôm cái gì đó,” nét mặt của cô càng khó coi. “Em thấy anh có chút xa lạ.”
“Bảo bối,” hắn thấp giọng xuống, cô biết, đây là cách hắn nói khi hắn nghiêm túc nhất, “Anh vẫn là anh, vẫn là Từ Hách Quân em biết, anh vẫn là như thế, không có điều kiện bên ngoài của anh có thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai chúng ta.”
“Rốt cuộc anh giấu em cái gì vậy?”
“… Em nói em không tức giận.” Hắn nhắc.
“Em. Không. Tức. Giận.” Lần này, giọng nói của cô có chút miễn cưỡng, từng tiếng cố gắng cường điệu mình rất độ lượng.
Có lẽ cảm nhận được bầu không khí gượng gạo giữa bố mẹ, Từ Hạo đột nhiên bất an giãy giụa, nức nức nở nở nhăn mặt lại, Hoàng Thượng Dung bị con trai chuyển sự chú ý, vội vàng dỗ dành thằng bé, nhất thời quên hết tức giận.
Oh, cô không có giận đâu.
Xe càng lúc càng tới gần nội thành, mà sắc mặt Hoàng Thượng Dung cũng càng lúc càng khó coi, bóng cây xanh rậm rì và gió hiu hiu cũng không khiến cô cảm thấy khá hơn, nhất là lúc xe dừng lại trước tầng hầm của một khối kiến trúc rất lớn rất hoa lệ, cô gần như hét lên.
“Anh ở Đế Bảo?”
“… Em nói em không tức giận.” Hắn lại nhắc.
“Em, không, tức, giận!” Lần này giọng đã cao lên.
Đây là tình huống gì? Được rồi! Từ Hách Quân cô vốn tưởng là một cậu nhân viên nhà nghèo rớt, hóa ra rất có điều kiện, có điều kiện đến mức có thể ở trong khu nhà cực kỳ cao cấp trong số những khu nhà cao cấp thế này.
Vậy cô được tức giận không? Vị hôn phu rất có tiền, tốt, vấn đề kinh tế được giải quyết, tốt, vậy sao cô không hề thấy vui vẻ gì cả?
Hai bên có bốn nhân viên quản lý mở cửa xe cho họ, Từ Hách Quân mở cốp sau, để cho nhân viên cầm hành lý cho họ, nhìn hắn thuần thục chỉ đạo mọi việc, cô lại càng tức giận.
Vào thang máy xong, hắn nói: “Hạo Hạo để anh bế!”
Thấy cô sắc mặt âm u, tuy rằng hổ dữ không ăn thịt con, chắc chắn cô sẽ làm cái gì ảnh hưởng không tốt đến con rứt ruột đẻ ra đâu, có điều, phụ nữ tức giận, chuyện gì mà không làm được… Hắn cứ cẩn thận một chút.
“Không được!” Hoàng Thượng Dung nói: “Hiện tại em không tức giận, chỉ là hơi khó chịu, chờ chút nữa, em vẫn cho anh đủ mặt mũi, có điều, về nhà… Tốt nhất anh phải cho em một lời giải thích.”
Dạ dạ dạ! Từ Hách Quân gật đầu lia lịa, tại thời điểm quan trọng như vậy, lão bà đại nhân nói gì cũng đúng.
Chỉnh lại tư thế của Hạo Hạo lần nữa, cô quyết định, tạm thời không để ý đến tên kia, chỉ tập trung vào con trai…
Từ Hạo kéo tóc mẹ, Hoàng Thượng Dung bắt lại tay nó, không để nó nghịch nữa, cùng lúc, cô phát hiện một cái vòng trang sức vàng lấp lánh trên tay con trai… Rồi tiếp theo cô phát hiện, không chỉ tay phải, cả tay trái cũng có, hơn nữa không chỉ có hai tay, mà cả hai chân… Trừ tay chân ra, còn cả cổ thằng bé…
“Đây là cái gì?”
Cô kinh hãi hét lên, cuối cùng nhìn thấy bảng tên cho chó, à không bảng tên bằng vàng trên cổ con trai, khắc rồng bay phượng múa rất sống động, lộng lẫy xa hoa, nhưng nằm chính giữa một đồ hình chúng tinh củng nguyệt có khắc một chữ lối giáp cốt – Từ.
Đây không phải bảng vàng cô nhìn thấy ở phòng làm việc của tổng giám đốc lần trước sao?
“Vòng tay và dây chuyền bố anh đặt làm cho Hạo Hạo đấy.”
Bố hắn? Cùng một kiểu dáng, một kiểu chữ, lại ở Đế Bảo – cô nhớ rõ tổng giám đốc cũng ở đây. Trời đất! Không lẽ…
Còn chưa kịp để cô nghĩ được rõ ràng, cửa thang máy đã mở ra. Cửa vừa mới mở, hành lang đã xếp hai hàng quản gia và nữ giúp việc rất khoa trương – “Chào mừng thiếu gia, thiếu phu nhân, tôn thiếu gia về nhà.”