Chương 35: Đặng gia có biến
Bà Lam vừa về đến nhà đã thấy Lam Thanh mặt mày biến sắc.
“Con đi đâu vậy?”
“Công ty có việc!”, Lam Thanh vội vã.
“Ba con cũng đến công ty. Có chuyện gì sao con?”
“Không sao mẹ!”, về rồi con nói sau.
…
Đặng Lam Thanh rất nhanh đã đến khách sạn. Vừa vào phòng đã thấy Đặng Vĩ nằm trần truồng. Hắn nhìn sang cô gái đang co người hoảng sợ. Hắn hỏi cô gái: “Đã ký chưa?”
Cô gái gật đầu: “Nhưng mà lúc đang làm ông ấy lại co giật. Cứu tôi!”
Đặng Lam Thanh ném quần áo của cô gái: “Mau thu dọn rồi biến ngay cho tôi. Chuyện này tôi sẽ xử lý!”
Sau đó Đặng Lam Thanh khẩy nhẹ tay, hai người đàn ông tiến vào kiểm tra hơi thở của Đặng Vĩ. Người đàn ông lắc đầu: “Chết rồi!”
Người còn lại rất nhanh đã đưa cô gái ra khỏi phòng.
Đặng Lam Thanh lấy từ trong túi áo một lọ thuốc và một tờ giấy viết tay đặt ở kệ đầu giường. Hắn đã đeo sẵn găng tay. Sau đó rất nhanh mặc lại quần áo cho Đặng Vĩ rồi mới gọi về nhà.
“Mẹ mau đến đây. Xảy ra chuyện rồi?”
Bà Lam hớt hải chạy đến khách sạn, tay bà hơi run:
“Ông ấy ngoại tình sao?”
Đẩy cửa phòng bước vào bà Lam run rẩy, hoảng sợ:
“Đặng Vĩ, ông làm sao vậy?”
“Mẹ ba uống thuốc tự vẫn. Bây giờ không còn hơi thở!”
Bà Lam quỵ xuống nhìn thấy lá thư và hộp thuốc còn đặt ở trên bàn. Nét chữ nguệch ngoạc: “Vì xấu hổ không thiết sống.”
Bà Lam ôm ngực đau đớn, giọng nói thất thanh:
“Ông ơi tôi xin lỗi là tôi dạy con không nghiêm. Trời ơi.”
Bà Lam ôm ông Đặng khóc ngất. Đặng Lam Thanh đứng ở bên giường, đôi mắt trùng xuống. Hắn đứng bên giường kéo chăn qua khỏi đầu Đặng Vĩ.
“Các ngươi mau xử lý đi. Người đâu mau đưa lão phu nhân về!”
“Các người nghe cho rõ. Ba tôi sức khỏe yếu được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi?”
Tên thuộc hạ gật đầu đưa bà Lam về. Còn Đặng Lam Thanh, hắn đi thẳng vào phòng CCTV của khách sạn tìm đoạn ghi hình vừa rồi, xóa mất.
Vừa về đến Đặng gia, bà Lam đi thẳng lên phòng con gái:
“Đặng Lam Trà mau ra đây cho mẹ! Đặng Lam Trà ra đây đi. Ba Lam hét khản cả tiếng, gào lên:
“Ra đây đi, ba mày ông ấy mất rồi.”
Đặng Lam Trà nằm ở trên giường, mắt sưng húp. Cô ngồi dậy ra cửa. Vừa mở cửa một bạt tai giáng xuống: “Đặng Lam Trà tại con mà ba mất rồi. Ông ấy chịu không nổi cú sốc mà tự vẫn rồi đó. Mày vừa lòng mày chưa?”
Đặng Lam Trà nghe lùng bùng lỗ tai, hốc mắt chua xót. Cô chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Đưa tay lên che miệng:
“Ọe”
“Đặng Lam Trà thái độ này của mày là sao?”.
Đặng Lam Trà lắc đầu lấy tay chạm tay bà Lam. Bà Lam hất ra: “Đừng đụng vào ta!”
“Ọe. Ba đâu mẹ? Sáng con còn nghe tiếng của ba mà mẹ. Đừng như vậy. Mẹ nói đi gì đi? Mẹ nói không phải là thật đi?”
Vải đỏ còn chưa tháo đã phải thay vải trắng. Căn nhà nhuộm màu bi thương. Bà Lam ngồi ở phòng khách không như vậy không màn ăn uống.
Sáng hôm sau quản gia báo cho họ hàng thân thích. Tin tức Đặng Vĩ qua đời rất nhanh đã truyền tin khắp thành phố. Dù có thông cáo là bị bệnh nhưng họ hiểu tự tử do đứa con gái cưng của ông ấy. Mọi tội lỗi đều dồn vào Đặng Lam Trà.
Người nắm quyền của Đặng Gia đã qua đời, toàn bộ quyền hành con chính thống phải thay mặt.
Nhưng vì cái chết của ông liên quan đến Đặng Lam Trà, cô không có mặt mũi. Hơn nữa, trong tay Đặng Lam Thanh có giấy ủy quyền của ông Đặng Vĩ.
Lễ truy điệu Đặng Vĩ diễn ra không khí rất nghiêm trang, toàn bộ những nhân vật có tiếng tăm đều đến dự.
Đặng Lam Thanh mặc tây trang màu đen, nước mắt chảy ra liên tục. Mọi người đều an ủi hắn. Nhưng lại dùng ánh mắt tức giận, khinh miệt nhìn về Đặng Lam Trà. Đặng Lam Trà hoàn toàn suy sụp, khóc đến ngây ngốc, bản thân cô chính là tội ác.
Chỉ vì không hoàn thành lễ đính hôn. Cô mất cha?
…
Sau khi an táng Đặng Vĩ, Bà Lam và Đặng Lam Trà về lại Đặng gia.
Đặng Lam Thanh ngồi ở ghế mặt hơi nghiêng: “Sao bà và cô còn ở đây?”
Bà Lam ngạc nhiên: “Lam Thanh con nói gì vậy? Đây là nhà ta mà không về đây thì ở đâu?”
Đặng Lam Thanh cười ngửa mặt: “Haha. Ta nói cho mẹ con hai người biết. Ta bây giờ đã nắm quyền ở Đặng gia. Các người mau cút khỏi đây đi. Quản gia đâu. Mau dọn đồ cho bọn họ. Tối nay ta không thấy bọn họ biến mất thì các ngươi mau cút xéo cho ta.”
Đặng Lam Trà níu tay anh của mình: “Anh ơi. Anh nói gì vậy?”
“Ai làm anh của mày?, hắn cười khẩy.
“Ý anh là sao?”
“Đặng Lam Thanh con nói gì vậy? Lão gia vừa mất con đã như vậy? Gia sản nhà này là thuộc về Lam Trà. Ông ấy còn chia cổ phần cho Lam Trà.”
Đặng Lam Thanh có hơi ngạc nhiên: “Ông ấy còn chưa lập di chúc đã bị nó hại chết. Bà nói bậy!”
Bà Lam níu tay con gái: “Con mau lấy cổ phần ra đi!”
Đặng Lam Trà trùng mắt, quay sang nhìn về bà Lam: “Mẹ, cổ phần con đưa hết cho anh ấy rồi!”
Bà Lam không chấp nhận được: “Con nói điên gì vậy? Mau lấy ra đi!”
“Mẹ. Anh ấy nói chỉ cần con đưa cổ phần cho anh ấy. Anh ấy sẽ dẫn con đi khỏi lễ đính hôn!”
Bà Lam vừa đánh vừa mắng Lam Trà: “Đưa ngu ngốc này. Bây giờ làm sao gọi cho nó đi?”
Đặng Lam Trà ngồi bệt xuống: “Điện thoại không liên lạc được!”
Đặng Lam Thanh hiểu được câu chuyện liền cười lớn hơn nữa: “Em gái ngây ngô bị dụ dỗ rồi. Bà Lam, bà dạy con gái hay nhỉ. Toàn bộ gia sản đem hết cho trai? Haha. Buồn cười quá.”
“Hai mẹ con các người còn không mau cút?”
“Con đi đâu vậy?”
“Công ty có việc!”, Lam Thanh vội vã.
“Ba con cũng đến công ty. Có chuyện gì sao con?”
“Không sao mẹ!”, về rồi con nói sau.
…
Đặng Lam Thanh rất nhanh đã đến khách sạn. Vừa vào phòng đã thấy Đặng Vĩ nằm trần truồng. Hắn nhìn sang cô gái đang co người hoảng sợ. Hắn hỏi cô gái: “Đã ký chưa?”
Cô gái gật đầu: “Nhưng mà lúc đang làm ông ấy lại co giật. Cứu tôi!”
Đặng Lam Thanh ném quần áo của cô gái: “Mau thu dọn rồi biến ngay cho tôi. Chuyện này tôi sẽ xử lý!”
Sau đó Đặng Lam Thanh khẩy nhẹ tay, hai người đàn ông tiến vào kiểm tra hơi thở của Đặng Vĩ. Người đàn ông lắc đầu: “Chết rồi!”
Người còn lại rất nhanh đã đưa cô gái ra khỏi phòng.
Đặng Lam Thanh lấy từ trong túi áo một lọ thuốc và một tờ giấy viết tay đặt ở kệ đầu giường. Hắn đã đeo sẵn găng tay. Sau đó rất nhanh mặc lại quần áo cho Đặng Vĩ rồi mới gọi về nhà.
“Mẹ mau đến đây. Xảy ra chuyện rồi?”
Bà Lam hớt hải chạy đến khách sạn, tay bà hơi run:
“Ông ấy ngoại tình sao?”
Đẩy cửa phòng bước vào bà Lam run rẩy, hoảng sợ:
“Đặng Vĩ, ông làm sao vậy?”
“Mẹ ba uống thuốc tự vẫn. Bây giờ không còn hơi thở!”
Bà Lam quỵ xuống nhìn thấy lá thư và hộp thuốc còn đặt ở trên bàn. Nét chữ nguệch ngoạc: “Vì xấu hổ không thiết sống.”
Bà Lam ôm ngực đau đớn, giọng nói thất thanh:
“Ông ơi tôi xin lỗi là tôi dạy con không nghiêm. Trời ơi.”
Bà Lam ôm ông Đặng khóc ngất. Đặng Lam Thanh đứng ở bên giường, đôi mắt trùng xuống. Hắn đứng bên giường kéo chăn qua khỏi đầu Đặng Vĩ.
“Các ngươi mau xử lý đi. Người đâu mau đưa lão phu nhân về!”
“Các người nghe cho rõ. Ba tôi sức khỏe yếu được đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi?”
Tên thuộc hạ gật đầu đưa bà Lam về. Còn Đặng Lam Thanh, hắn đi thẳng vào phòng CCTV của khách sạn tìm đoạn ghi hình vừa rồi, xóa mất.
Vừa về đến Đặng gia, bà Lam đi thẳng lên phòng con gái:
“Đặng Lam Trà mau ra đây cho mẹ! Đặng Lam Trà ra đây đi. Ba Lam hét khản cả tiếng, gào lên:
“Ra đây đi, ba mày ông ấy mất rồi.”
Đặng Lam Trà nằm ở trên giường, mắt sưng húp. Cô ngồi dậy ra cửa. Vừa mở cửa một bạt tai giáng xuống: “Đặng Lam Trà tại con mà ba mất rồi. Ông ấy chịu không nổi cú sốc mà tự vẫn rồi đó. Mày vừa lòng mày chưa?”
Đặng Lam Trà nghe lùng bùng lỗ tai, hốc mắt chua xót. Cô chóng mặt, đầu óc quay cuồng. Đưa tay lên che miệng:
“Ọe”
“Đặng Lam Trà thái độ này của mày là sao?”.
Đặng Lam Trà lắc đầu lấy tay chạm tay bà Lam. Bà Lam hất ra: “Đừng đụng vào ta!”
“Ọe. Ba đâu mẹ? Sáng con còn nghe tiếng của ba mà mẹ. Đừng như vậy. Mẹ nói đi gì đi? Mẹ nói không phải là thật đi?”
Vải đỏ còn chưa tháo đã phải thay vải trắng. Căn nhà nhuộm màu bi thương. Bà Lam ngồi ở phòng khách không như vậy không màn ăn uống.
Sáng hôm sau quản gia báo cho họ hàng thân thích. Tin tức Đặng Vĩ qua đời rất nhanh đã truyền tin khắp thành phố. Dù có thông cáo là bị bệnh nhưng họ hiểu tự tử do đứa con gái cưng của ông ấy. Mọi tội lỗi đều dồn vào Đặng Lam Trà.
Người nắm quyền của Đặng Gia đã qua đời, toàn bộ quyền hành con chính thống phải thay mặt.
Nhưng vì cái chết của ông liên quan đến Đặng Lam Trà, cô không có mặt mũi. Hơn nữa, trong tay Đặng Lam Thanh có giấy ủy quyền của ông Đặng Vĩ.
Lễ truy điệu Đặng Vĩ diễn ra không khí rất nghiêm trang, toàn bộ những nhân vật có tiếng tăm đều đến dự.
Đặng Lam Thanh mặc tây trang màu đen, nước mắt chảy ra liên tục. Mọi người đều an ủi hắn. Nhưng lại dùng ánh mắt tức giận, khinh miệt nhìn về Đặng Lam Trà. Đặng Lam Trà hoàn toàn suy sụp, khóc đến ngây ngốc, bản thân cô chính là tội ác.
Chỉ vì không hoàn thành lễ đính hôn. Cô mất cha?
…
Sau khi an táng Đặng Vĩ, Bà Lam và Đặng Lam Trà về lại Đặng gia.
Đặng Lam Thanh ngồi ở ghế mặt hơi nghiêng: “Sao bà và cô còn ở đây?”
Bà Lam ngạc nhiên: “Lam Thanh con nói gì vậy? Đây là nhà ta mà không về đây thì ở đâu?”
Đặng Lam Thanh cười ngửa mặt: “Haha. Ta nói cho mẹ con hai người biết. Ta bây giờ đã nắm quyền ở Đặng gia. Các người mau cút khỏi đây đi. Quản gia đâu. Mau dọn đồ cho bọn họ. Tối nay ta không thấy bọn họ biến mất thì các ngươi mau cút xéo cho ta.”
Đặng Lam Trà níu tay anh của mình: “Anh ơi. Anh nói gì vậy?”
“Ai làm anh của mày?, hắn cười khẩy.
“Ý anh là sao?”
“Đặng Lam Thanh con nói gì vậy? Lão gia vừa mất con đã như vậy? Gia sản nhà này là thuộc về Lam Trà. Ông ấy còn chia cổ phần cho Lam Trà.”
Đặng Lam Thanh có hơi ngạc nhiên: “Ông ấy còn chưa lập di chúc đã bị nó hại chết. Bà nói bậy!”
Bà Lam níu tay con gái: “Con mau lấy cổ phần ra đi!”
Đặng Lam Trà trùng mắt, quay sang nhìn về bà Lam: “Mẹ, cổ phần con đưa hết cho anh ấy rồi!”
Bà Lam không chấp nhận được: “Con nói điên gì vậy? Mau lấy ra đi!”
“Mẹ. Anh ấy nói chỉ cần con đưa cổ phần cho anh ấy. Anh ấy sẽ dẫn con đi khỏi lễ đính hôn!”
Bà Lam vừa đánh vừa mắng Lam Trà: “Đưa ngu ngốc này. Bây giờ làm sao gọi cho nó đi?”
Đặng Lam Trà ngồi bệt xuống: “Điện thoại không liên lạc được!”
Đặng Lam Thanh hiểu được câu chuyện liền cười lớn hơn nữa: “Em gái ngây ngô bị dụ dỗ rồi. Bà Lam, bà dạy con gái hay nhỉ. Toàn bộ gia sản đem hết cho trai? Haha. Buồn cười quá.”
“Hai mẹ con các người còn không mau cút?”