Chương 2: Xem em làm tốt không?
Tiếng nhạc ồn ào khiến người nghe đau tai. Nhưng đối với những người đang ngồi trong phòng VIP ở quán bar, nó giống như một chất kích thích làm người nghe sảng khoái.
Nguyễn Phục Hưng ngồi, chéo chân, bên cạnh anh là hai nữ nhân xinh đẹp. Nghe nói hai người này đều là sinh viên đại học có tiếng. Ngoài vẻ bề ngoài thanh tú, ưu nhã, học lực xuất sắc khỏi bàn.
“Hưng đại thiếu gia đúng là có mắt nhìn người. Mọi thứ xuất sắc đều thuộc về anh!”.
Nghiêm Trạm cười cười nâng ly rượu trong tay uống cạn. Ở thành phố này ai không biết, sau cú sốc, Nguyễn Phục Hưng trở nên hung hăng.
Ai dám không nghe? Ai dám làm càng?
Người phụ nữ tựa sát người mình vào Nguyễn Phục Hưng, cô ta hôn nhẹ lên má của anh, cố ý để lại vết son môi.
Người bên cạnh không kém, 3 vòng nhìn vào khiến người khác phải chảy cả máu mũi. Vòng hai đẫy đà dựa vào lòng ngực to lớn của anh. Chỉ cần được Hưng đại thiếu gia để mắt đến. Sau này càng không phải lo cái ăn, cái mặc.
Cô áp môi của mình hôn vào cổ anh. Nguyễn Phục Hưng cười như không cười nhàn nhạt ôm hai người phụ nữ.
Phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là vật giải trí. Càng không thể yêu. Nếu không sẽ đau lòng. Mà thứ khiến anh phải đau lòng, nhất định nên loại bỏ.
“Hưng đại thiếu, nghe nói anh sắp lập thêm khu vui chơi giải trí?”, Nghiêm Trạm là đại thiếu gia nhà họ Nghiêm. Vẻ ngoài không kém Phục Hưng, nhưng tàn nhẫn và bất chấp tính ra anh kém hơn nhiều.
“Ừm”
“Đại thiếu có thể suy nghĩ đến công ty xây dựng của nhà họ Nghiêm?”
Nguyễn Phục Hưng liếc mắt nhìn vào ly rượu, người bên cạnh lập tức hiểu ý. Cô ấy lấy tay đưa ly rượu vào miệng giữ lại vị rượu rồi đưa lên miệng anh, truyền qua. Vị son môi cộng thêm vị rượu nồng nàn, khó cưỡng.
“Haha. Ngay cả uống rượu cũng khác người! Cô ta sạch sẽ chứ?”, Nghiêm Trạm hỏi.
“Dĩ nhiên, ngươi tưởng ta là người tùy tiện?”
Còn phải hỏi sao? Trước khi ở cạnh anh, phải kiểm tra sức khoẻ, càng phải xuất thân trong sạch.
“Vậy xin đại thiếu gia cân nhắc.”
Nguyễn Phục Hưng không đáp, anh quay sang nâng cằm của người phụ nữ còn lại lên, đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng, tham luyến mà mút mạnh. Cướp lấp hô hấp của người đó, khiến người phụ nữ đỏ mặt, khi nghe âm thanh “ưm" mới chịu buông tha.
Nghiêm Trạm cũng kéo người bên cạnh qua hôn. Cô gái này cũng không tồi. Anh liền hỏi:
“Em tên gì? Người mới đến?”
Cô gái bẽn lẽn gật đầu: “Em tên Thiên Di!”
Nghe đến hai chữ này, khoé mắt Phục Hưng giật giật: “Lặp lại xem?”
“Huỳnh Thiên Di!”
Phục Hưng khó chịu quát lên: “Cút. Mau cút hết cho ta!”
“Chết tiệt!”, ngay cả Nghiêm Trạm còn không dám nhắc. Trùng hợp vậy sao?
Anh ta kéo cô gái bên cạnh đi ra ngoài. Rồi nhìn sang hai cô gái: “Còn không mau cút. Muốn chết?”
Bọn họ sợ chạy mất dép. Chỉ cần nghe tên này là Phục Hưng lại biến thành người khác. Chạy nhanh còn kịp.
Đúng là đang vui, đột nhiên tâm trạng anh trở nên không tốt. Ánh mắt đỏ ngầu, tay nâng cả chai rượu uống cạn.
Cảm giác mất mát ùa về, cứ như chất độc, từng chút, từng chút bào mòn cơ thể anh.
Nguyễn Phục Hưng lấy di động trong túi ra, suy nghĩ rất lâu mới dám vào album hình mở ảnh lên xem.
“Mạc Thiên Di, ai cho phép em bỏ tôi mà đi? Em thì hay rồi. Còn có thể cười như vậy.”
Trong hình, nụ cười của Thiên Di vẫn ở đó, ký ức anh trải qua cùng cô vẫn còn. Nhưng chỉ là hình, người thì mãi mãi rời bỏ anh.
Phục Hưng uống cạn chai rượu sau đó tàn nhẫn ném nó xuống nền gạch. Lại thêm một chai nữa: “Dù thế giới có bao nhiêu người, sẽ không có ai thay thế được em, Mạc Thiên Di!”
Phục Hưng anh ấn thoát album lại vô tình ấn vào nhật ký cuộc gọi. Dãy số quen thuộc không lưu tên.
“Một tiếng…”
“Hai tiếng…”
Còn chưa tút đến tiếng thứ ba thì bên kia đã trả lời.
“Tôi muốn em lập tức có mặt!”
Nguyễn Phục Hưng ngồi, chéo chân, bên cạnh anh là hai nữ nhân xinh đẹp. Nghe nói hai người này đều là sinh viên đại học có tiếng. Ngoài vẻ bề ngoài thanh tú, ưu nhã, học lực xuất sắc khỏi bàn.
“Hưng đại thiếu gia đúng là có mắt nhìn người. Mọi thứ xuất sắc đều thuộc về anh!”.
Nghiêm Trạm cười cười nâng ly rượu trong tay uống cạn. Ở thành phố này ai không biết, sau cú sốc, Nguyễn Phục Hưng trở nên hung hăng.
Ai dám không nghe? Ai dám làm càng?
Người phụ nữ tựa sát người mình vào Nguyễn Phục Hưng, cô ta hôn nhẹ lên má của anh, cố ý để lại vết son môi.
Người bên cạnh không kém, 3 vòng nhìn vào khiến người khác phải chảy cả máu mũi. Vòng hai đẫy đà dựa vào lòng ngực to lớn của anh. Chỉ cần được Hưng đại thiếu gia để mắt đến. Sau này càng không phải lo cái ăn, cái mặc.
Cô áp môi của mình hôn vào cổ anh. Nguyễn Phục Hưng cười như không cười nhàn nhạt ôm hai người phụ nữ.
Phụ nữ đối với anh mà nói chỉ là vật giải trí. Càng không thể yêu. Nếu không sẽ đau lòng. Mà thứ khiến anh phải đau lòng, nhất định nên loại bỏ.
“Hưng đại thiếu, nghe nói anh sắp lập thêm khu vui chơi giải trí?”, Nghiêm Trạm là đại thiếu gia nhà họ Nghiêm. Vẻ ngoài không kém Phục Hưng, nhưng tàn nhẫn và bất chấp tính ra anh kém hơn nhiều.
“Ừm”
“Đại thiếu có thể suy nghĩ đến công ty xây dựng của nhà họ Nghiêm?”
Nguyễn Phục Hưng liếc mắt nhìn vào ly rượu, người bên cạnh lập tức hiểu ý. Cô ấy lấy tay đưa ly rượu vào miệng giữ lại vị rượu rồi đưa lên miệng anh, truyền qua. Vị son môi cộng thêm vị rượu nồng nàn, khó cưỡng.
“Haha. Ngay cả uống rượu cũng khác người! Cô ta sạch sẽ chứ?”, Nghiêm Trạm hỏi.
“Dĩ nhiên, ngươi tưởng ta là người tùy tiện?”
Còn phải hỏi sao? Trước khi ở cạnh anh, phải kiểm tra sức khoẻ, càng phải xuất thân trong sạch.
“Vậy xin đại thiếu gia cân nhắc.”
Nguyễn Phục Hưng không đáp, anh quay sang nâng cằm của người phụ nữ còn lại lên, đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng, tham luyến mà mút mạnh. Cướp lấp hô hấp của người đó, khiến người phụ nữ đỏ mặt, khi nghe âm thanh “ưm" mới chịu buông tha.
Nghiêm Trạm cũng kéo người bên cạnh qua hôn. Cô gái này cũng không tồi. Anh liền hỏi:
“Em tên gì? Người mới đến?”
Cô gái bẽn lẽn gật đầu: “Em tên Thiên Di!”
Nghe đến hai chữ này, khoé mắt Phục Hưng giật giật: “Lặp lại xem?”
“Huỳnh Thiên Di!”
Phục Hưng khó chịu quát lên: “Cút. Mau cút hết cho ta!”
“Chết tiệt!”, ngay cả Nghiêm Trạm còn không dám nhắc. Trùng hợp vậy sao?
Anh ta kéo cô gái bên cạnh đi ra ngoài. Rồi nhìn sang hai cô gái: “Còn không mau cút. Muốn chết?”
Bọn họ sợ chạy mất dép. Chỉ cần nghe tên này là Phục Hưng lại biến thành người khác. Chạy nhanh còn kịp.
Đúng là đang vui, đột nhiên tâm trạng anh trở nên không tốt. Ánh mắt đỏ ngầu, tay nâng cả chai rượu uống cạn.
Cảm giác mất mát ùa về, cứ như chất độc, từng chút, từng chút bào mòn cơ thể anh.
Nguyễn Phục Hưng lấy di động trong túi ra, suy nghĩ rất lâu mới dám vào album hình mở ảnh lên xem.
“Mạc Thiên Di, ai cho phép em bỏ tôi mà đi? Em thì hay rồi. Còn có thể cười như vậy.”
Trong hình, nụ cười của Thiên Di vẫn ở đó, ký ức anh trải qua cùng cô vẫn còn. Nhưng chỉ là hình, người thì mãi mãi rời bỏ anh.
Phục Hưng uống cạn chai rượu sau đó tàn nhẫn ném nó xuống nền gạch. Lại thêm một chai nữa: “Dù thế giới có bao nhiêu người, sẽ không có ai thay thế được em, Mạc Thiên Di!”
Phục Hưng anh ấn thoát album lại vô tình ấn vào nhật ký cuộc gọi. Dãy số quen thuộc không lưu tên.
“Một tiếng…”
“Hai tiếng…”
Còn chưa tút đến tiếng thứ ba thì bên kia đã trả lời.
“Tôi muốn em lập tức có mặt!”